Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ CapRhy ] Chết Oan Tuổi 24 !?

.

Đức Duy vốn dĩ không bao giờ tin vào ma quỷ.
Nhưng từ cái ngày Quang Anh xuất hiện trước mặt anh, cười hì hì như chưa từng chết, mọi quy tắc logic trong đầu anh đều sụp đổ
Cơn mưa phùn lất phất rơi vào vai áo anh, đường phố ướt nhẹp, phản chiếu ánh đèn đường vàng mờ nhạt.
Đức Duy đứng dưới mái hiên nhà, bàn tay nắm chặt chiếc ô màu đen xám, ánh mắt trầm mặc nhìn chằm chằm người trước mắt.
Quang Anh ngồi vắt vẻo trên lan can như chẳng hề quan tâm thế giới này đang quay theo hướng nào.
Vẫn chiếc áo màu be đó, vẫn dáng vẻ nhỏ nhắn kiêu ngạo, vẫn cái nhếch mép đầy thách thức mà Đức Duy thấy hàng ngàn lần.
Có một điều khác biệt
Không ai xung quanh có thể nhìn thấy cậu !?
Quang Anh khẽ nghiêng đầu, hất cằm về phía Đức Duy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhìn kiểu gì thế nhóc ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhớ anh à ?
Đức Duy cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, nhưng khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình thản
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không phải anh đang mất tích đâu đó sao ?
Quang Anh khẽ cười nhẹ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không, anh chết rồi
Đức Duy sững người nhìn người trước mắt mình
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Này, có chuyện gì xảy ra với anh sao Quang Anh ? gia đình anh biết chuyện chưa ? Sao anh lại ở đây ?
Cậu nhún vai, ngả người về phía sau mà chẳng hề lo mất thăng bằng, đôi chân vô hình của cậu vẫn đung đưa trên không trung mà nhìn người em bé hơn mình 2 tuổi. Dửng dưng đáp
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chẳng biết nữa, tỉnh dậy đã vậy rồi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy giờ anh là ma, không còn tồn tại trên thế giới này sao ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chính xác, nhưng em nhìn thấy anh, đúng chứ ?
_______________
Đức Duy luôn nghĩ, nếu một ngày mình bị ám, thì chắc hẳn đó là một con ma u sầu, lảng vảng một mình trong góc tối, thì thầm những câu ai oán.
Nhưng Quang Anh thì khác
Cậu chui vào cuộc sống của Đức Duy như thể đó là một trò đùa thích thú
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ê, mua trà đi, hôm nay anh thèm trà dâu tằm
Quang Anh ngồi chồm hổm trên bàn làm việc của Đức Duy, chống cằm nhìn màn hình laptop
Đức Duy lật trang tài liệu, thản nhiên đáp
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh có uống được đâu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Biết đâu được. Em không thử, lỡ được thì sao ?
Cậu cười cợt nhả, nhưng ánh mắt chăm chú nhìn Đức Duy như thể đang chờ đợi một phản ứng. Đức Duy chẳng buồn bận tâm.
Anh đã làm luật sư gần 1 năm, cũng đã biết cách giữ vững cảm xúc của mình, ngay cả khi bị một hồn ma phiền nhiễu cả một ngày.
Tuy nhiên, cú sốc về sự mất tích của Quang Anh không ngừng ám ảnh anh. Càng nghĩ, anh càng cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.
Nếu thật sự là tai nạn, tại sao đến giờ này vẫn không có bất kì tin tức gì về cậu ?
Có điều gì đó đang bị che giấu, và có lẽ Quang Anh đang vướng vào một rắc rối lớn hơn anh tưởng.
Đức Duy Không hỏi trực tiếp Quang Anh những gì đã xảy ra.
Không phải anh không muốn biết, mà vì anh hiểu, đằng sau khuôn mặt vui tươi, lúc nào cũng cợt nhả ấy, có những điều Quang Anh không muốn bộc lộ ra.
______________________
T/G ( Hương Thanh )
T/G ( Hương Thanh )
Hẹ hẹ, hết chap rồi nhóe
T/G ( Hương Thanh )
T/G ( Hương Thanh )
Ủng hộ tao nhoa
T/G ( Hương Thanh )
T/G ( Hương Thanh )
pp cả nhà iu của Thanh

.

