[G-Dragon X Y/N] Ký Ức Ánh Đèn Mờ
Chương 1
Toàn thành phố Seoul đều biết tên anh
Người thừa kế duy nhất của tập đoàn Kwon, đế chế tài chính thống trị Hàn Quốc
Công tử nhà giàu, đẹp trai, thông minh, thủ đoạn
Một kẻ chơi đùa với tình cảm người khác như thú vui, và không bao giờ yêu ai
Biệt danh: G-Dragon – “con rồng vàng” lạnh lùng, sắc sảo, và đầy nguy hiểm
Vô danh
Cậu ấy là thiên tài… nhưng cũng là ác quỷ đội lốt người
Vô danh
G-Dragon mà liếc bạn một cái, hoặc là bạn lên giường, hoặc là bạn ra đường, haha
Vô danh
Nghe nói cậu ta từng đốt nguyên phòng khách chỉ vì một cô gái không chịu cởi đồ
Group chat – “Seoul Rich Boys”
Seungri
Chơi gì mới không Ji-yong? Anh cạn hứng với mấy em hotgirl rồi chứ gì
Kwon Ji-yong
Nhạt. Cần thứ gì đó… thú vị hơn
Đèn tím mờ ảo quét qua dãy ghế dài. Mùi rượu, thuốc lá và nước hoa trộn lẫn tạo thành một thứ không khí ngột ngạt, nhưng những kẻ đến đây đều đã quen với nó
Kwon Ji-yong tựa lưng vào ghế khu VIP, ly whisky còn nửa
Góc quầy bar trái, một cô gái váy đen, tóc buộc thấp, tay cầm khay rượu
Cô không cười, cũng không tỏ ra mời gọi. Cứ lặng lẽ làm việc, đôi mắt không chạm vào ai
Không giống ai cả. Không giống kiểu con gái mà G-Dragon từng gặp. Không quá sexy nhưng… rất nổi bật
Kwon Ji-yong
//Nheo mắt lại, đặt ly xuống bàn//
Quản lý
Em đó? Mới vào làm hôm qua, Han Yeo-jin
Người quản lý thoáng do dự
Quản lý
Cô ấy… chỉ làm khâu pha chế, không tiếp khách
Kwon Ji-yong
Tôi không hỏi cô ta làm gì
Một câu nói nhẹ nhưng đầy mệnh lệnh. Người quản lý gật đầu, bước đi
Ở phía quầy bar, Han Yeo-jin vừa rót xong ly mojito cho khách thì có người đến gần
Quản lý
Bên khu VIP có người muốn gặp cô
Han Yeo-jin
Tôi không tiếp khách
Cái tên đó, ai mà chẳng biết?
Han Yeo-jin
//Mím môi, đặt khay xuống//
Han Yeo-jin bước chậm về phía bàn khu VIP
Trong lòng cô không ngừng thầm nghĩ
Han Yeo-jin
*Chỉ cần lịch sự, nói chuyện xong, quay lại. Không sao đâu*
Đôi giày cao gót kêu lạch cạch trên sàn gỗ, hòa lẫn tiếng nhạc điện tử vang dội khắp bar
Anh ngồi đó, ánh sáng mờ ảo phản chiếu lên mái tóc nhuộm bạc của Kwon Ji-yong
Tay anh xoay nhẹ ly rượu, dáng vẻ như đã quá quen với việc có người đến phục tùng mình
Han Yeo-jin
//Dừng lại trước bàn//
Không cúi chào, không mỉm cười, không hỏi gì cả
Ánh mắt anh chạm vào mắt cô
Một đôi mắt trong, không sợ hãi, không có chút hứng thú nào với vẻ ngoài của anh
Kwon Ji-yong
Làm ở đây bao lâu rồi?
Kwon Ji-yong
Còn lý do nào khác?
