Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Mộng Huyễn Duyên Trần

1

Phòng 1106 nằm cuối hành lang tầng ba – nơi ánh đèn huỳnh quang luôn chập chờn, dù đã thay bóng không biết bao nhiêu lần. Bất cứ ai làm việc tại đây đều cố tránh né căn phòng đó, đặc biệt là sau 6 giờ chiều — khi bóng tối bắt đầu bao trùm hành lang lạnh lẽo. Không ai giải thích được lý do, chỉ là cảm giác lạnh buốt xương, như thể có thứ gì đó đang lặng lẽ quan sát từ phía trong…như thể phía sau cánh cửa kia không phải là một bệnh nhân, mà là thứ gì đó... không thuộc về thế giới này.
Hầu hết những ai được giao nhiệm vụ khám bệnh cho người nằm trong phòng 1106 đều từ chối hoặc nghỉ việc không lâu sau đó. Một số thì trở nên mất ngủ triền miên, kẻ khác lại có dấu hiệu hoảng loạn, sợ hãi đến mức phải xin chuyển công tác.
---
Hoàng Đức Duy, 25 tuổi, giờ đây chỉ còn là cái tên gắn liền với sự cô độc và hoang tưởng trong căn phòng 1106 của bệnh viện tâm thần.
Mái tóc bù xù bết vào trán, đôi mắt thâm quầng nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định. Duy không biết mình đã ở đây bao lâu, chỉ biết rằng mỗi ngày trôi qua đều là một cuộc đấu tranh với những suy nghĩ không ngừng nghỉ trong đầu. Không có tiếng nói nào cụ thể, chỉ là một mớ hỗn độn, đè nặng lên tâm trí cậu.
Kéttt. Tiếng cửa phòng mở ra, kéo Duy về thực tại.
Bác sĩ Minh, một trong những bác sĩ tận tâm nhất của bệnh viện, bước vào phòng. Căn phòng này luôn mang đến cho ông một cảm giác ngột ngạt, như có một luồng khí lạnh lẽo vô hình bao trùm, khiến ngay cả người từng trải như ông cũng thấy nghẹt thở. Duy co rúm người lại, đôi mắt hoảng loạn nhìn thẳng vào bức tường trắng toát.
Bác sĩ Minh - Trưởng khoa
Bác sĩ Minh - Trưởng khoa
Duy, cậu có ổn không? //ngồi vào cái ghế cũ gần đó//
Duy không trả lời, chỉ lắc đầu lia lịa. Cậu ôm lấy đầu, đôi tay siết chặt như thể muốn ngăn chặn một thứ gì đó đang cố thoát ra.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không… không ổn… tôi không thể… tôi không thể chịu đựng được nữa!// giọng run run//
Bác sĩ Minh - Trưởng khoa
Bác sĩ Minh - Trưởng khoa
Cậu đang cảm thấy gì, Duy? Có điều gì đang làm cậu khó chịu? //đặt tay lên vai cậu//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nó… nó cứ ở đó //chỉ tay vào bức tường//