T/G ( Hương Thanh )
T/G ( Hương Thanh )
Hẹ hẹ, Thanh đã quay trở lại ròi đây
T/G ( Hương Thanh )
T/G ( Hương Thanh )
Này, sao truyện lại flop thế hả ?
T/G ( Hương Thanh )
T/G ( Hương Thanh )
Không làm nó xu hướng lên thì chỉ có drop thoi nghe chưa 💢💢💢
T/G ( Hương Thanh )
T/G ( Hương Thanh )
Vô truyện đi
T/G ( Hương Thanh )
T/G ( Hương Thanh )
Mệt
_______________
Đức Duy đang chuẩn bị bữa sáng thì Quang Anh từ đâu sà vào bàn, gác chân lên ghế, chống cằm nhìn anh với ánh mắt đầy thích thú.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ê, Đức Duy, em có bao giờ nghĩ đến việc thuê giúp việc chưa ?
Quang Anh lắc lư đôi chân vô hình của mình, giọng điệu lười biếng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh thấy em sáng nào cũng cặm cụi như thế này, mà lại chỉ nấu cho một người ăn. Cô đơn thật đó.
Đức Duy không thèm đáp, vẫn điềm đạm cắt lát bánh mì.
Quang Anh vẫn không từ bỏ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hay là kiếm bạn gái đi ? Có khi sau này người ta còn nấu cho em ăn nữa.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh có im đi không ?
Đức Duy lườm Quang Anh
Quang Anh cười toe, nhưng không chịu dừng lại
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bảo anh im á ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sao em không thử đuổi anh đi ?
Đức Duy thở hắt ra, nhưng rõ ràng là không có cách nào làm gì được Quang Anh. Bởi vì Quang Anh... Không phải người .
Quang Anh biết Đức Duy sẽ không phản ứng gì, nên cậu càng lấn tới. Nhảy xuống bàn, vòng ra sau lưng Đức Duy, ghé sát vào tai anh, cố tình hạ giọng đầy ám muội.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hay là em cô đơn quá nên mới giữ anh lại ~ ?
Đức Duy quay phắt lại, nhưng Quang Anh đã cười phá lên, lùi về sau trước khi Đức Duy kịp làm gì.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nói đùa thôi mà
Cậu nháy mắt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mà này, sáng nào anh cũng thấy em ăn bánh mì trứng vậy ? Không chán hả ?
Đức Duy nhấc miếng bánh mì lên, bình thản cắn một miếng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không
Quang Anh chớp mắt
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tsk ! Em chán thật đấy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi sống thực tế
Đức Duy đáp, tay vẫn cầm dao phết bơ lên lát bánh mì tiếp theo.
Quang Anh chặc lưỡi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chắc kiếp sau em làm robot luôn quá, haizzz
Đức Duy dừng tay, liếc nhìn Quang Anh một lát.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Kiếp sau anh định làm gì ?
Cậu ngẩn ra. Đôi mắt đen láy của cậu khựng lại một giây, rồi ánh mắt lảng đi chỗ khác.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh biết đâu
Quang Anh nhún vai, giọng nhẹ tênh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em nghĩ ma có kiếp sau à ?
Đức Duy không trả lời.
Bầu không khí trầm xuống một thoáng, nhưng Quang Anh nhanh chóng cười phá lên, lại bắt đầu đổi chủ đề khác như thể chưa có gì xảy ra.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng mà này, anh có thể nếm thử đồ ăn không nhỉ ?
Quang Anh chồm tới gần bàn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hả ! Sao em độc đoán vậy ?
Đức Duy lạnh lùng đưa tay ra trước mặt Quang Anh. Quang Anh cũng làm theo, vươn tay ra. Và tất nhiên, tay cậu xuyên qua miếng bánh mì như một làn khói.
Quang Anh nhăn mặt
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh biết mà ! Nhưng vẫn muốn thử !
Đức Duy nhún vai, tiếp tục bữa sáng, bỏ mặc Quang Anh bên cạnh lải nhải đủ thứ chuyện trên trời dưới biển.
_________________
Văn phòng của Đức Duy là một nơi khá yên tĩnh.
Mọi thứ đều ngăn nắp, từ chồng tài liệu được xếp ngay ngắn trên bàn, đến ly cà phê đặt đúng vị trí trên bàn. Nhân viên trong công ty cũng vậy - ai nấy đều làm việc tập trung, không ai to tiếng, không ai ồn ào.
Vậy mà từ khi Quang Anh xuất hiện, Đức Duy cảm giác nơi này không khác gì cái chợ.
Dùng từ " Cái chùa gần cái chợ " rất hợp để miêu tả Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ê, cái ông kia nhìn em chằm chằm kìa ! Ổng crush em hả ?
