[RhyCap] Cái Xứ Nghèo
Chương 1
Chiều buông trên xóm nhỏ, nắng nhạt phai như lụa cũ giăng mỏng trên những mái nhà tranh xiêu vẹo. Mùi rơm rạ trộn lẫn mùi khói bếp bay lẩn quẩn trong không trung, nghe ngai ngái mà thân quen.
Gió từ cánh đồng xa thổi về, mang theo cả tiếng xào xạc của lúa đang thì con gái, tiếng vịt kêu eng éc tận đâu đầu làng vọng lại.
Con đường đất trước nhà bụi mịn, mấy vệt chân trâu vẫn còn in hằn từ buổi sáng.
Đức Duy
Anh Quang Anh ơiiiii
Trước cổng nhà Quang Anh cái cổng chỉ đơn sơ mấy nhánh tre già bó lại, phủ bên ngoài một lớp rơm vàng khô cũ kỹ
Duy đứng ngay ngắn, tay nắm lấy cọng rơm thò ra từ cổng, miệng gọi khẽ, giọng miền Tây ngọt mà khàn khàn vì cả buổi trưa nô ngoài nắng
Đức Duy
Anh Quang Anh, đi chơi đi.
Đức Duy
Anh em mình rủ thêm thằng An nữa, đi trộm đòng đòng.
Một lát sau, từ sau tấm liếp tre cũ kỹ, Quang Anh ló đầu ra.
Tóc anh hơi rối, chắc mới nằm trưa dậy, mắt còn vương chút ngái ngủ, cái áo bà ba cũ sờn vai treo hờ hững trên người, vạt áo trước nhét vào quần, vạt sau thả lửng.
Đức Duy
/ tay đang nghịch mấy cọng rơm cổng/
Quang Anh
Lại tới kiếm tao nữa hả?
Quang Anh
/ nhếch miệng cười nửa đùa nửa thật/
Quang Anh
Mày không chán à Duy?
Duy bặm môi, gương mặt lem nhem bụi nắng, phụng phịu đáp lại
Đức Duy
Mẹ biểu ngủ trưa hoài, ai mà chịu được.
Đức Duy
Đi, em dắt mày ra sông, em mới kiếm được cái bánh xe bự chảng luôn đó.
Đức Duy
Rồi đợi rợp bóng, em với mày ra gọi thằng An đi trộm đòng đòng.
Quang Anh ngáp dài, vươn vai một cái, xong lừ đừ bước ra, chân dẫm lên nền đất khô nghe lạo xạo.
Anh đứng ngay trước mặt Duy, nheo mắt ngó cậu từ trên xuống dưới, giọng chọc ghẹo
Quang Anh
Ái chà! Bữa nay diện đồ mới luôn ta.
Quang Anh
Rủ tao đi chơi để ngắm mày hay gì?
Duy đỏ mặt, lấy chân đá nhẹ vào bắp chân Quang Anh một cái, giọng càm ràm
Đức Duy
Đi không? Ở đó giỡn hoài. Em đi một mình giờ.
Quang Anh
/ bật cười khẽ, nụ cười như nắng chiều len qua kẽ lá /
Quang Anh
Rồi rồi, đi thì đi.
Quang Anh
Đi với mày riết chắc tao thành trâu nước luôn quá.
Nói vậy nhưng chân anh đã sải bước đi trước, nắng xiên qua bờ rào rọi lên mái tóc rối bù.
Duy lon ton chạy theo sau, nụ cười nhỏ nhoi nơi khóe miệng thứ hạnh phúc trong veo của một đứa trẻ nghèo, chỉ cần có một người cùng đi bên cạnh, là đủ vui cả buổi chiều.
Con đường ra sông toàn bụi đất đỏ, mấy vạt cỏ ven đường úa màu nắng gió, thỉnh thoảng có mấy con bươm bướm trắng bay là đà ngang tầm mắt.
Quang Anh đút tay vào túi quần, lững thững đi trước, dáng đi hơi ngả ngả vì buồn ngủ chưa tỉnh hẳn.
Duy thì đi kế bên, nhỏ hơn một chút, nhưng nói thì… không nhỏ chút nào.
Miệng cứ thế mà mở ra, hết chuyện này tới chuyện kia, cứ như sợ im lặng thì trời sập mất.