Bác sĩ Minh - Trưởng khoa
Bác sĩ Minh - Trưởng khoa
Cái gì cơ? //quay đầu lại nhìn//
Một khoảng trống… Đương nhiên, có ai lại đi tin một bệnh nhân bị tâm thần cơ chứ!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không nhìn thấy, nhưng tôi cảm nhận được. Một cái gì đó… rất nặng nề, rất khó chịu. Nó cứ lởn vởn xung quanh tôi, không bao giờ biến mất// nhìn chằm chằm vào khoảng trống//
Phòng của Duy có rất nhiều bức tranh kì lạ treo trên tường. Chỉ có 1 khoảng trống rất lớn ở gần cửa ra vào.
Bác sĩ Minh - Trưởng khoa
Bác sĩ Minh - Trưởng khoa
//thở dài//
Đây không phải lần đầu tiên Duy nói về "thứ gì đó" vô hình này. Bác sĩ đã ghi chép cẩn thận mọi triệu chứng, mọi lời nói của Duy, nhưng vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân gốc rễ.
Bác sĩ Minh - Trưởng khoa
Bác sĩ Minh - Trưởng khoa
Đó có thể là do căng thẳng, Duy à. Cậu đã trải qua nhiều chuyện khó khăn// ghi chép//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không phải! //đột nhiên gắt lên//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không phải căng thẳng! Nó là thật! Tôi cảm thấy nó, tôi biết nó đang ở đây! Nó muốn tôi phát điên! Nó muốn tôi chết// rưng rưng nước mắt//
Bác sĩ Minh giữ vẻ bình tĩnh, mặc dù trong lòng ông cũng bắt đầu cảm thấy bất an trước sự kích động của Duy. Ông đã chứng kiến nhiều trường hợp bệnh nhân có ảo giác, nhưng trường hợp của Duy lại có gì đó khác biệt. Duy không nhìn thấy hình ảnh rõ ràng, không nghe thấy tiếng nói cụ thể, mà chỉ cảm nhận được một sự hiện diện, một cảm giác đè nén không ngừng.
Bác sĩ Minh - Trưởng khoa
Bác sĩ Minh - Trưởng khoa
Duy, cậu cần phải cố gắng thư giãn // giọng nhẹ//
Bác sĩ Minh - Trưởng khoa
Bác sĩ Minh - Trưởng khoa
Chúng ta sẽ tìm ra cách giúp cậu kiểm soát những cảm xúc này. Cậu không đơn độc đâu// an ủi cậu//
Duy nghe thấy những lời đó, nhưng dường như chúng không lọt vào tai cậu. Cậu vẫn nhìn chằm chằm vào khoảng không, đôi mắt đầy sợ hãi và bất lực. Trong căn phòng 1106, một thứ gì đó vô hình, nặng nề vẫn tiếp tục đè nặng lên tâm trí Hoàng Đức Duy, đẩy cậu lún sâu hơn vào vực thẳm của sự điên loạn.
End chap 1.

