Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Văn Hàm] Tình Ca Không Thuộc Về Em

1

Hàm gặp bác Văn lần đầu vào một chiều mưa dầm dề. Cơn mưa tạt vào hiên quán cà phê cũ kỹ khiến cậu phải chạy vào trú. Trong quán vắng ấy, có một người đàn ông ngồi chơi guitar, ánh đèn vàng đổ bóng lên vai anh và cây đàn sẫm màu bài hát anh hát không nổi tiếng, lời mộc nhưng giai điệu khiến người nghe… nhớ một điều gì đó xa xôi khi bài hát kết thúc, anh nhìn Hàm, khẽ gật đầu chào cậu cũng chỉ mỉm cười, gọi một ly đen đá, ngồi vào chiếc bàn góc sát cửa sổ. Không ai nói gì thêm một tuần sau, Hàm lại đến – lần này là chủ động.
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Bài hát hôm bữa là tự anh viết à
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Ừ em nghe ròi sao
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
đúng em nghe và nhớ
Văn cười nhẹ. Từ sau hôm đó, Hàm bắt đầu đến quán vào mỗi chiều thứ Ba. Cậu ngồi ở cùng chỗ, gọi cùng một loại cà phê. Văn vẫn chơi đàn, không phải lúc nào cũng hát. Có khi anh chỉ ngồi đó, viết vài dòng trong cuốn sổ tay cũ, lâu lâu lại gõ nhịp vào mặt gỗ đàn như đang đo nhịp trái tim mình.
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Sao anh không biểu diễn ở đâu lớn hơn nhạc của anh hay mà
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
//cười nhẹ//
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Anh viết nhạc này không phải để nổi tiếng mà để giữ lại một người
Thời gian trôi, không ai nói rõ mối quan hệ giữa họ là gì. Chỉ biết, mỗi lần Hàm đến, Văn sẽ dọn sẵn bàn bên cửa sổ. Và khi cậu rời đi, anh sẽ tiễn ra đến tận hiên quán.
Có hôm trời lạnh, Hàm quên mang áo khoác. Văn đưa cho cậu chiếc áo len cũ, còn thơm mùi gỗ và cà phê.
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Cẩn thận đấy sẽ bị cảm //giọng nhẹ nhàng//
Lúc ấy, tin Hàm như có ai khẽ gõ
Một ngày đầu mùa hạ, Văn đưa Hàm đến phòng thu nhỏ ở tầng ba. Căn phòng ngập nắng, dàn âm thanh cũ nhưng đủ để ghi lại những điều cần giữ.
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Muốn nghe thử cái này không //tay đặt lên phím đàn//
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
//gật đầu//
Bài hát anh chơi hôm ấy chưa có tên nhưng lời bài hát khiến Hàm chết lặng
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
" Em bước qua như vệt nắng nhẹ đến mức anh không dám quay đầu cứ ngỡ là mộng cũ nhưng trong mơ vẫn là em. "
Kết thúc bài hat Văn quay sang hỏi
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Bài này anh mới viết hôm qua em thấy sao?
Em ngập ngừng một thì em mới trả lời lại anh
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Nghe như viết cho ai đó rất đặt biệt
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
//Văn im một lát, rồi nói//
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Ừ là viết cho một người anh từng yêu
Tim Hàm như có 1 con dao đâm vào tim em rất đau
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Ra là vậy //em cười gượng//
Văn không để ý nét thoáng buồn trong mắt em hoặc có thể có nhưng không nói gì
Hôm đó em về sớm
Tối đó em mở điện thoại thấy văn vừa đăng bài hát ấy lên nề tảng nghe nhạc + kèm theo dòng ghi chú: " Tặng cho người giống em, người khiến tôi tưởng mình còn yêu quá khứ. "
Em đọc đi đọc lại dòng ghi chú ấy
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
*người giống em*
Chỉ một chữ “giống” thôi, mà như ai đó rút mất hết âm thanh trong thế giới cậu vậy ra, không phải cậu. Mà là một ai khác, từng tồn tại – mà giờ, cậu chỉ là cái bóng gợi nhớ đến người ấy.