Đức Duy Không thèm ngước mắt lên, tiếp tục rà soát tài liệu trong tay.
Quang Anh gác chân lên ghế đối diện, nghịch cây bút mà cậu không thể chạm vào.
Đôi chân vắt vẻo, gương mặt đầy vẻ hóng chuyện.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hay là em nợ tiền ổng ?
Quang Anh chép miệng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
À không, với ánh mắt đó thì chắc không phải nợ tiền. Hình như kiểu muốn ăn tươi nuố-
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang Anh !
Đức Duy cắt ngang, đặt tài liệu xuống bàn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh có thể im lặng một lúc không ?
Quang Anh nhướng mày, nhìn Đức Duy như thể anh đang nói chuyện vô lý nhất thế giới.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em kêu anh im lặng ?
Cậu nhún vai, chỉ tay vào mình
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh là ma mà, không có việc gì làm. Không nói chuyện thì chẳng lẽ ngồi nhìn em làm việc đến chết à ?
Đức Duy day trán
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh chết rồi mà.
Quang Anh cười toe
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ờ ha
Đức Duy cảm giác đầu mình như chuẩn bị nổ tung đến nơi.
Nhưng Quang Anh không có ý định dừng lại. Cậu trượt từ ghế xuống bàn, cúi sát vào mặt Đức Duy, gõ gõ lên đống giấy tờ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em làm gì nghiêm trọng thế ~ ?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Xử lý vụ kiện
Đức Duy gì nhẹ lên đống giấy tờ, ra hiệu cho Quang Anh lùi lại.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đây là công việc của tôi. Anh phiền quá đấy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh phiền hả ?
Cậu giả vờ ôm ngực, làm ra vẻ bị tổn thương.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đức Duy, em nói gì vậy ? Anh chỉ muốn làm em thư giãn thôi mà !
Đức Duy lặng lẽ quay lại.
Quang Anh thấy thế, nhếch mép cười.
Cậu nghiêng đầu, cúi sát tai Đức Duy, giọng thì thầm đầy nguy hiểm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đức Duy ~
Đức Duy không phản ứng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đức Duyyyyyyyyy ~
Vẫn không có động tĩnh.
Quang Anh quyết định đi nước cuối.
Cậu hạ giọng, kéo dài từng âm, cố tình để hơi thở lành lạnh phả lên cổ Đức Duy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đức Duy, em đẹp trai quá đi ~~
Cạnh
Đức Duy đặt bút xuống bàn, ngẩn đầu nhìn Quang Anh với ánh mắt không cảm xúc.
Quang Anh bật cười ha hả
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh biết em sẽ không chịu nổi mà !
Đức Duy chống cằm, lười biếng nói :
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Bộ anh rảnh lắm hả ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Rảnh quá trời. Nên mới bám theo em nè !
Đức Duy bất lực, xoa xoa thái dương và quyết định lờ Quang Anh đi. Nhưng Quang Anh không dễ dàng bỏ qua
Cậu búng tay - tất nhiên chả có tiếng thanh âm nào vang lên, nhưng hành động ấy đủ khiến Đức Duy nhíu mày.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em biết không, làm việc căng thẳng không tốt đâu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Người ta bảo, nếu nhíu mày nhiều thì sau này sẽ có nhiều nếp nhăn đấy.
Đức Duy không trả lời Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng em đừng lo.
Quang Anh cười ranh mãnh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dù sau này em có xấu đến đâu thì anh vẫn bên cạnh em mà.
Đức Duy liếc Quang Anh một cái
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nghe như lời cầu hôn vậy
Quang Anh chớp mắt, rồi cười tươi nói :
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ồ ! Em muốn kết hôn với một con mà à ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Kì lạ quá đó nha
Đức Duy không đáp, chỉ tiếp tục làm việc. Nhưng Quang Anh tinh ý khóe miệng Đức Duy hơi cong lên một chút.
Cậu tựa người lên bàn, mỉm cười.
Thật tốt khi Đức Duy vẫn còn có thể cười.
_________________
T/G ( Hương Thanh )
T/G ( Hương Thanh )
Hết chap ròi
T/G ( Hương Thanh )
T/G ( Hương Thanh )
Thanh mới cắt tóc nè, ai khen Thanh xinh 1 câu đi