Đức Duy
Em nghe nói rồi, cái lốp xe bự dữ lắm, lăn xuống nước nổi cái ùng luôn mà.
Đức Duy
Mà nè, nhớ hôm bữa mày trượt té xuống bùn không?
Đức Duy
Coi cái mặt mày lúc đó, trời ơi, em cười muốn sặc luôn á…
Quang Anh
/ nhếch môi cười khẽ, không nói gì, chỉ gãi gãi đầu./
Nhưng Duy đâu có tha, giọng cậu cứ ríu rít như con sáo sổ lồng
Đức Duy
Mày mày, hay xíu nữa mình làm cái bè đi, lượm thêm mấy cái mo cau ở bờ mương á.
Đức Duy
Bè mo cau trôi đẹp lắm đó, tao biết làm nè, để em chỉ cho.
Đức Duy
Mà mày đừng có giành với em nữa nghen, lần nào cũng giành chèo trước…
Quang Anh
/ quay sang liếc Duy một cái, giọng lười biếng./
Quang Anh
Trời đất, bộ mày sinh ra là để nói hả? Đi chơi thôi mà nói như tụng kinh á.
Duy nghe thế, phồng má, giận dỗi.
Đức Duy
/ huých nhẹ vai Quang Anh./
Đức Duy
Kệ em, thích nói đó, làm gì nhau.
Đức Duy
Em nói cho mày nghe, tại mày chán đời quá nên em mới nói cho vui, chứ ai thèm.
Quang Anh
Ờ, ơn quá trời luôn.
Quang Anh cười khì, đưa tay xoa xoa mái đầu rối của Duy, cái kiểu xoa vừa trêu vừa thương.
Duy giãy nãy, hất tay ra, nhưng khóe môi cũng cong cong lên cười.
Hai đứa cứ thế mà đi, giữa tiếng ve ran và mùi cỏ dại, giữa một buổi chiều quê nghèo nghèo mà thấy vui như Tết.
Chương 2
Ra tới bờ sông, gió thổi lồng lộng, mặt nước lấp lánh ánh chiều vàng như rắc mật ong.
Dưới bến, mấy cây dừa nước nghiêng nghiêng, lá xòe ra như mấy bàn tay gầy guộc quơ vào dòng trôi.
Xa xa có tiếng mấy đứa con nít trong xóm cũng đang la ó, chắc đang lội dưới mương nghịch cá lia thia.
Duy hí hửng chạy trước, chỉ tay xuống cái lốp xe đen sì nằm chỏng chơ bên bãi cỏ
Đức Duy
Thấy hông? Em nói mà.
Đức Duy
Bửa hổm trôi dạt vô đây á. Hôm nay 2 mình chiếm luôn. Ai giành em đập chết.
Quang Anh đi tới sau, nhìn cái lốp, hừ mũi
Quang Anh
Mày với cái đám đồ chơi lượm mót. Mai mốt lấy luôn ghe ông Bảy về chèo đi cho máu.
Đức Duy
Mắc cười! Ghe ông Bảy bự bằng cái nhà, em với mày chèo chắc chìm luôn á.
Đức Duy
Bộ mày muốn em chết sặc chết ngộp hả?
Quang Anh chống nạnh, cười khì
Quang Anh
Tao chưa muốn mày chết đâu, còn phải chừa mày ở đây cho tao kiếm chuyện chọc chơi nữa chớ.
Nói xong, chưa kịp để Duy cãi lại, Quang Anh bất ngờ cúi xuống, một tay bế ngang eo em nhỏ lên như bồng con mèo nhỏ. Duy hét toáng
Đức Duy
Ê! Quỷ! Buông em ra coi. Đồ trời đánh.
Quang Anh
Trời đánh mà đẹp trai, mày hên ghê chưa?
Quang Anh cười hề hề, rồi…
Tiếng nước văng tung tóe, Duy rớt cái bịch xuống sông, nước bắn lên ướt cả quần áo lẫn tóc tai.
Cậu trồi đầu lên, mắt trợn tròn, tóc dính bết lên trán, vừa thở vừa tru tréo
Đức Duy
Cái đồ trời đánh có tật cà chớn! Nhớ đó, Quang Anh! Nhớ đó nghe chưa!