Giọng cô bình thản, không ngạo nghễ, cũng không khúm núm
Chỉ đơn giản như đang đọc một sự thật đã quá quen thuộc
Kwon Ji-yong
//Chống cằm nhìn cô, cười khẽ//
Kwon Ji-yong
Mấy cô như em, tôi gặp nhiều rồi
Kwon Ji-yong
Lúc đầu lạnh lùng lắm. Sau vài ly rượu thì cũng nằm ngoan ngoãn trên giường thôi
Cô im lặng vài giây, nhìn anh thật lâu
Sau đó, rất bình tĩnh, đáp
Han Yeo-jin
Anh có vẻ rất giỏi tưởng tượng
Không đợi phản ứng, cô quay lưng
Kwon Ji-yong
//Sững người//
Lần đầu tiên… có một cô gái dám quay đi khi anh còn đang nói chuyện
Lần đầu tiên, có một người khiến anh không đoán được cô đang nghĩ gì
Và có lẽ cũng là… Lần đầu tiên G-Dragon muốn giữ một ai đó lại, chỉ để nhìn vào đôi mắt ấy thêm lần nữa
Yeo-jin quay lưng bước đi. Tiếng giày vẫn đều đặn. Không nhanh, không chậm nhưng tim cô đang đập mạnh hơn bình thường. Không phải vì sợ mà vì chán ghét cái kiểu đàn ông như anh ta
Một bàn tay nắm lấy cổ tay cô, lực vừa đủ để giữ lại. Không đau nhưng lạnh
Kwon Ji-yong
Em nghĩ em được phép quay đi giữa chừng?
Giọng nói của Ji-yong vang sát bên tai
Lạnh lẽo, kéo dài từng chữ như cào nhẹ vào cổ
Han Yeo-jin
//Quay đầu, ánh mắt không hề dao động//
Han Yeo-jin
Tôi không phải nhân viên tiếp khách. Quản lý nói rõ rồi
Han Yeo-jin
Khách có tiền không có nghĩa được mua tất cả
Ji-yong nhìn chằm chằm vào cô
Ánh mắt anh lần đầu hơi mất kiểm soát
Một cô gái bình thường, làm ở bar, không quyền, không thế lại dám nói như vậy?
Anh siết tay thêm chút nữa
Kwon Ji-yong
Tôi cảnh cáo. Đừng khiến tôi thấy chán. Người như em, tôi chỉ cần búng tay…
Khoảnh khắc đó, một sự im lặng kỳ lạ phủ xuống
Âm nhạc xung quanh dường như cũng lùi ra xa
Chỉ còn hai người đứng nhìn nhau, một người quen với việc điều khiển người khác, và một người quá quen với việc bị khinh rẻ đến mức… chẳng còn cảm xúc
Kwon Ji-yong
Được. Tôi nhớ tên em rồi
Yeojin bước đi không quay lại
Phía sau cô, G-Dragon bật cười khẽ
Kwon Ji-yong
Han Yeo-jin…. em hay đấy
Yeo-jin đang lau bàn thì quản lý gọi vào văn phòng. Người đàn ông ngồi đó, búng nhẹ tàn thuốc, ánh mắt đầy chán chường
Quản lý
Có người muốn mua em
Han Yeo-jin
Xin lỗi, tôi không phải món hàng
Quản lý chép miệng, ném tập hồ sơ xuống bàn
Quản lý
Hắn trả gấp 20 lần lương tháng của cô, chỉ để đổi lấy việc cô không làm ở đây nữa. Và chuyển về chỗ hắn
Han Yeo-jin
Tôi không đồng ý
Đúng lúc đó, cửa bật mở, Kwon Ji-yong đứng đó, không gõ cửa, không cần xin phép
Giọng anh đủ lạnh để quản lý lập tức biến mất
Kwon Ji-yong
//Bước tới, ánh mắt bình thản//
Kwon Ji-yong
Em nghĩ em có quyền từ chối?
