(JsolNicky) Anh Hàng Xóm Không Biết Cười
Chap 1
T/g ghệ An Đặng
only SolNicccc
Ngày đầu tiên dọn vào trọ, Hào đã tin rằng mình là người may mắn
Dãy trọ tuy cũ, nhưng sạch sẽ. Hành lang lát gạch men, có vài chậu cây ai đó trồng nhìn rất mát mắt. Bác chủ trọ dễ tính, còn tặng Hào ổ bánh mì chào mừng
Đa vai
Phòng bên con có một anh đang làm thiết kế, làm ở nhà thôi, không có ồn đâu
Nghe tới đó, Hào mừng húm. Còn tưởng xui xẻo gặp hàng xóm mở nhạc sàn đêm đêm. Ai ngờ, “thiết kế ở nhà” nghe lịch sự, tử tế cực kỳ
Cho đến khi dọn xong đồ, chạy sang gõ cửa bên cạnh định chào hỏi…
Phong Hào
Anh ơi, em mới chuyển tới—
Cánh cửa hé ra. Một gương mặt hiện ra trong khung cửa, đôi mắt xám nhạt, tóc rối như chưa chải, áo thun đen rộng che gần hết người. Hào đang chuẩn bị nở nụ cười thật tươi thì…
Hào đứng đực mặt, tay vẫn còn giơ giữa không trung
Phong Hào
*Má. Má ơi. Má ơi má ơi má ơi má ơi má ơi——
Cái ông hàng xóm này đúng là… Đẹp mà khó ưa*
Từ hôm đó, Hào tự tuyên bố: Không thèm làm thân!
Anh muốn sống cô độc kiểu gì thì kệ. Cửa có gắn chốt tự đóng, cả tuần không mở. Hào đi học về nhiều lần liếc sang – chớp nhoáng thấy bóng người ngồi trước máy tính, tai đeo headphone, không chớp mắt
Máy điều hòa kêu đều đều, ánh sáng trong phòng vàng nhạt, có hôm còn ngửi thấy mùi cà phê bay sang tận đây. Nhìn vậy mà cũng biết pha cà phê ha… Hào nhăn mặt
Có hôm Hào lỡ tay làm rớt vỏ sữa ngoài hành lang, còn chưa kịp lụm lên, cửa phòng bên bật mở, anh hàng xóm đó bước ra, cúi nhặt cái vỏ sữa, liếc mắt qua, rồi bỏ vào thùng rác không nói một câu
Phong Hào
*“Tôi biết rồi.”
“Đừng gõ nữa.”
Đẹp trai kiểu gì mà nói chuyện như người máy vậy trời?!*
Đến tuần thứ hai, Hào chán ghét tới mức… lỡ mồm gọi anh ta là “cục đá mặt người” trước mặt chị hàng xóm tầng trên
Đa vai
Ủa, em chưa thấy lúc ảnh nuôi con mèo à? Hồi xưa có nuôi một con lông trắng dễ thương lắm
Phong Hào
Rồi đâu rồi chị?
Đa vai
Chết rồi. Ảnh khóc nguyên đêm. Khóc mà còn khóa cửa, không cho ai biết
Phong Hào
…Cái người từng khóc vì con mèo đó thật sự là ông hàng xóm lạnh lùng nhà em???