Trên bờ, Quang Anh khoanh tay nhìn xuống, cười như kẻ vừa làm nên chiến tích lẫm liệt
Quang Anh
Nhớ chớ. Nhớ mày suốt đời.
Duy lội tới mép bờ, tay vốc nước tạt ngược lên chỗ Quang Anh
Đức Duy
Đồ khốn! Lội xuống đây chơi luôn nè! Đứng đó làm cha thiên hạ hả?
Quang Anh ngồi thụp xuống, chống cằm nhìn Duy như nhìn một con mèo con bị mưa ướt
Quang Anh
Ờ thì cha thiên hạ nè. Mày làm gì được tao?
Duy nghiến răng, hai má phồng lên vì tức, mà rốt cuộc cũng chỉ lội ra xa hơn, ngồi phệt xuống nước, giãy đạp nghe tủm tủm, lẩm bẩm chửi yêu
Đức Duy
Quang Anh đồ điên… em ghét mày ghê.
Quang Anh ngồi trên bờ cười nghiêng ngả, nắng chiều chiếu rọi lên cái bóng hai đứa, dài ngoằn ngoèo trên bãi đất cỏ ướt nước sông.
Mùa hè của tụi nó cứ vậy, vừa ồn ào, vừa rộn rã, vừa cãi lộn, vừa cười vang giữa một miền quê nghèo mà đẹp như một khúc mơ.
Quang Anh còn đang ngồi trên bờ cười nghiêng ngả, tay đập đập lên đầu gối như thể vừa coi trúng vở hài kịch nào đó.
Mặt trời xiên xiên qua mấy nhánh dừa nước, nắng đổ đầy lên mái tóc ướt mồ hôi.
Quang Anh
Nhìn mày kìa, trời ơi… giống con vịt lộn ngoi lên từ nồi nước sôi á…
Quang Anh cười muốn đứt hơi.
Duy dưới nước vừa nghe xong, mặt đỏ bừng, chuẩn bị chửi thêm câu nữa, thì…
Một tiếng ùm thiệt lớn vang lên.
Quang Anh không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy lưng mình có lực đẩy mạnh tới, rồi nguyên cái thân dài ngoằng của anh nhào thẳng xuống sông, rớt cái bạch như trái mít chín rụng.
Nước văng lên trắng xóa, bọt nổi lềnh bềnh.
Quang Anh
Đứa nào? Đứa nào chơi ác vậy?
Giọng Quang Anh lập bập vang lên từ dưới nước, nghe tức cười không chịu được.
Trên bờ, có tiếng cười rúc rích vang lên. Thì ra là Thành An — thằng bạn hàng xóm, không biết đã rón rén mò tới từ khi nào.
Nó chống nạnh đứng trên bờ, cái quần cộc ngắn cũn, tóc cháy nắng hoe hoe, cười như kẻ vừa lập đại công:
Thành An
Ha! Cho anh chừa chừa cái tật hiếp đáp người ta nghe chưa!
Thành An
Duy kêu tao tiếp viện nãy giờ rồi đó. Anh em nghĩa khí nghe chưa!
Duy dưới nước nghe vậy cười hả hê, vỗ tay bôm bốp
Đức Duy
Đó! Thấy chưa! Ai biểu mày chọc em!
Đức Duy
An ơi, giỏi lắm bây, chiều nay tao cho mày nửa trái ổi luôn á!
Quang Anh trồi đầu lên, tóc xẹp lép, mặt mày ướt nhẹp, vừa quát vừa cười
Quang Anh
Trời đất! Hai đứa bay lập kháng chiến chống tao hả? Biết tao là ai không?
Quang Anh
Tao là anh lớn của cái xóm này đấy.
Thành An
Anh lớn gì mà chuyên ăn hiếp thằng nhỏ. Vô nước hết rồi, còn ra vẻ!
Quang Anh lội lội tới gần bờ, làm bộ nguy hiểm
Quang Anh
Được, nhớ đó nha. Cả mày, cả thằng Duy. Tụi bay chờ tao lên bờ rồi biết tay.
Duy cười ngặt nghẽo, nước mắt nước mũi lẫn nước sông dính đầy trên mặt. Cậu chỉ tay chọc quê
Đức Duy
Lên đi, lên lẹ lẹ cho em cười tiếp nè!
Gió chiều thổi mạnh hơn, mấy tàu dừa nước xào xạc, mặt trời dần nghiêng hẳn về mé tây.
