Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Rhycap] Lưỡi Dao Và Ánh Mắt

Chương 1 – Lưỡi Cắt Không Tiếng Gào

Phòng pháp y số 3.
4h47 sáng.
Thành phố vẫn còn ngái ngủ, nhưng căn phòng lạnh lẽo này chưa từng yên giấc.
Trên bàn thép, một thi thể nữ giới được phủ vải trắng, chỉ hở ra gương mặt tái xám cùng vết cắt mảnh như sợi chỉ chạy ngang cổ. Ánh đèn mổ phẫu thuật rọi thẳng xuống, sắc như lưỡi dao, soi lên gò má nhợt nhạt của cô – nạn nhân thứ ba trong chuỗi án mạng liên tiếp gần đây.
Quang Anh đứng bất động. Áo blouse trắng vừa khít cơ thể, đôi mắt lạnh lùng dưới cặp kính bảo hộ quét qua từng chi tiết.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không có dấu vết chống cự. Không trầy xước móng tay, không vết bầm. Người phụ nữ này… đã để mặc cho cái chết đến.
Giọng anh đều đều như đang đọc một công thức toán học, không cảm xúc, không dính bụi trần.
Cạch
Cánh cửa mở ra. Song Luân – cấp trên của anh bước vào, cà phê còn bốc khói. Áo vest đen nhăn nhẹ, chứng tỏ ông chưa ngủ suốt đêm.
Nguyễn Song Luân
Nguyễn Song Luân
Quang Anh, lại một vụ không manh mối. Và giờ thì dư luận bắt đầu hoang mang.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không có dấu vết vân tay, không DNA. Không camera, không nhân chứng. Hung khí không tìm thấy. Nạn nhân là giáo viên dạy múa, sống một mình, không người thân. Một lần nữa, hắn chọn một người chẳng có kẻ thù.
Quang Anh ngước lên, mắt ánh sắc thép.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hắn không chọn nạn nhân. Hắn chọn thông điệp.
Nguyễn Song Luân
Nguyễn Song Luân
//khựng lại// Cậu nghĩ hắn gửi thông điệp cho ai?
Quang Anh không trả lời. Anh cúi xuống, lật nhẹ môi dưới của thi thể. Một mẩu giấy nhỏ, được giấu kín trong miệng nạn nhân, dán bằng lớp keo sinh học gần như vô hình với mắt thường.
Dòng chữ đỏ được viết bằng mực máu đã khô: “Em vẫn nhớ anh.”
Ngón tay trong găng của Quang Anh khựng lại một giây.
Anh nhớ dòng chữ ấy. Mười năm trước, trong một vụ bắt cóc không lời giải, chính tay anh đã lôi ra một cậu bé từ biển lửa – ánh mắt đỏ rực, người bê bết máu nhưng cười dịu dàng: “Lần sau gặp lại, em sẽ để anh nhận ra em.”
Là em sao?
——
Cùng lúc đó. Tầng cao nhất của khách sạn Serein, khu trung tâm
Hoàng Đức Duy nhả làn khói thuốc mỏng lên không trung, mắt dán vào bản tin hiện trường. Màn hình tivi phản chiếu hình ảnh Quang Anh đứng trước phòng pháp y, nói gì đó với cảnh sát.
Duy mỉm cười, nhẹ nhàng như một nụ hôn trên dao sắc
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh vẫn lạnh lùng như xưa, pháp y ạ. Nhưng lần này… em không cần cứu nữa. Em sẽ tự đến bên anh.
Phía sau, Pháp Kiều vừa bước vào, tay cầm tập hồ sơ.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Duy, mày điên rồi. Tự để lại dấu vết?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tao không điên. Tao yêu.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
//siết chặt tay// Mày yêu hắn, nhưng hắn là pháp y. Hắn sẽ là người lật từng lớp da thịt của nạn nhân, và cuối cùng sẽ tới mày.
Duy nhìn qua cửa kính, bên ngoài mưa rơi nhẹ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thì để anh ấy thấy bên trong em là gì. Cũng được mà.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
——
Lưỡi dao đã rạch vết đầu tiên. Nhưng chẳng ai biết – kẻ đang bước đến lại không phải để giết thêm… Mà là để được chạm vào ánh mắt kia một lần nữa.