Một ngày nọ, Hào bị trễ học. Dậy muộn, quần áo chưa phơi kịp, chạy ra thì trời đổ mưa. Lật đật hốt mớ đồ trên dây chưa khô, vấp cầu thang suýt té. Ướt như chuột lột, thở dốc đứng trước cửa phòng
Chìa khóa rơi đâu không biết. Đầu óc quay cuồng
Lúc đó, cửa phòng bên bật mở
Không nói gì, anh hàng xóm đi ngang qua, tay xách cây dù vừa khô, liếc nhìn Hào đang đứng lóp ngóp
Phong Hào
Tôi… tôi đi học…
Thái Sơn
Không hỏi cái đó. Hỏi có bị cảm chưa
Anh ta quay vào. Một phút sau, trở ra với cái khăn và ly nước gừng ấm. Đặt lên cái ghế ngoài hành lang, rồi đóng cửa lại. Không thèm nhìn thêm một cái
Hào đứng đó, tim đập loạn, miệng mím chặt
Lần đầu tiên… cậu thấy cái người tưởng như vô cảm đó, thật ra không hề vô tâm
Tối hôm đó, Hào về phòng, thấy trước cửa có một hộp nhỏ
Mở ra. Là… một hũ mật ong và mấy viên thuốc cảm
Không giấy, không tên. Chỉ có một dòng chữ nguệch ngoạc bằng bút chì ghi trên nắp hũ:
“Lần sau đi học nhớ mang áo mưa. Đồ ngốc”
Tim Hào đập. Mạnh như chưa từng
Ghét anh, ghét lắm. Ghét cái cách anh lạnh lùng, cái cách anh im lặng, cái cách anh luôn trốn sau cánh cửa đóng kín
Nhưng cái ghét đó, đang dần… rụng xuống
Giống như tấm rèm cửa kia, mỗi ngày hé ra một chút, để ánh sáng lặng lẽ lọt vào
Và tim Hào…
Cũng hé ra một chút
T/g ghệ An Đặng
chợt nhận ra 1g sáng ngày 21 mình phải lên xe lên sân bay
T/g ghệ An Đặng
đi Trung Quốcccc🧚🏻
Chap 2
T/g ghệ An Đặng
ỏoo thấy truyện mau lên hot quá nèee
T/g ghệ An Đặng
fic này ngọt nháaa
T/g ghệ An Đặng
báo trước ạaa
T/g ghệ An Đặng
sau 2 cái fic kết end thì nay trở lại sở trường cụa toaii
Ba ngày sau cái hôm được đưa nước gừng, Hào quyết định phản công
Không thể để anh hàng xóm cứ âm thầm như vậy mãi. Chơi vậy là không có fair!
Sáng sớm, Hào rón rén đặt trước cửa phòng anh ấy một túi giấy nhỏ. Bên trong là một hộp bánh quy tự làm – mới học công thức trên mạng, vụng về mà cố tình bỏ thêm một mảnh giấy:
“Ăn đi, đừng kén chọn.
Cảm ơn anh.
(Mật ong ngon lắm.)”
Cả ngày hôm đó Hào ngồi trong lớp, không yên được
Anh có nhận không? Có ăn không? Có đọc mảnh giấy không?
Lỡ thấy dở quá rồi quăng thì sao? Hay lại nghĩ mình phiền? Rồi cười nhạt cái kiểu chán ghét đó nữa?
Càng nghĩ càng rối. Về đến dãy trọ, Hào len lén nhìn xuống cửa phòng kế bên
Không còn túi giấy. Không có gì bị vứt.
Không có gì… cũng tức là có gì đó
Đêm hôm đó, lúc đang ngồi học bài, Hào nghe tiếng gõ cửa
Người đầu tiên hiện lên trong đầu: Sơn.
Người thứ hai hiện lên trong đầu: Cũng là Sơn
Hào lao ra mở. Tim đập như sấm
Không phải. Là chị phòng dưới mượn kéo
Nhưng ngay sau khi đóng cửa lại, một tiếng gõ khác vang lên. Nhẹ hơn. Chậm rãi hơn
Anh đứng đó, vẫn áo thun đen, mắt thâm như chưa ngủ, tay cầm… một cuốn sketchbook
Chưa kịp để Hào hỏi, anh đưa ra
Thái Sơn
Bánh hơi ngọt. Nhưng không tệ
Thái Sơn
Tôi vẽ cái này, không biết em thích không
Hào mở ra.
Bên trong là… một bức vẽ
Một chiếc hành lang. Một bóng người bé nhỏ đứng trước cửa, tóc ướt mưa, ôm sách trước ngực. Mặt không rõ nét, nhưng cái dáng đó… là mình
Dưới góc bức vẽ, anh viết:
“Ngày mưa. Ký túc.”
Hào ngẩn ngơ nhìn bức tranh. Không phải vì kỹ thuật – mà vì cái cảm giác nó mang lại. Lặng, mà sâu. Buồn, mà dịu dàng
Thái Sơn
Tôi tưởng em sẽ khóc. Nhưng em cười. Nên tôi muốn giữ lại
Thái Sơn
Thôi, không có gì đâu. Tôi về
Hào lỡ tay nắm góc áo anh.
Nhẹ thôi. Nhưng Sơn đứng lại
Phong Hào
Sao… anh tốt với em vậy?