Han Yeo-jin
//Nhìn thẳng// Tôi không phải đồ chơi
Kwon Ji-yong
//Cười// Tôi biết. Đó là lý do tôi muốn có em
Anh đặt chìa khóa xe, thẻ tín dụng và một chiếc điện thoại mới lên bàn
Kwon Ji-yong
Mọi thứ em cần. Đổi lại, từ giờ em thuộc về tôi
Kwon Ji-yong
//Cúi xuống, ghé sát tai cô//
Kwon Ji-yong
Chạy đi, nếu em muốn. Nhưng tôi sẽ tìm được em, dù là ở đâu
Chương 2
Xe dừng lại trước tòa tháp cao nhất khu Gangnam
Penthouse của Kwon Ji-yong chiếm trọn tầng cao nhất
Toàn bộ là kính. Đắt đỏ, lạnh lẽo, và quá xa xỉ với một người như Han Yeo-jin
Cô bước vào, vai đeo túi nhỏ, chẳng có gì ngoài vài bộ quần áo cũ
Nhìn quanh, tất cả đều trắng, sàn đá cẩm thạch, nội thất Ý, đèn pha lê treo lơ lửng trên trần cao
Quản gia
//Cúi đầu// Tiểu thư Yeo-jin, mời đi theo
Cô được đưa đến một căn phòng riêng, có cửa sổ sát trần, tủ đồ lớn hơn cả căn phòng trọ cũ của cô
Trong tủ đã sẵn hàng chục bộ váy, giày, mỹ phẩm… tất cả đều còn mới
Han Yeo-jin
Tôi không cần những thứ này
Quản gia
Cậu chủ dặn phải chuẩn bị đủ
Kwon Ji-yong
Vậy em định mặc thứ rách rưới đó đi ngủ sao?
Cô quay lại. Ji-yong đứng tựa cửa, áo sơ mi đen, cười nhạt
Han Yeo-jin
Tôi không phải búp bê
Kwon Ji-yong
Tôi cũng không bảo em diễn
Anh bước tới, mắt không rời cô
Kwon Ji-yong
Tôi chỉ muốn em sống như người phụ nữ của tôi
Han Yeo-jin
Tôi không phải của ai hết
Kwon Ji-yong
Sai rồi. Từ giây phút em bước lên xe em đã là người của tôi
Ji-yong nói rồi quay lưng bước đi
Han Yeo-jin đứng đó, trong căn phòng xa hoa
Đẹp, lộng lẫy như một lồng kính đựng hoa
Nhưng hoa cũng cần thở. Và cô… bắt đầu cảm thấy mình sắp ngạt
Căn hộ chìm trong ánh đèn vàng ấm. Han Yeo-jin ngồi tựa giường, ôm gối. Cô đã thử khóa cửa phòng
Nhưng rồi, đúng 11 giờ đêm tiếng tạch vang lên
Kwon Ji-yong bước vào, một tay bỏ túi, tay kia đẩy cửa không chút ngại ngần
Han Yeo-jin
Anh làm gì vậy?
Han Yeo-jin
Phòng anh bên kia
Kwon Ji-yong
Phòng tôi ở đây
Anh nói tỉnh bơ, rồi đi thẳng đến giường
Han Yeo-jin
//Đứng dậy, chắn trước mặt anh//
Han Yeo-jin
Tôi không ngủ với người lạ
Kwon Ji-yong
Tôi đâu lạ. Em ở nhà tôi rồi còn gì
Kwon Ji-yong
Ừ. Ghét cũng phải ngủ
Kwon Ji-yong
//Cúi người, giật phăng chiếc gối khỏi tay cô, quăng lên giường//
Han Yeo-jin
//Đẩy ngực anh// Tránh ra
Anh túm lấy cổ tay cô, kéo cô ngã xuống giường, thân thể anh đè lên, hơi thở trượt sát bên má
Kwon Ji-yong
Đừng giở trò với tôi, Yeo-jin. Tôi không đánh phụ nữ… Em là của tôi
Cô vùng vẫy, nhưng anh giữ chặt hai tay, áp sát mặt
Han Yeo-jin
Anh sẽ hối hận—
Kwon Ji-yong
Tôi chưa từng hối hận khi chiếm được thứ tôi muốn
Mắt anh nhìn sâu vào mắt cô, như đang cân nhắc…
Nhưng rồi Ji-yong cười nhẹ, buông cô ra, lùi lại
Kwon Ji-yong
Hôm nay thôi. Mai mà còn khóa cửa, tôi sẽ không nhân nhượng
Anh nằm xuống bên cạnh, thản nhiên như đã quen với việc chia giường với người mình vừa mua về
Han Yeo-jin quay mặt vào tường. Tim đập loạn
Ánh mắt anh lúc nãy đáng sợ thật. Nhưng cũng đáng nhớ đến phát điên
Yeo-jin tỉnh dậy trong tiếng máy pha cà phê từ bếp vọng lại
Cô ngồi dậy, kéo áo lại, siết chặt tấm chăn quanh người dù đêm qua không có gì xảy ra
Chỉ là ánh mắt anh…Bàn tay anh đặt lên eo cô lúc ngủ… Hơi thở anh phả vào gáy
Tất cả khiến cô không ngủ được một giây nào
Cô bước ra phòng khách. Ji-yong đang đứng cạnh cửa kính, tay cầm ly espresso, áo sơ mi trắng hững hờ
Kwon Ji-yong
//Liếc nhìn, cười nhếch// Thức rồi?
