"Xin hãy nhẹ nhàng!"
Cô gái nhỏ cuộn thân không mảnh vải trong chiếc chăn dầy cộp, run rẩy như cô phải đứng ngoài trời đổ tuyết lạnh, lạnh đến cắt da cắt thịt.
Người đàn ông đối diện với gương mặt tuấn tú, mày kiếm rõ rệt, khí chất bất phàm, khi nghe cô cầu xin càng thêm hậm hực, hắn kéo ngay chăn bông ra, để lộ thân thể loã lồ của cô gái.
Cô giật mình với tay muốn giành lại chiếc chăn theo bản năng, che đậy thân thể làm hắn không hài lòng kéo hai tay cô ra, thoắt cái nhào đến cường thế ấn giữ cô bên dưới.
Hắn ở trên thân cô lướt cặp mắt dơ bẩn, nhả giọng vặn vẹo rít qua kẽ răng.
"Che cái gì?
Cô bán thân mà còn muốn che?"
"Tôi!"
Lời hắn nói ra không sai chút nào, cô rõ ràng đang bán thân cho hắn, sớm muộn gì cũng bị hắn không chút từ bi ăn sạch sẽ, còn gì để giữ gìn?
Nhưng,...đây đâu phải là điều cô muốn.
Khoé mắt cô cay xoè lên, giọt nước mắt chực chờ không kiềm nén được để trào ra, cả mặt cô ửng đỏ vì nhục nhã.
Cô vốn không hề muốn bán đi sự trong sạch, tất cả cũng chỉ vì hoàn cảnh ép buộc.
Tên cô là Hoa Ly Mạn một hoạ sĩ nghèo, sống trong một gia đình khốn khổ, mẹ mất từ khi cô còn bé, bố vì lao lực nuôi cô lớn lên mà đổi bệnh nặng.
Mấy tháng trước, ông bắt buộc phải nhập viện phẫu thuật, cô lại không đủ tiền xoay sở, vay mượn không ai cho, vì nhà nghèo cô đã nợ họ quá lâu, buộc lòng cô phải rao bán thân mình.
Và hắn...chính là người đã đồng ý giao dịch, cô không biết tên hắn, cũng không biết gia thế của hắn, chỉ biết hắn mua lần đầu của cô với giá rất cao.
Cô nằm ở dưới thân hắn, gắt gạo mím chặt môi cay đắng, hắn lại cười tà tứ, khóe mắt của cô rơi ra giọt lệ uất ức liền bị hắn đặt môi lên lấy đi.
Mùi hương mê li trên người cô làm hắn kích thích, để dục vọng ham muốn chiếm hữu cô lên ngôi.
Hắn hôn một đường nóng từ cần cổ trắng thon như sứ xuống rãnh ngực căng đầy. Ly Mạn khó chịu bứt rứt không yên, hai tay cô bị hắn giữ không thể chống đối, thêm hạ thân bị hắn đè lên khó có thể cử động.
"Ngoan, mở hai chân ra để tôi tiến vào...
Nếu cô làm tôi hài lòng tôi sẽ tăng thêm tiền cho cô."
Trên gương mặt anh tuấn ôn nhu tươi cười nói ra giao dịch này làm cô trố mắt nhìn. Cô căn bản bây giờ chỉ cần tiền, nó làm mờ lý trí của cô.
Nếu thật sự hắn có thể trả thêm coi như lần chịu thiệt này cũng không uổng phí.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ kĩ cặn kẽ thì hắn đã mất kiên nhẫn, chậm rãi tách chân cô rộng hết cỡ sang hai bên, tầm mắt sáng quắc nhìn đăm đăm vào nơi riêng tư của cô, làm người hốt hoảng muốn che đậy hắn lại cường ngạnh kéo hai tay cô lên đỉnh đầu.
"Im nào! Tôi không thích người không nghe lời."
"Để tôi xem, cô có thật sự sạch sẽ không?"
Dứt lời, hắn với tay lấy ngay ly rượu đặt cạnh đầu giường, rút xuống thân thể đang run rẩy, rồi dùng ngón tay khảy nước đang chảy xuống nơi thần bí.
Ly Mạn lập tức co rúm lại, khó chịu rấm rứt khóc, muốn phản khán lại không dám.
"Nơi này thật đẹp, không biết nó có sạch như cô nói không nhỉ?"
"Xem ra phải làm mới biết..."
Gương mặt tuấn mỹ tươi cười có nét quỷ dị, đôi mắt hắn đã vương tơ máu đỏ, thở hổn hển nói làm cô cảm thấy nguy hiểm sắp đến gần.
Trong căn phòng sang trọng tràn đầy hương thơm nước hoa, tiếng hắn thô suyễn, giữa hai chân cô bị hắn dùng tay đưa vào tiết ra đầy mật ngọt.
Cô hoảng loạn nhíu mày vô cùng xinh đẹp, hắn lặng ngắm cô, trong ánh mắt ôn nhu hàm chứa sự tham lam cùng phóng túng, cười cười nói.
"Xem ra là đủ rồi nhỉ!"
Rất nhanh, hắn đã không khống chế nổi nữa, mồ hôi ướt nóng cọ xát lên thân thể non mềm của cô.
Hai chân mảnh khảnh mở ra đặt bên hông hắn, bàn tay to lớn chỉ cần dùng chút lực đã khiến cô không động đậy nổi. Dục vọng hừng hực như lửa thiêu đốt tia lý trí cuối cùng của hắn, thúc giục nhanh chóng tiến vào trong cơ thể cô.