.

T/G ( Hương Thanh )
T/G ( Hương Thanh )
Say hi
T/G ( Hương Thanh )
T/G ( Hương Thanh )
Coi như là mấy nay không ra chap nên giờ quay trở lại
T/G ( Hương Thanh )
T/G ( Hương Thanh )
Thì lịch ra chap thì là 2 lần / tuần nhoa
T/G ( Hương Thanh )
T/G ( Hương Thanh )
Cảm ơn và vô truyện thôi
______________
Quang Anh không biết mình chết như thế nào.
Cậu chỉ nhớ đc vài thứ vụn vặt - một con hẻm tối, tiếng bước chân vội vàng, một cơn đau nhói sau gáy. Rồi sau đó... không còn gì cả.
Chỉ là khi mở mắt ra, cậu đã thành ma, lư lửng trong thế giới này mà không ai nhìn thấy.
Trừ Đức Duy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Này, Đức Duy
Cậu nằm dài trên sofa nhà anh, gối đầu lên tay, giọng lười biếng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em có nghĩ cái chết của anh là một vụ giết người không ?
Đức Duy đang đọc tài liệu, nghe vậy thì anh ngẩng mặt lên, hơi cau mày
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh có chứng cứ gì không ?
Quang Anh lắc đầu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không nhớ được gì hết. Nhưng anh cảm giác... anh không chết tự nhiên
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
!?
Đức Duy không nói gì thêm. Anh đặt tài liệu xuống rồi rót một tách trà hoa nhài.
Quang Anh nhìn anh, chép miệng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em đúng là kiểu người trong tình cảnh nào cũng điềm tĩnh nhỉ ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh vừa bảo mình có thể bị giết đấy, em không phản ứng gì à ?
Đức Duy nhấp một ngụm trà hoa nhài, bình thản đáp :
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi đang suy nghĩ
Quang Anh bật cười
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Được rồi, được rồi, vậy... em nghĩ gì ?
Đức Duy đặt ly trà xuống, nhìn chằm chằm Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thi thể anh đâu ?
Quang Anh ngớ người
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hả ?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thi thể anh giờ ở đâu ? Có báo chí đưa tin không ? Gia đình anh có tìm kiếm anh không ?
Quang Anh cảm thấy lạnh sống lưng, dù cậu vốn dĩ không còn cảm nhận được nữa. Cậu chưa từng nghĩ về việc này.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh không biết.
Đức Duy nhìn Quang Anh một lúc, rồi đứng dậy, mở laptop
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chúng ta sẽ tìm hiểu về điều này.
Quang Anh tròn mắt
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em nghiêm túc thế à ?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không phải anh muốn biết sao ?
Quang Anh nhìn Đức Duy, rồi cười cười.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh cứ tưởng em sẽ bảo anh quên đi chứ.
Anh lướt tay trên bàn phím, giọng trầm thấp vang lên
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh sẽ không quên đâu.
Quang Anh sững người.
Cậu nhìn Đức Duy thật lâu, rồi bỗng bật cười hồn nhiên.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy à, anh nghi ngờ em lắm đấy.
Quang Anh chống cằm, ánh mắt đầy tinh quái.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em tốt với anh quá. Hay là lúc anh còn sống em có tình cảm với anh mà không dám nói à ?
Đức Duy không thèm đáp, chỉ chăm chú tìm kiếm thông tin. Nhưng Quang Anh tinh ý nhận ra tai anh hơi đỏ lên.
Quang Anh khẽ nhướng mày, khóe môi nhếch lên đầy thích thú.
Có vẻ việc làm ma cũng không quá tệ - ít nhất thì cậu vẫn có thể trêu Đức Duy mỗi ngày.
_________
T/G ( Hương Thanh )
T/G ( Hương Thanh )
Chap như vậy thôi
T/G ( Hương Thanh )
T/G ( Hương Thanh )
Viết nhiều hay ít vẫn flop mà 💢
T/G ( Hương Thanh )
T/G ( Hương Thanh )
pp

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play