Anh đặt ly xuống, đi tới, dừng ngay trước mặt cô
Kwon Ji-yong
Em biết không, tôi từng rất chán những món đồ cũ. Rất nhanh
Han Yeo-jin
Ý anh là tôi à?
Anh cúi sát mặt cô. Mắt anh dừng trên môi cô
Kwon Ji-yong
Nhưng em lại khác. Em phản kháng. Em nhìn tôi như thể tôi chẳng là gì cả
Han Yeo-jin
Vì anh thật sự chẳng là gì với tôi
Kwon Ji-yong
//Cười nhẹ// Tệ thật. Nhưng tôi lại thấy em khiến tôi đỡ chán
Không để cô nói thêm, anh cúi xuống môi anh chạm vào môi cô
Yeo-jin giơ tay định đẩy anh ra
Anh bắt lấy cổ tay cô, giữ chặt, ép cô sát vào tường
Kwon Ji-yong
Tôi đâu cần em thích
Anh quay lưng bước đi, để lại cô đứng đó, tay vẫn còn run lên vì cú siết
Yeo-jin đứng đó, lồng ngực phập phồng
Môi vẫn ướt, lòng bàn tay còn đau vì bị giữ chặt
Cô siết tay, chạy vào phòng, đập mạnh cánh cửa
Cô không phải món đồ chơi. Không phải thứ để anh ta nghịch khi rảnh, vứt đi khi chán
Không thể chịu thêm được nữa
Buổi tối, cô xách túi, mở cửa bước ra. Không nói một lời
Nhưng vừa tới thang máy, Ji-yong đã đứng đó
Tựa người vào tường, tay đút túi, ánh mắt bình thản như thể… anh biết trước cô sẽ đi
Kwon Ji-yong
Em định đi đâu?
Kwon Ji-yong
Tôi không cho phép
Han Yeo-jin
//Siết quai túi// Tôi không cần sự cho phép của anh
Kwon Ji-yong
Cô nghĩ cô là ai?
