[Muộimoon] Em Không Thể Rời Đi!
Chap 1
Tiếng Diễm Hằng hét lớn, nàng đang nằm ngủ thì gặp ác mộng. Cơn bệnh của nàng đột nhiên tái phát,
Diễm Hằng ôm lấy đầu mình, liên tục la hét.
Thanh Thảo đang ngồi trên bàn làm việc nghe tiếng hét thì giật mình. Cô lo lắng nhìn về phía nàng.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Đừng, đừng lại đây
Diễm Hằng kéo chăn quấn quanh mình, khuôn mặt tái nhợt đi vì sợ, đôi môi và vai liên tục run rẩy.
Mồ hôi trên trán và hai bên thái dương cũng đua nhau chạy xuống, ánh mặt đỏ ngầu nhìn về phía Thanh Thảo.
Hồ Võ Thanh Thảo
Mun, nghe chị nói
Thanh Thảo từ từ bước lại gần nàng, dịu giọng nói, nhưng dường như cũng không thể khống chế sự điên loạn của Diễm Hằng lúc này.
Thanh Thảo vừa bước tới, nàng liền bắt lấy tay cô, cắn mạnh.
Thanh Thảo nghiến chặt răng chịu trận, lực cắn của nàng khá mạnh, tay Thanh Thảo cứ như thế mà ứa máu ra.
Cô đau lòng nhìn nàng, mỗi lần Diễm Hằng phát bệnh đều tự hành hạ bản thân theo cách đó sao?
Thanh Thảo lên tiếng gọi lần nữa, lần này Diễm Hằng mới chịu buông tay cô.
Nàng thu mình vào một góc tường, tay vẫn ôm đầu vì cơn đau truyền đến.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Đừng mà, đừng đánh tôi
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Tôi không phá đâu mà, đừng đánh tôi
Diễm Hằng vừa nói vừa đánh thùm thụp vào người mình, miệng liên tục lẩm bẩm.
Hồ Võ Thanh Thảo
Mun, nhìn chị, là Muội đây
Thanh Thảo nhẹ giọng, từ từ đi đến bên cạnh nàng
Nàng đưa mắt nhìn Thanh Thảo, sự hoảng loạn ban đầu cũng đột nhiên biến mất.
Hồ Võ Thanh Thảo
Chị là Muội, chị không làm hại em
Cô nhẹ nhành kéo tay nàng về phía mình, Thanh Thảo có thể thấy những vết thương cũ chồng chất trên tay Diễm Hằng.
Cô xót xa nhiều hơn là trách móc
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Mụi, không làm hại em
Diễm Hằng cũng nắm chặt tay cô, nàng khóc nấc lên, ôm chặt lấy Thanh Thảo.
Hồ Võ Thanh Thảo
Phải, Lamun ngoan, không sao rồi
Thanh Thảo nhỏ giọng, choàng tay ôm Diễm Hằng vào lòng, cô nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng đang run lên của nàng.
Sau một hồi Diễm Hằng cũng thiếp đi, bế nàng nằm ngay ngắn trên giường, Thanh Thảo đưa tay mình chạm lên khuôn mặt nàng, đôi mắt nàng nheo lại vì mệt mỏi.
Thanh Thảo khẽ thở dài khi nghĩ tới nàng, ruột cuộc Diễm Hằng đã phải trải qua đã phải trải qua những chuyện kinh khủng gì đây?
Phương Mỹ Chi
Sau này cẩn thận, đừng để mình bị thương như vậy nữa
Mỹ Chi ngồi đối diện Thanh Thảo, khó chịu nói. Em vừa băng bó vết thương cho chị xong.
Hồ Võ Thanh Thảo
Chị không sao
Phương Mỹ Chi
Không sao gì chứ?
Phương Mỹ Chi
Chị có biết đây là lần thứ mấy rồi không
Mỹ Chi bức xúc phản lại, cứ mỗi lần Diễm Hằng phát bệnh là Thanh Thảo cũng sẽ bị thương.
