[RhyCap] Trước Mặt Là Em, Phía Sau Là Bình Yên.
Chương 1
Bệnh viện Đại học Y dạo gần đây đông bất thường.
Đợt thực tập mới bắt đầu, các y sinh trẻ tuổi chen chân khắp hành lang, tay cầm sổ, tai đeo bảng tên sáng loáng.
Mỗi lần bước qua khoa Nội tổng hợp, không khí lại như căng ra, bởi trưởng khoa trực tiếp hướng dẫn – bác sĩ Nguyễn Quang Anh – là người nổi tiếng nghiêm khắc.
Người ta đồn, anh là kiểu bác sĩ điển hình: khô khan, nguyên tắc, không nương tay với bất cứ ai.
Đẹp trai nhưng lạnh lùng.
Trong hàng sinh viên năm ba đứng xếp hàng hôm ấy, Hoàng Đức Duy – một cậu sinh viên nhỏ người, dáng thư sinh, mái tóc hơi xoăn lòa xòa trán – nắm chặt cuốn sổ tay, nhìn người đàn ông trước mặt không chớp mắt.
Nguyễn Quang Anh
Các em là sinh viên y, đừng tự cho mình cái quyền được ngây thơ nữa.
Nguyễn Quang Anh
[đứng thẳng, giọng trầm khàn nhưng vang rền]
Nguyễn Quang Anh
Trước mặt là bệnh nhân, phía sau là pháp luật.
Nguyễn Quang Anh
Làm gì thì làm, đừng để phải hối tiếc.
Duy đã nghe câu đó rất nhiều lần sau này, trong mơ, lúc học bài, cả khi viết luận.
Nhưng lần đầu nghe, trái tim cậu bỗng đập khác đi.
Cậu không sợ, mà thấy... rung động.
Chỉ biết rằng lúc đó, người đàn ông đang nói chuyện về trách nhiệm nghề nghiệp lại đẹp trai đến mức không tưởng, và tận tâm đến mức khiến cậu muốn trở nên tốt hơn.
Vì chính cậu, và cũng vì... người ấy.
Những ngày sau đó, thực tập bắt đầu như dòng chảy đều đặn.
Bác sĩ Quang Anh vẫn nghiêm túc, ít cười, chỉ nói đúng chuyên môn.
Duy chăm chú quan sát từng hành động của anh – cách anh đặt ống nghe, hỏi bệnh, trao đổi với bệnh nhân.
Không chút dư thừa, không câu nệ, nhưng vô cùng tận tình.
Một buổi chiều, Duy trực muộn cùng nhóm.
Có ca cấp cứu chuyển đến – một cụ ông cao tuổi, khó thở, có tiền sử COPD nặng.
Duy loay hoay đặt đường truyền, mồ hôi túa ra.
Đúng lúc tay run lên, một bàn tay rắn chắc đặt lên vai cậu.
Nguyễn Quang Anh
Lùi lại, để tôi.
Giọng bác sĩ Quang Anh vẫn trầm, nhưng lần đầu tiên Duy thấy anh... không lạnh.
Nguyễn Quang Anh
[cẩn thận thao tác, xong xuôi, quay sang]
Nguyễn Quang Anh
Bác sĩ không được phép để nỗi sợ dẫn đường.
Nguyễn Quang Anh
[ngừng một chút rồi nhìn thẳng vào cậu]
Nguyễn Quang Anh
Nhưng ai cũng từng sợ.
Nguyễn Quang Anh
Điều quan trọng là mình học cách bước qua nó.
Duy gật nhẹ, lòng dậy sóng.
Cậu biết, mình đã thích người này mất rồi.
Không phải vì vẻ ngoài, không chỉ vì năng lực.
Mà vì sự ấm áp, giấu kín bên trong sự nguyên tắc đến khô khốc ấy.
Tối hôm đó, Duy ghi nhật ký trực.
Hoàng Đức Duy
📒: Hôm nay anh đặt đường truyền hộ mình. Tay anh lạnh. Nhưng ánh mắt thì rất ấm. Mình nghĩ, mình yêu mất rồi.
Chương 2
Khoa Nội vốn dĩ luôn bận rộn.
Những tiếng bước chân vội vã, tiếng gọi bác sĩ, tiếng máy monitor kêu bíp bíp lặp đi lặp lại – tất cả tạo nên một thứ nhịp điệu riêng biệt.
Trong cái hỗn độn đó, Nguyễn Quang Anh là người duy nhất dường như chẳng bao giờ bị cuốn trôi.
Anh làm việc như một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ: chuẩn xác, lạnh lùng, không lệch nhịp.
Cho đến một ngày, chiếc kim đồng hồ ấy chợt chệch đi nửa giây.