Chương 2 – Gặp Anh Dưới Tên Người Khác

Trung tâm thẩm vấn – 9h00 sáng.
Căn phòng nhỏ chỉ có một bàn inox, hai ghế và ánh sáng trắng gắt trên trần. Nhưng gương hai chiều phía sau tường mới là thứ khiến con người ta khó thở hơn cả.
Cửa mở.
Quang Anh bước vào, tay vẫn đeo găng. Anh không thường ra mặt thẩm vấn, nhưng hôm nay lại được đích thân Song Luân chỉ định.
Ngồi phía đối diện là một thanh niên trẻ, dáng cao, gương mặt sáng và phong thái tự tại đến lạ. Hắn mặc áo sơ mi trắng cài kín cổ, tay đan hờ lên bàn, mắt nhìn Quang Anh không chớp – như thể đã chờ khoảnh khắc này cả đời.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu là… nhân chứng cho vụ án đêm qua? //anh mở lời//
Nhân vật bí ẩn
Nhân vật bí ẩn
Vâng, tôi ở gần khu vực nạn nhân bị sát hại. Tôi thấy một bóng đen, nhưng không rõ mặt.
Gã cười, giọng trầm ấm, có chút nghịch ngợm.
Quang Anh nhìn chăm. Có gì đó trong chất giọng khiến ngực anh khẽ co thắt. Quen thuộc. Như từ rất xa, hoặc… từ rất gần.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tên cậu?
Hoàng Minh Triết[Thân phận khác]
Hoàng Minh Triết[Thân phận khác]
Em là Hoàng Minh Triết. Hai mươi ba tuổi. Sinh viên ngành truyền thông. //trả lời trôi chảy//
Không có cái tên “Hoàng Đức Duy” nào cả. Nhưng Quang Anh vẫn cảm nhận được thứ gì đó len lỏi trong từng chữ, từng ánh mắt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//lạnh giọng// Vậy cho tôi biết: “bóng đen” đó cao bao nhiêu? Tóc dài hay ngắn? Bước chân nặng hay nhẹ?
Hoàng Minh Triết[Thân phận khác]
Hoàng Minh Triết[Thân phận khác]
//mỉm cười// Em không biết. Em không quan sát bằng mắt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy cậu quan sát bằng gì?
Duy nghiêng đầu, ánh nhìn đột nhiên sâu thẳm
Hoàng Minh Triết[Thân phận khác]
Hoàng Minh Triết[Thân phận khác]
Bằng trực giác. Giống như cách anh biết em đang nói dối nhưng vẫn ngồi ở đây.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//sững người//
“Anh”… hắn vừa xưng hô như vậy.
Ánh đèn trắng chiếu lên sống mũi cao thẳng, ánh mắt hổ phách ánh đỏ như màu hoàng hôn ngập máu. Một thoáng bức tranh trong đầu Quang Anh lóe lên – một cậu bé tóc rối, bị thương, ngồi giữa rừng cháy mười năm trước.
Cậu bé đó… cũng có ánh mắt này.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu đã từng…
Anh khẽ lên tiếng, nhưng ngưng lại.
Duy chồm nhẹ về phía trước, vẫn mỉm cười
Hoàng Minh Triết[Thân phận khác]
Hoàng Minh Triết[Thân phận khác]
Đừng hỏi những thứ anh đã biết. Em ở đây là vì anh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu nghĩ tôi sẽ không đưa cậu đi xét nghiệm lời khai?
Hoàng Minh Triết[Thân phận khác]
Hoàng Minh Triết[Thân phận khác]
Em không quan tâm. Miễn là anh nhìn em.
Không khí căn phòng như nghẹn lại. Quang Anh siết tay trong găng, ánh mắt run lên một chút – nhưng lại trấn tĩnh rất nhanh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//gật đầu,đứng dậy//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Được. Chúng tôi sẽ kiểm tra độ xác thực lời khai của cậu. Cậu có thể ra ngoài tạm thời.
Duy đứng dậy, nhưng trước khi rời phòng, hắn nghiêng người thì thầm
Hoàng Minh Triết[Thân phận khác]
Hoàng Minh Triết[Thân phận khác]
Em không giết người để được tha thứ. Em chỉ giết để được nhớ đến.
Cánh cửa khép lại.
Phía sau gương hai chiều, Song Luân trầm giọng
Nguyễn Song Luân
Nguyễn Song Luân
Cậu ta… là người em từng cứu trong vụ cháy năm nào, đúng không?
Quang Anh không đáp. Nhưng hai bàn tay dưới lớp găng đã siết chặt, đến mức mạch máu trên cổ tay nổi lên căng cứng.
——
Đêm cùng ngày.
Quán bar “LUX” của Anh Tú vẫn mở nhạc nhẹ. Pháp Kiều ngồi trong góc khuất, nhìn Duy vừa bước vào, bộ dáng như người không có gì để giấu.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Cậu gặp hắn rồi?
Duy rót cho mình một ly whiskey, ánh mắt phiêu phiêu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Gặp rồi. Anh ấy vẫn đẹp, vẫn lạnh, và… vẫn chưa nhớ ra em là ai.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Duy, lần này không giống trước. Quang Anh là pháp y, không phải người yêu cũ để cậu chơi trò tìm kiếm. Hắn sẽ đào cậu ra như một cái xác.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//mỉm cười// Thì để anh ấy tìm. Miễn là cuối cùng, anh ấy chọn giữ em lại. Dù là bằng dây trói, hay bằng tay.

