[AndRay] Ngoài Lề Của Anh Ấy
1. Tôi Chỉ Là Nhân Vật Qua Đường Mà Thôi
/Tỉnh lại đi... tỉnh lại đi.../
Âm thanh mơ hồ vang vọng trong đầu cậu, như một lời thì thầm từ xa xăm. Cậu mở mắt ra, đầu đau như búa bổ. Cảm giác choáng váng ập đến như vừa bị tàu lượn siêu tốc hất tung rồi đập thẳng xuống đất
Trước mắt cậu là một trần nhà trắng muốt xa lạ, không phải căn phòng trọ cũ kỹ nơi cậu thường cuộn mình ôm laptop đọc tiểu thuyết xuyên không lúc khuya
Thanh Bảo
*bật dậy + ánh mắt đảo quanh*
Y Tá
Cậu Thanh Bảo, cậu tỉnh rồi
Y Tá
Tổng giám đốc Thế Anh đang chờ cậu trong văn phòng đấy
Một cô y tá bước vào, mỉm cười lễ phép. Nhưng Thanh Bảo không nghe rõ lời cô nói, đầu óc cậu đang quay cuồng vì hai chữ
Thanh Bảo
*hoảng hốt + quay lại nhìn khung kính đầu giường*
Nơi một chiếc bảng nhỏ ghi tên bệnh nhân: Thư ký Thanh Bảo – Tập đoàn Bùi thị
Thanh Bảo
(Không thể nào...)
Chỉ một đêm đọc hết bộ tiểu thuyết “Tổng Tài Và Ánh Trăng Mùa Hạ”, cậu vừa khóc sưng mắt vì cái chết bất ngờ của một nhân vật phụ... tên Thanh Bảo, thư ký trung thành của nam chính Thế Anh — một cái tên không ai nhớ, nhưng lại khiến cậu nghẹn lòng vì sự hi sinh lặng thầm
Sau đó, cậu ngủ thiếp đi và tỉnh dậy ở đây
Cậu đã xuyên vào truyện?!
Và lại là một nhân vật... chỉ sống được đúng 5 chương?!
Thanh Bảo
Không, không, không
Thanh Bảo
Tôi không muốn chết
Thanh Bảo
Tôi chưa sống được cuộc đời nào hết
Thanh Bảo
*lắp bắp + nhảy xuống giường định tháo chạy*
Nhưng chưa kịp bước ra cửa, nó bật mở
Một bóng người cao lớn trong bộ vest đen đứng đó. Gương mặt sắc sảo, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng như thể không có gì lọt khỏi tầm kiểm soát của hắn
Thế Anh
*bước vào + mắt nhìn lại trên cậu*
Khí thế áp bức khiến cậu run nhẹ
Thế Anh
Không sao là tốt rồi *giọng trầm thấp*
Thế Anh
Tôi vừa cho tài xế nghỉ việc
Thế Anh
Từ nay, tôi sẽ tự đưa đón em
Trong nguyên tác, Thanh Bảo chưa từng được nhận sự ưu ái như vậy
Mỗi lần xuất hiện chỉ là để đưa tài liệu, nhận mệnh lệnh rồi biến mất khỏi khung cảnh
Thanh Bảo
*cứng người + tâm trí rối loạn*
Phải rồi, nếu mọi thứ đã thay đổi, cậu phải tìm cách sống sót!
Né xa mọi diễn biến tình cảm
Thanh Bảo
Tôi...tôi sẽ xin nghỉ việc *lắp bắp*
Thế Anh
*nheo mắt* Không được
Thế Anh
*tiến lại gần + cúi xuống sát cậu*
Ánh mắt hắn lạnh mà không mất đi sự chăm chú đáng sợ
Thế Anh
Tôi đã để mắt đến em rồi, Thanh Bảo
Thanh Bảo
*lạnh sống lưng*
Thanh Bảo
(Đây không phải tổng tài lạnh lùng yêu nữ chính nữa)
Thanh Bảo
(Đây là cái thể loại gì vậy?!)