Tối hôm sau, Hàm ngồi lại ở sân thượng. Cậu mang theo bản in bài hát đọc từng câu, từng chữ. Rồi khẽ hát lên – lần đầu tiên, là bằng giọng buồn thực sự cậu hát không phải để Văn nghe. Mà để chính mình… đối diện với nỗi buồn không tên cánh cửa sau lưng mở ra. Văn bước đến, im lặng ngồi xuống bên cạnh, dạo những nốt đầu tiên bằng guitar không khí dịu lại khi bài hát kết thúc, Hàm quay sang, mắt đỏ nhẹ, nhưng nụ cười lại rất dịu dàng

2

Từ sau buổi tối hôm ấy, Hàm bắt đầu giữ khoảng cách. Không hẳn là tránh mặt, nhưng cũng không còn tự nhiên như trước. Cậu vẫn ghé quán cà phê vào mỗi chiều thứ Ba, vẫn ngồi ở góc bàn quen thuộc, vẫn nghe Văn đàn hát – chỉ là ánh mắt cậu giờ đã khác
Nó không còn trong veo như ngày đầu, mà ngập ngừng, chạm rồi rút lại – như thể cậu sợ, nếu nhìn lâu thêm chút nữa, bản thân sẽ không giữ được lòng mình. Văn thì vẫn như cũ. Anh không nhắc lại câu nói hôm đó. Không ép cậu phải tin, cũng không vội vàng giải thích. Chỉ là thi thoảng, ánh mắt anh chạm vào Hàm – rất nhẹ – như tiếng nhạc nền lặng lẽ trong một khung cảnh yên bình, nhưng sâu trong đó là bao điều chưa kịp gọi tên.
Một buổi sáng, em nhận được tin nhắn từ anh
Ting
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
💬 Anh có một bài hát mới viết cho em ưm có muốn đến nghe thử không?
Chỉ một dòng đơn giản, không emoji, không nũng nịu, không mùi mẫn – nhưng tim em lại đập lỡ nhịp em không trả lời ngay em mở máy nghe lại bài hát cũ – bài khiến em đau lòng hôm trước. Và lần đầu tiên, em nhận ra… có điều gì đó sai sai.
Không phải bài hát dành cho người khác, mà là cảm giác của chính cậu – cảm giác bị thay thế. Nó có thể chỉ đến từ nỗi sợ trong lòng mình, chứ không nhất thiết là sự thật.
“Người giống em…” – câu chữ đó có thể cũng là một thử thách… cho anh ấy. Và cho mình tối hôm đó, em đến phòng thu anh đang chỉnh âm. anh thấy em, ánh mắt sáng lên một cách không giấu nổi không hỏi han gì nhiều, chỉ kéo ghế
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
em ngồi đi anh đàn cho em nghe
Cậu ngồi xuống, không nói gì, tay đặt trên đùi, siết nhẹ.
anh bắt đầu dạo nhạc giai điệu lần này khác hẳn – không buồn, không day dứt, mà ấm và sáng như nắng buổi sớm nhẹ mà vang, từng nốt ngân lên như ánh mắt ai đó khi lần đầu dám yêu.
rồi anh bắt đầu hát
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
" 🎶 Nếu em là lời kết, thì anh sẽ là giai điệu không ngừng anh viết bài hát đầu tiên không để giữ lại mà anh để dâng tặng - một người ở lại bên anh. 🎶 "
Lúc ấy, em không cười em chỉ lặng đi một nỗi xúc động dâng lên, nghèn nghẹn nơi cổ họng.
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
//Khi bài hát kết thúc, anh ngẩng lên, hỏi nhỏ//
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
thấy sao?
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
//em đáp lại, giọng vẫn rung//
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Không giống bài hôm trước
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
//anh gật đầu//
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Vì bài hôm trước, anh vẫn chưa hiểu mình đang viết cho ai
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
còn bài này //anh nhìn thẳng vào mắt em//
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Anh biết rất rõ
căn phòng nhỏ lặng đi trong vài giây rồi em bật cười, mắt hoe hoe
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
nhưng anh vẫn chưa nói là anh yêu em
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
//anh nheo mắt//
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
phải nói thành lời à? anh tưởng em cảm nhận được rồi
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Không //em lắc đầu//
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Không ai nên yêu bằng tín hiệu mơ hồ em thích nghe nói thẳng cơ //nghiên đầu trêu//
anh bật cười, gãi đầu, rồi thở ra một nhịp như lấy can đảm
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Được rồi, Anh yêu em
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Lúc đầu, vì em giống người đó nhưng bây giờ, anh yêu em vì em là em
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Là người khiến anh ngừng viết về quá khứ và bắt đầu viết cho hiện tại
tối hôm đó, em về nhà với tai nghe trong tai, bản thu chưa chỉnh sửa vang lên lặp lại trong playlist của em lần đầu tiên, cậu nghĩ đến việc… mình có thể sẽ thuộc về một bài hát thật sự.