Hồ Võ Thanh Thảo
Chị sẽ dọn đi
Phương Mỹ Chi
Gì cơ? sao lại dọn đi
Hồ Võ Thanh Thảo
Ra ngoài sống sẽ thoải mái hơn
Hồ Võ Thanh Thảo
Em biết chị thích được tự lập mà
Phương Mỹ Chi
Nói dối, chị ra ngoài vì Diễm Hằng đúng không
Phương Mỹ Chi
Chị Muội, như vậy không đáng đâu
Mỹ Chi gạt ngang lời Thanh Thảo, nhiều lúc em thật không hiểu, tại sao chị lại vì một người xa lạ như Diễm Hằng mà làm nhiều chuyện như thế.
Hồ Võ Thanh Thảo
Chi, sẽ thế nào nếu em sống trong một gia đình chẳng quan tâm gì đến em
Hồ Võ Thanh Thảo
Chị đi không phải vì Mun hay bất kì ai, là vì bản thân chị
Hồ Võ Thanh Thảo
Chị muốn sống cuộc sống của riêng mình, chị cũng không muốn Lamoon vì chị mà liên tục bị họ nhục mạ, phỉ báng
Ánh mắt Thanh Thảo bỗng dưng cụp xuống, nỗi buồn của cô cố che giấu suốt 10 năm quay lại cứ thế mà ùa về.
Cô nhớ mẹ mình, nếu mẹ cô còn sống, cô sẽ không bị họ ức hiếp, chà đạp trong chính ngôi nhà của mình.
Phương Mỹ Chi
Nhưng đây là nhà của chị
Mỹ Chi nhìn chị, em hiểu được nỗi đau của chị đã chịu suốt thời gian qua. Em cũng là người duy nhất luôn ở cạnh chị.
Hồ Võ Thanh Thảo
Từ khi mẹ chị mất, thì nơi đây đã không còn là nhà
Thanh Thảo trở lại phòng sau cuộc trò chuyện với Mỹ Chi. Trên tay cô còn bê thêm một bát cháo vào ly sữa ấm.
Xoay tay mở cửa, Diễm Hằng đã thức dậy từ bao giờ, Thanh Thảo mỉm cười khi thấy Diễm Hằng cũng đang nhìn về phía mình.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Mụiii..
Hồ Võ Thanh Thảo
bé Mun, dậy rồii
Chap 2
Thanh Thảo đặt cháo và thuốc xuống bàn, ngồi xuống giường đối mặt với Diễm Hằng.
Cô quan sát nàng, giấc ngủ vừa rồi khiến khuôn mặt nàng trở nên hồng hào hơn một chút, không còn nhợt nhạt như lúc chiều nữa.
Hồ Võ Thanh Thảo
Ăn một ít cháo đi, nó vẫn còn nóng
Thanh Thảo bê cháo sang trước mặt nàng, đó là tô cháo đầu tiên cô tự tay nấu cho nàng, mùi thơm truyền đến khiến bụng Diễm Hằng cũng phải kêu gào lên.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Tay của chị
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Mụi, em xin lỗi
Diễm Hằng cúi đầu như nhận lỗi, nàng ân hận tự trách mình
Nàng không muốn Thanh Thảo thấy bộ dạng phát bệnh của mình, càng không muốn làm tổn thương cô, người đã cưu mang cứu sống nàng.
Hồ Võ Thanh Thảo
Không sao đâu, em không có lỗi
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nhưng mà chị bị thương vậy rồi, vì em nên chị mới bị như vậy
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Có đau lắm không?
Diễm Hằng kéo tay Thanh Thảo, nàng vừa xoa vừa thổi thổi vào tay cô.
Thanh Thảo mỉm cười, sao Diễm Hằng có thế đáng yêu như vậy?
Hồ Võ Thanh Thảo
Em ăn hết bát cháo này chị sẽ không đau nữa
Thanh Thảo ôn nhu áp tay mình lên má nàng, sự va chạm của Thanh Thảo khiến Diễm Hằng bất giác đỏ mặt, tim nàng cũng vì thế mà đập nhanh hơn.
Chết tiệt, loại cảm giác gì thế này?