Sơn quay lại, ánh mắt dưới ánh đèn mờ mờ ấy dịu đi
Thái Sơn
Tôi không tốt. Chỉ là… tôi không muốn thấy em buồn
Thái Sơn
Mà em cũng đừng tốt với tôi. Tôi quen sống một mình rồi
Phong Hào
Vậy… lỡ em quen anh thì sao?
Sơn hơi sững người. Mắt cụp xuống
Thái Sơn
Vì tôi không biết cách yêu người khác
Chỉ là buông tay ra. Nhưng mắt vẫn nhìn theo cái bóng lưng đang quay đi. Bước chân không nhanh, nhưng rất dứt khoát
Đến khi cánh cửa phòng anh khép lại, Hào mới thì thầm
Phong Hào
Không biết cách cũng được…
Miễn là anh để em dạy cho
Từ hôm nhận bức vẽ đó, Hào không còn gõ cửa phòng bên nữa
Không phải vì giận. Mà vì… tim không cho phép
Chỉ cần nghĩ tới ánh mắt của anh lúc ấy – cái cách anh nói “Tôi không biết cách yêu” – Hào đã thấy nghẹn cổ họng
Nên thay vì cố gần, cậu chọn cách im lặng
Dù sáng ra thấy cửa phòng anh vẫn đóng, lòng vẫn hụt
Dù tối về nghe tiếng gõ bàn phím đều đều, ánh đèn vàng vẫn hắt nhẹ ra hành lang, lòng vẫn xao
Một hôm thứ Bảy, dãy trọ im lìm hơn thường ngày
Hào đang ngồi học thì tiếng cười vang lên bên ngoài. Cậu tò mò ngó qua khe cửa – và tim như thắt lại
Sơn đang nói chuyện với một cô gái
Cô ấy mặc váy dài, tóc xoăn nhẹ, tay cầm một túi gì đó. Cả hai cười rất tự nhiên, như người quen cũ. Sơn không lạnh lùng như thường lệ. Anh cười – một nụ cười hiếm hoi, thoáng qua, mà như dao cắt
Cả buổi tối hôm đó, cậu không tập trung nổi
Phong Hào
*Sao anh có thể cười như vậy với người khác? Còn với mình thì lúc nào cũng một câu cộc lốc, một ánh mắt lạnh lùng? Sao mình cứ nghĩ… chỉ mình là ngoại lệ?*
Phong Hào
Chỉ là hàng xóm thôi.
Thì anh có quen ai cũng không liên quan tới mày.
Mày giận gì chứ?
Mày có là gì của người ta đâu
Nhưng tim thì không chịu nghe
Tối muộn, khi đi ngang qua phòng Sơn để vứt rác, Hào thấy cửa mở hé
Lần đầu tiên, anh không đeo tai nghe. Ngồi tựa vào ghế, ánh mắt nhìn ra ngoài trời. Trên bàn, hũ mật ong Hào tặng đã gần hết.
Và… hộp bánh Hào làm, cất kỹ trong tủ kính, còn nguyên
Hào đứng nhìn một lúc, rồi quay đi
Không lâu sau, có tiếng mở cửa nhẹ phía sau
Sơn đứng đó. Không mặc áo thun đen như mọi khi, mà là hoodie xám, tóc hơi ướt – chắc vừa tắm
Thái Sơn
Vậy tại sao hôm nay đi qua không thèm nhìn?
Hào quay đi, mắt nóng bừng
Phong Hào
Anh quen ai là chuyện của anh. Em không có quyền gì hết
Rồi tiến tới, đứng rất gần. Giọng anh nhỏ lại, có chút run nhẹ trong âm
Thái Sơn
Anh không quen ai cả
Thái Sơn
Cô gái hồi chiều…
Thái Sơn
Là em họ anh. Nó tới lấy đồ giùm mẹ anh
Thái Sơn
Em nghĩ anh cười được với ai cũng dễ lắm hả?
Hào ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt anh – thẳng thắn, rõ ràng, như muốn nói điều gì đó suốt bao lâu nhưng kẹt lại giữa lồng ngực
Thái Sơn
Vậy giờ biết chưa?
Sơn nhích thêm một chút. Gần hơn cả khoảng cách hàng xóm, gần hơn cả bạn bè
Thái Sơn
Anh cũng đang học.