Ba thằng nhóc — một thằng dưới nước chửi thề, một thằng đứng trên bờ cười ngặt nghẽo, thằng còn lại thì ôm bụng cười khoái chí như vừa thắng một trận lớn.
Giữa cái nghèo của làng quê, giữa những ngày tháng bụi đất và bữa cơm chan nước mắm, tiếng cười của con nít vẫn cứ vang lên giòn tan như vậy — trong trẻo, nghịch ngợm, mà đẹp đến nao lòng.
Chương 3
Nước sông ngấm lạnh vào da thịt, chơi một hồi ai nấy cũng thấm mệt. Cả ba lội lên bờ, ngồi phệt xuống bãi cỏ ướt sũng, quần áo dính bùn, tóc tai bết lại như đám cỏ sau mưa.
Nắng chiều xiên xiên, hong từng sợi tóc ướt còn nhỏ giọt xuống bả vai. Gió sông thổi rì rào, mang theo mùi bùn non ngai ngái nhưng lại quen thuộc đến lạ.
Thành An vừa ngồi bứt mấy cọng cỏ, vừa lẩm bẩm
Thành An
Chút về, thế nào cũng bị má cho ăn mấy cây.
Duy thì ngồi bó gối, nhìn ra giữa dòng nước, mắt lim dim, kiểu như đang suy nghĩ cái gì đó xa xôi lắm.
Cái áo bà ba cũ ướt dính sát vào người, để lộ bờ vai nhỏ xíu.
Quang Anh ngồi kế bên, tay chống ra sau, ngửa mặt đón gió, thỉnh thoảng quay sang liếc Duy
Quang Anh
Hồi nãy còn la làng như bị bắt cóc,
Quang Anh
Mà giờ ngồi y như bị ma nhập vậy?
Duy bặm môi, chẳng thèm đáp, tay vân vê gấu quần, một lúc sau mới lầu bầu, giọng nhỏ xíu
Đức Duy
Em đang nghĩ… Mốt lớn lên, không biết còn ngồi chỗ này nữa hông…
Câu nói đơn giản vậy thôi, mà nghe rớt xuống giữa cái nắng chiều, tự dưng cả ba thằng im bặt.
Thành An ngớ người, quay sang nhìn Duy
Thành An
Ủa, mày bị gì dạ? Mới tí tuổi đầu lo chuyện già. Lớn lên thì lớn, chứ sông còn đây, tụi mình còn đây, ai cấm?
Duy cười khẽ, nụ cười không rõ buồn hay vui.
Đức Duy
Biết đâu… Người ta lớn rồi, người ta đi chỗ khác, người ta hổng thèm chơi với tao nữa…
Quang Anh nghe vậy, ngồi thẳng dậy, lấy tay đập nhẹ vô đầu Duy một cái.
Quang Anh
Nói bậy. Tao còn ở đây thì mày còn chơi với tao. Ai dám bỏ, tao đập chết.
Giọng anh không còn cái kiểu cà rỡn hồi nãy, nghe thẳng thừng, chắc nịch, như lời thề của một đứa trẻ con nghĩ rằng bản thân có thể giữ được cả thế giới chỉ bằng nắm tay.
Duy chớp mắt, ngước lên nhìn Quang Anh, rồi cúi đầu cười nhỏ.
Ở cái tuổi đó, chưa biết “thương” nghĩa là gì, chỉ biết là muốn ngồi cạnh nhau như vầy hoài hoài, mai sau dù trời mưa hay nắng, dù ai có bỏ đi đâu, cũng ước gì vẫn có chỗ ngồi cạnh nhau, hong nắng, kể mấy câu chuyện tào lao không đầu không đuôi.
Xa xa, tiếng con chim cu gáy vọng về từ bụi tre cuối xóm, tiếng ve sầu vẫn rền rĩ trên mấy ngọn dừa nước già.
Bầu trời ngả màu cam nhạt, loang loáng như vết màu ai vô tình đổ ra mà không chịu lau đi.
Nắng chiều vừa tắt, ba đứa lếch thếch kéo nhau về xóm.
Áo quần ướt nhẹp, dính bùn từ đầu tới chân, mỗi bước đi lại để lại dấu nước kéo dài trên con đường đất đỏ.