Giọng anh trầm xuống, chân tiến gần, từng bước một
Thang máy kêu ding, mở ra. Nhưng anh đã chặn lối
Kwon Ji-yong
Tôi đã bỏ tiền ra mua em. Nghĩa là em không có quyền bước ra khỏi nhà tôi
Han Yeo-jin
Anh không có quyền giữ tôi lại
Kwon Ji-yong
//Cười nhạt// Đúng. Nhưng tôi có khả năng
Trong tích tắc, anh túm lấy tay cô, kéo mạnh. Túi rơi xuống đất. Cô bị đẩy ép vào vách kính hành lang, cao ngất, gió luồn lạnh buốt. Ánh mắt anh ghì chặt lấy ánh mắt cô
Kwon Ji-yong
Cô có thể ghét tôi. Nhưng cô sẽ không rời khỏi tôi. Trừ khi tôi chán cô
Cô mím môi
Tim đập nhanh
Không phải sợ…
Mà là cảm giác… lần đầu tiên gặp một người đàn ông mà cô không thể thắng nổi
Ji-yong kéo Yeo-jin trở lại căn hộ. Không ai nói gì. Cô giãy giụa trên tay anh, nhưng vô ích. Anh quá mạnh, quá quyết liệt
Cửa vừa đóng lại, anh ném cô xuống giường
Han Yeo-jin
//Chống tay ngồi dậy//
Kwon Ji-yong
Ừ, điên vì em
Anh bước tới, tháo cúc áo sơ mi, từng chiếc một, đôi mắt không rời gương mặt cô
Kwon Ji-yong
Cô khiến tôi phát điên, chưa từng có ai dám chống đối tôi nhiều như vậy
Han Yeo-jin
//Lùi lại về sau//
Kwon Ji-yong
//Đè lên, giữ chặt hai tay cô trên đầu//
Kwon Ji-yong
Cô nên hiểu cô đang nằm trong nhà tôi, trên giường tôi, mặc đồ tôi mua, thở không khí tôi trả tiền
Kwon Ji-yong
//Gằn từng chữ// Cô thuộc về tôi. Dù cô có thích hay không
Anh cúi xuống. Môi anh áp lên môi cô lần nữa. Khác với nụ hôn ban sáng… lần này sâu hơn, nóng hơn, cuồng dại hơn
Cô định quay mặt đi, anh giữ cằm cô lại
Đôi mắt anh tối sầm, hơi thở trượt dài bên cổ cô
Kwon Ji-yong
Tôi có thể có cả trăm cô gái… nhưng lại cứ muốn cô
Yeo-jin cắn môi. Tim cô như vỡ tung, không phải vì rung động… Mà là vì hoảng loạn
Một người như anh… nếu đã muốn giữ, thì cả đời cũng không thể thoát
Chương 3
Tiếng tát vang lên khô khốc giữa căn phòng rộng lớn
Cả người Ji-yong đóng băng
Bàn tay Yeo-jin còn run, nhưng ánh mắt cô không hề chớp
Han Yeo-jin
Anh là đồ khốn
Anh đứng yên, không tránh, không phản ứng
Cô gạt anh ra, lao xuống giường, chân trần chạy khỏi phòng
Anh vẫn chưa lên tiếng. Nhưng đôi mắt, lần đầu dao động
Yeo-jin chạy như điên, chẳng mang theo gì. Chìa khóa, điện thoại, ví đều bỏ lại. Chỉ có cơn giận và nỗi sợ là kè kè bên cô
Cô bấm thang máy. Không hoạt động. Cô lao ra cầu thang bộ.
Mười mấy tầng. Chân đau rát, đầu óc choáng váng, nhưng cô không dừng lại
Cô chỉ muốn thoát khỏi nơi đó. Khỏi anh ta. Khỏi cái giường lạnh buốt kia, khỏi cái cảm giác bị coi là một món đồ chơi
Ji-yong vẫn đứng đó, tay chạm lên má. Vết tát rát lên rõ rệt
Kwon Ji-yong
//Cười khẩy// Cô đúng là món đồ khác biệt thật
Quản lý
//Gõ cửa// Cậu chủ, cô Han…
Ji-yong quay người, chậm rãi cài lại cúc áo. Không giận dữ, không nổi khùng
Chỉ có đôi mắt đỏ ngầu,thứ lần đầu xuất hiện kể từ khi anh bắt đầu chơi trò với Yeo-jin
Kwon Ji-yong
Tưởng chạy là xong à?
Han Yeo-jin ngồi co ro trên chiếc ghế đá trong công viên vắng, mái tóc rối bời, môi tái nhợt, bàn chân trầy xước vì chạy bộ không giày. Mỗi hơi thở là một nhát cắt lạnh buốt vào ngực
Cô ôm lấy gối, ánh mắt nhìn xa xăm
Đầu óc quay cuồng. Cô thấy bản thân nhỏ bé, rẻ mạt, ngu ngốc
Cô chỉ muốn thoát. Nhưng càng chạy… lại càng lạc
Kwon Ji-yong
Em giỏi thật đấy
Giọng nói ấy khiến cô rùng mình
Han Yeo-jin
//Quay phắt lại//
Kwon Ji-yong đứng đó, bóng anh đổ dài trên nền cỏ ẩm
Anh mặc áo khoác đen, vai vắt áo len mỏng của cô
Ánh mắt anh không còn lạnh. Chỉ là tĩnh lặng đến đáng sợ
Yeo-jin bật dậy, định chạy tiếp nhưng chưa kịp quay đi, cơ thể đã bị nhấc bổng lên
Han Yeo-jin
Buông tôi ra!!