Học cách yêu một người
Thái Sơn
Người đó đang giận anh
Thái Sơn
Người đó… có tha thứ không?
Chỉ là tiến một bước, đưa tay gõ nhẹ vào trán anh
Phong Hào
Không biết nữa.
Tùy người đó có chịu học cho đàng hoàng không
Thái Sơn
Anh học chăm lắm.
Nhưng cần em làm gia sư
Hào đỏ mặt quay đi, nhưng khóe môi không giấu nổi cong lên
Trái tim từng nghĩ mình không là gì trong mắt người khác…
Hóa ra đang ở ngay trung tâm trái tim người ta từ lúc nào không hay
T/g ghệ An Đặng
ngọt hemmm
T/g ghệ An Đặng
chứ tui phái quó àaa
Chap 3
T/g ghệ An Đặng
í tưởng vọt tới là phải viết liền🧚🏻
Thành phố đổ mưa từ chiều
Mưa rả rích, đều và dài, như bản nhạc không lời ngân suốt từ lúc hoàng hôn cho tới tối mịt. Hào cuộn mình trong chăn, tay cầm sách mà không đọc được dòng nào. Mắt cứ liếc qua khung cửa sổ, nơi ánh đèn vàng từ phòng bên hắt ra nhẹ nhẹ
Căn phòng quen thuộc ấy.
Người quen thuộc ấy.
Cũng đang thức
Cả dãy trọ chìm vào bóng tối. Tiếng mưa đột ngột trở nên rõ ràng hơn – lách tách rơi trên mái tôn, gió thổi rít khe cửa
Hào ngồi bật dậy, chưa kịp lần ra cái đèn pin thì nghe “cộc cộc”
Sơn đứng đó, tay cầm một cây nến, ánh sáng vàng mờ mờ hắt lên gò má, làm ánh mắt anh càng sâu thăm thẳm
Thái Sơn
Em có sợ tối không?
Nhưng người thì run cầm cập
Sơn nhìn một cái là biết xạo liền
Thái Sơn
Anh có nến.
Có mì.
Có chăn.
Không có ma
Hào cười bật ra một tiếng
Phong Hào
Thế có người không?
Thái Sơn
Có, người đang thích em
Chết rồi. Câu đó… anh nói rõ ràng lắm
Phòng Sơn không lớn, nhưng ấm. Cây nến để ở giữa bàn, hắt ánh sáng nhẹ lên trần nhà. Trên bếp, một tô mì bốc khói nghi ngút. Hào cầm đũa, húp một cái mà suýt cắn trúng lưỡi
Phong Hào
Trời ơi, ngon vậy…?
Thái Sơn
Ừm. Anh chỉ giỏi mấy thứ này thôi
Phong Hào
Anh giỏi nhiều lắm
Sơn quay sang nhìn. Mắt anh hơi giãn ra trong bóng tối, phản chiếu ánh nến nhạt nhòa
Thái Sơn
Giỏi nhất cái gì?
Hào mím môi
Ngập ngừng một chút
Phong Hào
Giỏi nhất là… khiến người ta nhớ
Một nụ cười rất nhẹ. Không phải nụ cười khi vẽ xong một bức tranh. Không phải nụ cười khi được ai đó khen đẹp trai. Mà là… nụ cười khi trái tim vừa chạm vào trái tim
Ăn xong, Sơn kéo Hào ngồi sát lại
Cây nến thấp xuống dần, ánh sáng yếu đi. Hai người ngồi gần nhau, rất gần. Gần đến mức… nếu một trong hai xoay mặt lại, chỉ cần nghiêng nhẹ thôi, là môi chạm môi
Thái Sơn
Có khi nào…
Từ đầu đến giờ, em biết anh thích em không?
Vì ngay lúc ấy, cậu đang ngẩng mặt nhìn anh.
Còn anh… cũng đang nhìn xuống
Ánh mắt gặp nhau.
Môi cách nhau chỉ một nhịp thở
Trái tim Hào đập mạnh như muốn nổ tung
Không khí ngưng lại. Gió bên ngoài thổi vù vù, mưa vẫn rơi, nhưng hai người như bị rút ra khỏi thế giới đó. Chỉ còn lại ánh nến, và khoảng cách chưa tới một cái nghiêng đầu
Sơn chậm rãi cúi xuống thêm một chút.