Chưa kịp tới ngõ, đã nghe tiếng bà Tám — má Duy — la oang oang từ trong nhà vọng ra.
Bà Tám - Má Duy
Mèn đét ơi! Cái thằng trời đánh thánh đâm!
Bà Tám - Má Duy
Tao biểu mày ngủ trưa, mày đi đâu lội sông lội suối về như con chuột lột vậy hả?!
Duy nghe tiếng má, mặt tái mét, mắt lấm lét nhìn Quang Anh, chân lùi lùi ra sau lưng anh như con mèo con biết mình sắp bị ăn đòn.
Đức Duy
Chết cha… má em hay rồi…
Duy lẩm bẩm, rồi chưa kịp tính đường lui, bà Tám đã hùng hổ xách cây chổi chà chạy ra sân, chân không dép, tóc rối bù sau giấc ngủ trưa, tay quơ chổi cái vèo
Bà Tám - Má Duy
Đứng lại đó cho tao! Mày gan dữ hen!
Bà Tám - Má Duy
Mày có biết cái áo đó tao mới giặt chưa khô không hả trời?!
Duy la oai oái, vừa lách vừa chạy vòng vòng quanh Quang Anh, miệng cầu xin rối rít
Đức Duy
Thôi má ơi, má hông đánh con đâu hen… Hồi nãy tụi nó rủ, con bị dụ á má… thiệt luôn… con thề!
Quang Anh đứng giữa, mặt tỉnh bơ, hai tay dang ra che trước người Duy, cái thái độ như đang bảo vệ kho báu quốc gia
Quang Anh
Thôi dì, đánh gì mà đánh dữ vậy.
Quang Anh
Có nhiêu đó quần áo thôi, bữa nào con lấy áo con cho nó mặc. Áo con nhiều lắm.
Bà Tám chỉ cây chổi vô mặt Quang Anh
Bà Tám - Má Duy
Tại mày chứ ai! Bữa nào cũng thấy cái mặt mày là biết có chuyện rồi!
Bà Tám - Má Duy
Đừng có hòng binh nó nghe chưa!
Duy núp sau lưng Quang Anh, tay níu áo anh chặt cứng, miệng lí nhí
Đức Duy
Má ơi, má tha đi… con lỡ dại… mai con ở nhà giặt đồ phụ má, thiệt đó…
Quang Anh nhướng mày, ngoái đầu lại chọc thêm
Quang Anh
Mày hứa phụ giặt đồ á? Ừ, để tao đem đồ qua, hai đứa mình giặt chung luôn cho vui hen.
Duy trợn mắt, đập nhẹ vô lưng Quang Anh
Đức Duy
Ê, mày giỡn vừa thôi! Em đang bị dí đánh mày còn ghẹo nữa!
Bà Tám giơ chổi lên cao, nhưng nhìn thằng con nít ướt nhẹp, mặt mày lấm lem, lại thấy nó núp sau lưng thằng Quang Anh
thằng nhóc suốt ngày cà chớn nhưng cái gì cũng che cho con bà, có đồ ngon là lại lén lút mang qua cho— tự dưng cơn giận nguôi bớt.
Bà thở hắt ra một cái, cầm chổi chống xuống đất, lườm một cái rõ dài
Bà Tám - Má Duy
Mày mà còn đi nghịch nước nữa, tao cho nhịn cơm ba ngày nghe chưa!
Duy nghe vậy, lí nhí đáp nhỏ xíu
Đức Duy
Dạ… con biết rồi…
Bà Tám hừ thêm một tiếng nữa cho có lệ rồi quay vào nhà, miệng còn lầm bầm
Bà Tám - Má Duy
Cha mày… đồ trời đánh. Lớn lên lại xách cái đít theo thằng Quang Anh…
Duy thở phào một cái, lưng vẫn còn dán sát vô Quang Anh, mắt ngước lên nhìn anh, mím môi cười nhẹ
Đức Duy
Hên có mày, không chắc em bữa nay khỏi ngồi…
Quang Anh quay lại, xoa đầu Duy, cái kiểu vừa cười vừa trêu
Quang Anh
Sợ gì. Có tao đây. Má mày có chổi, tao có mày che, huề.
Duy phì cười, cái kiểu cười mím miệng dễ ghét dễ thương, ánh mắt long lanh dưới bóng chiều tàn.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play