2

Mùi thuốc sát trùng, mùi máu tanh và cái lạnh lẽo của phòng giám định pháp y là những thứ đã quá quen thuộc với Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh, một pháp y trẻ tuổi nhưng đầy kinh nghiệm, năm nay mới 23, đang cúi mình bên một thi thể. Ánh đèn huỳnh quang trắng xóa phản chiếu lên găng tay latex, làm nổi bật từng cử động tỉ mỉ của anh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tử thi là nam giới, khoảng ba mươi lăm tuổi. Nạn nhân được tìm thấy trong con hẻm số 13, khu phố cổ, vào khoảng 2 giờ sáng. Nguyên nhân tử vong ban đầu xác định do chấn thương sọ não nghiêm trọng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có nhiều vết bầm tím và trầy xước trên cổ tay và mắt cá chân, cho thấy nạn nhân đã bị trói. Các vết hằn sâu, có lẽ là do dây thừng hoặc vật liệu tương tự gây ra
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Phần đầu nạn nhân có một vết lõm sâu ở thái dương bên phải, cùng với nhiều vết rách da đầu và chảy máu trong. Đây chính là nguyên nhân gây tử vong tức thì
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngoài ra, trên đỉnh đầu còn có một vài vết thương nhỏ hơn, hình tròn, khá nông, có vẻ do va đập nhiều lần bằng một vật cùn //giọng không cảm xúc//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//ghi chép//
Quang Anh di chuyển nhẹ nhàng, đôi mắt tinh tường không bỏ sót bất kỳ chi tiết nhỏ nào trên cơ thể nạn nhân.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bàn tay phải của nạn nhân có nhiều vết cắt nhỏ và một vết rách sâu ở đốt ngón tay trỏ, có lẽ là do giằng co hoặc cố gắng chống cự. Dưới móng tay trỏ còn sót lại một mảnh vải vụn nhỏ xíu
Tay anh thoăn thoắt cầm nhíp, cẩn thận gắp ra một mảnh vải vụn nhỏ xíu kẹt dưới móng tay của tử thi. Mảnh vải màu đỏ sẫm, cũ kỹ, gần như đã hòa lẫn vào màu da nhợt nhạt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đây rồi, chất liệu vải bông thô… có vẻ như một mảnh áo //đặt mảnh vải vào một túi zip nhỏ, ghi nhãn cẩn thận//
Ngoài vai trò là một pháp y, Quang Anh còn sở hữu một khả năng đặc biệt mà ít ai biết đến: anh là một thầy pháp. Anh có thể cảm nhận được những linh hồn còn vương vấn, những năng lượng tâm linh còn sót lại ở hiện trường vụ án.
Mùi tanh của máu, sự lạnh lẽo của cái chết không chỉ là những dấu hiệu vật lý, mà còn là những rung động của linh hồn vừa lìa khỏi xác.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Vẫn còn vương vấn* //khẽ nhắm mắt lại//
Một luồng khí lạnh lướt qua, khiến anh rùng mình. Anh cảm nhận được sự oán hờn, sự phẫn nộ mãnh liệt của nạn nhân. Một cái chết đột ngột, không cam tâm.
Tiếng bước chân gấp gáp vang lên phía sau. Cảnh sát trưởng bước vào.
Cảnh sát
Cảnh sát
Quang Anh, Quang Hùng hai cậu phát hiện được gì rồi? //nhìn thi thể rồi nhìn qua Quang Hùng//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Báo cáo đây thưa đội trưởng// đưa hồ sơ cho cảnh sát//
Cảnh sát
Cảnh sát
//gật đầu tỏ ý cảm ơn//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi cảm thấy một năng lượng rất mạnh ở hiện trường. Rất nhiều sự tức giận và đau đớn// đột nhiên quay qua nói với cảnh sát//
Cảnh sát
Cảnh sát
//nhướng mày// Lại là mấy chuyện tâm linh của cậu à? Tập trung vào bằng chứng vật chất đi, Quang Anh. Công việc của chúng ta là bắt hung thủ, không phải trừ tà
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bằng chứng vật chất là ưu tiên hàng đầu. Nhưng đôi khi, những gì mắt thường không thấy lại có thể dẫn chúng ta đến sự thật nhanh hơn //cười cười//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// ngập ngừng một lát rồi nói tiếp// Hung thủ rất tàn bạo, và có vẻ như… có một chút bất ổn về tâm lý
Cảnh sát
Cảnh sát
//gãi đầu// Bất ổn tâm lý? Ai mà chẳng bất ổn khi giết người chứ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không phải vậy //lắc đầu//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi cảm thấy một sự hỗn loạn trong tâm trí kẻ gây án. Như thể có hai luồng suy nghĩ đối lập đang giằng xé nhau
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chúng ta cần tìm ra nguồn gốc của mảnh vải này. Có thể nó sẽ dẫn chúng ta đến hung thủ
Cảnh sát
Cảnh sát
Được rồi, tôi sẽ cho người rà soát các cửa hàng vải và xưởng may quanh khu vực //nói xong liền rời đi//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Sao? Mày lại thấy gì à? //ngồi xuống ghế//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Một thứ kì quặc, không giống con người
Quang Hùng luôn tin vào những câu chuyện ‘tâm linh’ của Quang Anh. Vì Hùng biết, Quang Anh không phải người bình thường
Vụ án này không đơn thuần chỉ là một vụ giết người. Nó còn ẩn chứa một câu chuyện phức tạp hơn, một câu chuyện mà những sợi dây tâm linh vô hình đang dần hé lộ.
Và cảm giác về sự hỗn loạn trong tâm trí kẻ thủ ác kia… nó gợi cho anh một điều gì đó mơ hồ, khó nắm bắt.
End chap 2.