Hồ Võ Thanh Thảo
Ngày mai chúng ta sẽ dọn đi
Hồ Võ Thanh Thảo
Dọn đến sống ở một nơi tốt hơn, chúng ta sẽ không ở đây nữa
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Chỉ em đi được không, đây vốn là nhà của chị
Diễm Hằng lắc lắc đầu, nàng thấy bản thân mình thật có lỗi, Thanh Thảo vì cứu nàng nên mới bị gia đình chỉ trích, đột nhiên lúc này cô lại đòi ra ngoài.
Không phải Thanh Thảo bị đuổi đi vì nàng đó chứ.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Em sẽ ra ngoài
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Em sẽ xin lỗi họ và đi ngay
Hồ Võ Thanh Thảo
Lamoon, nghe chị nói
Thanh Thảo vội kéo tay nàng lại, ôm nàng vào lòng, cô không muốn nàng tự trách bản thân theo cách này.
Hồ Võ Thanh Thảo
Em không có lỗi, chúng ta ra ngoài sống vì muốn tốt hơn
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Chị Mụii.. nhưng mà
Diễm Hằng cũng siết chặt vòng tay cô, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống.
Hồ Võ Thanh Thảo
Đừng khóc, mai chúng ta cùng đi, có được không
Thanh Thảo đẩy nhẹ vai nàng ra, lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Cô vừa nói vừa mỉm cười an ủi.
Hồ Võ Thanh Thảo
Ngủ một giấc đã, ngày mai mọi chuyện sẽ ổn thôi
Diễm Hằng như đứa trẻ ấm ức, gật đầu, không ngờ một người nàng chưa từng quen biết như Thanh Thảo lại mang nàng về nhà, chăm sóc bằng tất cả sự ôn nhu, đối xử một cách nhẹ nhành và tử tế với nàng như vậy.
Nàng cũng không hiểu rõ lòng mình thế nào, chỉ là mỗi lần ở cạnh Thanh Thảo, nàng đều có cảm giác an toàn và hạnh phúc.
Diễm Hằng lại giật mình tỉnh giấc, đồng hồ đã điểm 1 giờ sáng. Trời sang đông nên bên ngoài cũng lạnh dần, gió thổi qua khung cửa sổ khiến nàng rùng mình.
Vội đóng cửa sổ lại, Diễm Hằng nhíu mày khi nhìn thấy hình ảnh Thanh Thảo đang co ro nằm dưới sàn.
Diễm Hằng có đề nghị Thanh Thảo nằm trên giường, nàng sẽ chủ động chia vách ngăn cho cả hai nhưng Thanh Thảo đã khéo léo từ chối.
Cô không muốn làm phiền giấc ngủ của nàng, nhưng lại không thể bỏ nàng ngủ lại phòng một mình.
Lỡ không may nàng phát bệnh giữa đêm thì sao. Thế là cô nằm luôn dưới sàn. Biết sao đây? Đành vậy.
Diễm Hằng líu ríu lấy chăn đắp lên người cô. Hành động một cách tỉ mỉ và nhẹ nhành, nàng sợ sẽ làm cô thức giấc.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Chị Mụi
Hồ Võ Thanh Thảo
Sao không ngủ
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Trời lạnh quá, em định..
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Hay chị lên đây ngủ đi, sàn nhà rất lạnh
Diễm Hằng lấp ba lấp bấp, vội vã ngồi sang một bên, khuôn mặt cũng dần đỏ lên vì ngại.
Nàng không muốn cho cô biết nàng đang lo lắng cho cô, nhưng vẫn không tài nào qua mắt được Thanh Thảo. Đôi mắt của nàng không hề biết nói dối.