Anh vác cô lên vai như vác một con mèo nổi loạn
Cô đập vào lưng anh, vùng vẫy
Han Yeo-jin
Anh là đồ điên!!
Kwon Ji-yong
Còn em là đứa khiến tôi phát điên
Han Yeo-jin
Tôi ghét anh!! Tôi không phải của anh!!
Kwon Ji-yong
Em nói nhiều quá
Ji-yong giữ chặt, không để cô trốn. Đôi chân dài bước nhanh trên đường lát đá, tiếng giày vang vọng cả công viên
Kwon Ji-yong
Chạy đi, Yeo-jin. Rồi tôi lại tìm. Chạy đến mấy, tôi cũng sẽ kéo em về
Gió lướt qua tóc cô. Nước mắt trượt xuống má. Không biết vì lạnh hay vì cô nhận ra
Kwon Ji-yong không yêu cô. Nhưng anh đã nghiện sự tồn tại của cô đến phát điên
Căn hộ penthouse sáng đèn
Yeo-jin bị ném xuống ghế sofa. Cô thở gấp, chân tay run rẩy, đầu tóc rối tung
Ji-yong đứng đó, tháo áo khoác, mặt không biểu cảm
Kwon Ji-yong
Cởi áo khoác ra. Lạnh đấy
Anh không đáp. Chỉ lặng lẽ mở ngăn kéo. Lấy ra một đoạn dây lụa đen
Han Yeo-jin
Anh định làm gì?
Han Yeo-jin
//Giãy lên// Anh điên thật rồi!! Tôi không phải con thú!!
Kwon Ji-yong
Em là chim hoàng yến
Cô khựng lại. Mắt anh sâu như vực
Kwon Ji-yong
Xinh đẹp, biết phản kháng, nhưng nếu để em bay mất, tôi sẽ phát điên
Anh siết tay cô, quấn dây lụa quanh cổ tay cô, buộc vào tay ghế. Không đau, nhưng chặt
Kwon Ji-yong
Thử tháo ra đi. Cảnh báo trước, em càng giãy, tôi càng trói chặt
Han Yeo-jin
Anh là đồ bệnh hoạn
Anh ngồi xuống trước mặt cô, nâng cằm cô lên
Kwon Ji-yong
Tôi mua em không phải để em bỏ chạy. Em ở đây, chỉ để tôi nhìn. Chỉ để tôi chạm. Và chỉ để tôi giữ
Cô quay mặt đi, nước mắt chảy xuống gò má
Kwon Ji-yong
//Thở dài// Đừng khóc
Tay anh vẫn không thả dây. Ánh mắt vẫn lạnh
Yeo-jin hiểu, lần này cô không phải người chạy. Cô là con chim hoàng yến, đã bị nhốt trong lồng mãi mãi
Ding dong…Tiếng chuông cửa vang lên
Yeo-jin vẫn bị buộc tay vào ghế. Không còn giãy giụa như trước chỉ ngồi yên, ánh mắt trống rỗng
Một giọng nam vang lên, trẻ, ấm. Cô ngước mắt, Min-ho. Người bạn cũ cùng khu phố
Cô chưa kịp thốt lời, Ji-yong đã bước ra, chắn giữa họ
Jang Min-ho
Tôi là bạn cô ấy. Tôi tới đưa đồ, cô ấy biến mất mấy ngày nay…
Jang Min-ho
Tới chỗ làm của cô ấy thì quản lý bảo… Cô ấy đang ở chỗ này
Kwon Ji-yong
//Cười nhẹ, nhếch môi//
Kwon Ji-yong
Biến mất? Cô ấy đang ở nhà mình đấy thôi
Jang Min-ho
Nhưng tại sao… cô ấy bị trói?!
Kwon Ji-yong
Vì cô ấy thích chơi mấy trò thú vị với tôi
Jang Min-ho
Anh bị điên à?