Chương 3 – Anh Không Nhận Ra Em Sao?

23h47 – Căn hộ tầng 22 – Quận trung tâm.
Quang Anh bật đèn. Căn hộ ngập ánh trắng lạnh lẽo. Không có tranh, không có sách tình cảm, chỉ có tường xám và mùi thuốc sát trùng nhẹ phảng trong không khí.
Anh bước vào phòng làm việc, tháo găng tay, đặt hồ sơ xuống bàn. Nhưng thay vì mở hồ sơ ra xem tiếp, anh ngồi lặng, mắt nhìn vô định về phía cửa sổ.
Kẻ nhân chứng tên Hoàng Minh Triết… ánh mắt hắn như đốt cháy lớp băng mỏng trong đầu anh. Cái cách hắn nghiêng người, nở nụ cười mờ ám và thì thầm:
“Em không giết để được tha thứ. Em giết… để được nhớ đến.”
Đó không phải một lời nói. Đó là một lời nhắc nhở. Một tín hiệu. Một âm thanh kéo anh về mười năm trước—vụ cháy lớn ở ngoại ô. Và đứa trẻ ấy…
Duy. Hoàng Đức Duy.
Cậu nhóc 12 tuổi, tóc rối, toàn thân cháy sém, mắt hoảng loạn nhưng vẫn rực cháy ánh nhìn khao khát được sống. Khi Quang Anh bế cậu chạy ra khỏi căn biệt thự đang cháy rừng rực, cậu nắm chặt cổ áo anh, thì thầm bằng giọng gần như tuyệt vọng:
“Anh là người đầu tiên ôm em mà không sợ em.”
Hồi ấy, Quang Anh mới 14 tuổi, học vượt, vào đại học sớm, tình nguyện tham gia cứu hộ vì lòng thương người ngu ngốc và cái mộng lý tưởng trẻ con
Giờ anh đã 24 tuổi, là pháp y có tiếng. Mỗi ngày nhìn xác chết, mổ từng vết thương, lật ra từng bí mật. Anh cứ nghĩ mình đã quen rồi. Cứ nghĩ trái tim đã chai sạn.
Nhưng tên đó… quay về.
Và hắn mang theo ánh mắt từng khiến Quang Anh cảm thấy mình là “người hùng” trong đôi mắt ai đó—lần đầu tiên, và cũng có thể là lần cuối cùng.
——
00h21.
Quang Anh mở lại hồ sơ vụ cháy cũ trên máy tính cá nhân – hồ sơ đã bị rút khỏi hệ thống từ 3 năm trước vì “thiếu chứng cứ”. Nhưng anh vẫn lưu một bản. Bản đầy đủ. Không ai biết.
“6 người chết. 1 sống sót. Vết thương đều do hỏa hoạn gây ra… ngoại trừ 3 người: có vết cắt gọn ở cổ, chính xác, lạnh lùng.”
Cậu bé sống sót hôm ấy được ghi nhận là nạn nhân – vì “cơ thể không có thương tích dao kéo, chỉ bị bỏng nhẹ”. Nhưng chính Quang Anh là người đã bế cậu ra, và anh nhớ rõ bàn tay cậu có dính máu tươi—không phải máu của cậu.
Duy đã giết. Nhưng năm đó còn là trẻ vị thành niên, lại sống sót sau thảm họa. Vụ án bị tẩy sạch.
——
00h45.
Điện thoại rung.
[Tin nhắn từ số ẩn danh]:
“10 năm không gặp, anh vẫn thích đeo găng tay, vẫn thích mổ xác hơn bắt tay với người sống. Em không trách. Vì chỉ cần được anh nhìn, là đủ rồi.”
Bàn tay Quang Anh khẽ run. Mặt vẫn không đổi sắc, nhưng ngón tay đã lỡ chạm vào mép dao trên bàn. Một vết xước nhỏ. Máu chảy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//siết chặt tay//
“Miễn là được anh nhớ đến…” – lời hắn như tiếng vọng từ cõi khác.
——
Phía bên kia thành phố.
Trong một căn phòng áp mái, ánh đèn mờ vàng. Duy nằm dài trên ghế sofa, cầm điện thoại, môi khẽ cong.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh ấy vẫn nhớ. Chỉ là chưa chấp nhận ký ức ấy là thật.
Duy quay đầu nhìn bức ảnh nhỏ đặt trên bàn. Một tấm hình cũ chụp trộm, là Quang Anh năm 17 tuổi – mặc blouse trắng, đứng cạnh dãy tủ đông, mặt đầy máu, ánh mắt lạnh như băng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em đã chọn yêu người cắt xác mà không ghê sợ.Thì có gì ghê khi yêu cả vết máu em từng để lại?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nhắm mắt// Anh sẽ nhớ em. Bằng cách này… hay cách khác.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play