Hào nhắm mắt lại
Một tiếng sét ngoài trời vang lên
Cả hai giật mình. Hào mở mắt. Sơn cũng dừng lại
Mắt anh chớp khẽ. Tay buông nhẹ ra khỏi vai Hào
Hào cúi đầu. Mặt nóng ran
Sơn đưa tay vén tóc bên tai cậu
Thái Sơn
Lần sau…
Là lúc em mở mắt nhìn anh
Và biết chắc em muốn nụ hôn đó
Hào ngủ lại trong phòng anh
Hai người nằm hai bên ghế sofa, lưng xoay lại nhau, nhưng mắt không ai nhắm được
Trái tim Hào lỡ đập một lần…
Giờ thì không ngừng lại được nữa rồi
Trời xanh đến lạ. Sau mấy ngày mưa, nắng chiếu qua tán cây ngoài cửa sổ, loang loáng trên sàn nhà như dải kim tuyến vắt ngang thời gian
Hào đang ngồi trong góc phòng, tóc rối, ôm gối, mắt dán vào màn hình điện thoại
Thái Sơn
💬: Em rảnh không?
Cậu nhìn chằm chằm vào ba chữ ấy… gần năm phút
Phong Hào
Sao vậy trời… gì mà giống nhắn tin tỏ tình quá vậy…
Phong Hào
💬: Cũng rảnh. Có gì hả anh?
Thái Sơn
💬: Đi siêu thị với anh không? Anh không biết chọn nước giặt
Hào suýt làm rớt điện thoại
Sao hôm qua còn bảo làm designer, biết phối màu đến từng pixel, mà nay không biết chọn nước giặt???
Nhưng thôi. Cậu không hỏi
Vì tim đang nhảy múa như điên
Hai người đứng trước quầy nước giặt, hàng trăm chai xanh đỏ tím vàng đập vào mắt
Hào cúi xuống cầm một chai, đưa qua
Thái Sơn
Áo em… mùi giống vầy
Phong Hào
*Đồ chết tiệt.
Anh nhớ mùi áo người ta chi kỹ vậy hả???*
Sau khi mua đủ đồ, hai người ghé một quán café gần đó
Ngồi trong góc, ghế đối diện.
Cốc latte của Sơn
Cốc bạc xỉu của Hào
Một đứa thì khuấy chậm rãi, một đứa thì mắt lén nhìn người ta hoài không dứt
Bên ngoài nắng nhẹ
Bên trong ấm áp
Có mấy lần, tay Hào với tới hộp đường, chạm nhẹ vào tay Sơn. Cậu giật mình rụt lại
Thái Sơn
Sao phải xin lỗi?
Sơn nghiêng đầu, giọng thấp hơn:
Thái Sơn
Tại em sợ chạm vào anh à?
Thái Sơn
Hay sợ chạm rồi không buông ra được nữa?
Hào nhìn anh, mắt lấp lánh dưới nắng
Phong Hào
Còn anh thì sao?
Phong Hào
Anh rủ em đi siêu thị, đi café…
Thái Sơn
Tại vì anh không thích đi một mình
Thái Sơn
Cũng không muốn người khác đi cùng
Thái Sơn
Nên chỉ muốn là em thôi
Trái tim Hào mềm nhũn như kẹo
Còn ánh mắt thì muốn rớt nước
Trên đường về, trời lại sắp mưa
Hào che dù. Sơn đi sát bên. Tay không nắm tay, nhưng… vai đã kề vai
Đến đầu ngõ, Sơn bất ngờ dừng lại
Thái Sơn
Mai em đi học lúc mấy giờ?
Thái Sơn
Vậy mai anh nấu sẵn đồ ăn sáng.
Em ăn xong hẵng đi
Phong Hào
Ủa… sao anh biết em hay bỏ bữa sáng?
Thái Sơn
Tại anh hay nghe bụng em kêu
Hào đỏ mặt
Giọng nhỏ như muỗi:
Phong Hào
Anh quan sát em dữ vậy làm gì…
Thái Sơn
Tại vì anh thích em dữ vậy đó
T/g ghệ An Đặng
đái kiến bu r
Download MangaToon APP on App Store and Google Play