Nhưng chuyện đời không chỉ có nhạc và nụ cười
Vài ngày sau, khi em đến quán cà phê như thường lệ, một giọng nói lạ lẫm vang lên sau lưng cậu – dịu dàng nhưng xa lạ
Tô Tuệ Nhi
Tô Tuệ Nhi
Chào em, em là Tả Kỳ Hàm đúng không?
Cậu quay lại là một cô gái ánh mắt dịu, giọng nói mềm trong tay cô là một bản in bài hát của anh
Tô Tuệ Nhi
Tô Tuệ Nhi
Bác Văn từng viết bài này cho tôi, tôi chỉ muốn cảm ơn
Tim em siết lại
Không phải vì cô gái kia quá đặc biệt mà vì trong ánh mắt cô, có quá nhiều điều chưa kịp nói và trong trái tim cậu – lại bắt đầu run rẩy trước một nỗi sợ cũ
Liệu mình vẫn chỉ là người đến sau?
em không nói gì em chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt cụp xuống, nhìn vào tờ giấy in trên tay cô gái kia đó là bản nhạc đầu tiên anh từng chơi cho cậu nghe – bài hát khiến cậu từng rung động, từng buồn đến tê lòng.
Cô gái mỉm cười, nhẹ nhàng tiếp lời
Tô Tuệ Nhi
Tô Tuệ Nhi
Bác Văn bảo em rất giống tôi nhưng tôi nghĩ không đâu
Tô Tuệ Nhi
Tô Tuệ Nhi
Em có một ánh mắt rất riêng ánh mắt của người đang cố giấu đi điều gì đó
em vẫn im lặng không phải vì cậu không biết nói gì – mà vì cậu sợ, một khi mở lời, cảm xúc sẽ vỡ òa
Tô Tuệ Nhi
Tô Tuệ Nhi
Anh ấy còn giữ rất nhiều bản nhạc cũ //khẽ đặt tay lên ngực//
Tô Tuệ Nhi
Tô Tuệ Nhi
Tôi từng nghĩ mình sẽ không quay lại nhưng bài hát ấy khiến tôi không yên
Tô Tuệ Nhi
Tô Tuệ Nhi
Tôi chỉ đến để nghe lại một lần rồi đi
Khi cô gái rời đi, em vẫn ngồi lặng. em nhìn bản nhạc, dòng chữ ghi chú phía cuối
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
*Viết cho ký ức cảm ơn em đã từng là ánh sáng.*
em chợt bật cười – không rõ là chua hay nhẹ lòng nhưng rồi, ánh mắt vô thức hướng về phía cầu thang dẫn lên tầng ba – nơi anh thường ngồi mỗi chiều
em không biết liệu anh có đang ngồi đó không, và liệu em có đủ can đảm để hỏi một câu
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
" Nếu người cũ muốn quay lại anh có muốn giữ họ không "
Tối hôm đó, em không đến phòng thu em cũng không nhắn tin em chỉ nằm trên giường, mở điện thoại, nghe đi nghe lại bản nhạc anh viết cho mình giai điệu vẫn dịu dàng, lời ca vẫn như thủ thỉ bên tai
Nhưng trong lòng em, lại cứ vang lên một đoạn khác
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
*Em giống người anh từng yêu*
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
*Anh nghĩ anh còn nhớ thương cô ấy*
em nhắm mắt lại, không muốn nghĩ nữa nhưng trái tim – vốn chẳng bao giờ chịu nghe lời – lại cứ thì thầm
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
*Nếu em không phải là người đầu tiên thì có thể cũng chẳng là người sau cùng*
Ba ngày trôi qua. Anh không nhắn tin. Em cũng không đến quán.
Cả hai im lặng như thể chưa từng có một bản tình ca được viết ra, chỉ là lời ngân nga lướt qua gió.
Chiều thứ ba, quán cà phê vẫn vắng như thường lệ anh ngồi một mình, đàn một bản không lời anh nhìn về góc bàn quen thuộc – nơi từng có một cậu trai trẻ hay cúi đầu cười nhẹ, tay luôn cầm ly đen đá không đường
Chỗ ấy hôm nay trống nhưng anh vẫn đàn vẫn nhìn về phía ấy như thể nếu anh đàn đủ lâu, người kia sẽ quay trở lại
Trên bàn học, em mở cuốn sổ ghi chép trong đó, em viết
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
"Nếu hôm ấy em không đến quán, có lẽ anh sẽ không đàn bản tình ca đó nếu em không giống người xưa, có lẽ em đã được yêu như chính em."