Hồ Võ Thanh Thảo
Không sao cả, em mau lấy chăn rồi ngủ đi
Hồ Võ Thanh Thảo
Trời lạnh rồi
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Không được đâu, sàn nhà rất lạnh
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Ngày mai chị sẽ chị sẽ bệnh mất
Diễm Hằng vừa nói vừa lắc đầu không đồng ý
Hồ Võ Thanh Thảo
Nếu vậy thì
Hồ Võ Thanh Thảo
Bé Mun ngủ cùng chị nhé
Thanh Thảo vừa nói dứt câu liền dùng lực kéo tay Diễm Hằng, nàng mất thăng bằng liền ngã hẳn lên người cô, Thanh Thảo nhanh chóng choàng tay ôm lấy nàng
Hồ Võ Thanh Thảo
Như vậy sẽ không lạnh nữa
Thanh Thảo thì thầm vào tai nàng, cô hôn nhẹ lên mái tóc nàng. Đặt cầm lên đỉnh đầu nàng, Thanh Thảo đưa tay xoa nhẹ tấm lưng nhỏ bé, gầu gò ấy. Cô siết chặt cái ôm hơn vì sợ nàng sẽ lạnh.
Cái lạnh bên ngoài cũng đột nhiên biến mất khi hai con người đang ôn chặt lấy nhau trong chăn.
Diễm Hằng chỉ lặng im lắng nghe lòng mình, nàng luôn thích sự ôn nhu và mùi hương trên người cô. Một mùi hương nhè nhẹ làm nàng luôn có cảm giác dễ chịu.
Hồ Võ Thanh Thảo
Ngủ ngon, Mụi yêu em
Chap 3
Ánh sáng mặt trời chiều vào khiến Thanh Thảo giật mình thức giấc. Hôm nay cô và nàng sẽ dọn đến nhà mới, cô choàng mở to mắt khi không thấy Diễm Hằng đâu? Chỉ mới sáng sớm mà, nàng đi đâu được chứ.
Diễm Hằng thức dậy từ sớm chuẩn bị một ít đồ đạc và xuống bếp làm bữa sáng cho Thanh Thảo. Cô vì nàng nên vất vả nhiều rồi, nàng cũng muốn làm một cái gì đó cho cô.
Kha Nhiên
Ăn hại mà cũng biết nấu sao
Kha Nhiên từ trên lầu bước xuống, thấy nàng đang loay hoay trong bếp thì liền lên tiếng chế nhạo.
Kha Nhiên
Nếu bị thương Thanh Thảo chắc sẽ xót lắm
Kha Nhiên
Tao đang nói chuyện với mày đó con khốn
Kha Nhiên bực dọc, nói chuyện nãy giờ thế mà Diễm Hằng lại không ngó ngàng gì tới cô ta. Cũng đúng thôi, Diễm Hằng luôn nghe lời dặn của Thanh Thảo cơ mà?
Kha Nhiên tức giận, ném luôn đĩa thức ăn Diễm Hằng vừa mới làm xong xuống đất.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Cô.. đồ ăn của tôi
Diễm Hằng lúc này mới lên tiếng, nàng chua xót nhìn thức ăn bị Kha Nhiên ném đi rơi vãi hết xuống sàn nhà.
Nàng đã thức dậy từ sớm chuẩn bị nói cho cô, vậy mà đột nhiên lại có một Kha Nhiên không bình thường xuất hiện rồi phá hoại.
Kha Nhiên
Còn nhìn tao sao, không mau dọn
Kha Nhiên nhếch môi cười, cuối cùng cũng chịu lên tiếng rồi sao. Cô ta chán ghét nàng, luôn coi nàng là cái gai nhọn cần phải nhổ bỏ.
Diễm Hằng lại không đáp, như một con robot đang hoảng sợ vì bị Kha Nhiên điều khiển. Nàng chỉ cúi người nhặt những mảnh vỡ trên sàn, Kha Nhiên nhếch môi cười vừa tiến gần lại nàng, dùng chân dẫm mạnh lên tay nàng.
Diễm Hằng kêu lên khi tay mình trực tiếp bị ghim mạnh vào miếng nhọn.
Kha Nhiên
Sao, biết đau sao
Kha Nhiên
Như này vẫn chưa đủ đâu, tao còn muốn mày phải đau đớn hơn thế này, con khốn
Kha Nhiên cười lớn, chân lại dùng lực mạnh hơn dẫm lên tay nàng. Diễm Hằng nhăn mặt đau đớn, máu từ trong lòng bàn tay nàng chảy ra hết cả một mảng sàn nhà, nhưng Kha Nhiên vẫn không dừng lại, còn cố tình dẫm mạnh hơn.