Một cậu sinh viên mới, nhỏ người, lặng lẽ, ít phát biểu nhưng luôn có mặt đúng giờ, chăm chỉ ghi chép, đôi mắt lúc nào cũng sáng lên mỗi khi anh giảng bài.
Nhưng dần dần, Quang Anh bắt đầu nhận ra điều gì đó... bất thường.
Mỗi khi quay lưng bước đi, anh cảm thấy có ai đó đang nhìn mình.
Không phải kiểu nhìn của sinh viên đang quan sát giảng viên – mà là một ánh nhìn có gì đó... rất dịu dàng.
Như thể anh là ai đó quan trọng.
Anh thử đứng sau cửa kính phòng hội chẩn, liếc ra ngoài – và bắt gặp cậu sinh viên đó đang mỉm cười một mình với cuốn sổ tay.
Ánh mắt ấy không trốn chạy.
Chỉ có điều – nó khiến trái tim anh chùng xuống một nhịp.
Nguyễn Quang Anh không phải kiểu người dễ rung động.
Trải qua đủ sóng gió ngành y, tiếp xúc với sinh – lão – bệnh – tử suốt hơn mười năm, anh học được cách giữ một trái tim vững vàng.
Nhưng ánh mắt của Hoàng Đức Duy khiến anh thấy mình... thật ra vẫn còn sống.
Buổi chiều hôm ấy, trời bất ngờ đổ mưa.
Cậu đi gom áo blouse bỏ quên, tiện tay thu lại cả một tập hồ sơ bệnh án chưa ký.
Vừa loay hoay thì đèn phòng bác sĩ bật sáng.
Quang Anh đang ngồi, một tay cầm cây bút đỏ, tay kia đỡ trán.
Hoàng Đức Duy
Anh vẫn chưa về ạ?
Hoàng Đức Duy
[bước đến, khẽ hỏi]
Nguyễn Quang Anh
[ngẩng lên]
Anh nhìn cậu vài giây – ánh mắt anh thường rất nghiêm, nhưng lần này lại như... mỏi mệt.
Nguyễn Quang Anh
Còn bệnh án.
Nguyễn Quang Anh
[chỉ vào chồng giấy]
Nguyễn Quang Anh
Em có thể để ở bàn.
Hoàng Đức Duy
[đặt xuống, hơi chần chừ]
Hoàng Đức Duy
Anh ăn gì chưa?
Nguyễn Quang Anh
[sững lại]
Giọng anh chậm lại, ngắn gọn.
Hoàng Đức Duy
Em có mang theo mì ly.
Hoàng Đức Duy
[giơ ra một hộp]
Hoàng Đức Duy
Không ngon lắm... nhưng có thể lót bụng.
Một khoảng im lặng ngắn ngủi.
Nguyễn Quang Anh
[cầm lấy hộp mì]
Anh không quen với sự quan tâm bất chợt.
Nhưng anh cũng không từ chối.
Lúc nước sôi đổ vào hộp, hơi nóng mờ kính, mùi hương rẻ tiền lại làm dịu đi cơn nhức đầu.
Duy không nói gì, chỉ ngồi kế bên, mở cuốn sổ nhỏ, viết gì đó.
Nguyễn Quang Anh
Cậu tên gì?
Quang Anh đột ngột hỏi, dù anh đã biết rõ từ ngày đầu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy
[mỉm cười, trả lời nhỏ nhẹ]
Nguyễn Quang Anh
Cậu thích ngành này không?
Hoàng Đức Duy
Dù mệt... nhưng mỗi ngày đều thấy đáng giá.
Hoàng Đức Duy
[mắt vẫn không rời cuốn sổ tay]
Quang Anh nhìn cậu, lòng chợt thấy nhẹ đi đôi phần.
Nguyễn Quang Anh
“Người khô khan như anh, yêu em chỉ sợ em thiệt thòi.”
Anh chưa nói câu đó lúc này.
Bởi ngay trong khoảnh khắc ấy, anh đã biết – nếu có một người bước qua được những rào chắn vô hình mà anh dựng quanh mình, thì chắc hẳn… người ấy đang ngồi ngay đây.
Cậu bước dưới mái hiên, tay ôm cặp, lòng chợt có cảm giác kỳ lạ.
Không phải vì được ngồi ăn cùng bác sĩ Quang Anh, cũng không hẳn vì những câu hỏi ít ỏi anh dành cho cậu.
Mà vì lúc cậu đóng cửa phòng lại, anh đã nói một câu mà suốt đêm hôm đó, Duy không ngủ được.
Nguyễn Quang Anh
Cảm ơn em… vì đã mang mì đến.
Câu cảm ơn đầu tiên, của người cậu yêu âm thầm.
Chương 3
Ca trực hôm nay bận rộn hơn thường lệ.