Trang giấy lấm tấm nước. em gấp lại. Lặng lẽ.

Chapter 3

Em đã không đến quán cà phê ba ngày liền ba ngày trôi qua như một khoảng lặng, trong đó chỉ có những suy nghĩ không ngừng quay cuồng trong đầu cậu
Mỗi buổi sáng thức dậy, em lại tự hỏi: Liệu mình có phải là người đến sau không? Liệu cảm xúc của anh có thật lòng không, hay chỉ là sự thay thế cho ký ức đã mất?
Em không gọi điện, cũng không nhắn tin cứ như thể im lặng sẽ giúp em tìm ra đáp án nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại im lặng chỉ càng khiến em cảm thấy một sự trống vắng khó tả, như một bản nhạc không lời.
Sáng thứ Bảy, em đến phòng thu của Anh
Lần này, em không đến chỉ để nghe nhạc mà là để gặp mặt, để tìm câu trả lời. em cần nghe từ miệng anh, không phải qua bài hát, không phải qua những cái nhìn ngập ngừng – mà là một lời nói rõ ràng
Khi em bước vào phòng thu, anh đang ngồi bên đàn, một bản nhạc chưa hoàn chỉnh vương vãi trên bàn anh nhìn thấy em, rồi khẽ buông cây đàn xuống, vội vã đứng dậy
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Em đến rồi à?
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Anh...anh xin lỗi mấy hôm nay anh cứ nghĩ...
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Anh nghĩ gì?
Em ngắt lời, giọng nhẹ nhưng chứa đựng sự chờ đợi
Anh nhìn em, có chút lúng túng anh thở dài, rồi nhìn xuống sàn
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Anh không biết phải làm gì với khoản cách mà em đang giữ
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Anh không biết phải làm sao để em hiểu được... anh không muốn mất em
Câu nói của anh khiến em im lặng em nhìn vào đôi mắt tràn đầy âu lo của anh, cảm thấy cái gì đó trong lòng mình dâng lên
Im lặng kéo dài trong phòng thu chỉ có tiếng dây đàn văng vẳng trong không gian vắng vẻ em không thể để sự mơ hồ tiếp tục em hít một hơi sâu, rồi nói:
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Vậy...anh thật sự thích em, đúng không?
Anh không trả lời ngay anh đứng yên, như thể câu hỏi đó đã làm anh nghẹn lại
Sau một lúc, anh nhìn thẳng vào mắt em:
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Anh không chỉ thích em Tả Kỳ Hàm à anh yêu em
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Nhưng anh cũng yêu những kỷ niệm xưa cũ của mình
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Chỉ có điều...anh muốn mình là người yêu em, không phải là người em yêu nữa
Em không thể che giấu cảm xúc của mình nữa em cảm thấy mình đã được giải đáp một phần, nhưng trái tim lại không dễ dàng tha thứ những đêm dài nghi ngờ
Em bước lại gần hơn, nhưng rồi ngừng lại, khoảng cách giữa hai người như bức tường vô hình mà em không thể phá vỡ ngay lập tức. em ngập ngừng một lát, rồi hỏi:
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Anh có thể chắc chắn...là sẽ yêu em mãi không?
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Hay chỉ là nhất thời, rồi em cũng sẽ trở thành một phần của quá khứ
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Như bao người khác?
Anh nhìn em, ánh mắt trầm tư, rồi anh gật đầu:
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Anh sẽ yêu em mãi mãi nhưng em phải hiểu
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
có thể lúc đầu anh yêu em vì em giống em ấy, như bây giờ
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
em là người duy nhất anh cần anh không cần gì khác ngoài em
Em cảm thấy lòng mình như vỡ òa. những lời nói của anh không chỉ là những tín hiệu mơ hồ nữa chúng thật sự là câu trả lời mà em đã chờ đợi
Đột nhiên, em không thể đứng yên nữa. em lao đến ôm chầm lấy anh, không nói gì, chỉ cảm nhận hơi ấm từ anh. anh ngỡ ngàng một chút, rồi từ từ ôm lại cậu, như thể cái ôm này là điều tất yếu từ lâu
Anh thì thầm
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Anh xin lỗi nếu em cảm thấy mình không phải là người đầu tiên
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
thì anh sẽ làm cho em trở thành người duy nhất
Em nhắm mắt lại, không muốn nghĩ thêm về quá khứ, chỉ muốn sống trọn vẹn với khoảnh khắc này
Một tuần sau, anh tổ chức một buổi biểu diễn nhỏ tại quán cà phê. em được mời làm người duy nhất ngồi ở bàn đầu tiên. đêm ấy, không có ánh đèn sân khấu rực rỡ, không có tiếng vỗ tay vang vọng. chỉ có những ánh mắt gần gũi, những nụ cười trao đi
Anh bước lên sân khấu, đàn và hát một bài mà anh đã sáng tác dành riêng cho em – không còn mơ hồ, không còn quá khứ cũ. lời bài hát giản dị, nhưng lại khiến trái tim em thổn thức từng nhịp
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
" Tình ca không phải của em, nhưng tình cảm anh dành cho em… là của anh mỗi một nốt nhạc sẽ mãi mãi thuộc về em.”