“ đoạn này xót ebe quáa 😭”
Tiếng Thanh Thảo rít lớn, cô vội vã chạy nhanh về phía nàng, nhìn vẻ mặt không thoải mái của Diễm Hằng kèm theo tay đang rơm rớm máu cũng đủ khiến Thanh Thảo tức giận.
Hồ Võ Thanh Thảo
Em không sao chứ
Thanh Thảo lo lắng nắm lấy tay nàng, hỏi nhỏ
Mắt Diễm Hằng ngấn ngấn nước như muốn khóc. Chết tiệt, sao cứ mỗi lần ở trước Thanh Thảo nàng lại trở nên yếu đuối thế này.
Hồ Võ Thanh Thảo
Cô đang làm cái đ.é.o gì vậy hả
Hồ Võ Thanh Thảo
Tôi đã bảo cô không được đụng đến người của tôi, cô bị điếc sao
Thanh Thảo hét lên, cô nắm lấy cổ áo Kha Nhiên kéo mạnh, dùng lực đẩy Kha Nhiên vào tường, tay bấu chặt cổ cô ta.
Kha Nhiên thở dốc, không thể nói gì mà chỉ ú ớ trong miệng, cô ta ra sức giãy giụa, còn dùng những ngón tay sắc nhọn của mình nấm mạnh vào tay Thanh Thảo.
Hồ Võ Thanh Thảo
Chết tiệt, tôi sẽ giết chết cô
Thanh Thảo ghiến chặt răng, gằng giọng. Ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn Kha Nhiên. Thay Thanh Thảo cũng chảy máu vì lực bấm của Kha Nhiên, nhưng cô không bận tâm đến điều đó nữa.
Cô mất hết bình tĩnh thật rồi, hình ảnh Diễm Hằng nhăn mặt đau đớn như muốn khóc lúc nãy đang quấn lấy tâm trí cô. Cô như muốn phát điên lên, chỉ muốn bóp chết người đối diện.
Phương Mỹ Chi
Chị Muội, Chị.. mau buông ra
Mỹ Chi từ ngoài bước vào, nhìn thấy Diễm Hằng đang ngồi co ro dưới sàn cùng bàn tay đầy máu, Kha Nhiên thì bị Thanh Thảo bức đến không thở được nên em đôi phần cũng hiểu được sự tình.
Phương Mỹ Chi
Chị Muội, cô ấy sẽ ngất đấy
Hồ Võ Thanh Thảo
Buông ra, chị phải giết chết cô ta
Phương Mỹ Chi
Chị nhìn xem, chị đang làm Hằng hoảng sợ đấy
Mỹ Chi to tiếng, hết cách rồi. Chỉ có Diễm Hằng mới khống chế được Thanh Thảo lúc này thôi.
Thanh Thảo quay đầu nhìn về phía Diễm Hằng, hình như cô đã thực sự làm nàng sợ rồi. Nàng luôn bị ám ảnh bởi thứ gọi là bạo hành không phải sao. Để nàng chứng kiến cảnh tượng thế này, chẳng khác nào đem nàng ra mà tra tấn.
Thanh Thảo lúc này mới thả lỏng tay, Kha Nhiên ho sặc sụa, khuôn mặt tái nhợt đi vì khó thở, nghe tiếng la của Thanh Thảo mà không khỏi hoảng sợ, vội vã chạy một mạch về phòng.
Hồ Võ Thanh Thảo
Lamun, không sao rồi
Thanh Thảo tiến gần lại phía nàng, cô ngồi xuống nắm lấy bàn tay đang run rẩy của nàng, nhìn nàng mỉm cười âu yếm.
Phương Mỹ Chi
Chúng ta về phòng thôi
Mỹ Chi đứng phía sau, tay cầm sẵn hộp y tế, em kéo tay chị cùng Hằng trở về phòng.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play