Khoa Nội tiếp nhận một loạt bệnh nhân mới, đa phần là cao tuổi, bệnh nền phức tạp.
Sinh viên phải chia nhóm, mỗi nhóm phụ trách hai ba bệnh nhân để theo dõi sát tình hình.
Duy được phân chung nhóm với một sinh viên khác – Khoa, một cậu con trai hoạt bát, giỏi ăn nói, có vẻ ngoài sáng sủa và khá được lòng thầy cô.
Và điều đó khiến Quang Anh nhận ra một cảm xúc mà anh chưa từng nghĩ mình sẽ trải qua: khó chịu.
Suốt buổi sáng, Duy và Khoa đứng cạnh nhau rất tự nhiên.
Khi thì thào bàn nhau xem chỉ định thuốc, khi cùng đến hỏi bệnh nhân, lúc lại cười khúc khích vì ghi nhầm thông tin.
Duy cười nhiều hơn mọi khi.
Mắt cậu cong cong, vai khẽ rung khi nghe Khoa nói đùa.
Quang Anh đi ngang, thấy tất cả.
Không dừng lại, không lên tiếng, nhưng… trái tim thì khẽ nhói một nhịp.
Anh không có quyền can thiệp.
Hơn nữa, giữa họ… chưa là gì cả.
Chỉ là anh chưa từng nghĩ, một người điềm tĩnh như mình lại có thể lặng người chỉ vì một ánh mắt Duy trao cho người khác.
Buổi chiều, có một ca đặt đường truyền khó.
Một cụ bà bị viêm tĩnh mạch nặng, mạch máu rất nhỏ, da lại nhăn nheo.
Sinh viên được phân tập thực hành.
Cậu chuẩn bị đầy đủ, thao tác khá thành thạo.
Nhưng sau ba lần cố gắng, mũi kim vẫn chưa thể vào đúng vị trí.
Duy đứng sau lưng, ánh mắt lo lắng.
Hoàng Đức Duy
Để mình thử nhé?
Khoa hơi ngập ngừng rồi gật đầu.
Cậu hít sâu, đưa kim thật chậm, thật chắc tay.
Tạch – máu chảy ra vào ống, dòng đỏ tươi đúng mạch.
Ngay lúc ấy, Quang Anh bước vào.
Anh liếc nhìn đường truyền – đúng kỹ thuật, đẹp, an toàn.
Nhưng mắt anh lại không rời khỏi tay của Khoa – vẫn đang đặt trên vai Duy.
Nguyễn Quang Anh
Rút tay ra.
Giọng anh lạnh đến mức không ai nghĩ anh đang nói về... một cái vỗ vai.
Trong ánh mắt anh có thứ gì đó rất lạ.
Không còn là sự nghiêm khắc thông thường.
Mỏng thôi, nhưng rõ ràng.
Tan ca, Duy nán lại ký bệnh án.
Cậu biết anh vẫn chưa về.
Cậu muốn gặp anh, nhưng không biết lấy cớ gì.
May thay, không cần đợi lâu.
Quang Anh xuất hiện trước cửa, gõ nhẹ lên khung gỗ.
Nguyễn Quang Anh
Em đặt đường truyền tốt lắm.
Nguyễn Quang Anh
[mắt nhìn thẳng Duy]
Hoàng Đức Duy
[cười, ngượng ngùng]
Hoàng Đức Duy
May mắn thôi ạ.
Nguyễn Quang Anh
Một bác sĩ giỏi không bao giờ được đổ công sức của mình cho may mắn.
Nguyễn Quang Anh
[dừng lại rồi khẽ khàng nói tiếp]
Nguyễn Quang Anh
Em đã cố gắng.
Nguyễn Quang Anh
Anh thấy được.
Đây là lần đầu tiên anh nói nhiều như vậy với cậu.
Nguyễn Quang Anh
Còn chuyện ban nãy…
Nguyễn Quang Anh
[ngập ngừng]
Nguyễn Quang Anh
Tay Khoa… không phải vì quy định đâu.
Nguyễn Quang Anh
Anh không thích người khác chạm vào em như vậy.
Giọng anh trầm thấp, như gió lướt qua lòng.
Cậu tưởng mình nghe nhầm.
Nhưng không – ánh mắt anh không nói dối.
Trong giây phút ấy, không còn là bác sĩ – sinh viên.
Mắt cậu ươn ướt, nhưng rất sáng.
Hoàng Đức Duy
Em vui… vì anh ghen.
Nguyễn Quang Anh
[cúi đầu, tránh ánh nhìn]
Không phủ nhận. Cũng không chối.
Và như thế, một đường truyền đúng mạch… dẫn về một đường tim vừa mới mở.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play