3

Vụ án mạng ở con hẻm số 13 trở thành tâm điểm của đội điều tra. Trong khi đội cảnh sát tập trung vào những bằng chứng vật lý và các mối quan hệ xã hội của nạn nhân, Quang Anh lại bị cuốn hút bởi những dấu vết vô hình, những rung động tâm linh mà chỉ anh mới cảm nhận được.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Nạn nhân tên là N, một tiểu thương buôn bán nhỏ lẻ ở chợ đầu mối. Không có kẻ thù rõ ràng, cũng không có tiền án tiền sự
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Cảnh sát đã lục soát căn nhà trọ của anh ta. Không có dấu hiệu đột nhập hay mất mát tài sản đáng kể. Có vẻ không phải là một vụ cướp của giết người// giọng đều đều//
Quang Anh không trả lời, ánh mắt anh dán vào mảnh vải vụn màu đỏ sẫm.
Mảnh vải ấy không chỉ là một bằng chứng vật lý, nó còn mang theo một thứ năng lượng kỳ lạ. Anh khẽ nhắm mắt lại, cố gắng cảm nhận.
Nhưng lại chẳng cảm thấy gì cả, chỉ thấy bồn chồn, bất an như thể nạn nhân tiếp theo sẽ là mình.
Cảnh sát
Cảnh sát
Còn manh mối gì không?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Phòng giám định đã phân tích mẫu vải này rồi. Nó là loại vải bông thô, rất phổ biến. Không có dấu hiệu đặc biệt nào cả //nói thêm//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chính vì nó quá phổ biến nên mới đáng ngờ //mở mắt//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Kiểm tra tất cả các tiệm may, xưởng sản xuất nhỏ lẻ trong khu vực
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đặc biệt là những nơi cung cấp đồng phục, quần áo bảo hộ lao động. Thứ vải này rất giống vải dùng để may đồ công nhân
Cảnh sát
Cảnh sát
// gật đầu, ra lệnh cho cấp dưới// Quang Anh à, cậu có chắc là đang đi đúng hướng không? Dựa vào cái mảnh vải không có gì đặc biệt này…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi tin vào trực giác của mình
---
Trong khi đó, tại căn phòng 1106, Đức Duy vẫn chìm đắm trong thế giới riêng của cậu. Cậu ngồi co ro trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn vào bức tường trắng.
Cái cảm giác nặng nề, khó chịu vẫn đè nén lấy cậu, không một phút giây nào buông tha. Duy không thể giải thích được nó là gì, chỉ biết rằng nó khiến cậu phát điên.
Cậu không ăn, không ngủ, chỉ tồn tại trong một nỗi sợ hãi mơ hồ.
Bác sĩ Minh - Trưởng khoa
Bác sĩ Minh - Trưởng khoa
// bước vào, trên tay là khay thuốc an thần// Duy, đã đến giờ uống thuốc rồi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// nhìn bác sĩ, ánh mắt trống rỗng// Tôi không muốn uống. Nó không có tác dụng. Nó không giúp tôi thoát khỏi… cái thứ này
Bác sĩ Minh - Trưởng khoa
Bác sĩ Minh - Trưởng khoa
Duy, thuốc sẽ giúp cậu bình tĩnh lại //hít một hơi//
Cậu miễn cưỡng cầm lấy cốc nước và viên thuốc, nuốt xuống một cách khó nhọc. Hương vị đắng chát tan ra trong miệng, hòa lẫn với vị mặn của nước mắt.
Duy biết, những viên thuốc này chỉ làm cậu lịm đi, chứ không thể xua tan cái bóng đen đang ám ảnh trong tâm trí.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Bác sĩ // đột nhiên thì thầm//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Bác sĩ có bao giờ cảm thấy… có ai đó ở ngay cạnh mình, nhưng lại không nhìn thấy không? // giọng yếu ớt nhưng đầy ám ảnh//
Bác sĩ Minh thoáng rùng mình. Căn phòng 1106 luôn mang lại cho ông một cảm giác lạnh lẽo đến kỳ lạ.
Bác sĩ Minh - Trưởng khoa
Bác sĩ Minh - Trưởng khoa
Đôi khi, khi chúng ta quá căng thẳng, tâm trí có thể tạo ra những cảm giác như vậy, Duy à// cố giữ giọng bình tĩnh//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không phải, // lắc đầu, một giọt nước mắt lăn dài trên má//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nó là thật. Tôi biết. Nó luôn ở đây… nhìn tôi
Bác sĩ Minh không nói gì thêm, ông chỉ thở dài. Ông ấy biết, con đường chữa trị cho Duy sẽ còn rất dài và gian nan.
Duy vẫn mắc kẹt trong cơn ác mộng của chính mình, trong khi bên ngoài, Quang Anh vẫn đang miệt mài tìm kiếm kẻ thủ ác, mà không hề hay biết rằng những dấu vết tâm linh của vụ án này có thể dẫn anh đến chính căn phòng 1106 lạnh lẽo.
End chap 3.
Tác giả viết, độc giả sợ❌
Tác giả viết, tác giả sợ✅

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play