Khi bài hát kết thúc, đèn sân khấu dần tắt. nhưng không ai rời đi. em đứng dậy, bước lên sân khấu, và đến bên anh. anh mỉm cười nhẹ nhàng, rồi cầm tay em, nói:
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Cảm ơn em đã đến với anh, cảm ơn vì đã tin tưởng anh
Em ngước lên nhìn anh, trong đôi mắt là cả một bầu trời mới, và một trái tim đã sẵn sàng yêu.
Đêm ấy, sau khi buổi biểu diễn kết thúc, em không về ngay. em ngồi lại trong quán cùng anh, nơi ánh đèn vàng đã dịu xuống chỉ còn ánh sáng ấm áp lặng lẽ ôm lấy hai người
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Bài hát hay lắm //giọng em như thở, nhẹ và trôi theo gió//
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Em nghĩ có lẽ em sẽ không sợ bài hát nào nữa
anh ngồi bên cạnh, không chạm vào em, chỉ đặt tay gần đó – đủ gần để cảm nhận sự hiện diện, nhưng không đủ gần để khiến em ngợp
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Từ giờ anh sẽ chỉ viết nhạc cho mình em
anh đáp, mắt anh nhìn về phía dàn loa nhỏ ở góc phòng – nơi vừa phát ra bài hát khiến tim em loạn nhịp.
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Không cần đâu // em lắc đầu //
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
//cười nhạt// anh cứ viết cho bất cứ ai mà anh muốn
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
em không cần là trung tâm âm nhạc của anh
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
//anh quay lại nhìn cậu, hơi bất ngờ//
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Nhưng em muốn là trung tâm của trái tim anh đúng không?
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
// em im lặng //
em không biết nên trả lời sao. trước đây, em luôn nghĩ rằng:
yêu là đủ. nhưng sau này mới hiểu – yêu nhưng không được xác nhận, cũng giống như đứng giữa một căn phòng tràn đầy tiếng nhạc, nhưng lại không biết bản nào là dành cho mình
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
// em quay sang nhìn anh, mắt chớp nhẹ //
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Nếu một ngày nào đó anh lại viết về ai đó khác
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
em có nên ghen không?
Anh không vội trả lời. anh cúi đầu, như đang chọn từ thật kỹ. rồi anh nói:
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Không...em không cần ghen em chỉ cần hỏi vì từ giờ trở đi, anh sẽ không im lặng nữa
em khẽ rũ mắt, đôi vai thả lỏng
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Vậy cho em ích kỷ một lần được không?
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Ừ //anh đáp, nhẹ và chắc//
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Hứa với em là nếu một ngày nào đó anh lạc lối giữa quá khứ và hiện tại
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
anh sẽ tìm em không phải tìm người giống em mà tìm chính em
anh nắm lấy tay em – lần đầu tiên trong đêm nay – và đáp bằng giọng trầm:
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Anh hứa kể cả nếu mất đi âm nhạc, anh cũng sẽ không để mất em
em dựa đầu vào vai anh, gió lùa qua khe cửa khẽ lay vài tờ giấy nhạc bay khỏi bàn. anh không vội nhặt. em cũng không ngoái lại
Vì lúc đó, điều duy nhất còn quan trọng – là hơi ấm của người bên cạnh mình
Đêm ấy, không ai về nhà sớm
Cả hai ngồi lại trong phòng thu cũ, lặng lẽ nghe tiếng mưa rơi bên ngoài. không cần lời, không cần nhạc. chỉ cần cảm giác rằng, dù quá khứ có trở lại, thì hiện tại vẫn còn đây – thật rõ ràng, thật dịu dàng, và thật gần

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play