Ji-yong không đáp. Chỉ nghiêng đầu, khép cửa lại
Trước khi đóng, anh liếc Yeo-jin
Kwon Ji-yong
Không ai được nhìn em. Không ai được gọi tên em như thế
Min-ho bị cắt khỏi thế giới của cô vĩnh viễn
Tối đó, Ji-yong ngồi đối diện cô
Kwon Ji-yong
Em muốn rời khỏi tôi đến vậy sao?
Kwon Ji-yong
Muốn quay lại với cái tên lúc nãy?
Anh đứng dậy, siết chặt cổ tay đã sưng đỏ của cô
Kwon Ji-yong
Tôi sẽ không lặp lại nữa. Nếu em còn nhìn bất kỳ ai ngoài tôi…
Kwon Ji-yong
Tôi thề, tôi sẽ khiến em không bao giờ mở mắt nổi lần nữa
Yeo-jin ngồi nép bên giường, tay vẫn còn in vết dây lụa
Cô không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn đầy căm hận
Kwon Ji-yong
Em nghĩ mình là ai?
Kwon Ji-yong
Nghĩ tôi là thằng ngu à? Để em ngồi đó, nhìn người khác, gọi tên người khác
Han Yeo-jin
//Quay đi// Tôi không thuộc về anh
Anh nhào tới, không đánh, không xiết. Chỉ đè cô xuống giường, giữ chặt hai tay
Kwon Ji-yong
Vậy tôi sẽ khiến em cảm thấy mình thuộc về tôi
Và anh hôn, thô bạo, dữ dội, nồng cháy như thiêu đốt
Môi anh cắn nhẹ môi dưới cô, ép cô mở miệng. Cô vùng vẫy, anh siết mạnh hơn
Kwon Ji-yong
Chống cự đi, tôi thích
Han Yeo-jin
Tôi ghét anh!!
Anh hôn tiếp, lần này còn sâu hơn. Cô cảm thấy như rơi xuống hố lửa
Kwon Ji-yong
Tôi sẽ hôn cho đến khi em không thể nhớ nổi ai khác ngoài tôi
Ánh mắt Ji-yong như thú săn mồi, nhưng đáy mắt lại lấp lánh nỗi sợ. Vì chỉ có kẻ sợ mất mới điên cuồng như thế
Ba ngày liền, Yeo-jin không phản kháng. Cô ngoan ngoãn ăn uống, không chửi, không chạy, không khóc.
Quản gia
//Ngạc nhiên// Cô ta… thay đổi thật à?
Ji-yong không đáp. Chỉ lặng nhìn cô ngồi ăn, cầm nĩa bằng tay trái vì tay phải sưng do dây buộc quá lâu
Han Yeo-jin
//Nói nhỏ nhẹ// Cảm ơn anh
Lần đầu tiên, giọng nhẹ như lông vũ. Ánh mắt biết điều, nụ cười vừa đủ. Cả người như biến thành “một món đồ ngoan hiền”
Ji-yong nhìn cô, môi nhếch cười
Kwon Ji-yong
Ngoan đến mức lạ
Đêm đó, anh không trói tay cô nữa. Không khóa cửa, không khóa tim. Chỉ ngồi bên, đặt tay lên tóc cô, khẽ nói
Kwon Ji-yong
Em đang đóng vai
Kwon Ji-yong
Tôi đã từng có hàng chục món đồ giống em. Biết ngoan, biết cười, biết phục tùng
Kwon Ji-yong
//Cúi xuống sát tai cô, giọng trầm khàn//
Kwon Ji-yong
Nhưng em không giống họ, em cứng đầu, em hoang dại
Kwon Ji-yong
Và giờ, em đang lừa tôi?
Cô chưa kịp phản ứng, đã bị anh kéo sát vào lòng
Kwon Ji-yong
Muốn tôi chán em sao? Muốn tôi bỏ em như đống đồ chơi cũ?
Kwon Ji-yong
//Cười// Tiếc là tôi không chán. Mà là yêu mất rồi
Download MangaToon APP on App Store and Google Play