2. Trốn Không Thoát
Cửa phòng bệnh đóng lại với tiếng “cạch” rất nhỏ, nhưng lại khiến toàn thân cậu run lên
Hắn đang đứng trước mặt, bóng dáng hắn cao lớn đến mức gần như nuốt trọn không gian nhỏ hẹp. Đôi mắt đen ấy không hề rời khỏi cậu từ lúc bước vào, như thể cậu là món đồ gì đó vừa thất lạc vừa quý giá
Thanh Bảo
Tôi...nghĩ mình cần nghỉ ngơi
Thanh Bảo
*cười gượng gạo + tay nắm chặt mép giường*
Thanh Bảo
Tổng giám đốc không cần phải quan tâm đến tôi đâu
Thế Anh
Em bị tai nạn là do thay tôi xử lý hợp đồng với phía Tập đoàn Hồng Thành
Thế Anh
*ngắt lời + không nhanh không chậm*
Thế Anh
Nếu tôi không đưa em đến gặp mặt họ thay tôi, em đã không nằm ở đây
Trong truyện gốc, Thanh Bảo bị tai nạn là vì tự đi công việc linh tinh, không hề liên quan đến hắn
Mà...cái gì mà “đưa em đến gặp mặt thay tôi”
Thế Anh
Còn nhớ tôi từng nói gì không
Thế Anh
*bước sát giường + giọng trầm thấp*
Thế Anh
Tôi không thích người của mình bị người khác động đến
Thanh Bảo
Người...của anh?
Thế Anh
*nhìn thẳng vào mắt cậu*
Thế Anh
Từ hôm nay, em chuyển về sống trong căn hộ phụ của tôi
Thế Anh
Cũng... tiện theo dõi
Cậu suýt nữa nhảy dựng khỏi giường
Cái chăn trên tay rơi xuống
Thanh Bảo
*sống lưng lạnh toát*
Cậu có cảm giác mình không xuyên vào tiểu thuyết ngôn tình nữa rồi
...một quyển truyện yandere trá hình
Tối hôm đó, tại căn hộ penthouse của Bùi thị
Căn hộ rộng đến mức tiếng bước chân vọng lại nghe lạnh sống lưng
Thanh Bảo
*đứng giữa phòng khách + lòng bất an*
Cậu như một con thú nhỏ bị đưa vào hang ổ kẻ săn mồi
Thế Anh
Đây là phòng ngủ của em *chỉ tay vào 1 căn phòng*
Thế Anh
Đối diện là của tôi
Thế Anh
Có chuyện gì thì gõ cửa
Thanh Bảo
Tôi nghĩ tôi... không nên ở đây *giọng run*
Thanh Bảo
Tôi chỉ là 1 thư ký tạm thời
Thế Anh
Tôi đã nói em là của tôi *ngắt lời*
Thế Anh
*ánh mắt sáng lên + không còn lạnh lùng*
Nó giống như một đốm lửa bùng cháy trong đêm tối
Nhưng đó không phải lửa ấm áp
Đó là ngọn lửa của kẻ sở hữu
Thế Anh
Tôi từng để em chết trong một "giấc mơ" nào đó *nói nhỏ + xoay lưng bước đi*
Thế Anh
Không có gì *đóng cửa phòng*
Trong lòng cậu vang lên một hồi chuông báo động
Thanh Bảo
*nhẹ nhàng mở cửa*
Cậu mặc áo khoác, đeo balô, lén đi qua hành lang
Cậu không biết điều gì đang xảy ra
Không biết vì sao Thế Anh lại thay đổi so với truyện gốc, vì sao hắn lại nói mấy lời kỳ quái như từng “để cậu chết trong một giấc mơ”
Nhưng 1 điều cậu biết chắc-
Thanh Bảo
*vừa chạm vào tay nắm cửa*
Thế Anh
Em định đi đâu giờ này?
Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng
Ánh mắt hắn bình tĩnh đến đáng sợ, như thể đã đứng đó chờ từ lâu
Thế Anh
Em nghĩ em trốn được sao?
Thế Anh
*nghiêng đầu + nhẹ giọng hỏi*
Thế Anh
Đây là thế giới của tôi
Thanh Bảo
(Không thể nào...)
Từ phía sau, bàn tay lạnh như băng nắm lấy cổ tay cậu
Thế Anh
Dù em có chạy đến đâu, tôi vẫn sẽ tìm ra em
3. Nam Chính Lệch Tâm
Thế Anh
Dù em có chạy đến đâu, tôi vẫn sẽ tìm ra em
Câu nói ấy không chỉ là lời cảnh báo, mà là một kết luận lạnh lẽo – như thể mọi con đường thoát thân đã bị chặn đứng từ trước khi cậu nghĩ đến
Cậu bị kéo về phòng như một món đồ bị tịch thu
Không bạo lực, nhưng lại khiến người ta không thể phản kháng
Thế Anh
Em sợ tôi sao *ngồi trên sofa + tay xoay nhẹ chiếc ly thủy tinh*
Giọng hắn nhẹ hều, nhưng lại găm vào lòng người như kim châm
Thanh Bảo
*đứng đối diện + cố giữ bình tĩnh*
Thanh Bảo
Tôi chỉ nghĩ... mình không phù hợp với nơi này
Thế Anh
Vì em muốn trở về nơi cũ à?
Thế Anh
*nhìn cậu đầy ẩn ý*
Hắn nói, như đang thì thầm một điều gì đó bí mật
Thế Anh
Ở đó em là một người khác
Thế Anh
Một người không bị mắc kẹt trong cốt truyện
Thanh Bảo
Anh đang nói gì vậy...?
Hắn không thể nào biết... cậu không phải người của thế giới này
Đây rõ ràng là truyện ngôn tình mà cậu đã đọc, và cậu chỉ là người ngoài — nhân vật phụ Thanh Bảo đã chết để làm nền
Thế Anh
Tôi đã mơ thấy em chết
Thế Anh
*nói khẽ + đặt ly rượu xuống*
Thế Anh
Tôi điên lên khi không thể cứu em kịp
Thế Anh
Tôi đã hủy hết mọi mối quan hệ, xóa sạch tất cả những gì từng khiến em rời đi
Thế Anh
Đến khi tỉnh dậy... tôi đã thề không để điều đó lặp lại
Thanh Bảo
... *không nói được gì*
Cậu không rõ đây là mộng hay ảo, càng không rõ người trước mắt là nhân vật trong truyện, hay là ai đó cũng giống mình – xuyên đến từ thế giới khác?
Cậu không có cơ hội rời khỏi căn hộ của hắn
Cậu bị theo dõi chặt chẽ hơn cả tù nhân, dưới cái cớ “bảo vệ an toàn” và “theo sát công việc”
Hắn không cho phép tài xế khác đưa cậu đi, thậm chí còn tự mình lái xe đón cậu mỗi sáng, đúng giờ, không trễ một phút
Trong công ty, lời đồn bắt đầu lan
...
Này, thư ký Thanh Bảo thật sự được tổng giám đốc đưa đi làm mỗi ngày đó
...
Không phải chỉ là thư ký tạm thời sao?
...
Còn không nổi bật nữa kìa
...
Cậu không thấy ánh mắt tổng giám đốc khi nhìn cậu ta à?
...
Lạnh như đá, nhưng lại không giấu được... sự đặc biệt
Thanh Bảo
*giả vờ không nghe thấy*
Nhưng càng ngày, cái tên “Thanh Bảo” càng trở thành tiêu điểm trong công ty – điều mà cậu ghét nhất
Cho đến khi... nữ chính xuất hiện
Một ngày nọ, tại phòng họp chính tầng 19, cô ấy bước vào với bộ váy công sở thanh lịch, gương mặt dịu dàng và đôi mắt thông minh
Cậu nhận ra ngay — Lâm Ngọc Ánh, nữ chính trong truyện gốc
Theo nguyên tác, đây là lần đầu cô gặp hắn trực tiếp với tư cách đại diện bên công ty cổ phần lớn nhất miền Nam
Đây sẽ là bắt đầu của mối tình huyền thoại trong tiểu thuyết
Thanh Bảo
*lùi về sau + chuẩn bị rút khỏi khung cảnh*
Đúng như dự định: né xa cốt truyện, né xa spotlight
Thế Anh
Thanh Bảo, ngồi xuống đây
Lâm Ngọc Ánh
*thoáng khựng*
Thanh Bảo
Tôi... tôi chỉ là thư ký, tôi sẽ đứng ngoài-
Thế Anh
Tôi không nhắc lại lần hai *giọng trầm xuống*
Trước ánh mắt của tất cả mọi người, bao gồm cả nữ chính nguyên tác
Thế Anh
*kéo ghế cạnh mình + nhìn cậu*
Hắn như đang mời... một người thân cận nhất
Trong suốt cuộc họp, ánh mắt cô nhiều lần lướt về phía cậu
Không khó chịu, nhưng là thăm dò và nghi ngờ
Hắn không nhìn cô lấy một lần
Tất cả ánh mắt, giọng nói, từng cử chỉ... đều dành cho một người duy nhất — Thanh Bảo
Lâm Ngọc Ánh
Cậu là gì của tổng giám đốc Bùi?
Lâm Ngọc Ánh
*chặn cậu lại trước thang máy*
Thanh Bảo
Tôi chỉ là... thư ký *cười gượng*
Lâm Ngọc Ánh
Vậy à *gật đầu + ánh mắt không cười*
Lâm Ngọc Ánh
Nhìn cách anh ấy nhìn cậu, tôi tưởng... cậu là nam chính cơ
Download MangaToon APP on App Store and Google Play