Dị vật đã sớm bừng bừng khí thế, hung dữ thô trướng sau lớp khăn bông còn đang quấn ở hạ thân. Hắn nhanh chóng cởi ngay nó ra, liều mạng cắm vào trong.
Ly Mạn bị đau đớn run bần bật, đóa hoa nhỏ bé bị thứ to lớn đó nhét vào sâu bên trong trướng rất khó chịu.
Mặc dù hắn đã kích thích cô ướt, nhưng lần đầu của con gái chưa bị khai thác bao giờ cũng rất chật hẹp, cảm giác này khiến hắn điên máu. Cộng thêm, hắn lại chưa trải qua chuyện hoan ái lần nào, lần đầu được ăn trái cấm khó tránh khỏi hắn thần hồn điên đảo vì cô.
Khi hắn nhìn thấy vệt máu đỏ hồng chảy xuống ga nệm màu ngà, hắn bất giác cười lên thập phần đắc thắng. Cô gái nhỏ không nói dối hắn, thật sự cô vẫn còn trong sạch, và sự trong sạch này đã bị hắn lấy đi mất.
Hắn mặc kệ cô sợ hãi, khóc lóc thế nào, vẫn mạnh mẽ đâm vào, hắn không hề muốn dừng cảm giác sướng đến tột cùng này lại.
Ly Mạn rơi lệ thê lương nhưng vẫn xinh đẹp, yếu đuối làm thú dục tăng cao muốn chà đạp cô.
"Ngoan đi, cô mà không nghe lời đừng trách tôi."
Chẳng tiết lời hâm doạ cô chiều theo thân dưới của hắn, càng lúc hắn càng thô bạo, hì hục đến nổi cô hít thở không thở, ám ảnh khung cảnh hắn chà đạp cô.
Tiếp tục đổ rượu thân thể cô, liếm láp cô như một miếng thịt, còn thì thầm bên tai cô những lời thô tục.
"Cô chẳng qua cũng chỉ là một con đ:iếm.
Nên biết thân biết phận mà hầu hạ tôi đi."
"Không...
Tôi không phải..."
"Không phải?
Cô bán thân chính là loại người đó!"
Hắn không hài lòng với câu nói, thô bạo mặc cô vùng vẫy đau đớn.
Cô khóc lên từng tiếng quặn thắt, lắc đầu nhất nhất không thừa nhận.
"Không!
Không phải!"
"KHÔNG!!!!"
Tiếng thở *hồng hộc* vang lên khắp phòng.
Ly Mạn bật người dậy đảo mắt nhìn xung quanh, một màu tối đen như mực bao trùm.
Đây là phòng của cô với chồng, và những gì xảy ra lúc nãy chỉ là cơn ác mộng, cơn ác mộng của 6 năm trước.
"Mạn Nhi, em lại mơ thấy ác mộng à?"
Tiêu Tử Quân nằm cạnh bị tiếng la của cô đánh thức, anh chầm chầm ngồi dậy, điều đầu tiên làm là quan tâm cô gái nhỏ.
Tay ấm áp của anh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, biết cô lại mơ ác mộng liền vỗ về tấm lưng đang run rẩy, nhỏ giọng trấn an.
"Không sao đâu, mọi chuyện qua cả rồi."
"Chỉ là mơ thôi.
Có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em."
Cô gái nhỏ không đáp lại anh, âm thầm khóc trong lòng anh, rấm rứt mãi cô mới ngừng, rời khỏi vòng tay anh, mị thái của cô vô cùng phức tạp.
"Đừng nghĩ nữa, không sao rồi."
"Qua rồi."
Tiêu Tử Quân đưa tay nhẹ nhàng quẹt đi giọt lệ còn vương vấn trên má cô, vuốt tóc cô, làm mọi cử chỉ dịu dàng để an ủi cô.
Đồng hồ treo tường âm nhẹ tiếng *tích tắc*, chỉ mới 2h sáng, cô gái nhỏ gặp ác mộng không thể ngủ lại. Vòng tay bé nhỏ ôm không hết eo to lớn của chồng, gắt gao bám lấy, dựa vào hơi ấm bình yên của Tiêu Tử Quân để trấn an.
Sau một hồi, dưới sự ân cần của anh, Ly Mạn cuối cùng cũng bình tâm, cô cùng anh ngã lưng nằm xuống.
Cô đối mặt với anh, chăm chăm vào cử chỉ vuốt lên tóc mái của cô, rồi từ từ đi chuyển xuống cổ trắng ngần, sau đó là tấm lưng lấm tấm những giọt mồ hôi.
"Mạn Nhi ngoan, anh ở đây, sẽ không để hắn làm hại em đâu."
"Tử Quân...ư..."
Ly Mạn cảm động trước tình cảm chân thành, lao vào lòng người đàn ông không muốn rời.
Tiêu Tử Quân tuy nhỏ hơn cô nhiều tuổi, nhưng lại là người chín chắn hiểu chuyện, lúc nào cũng hạ mình để ở bên cô.
Họ cưới nhau vì hợp đồng, đã được hai năm, trong hai năm đó anh phải mất hơn một năm mới chữa lành vết thương trong lòng cô, cực lực lắm cô mới xé hợp đồng thật sự trở thành vợ anh.
Cô biết rất rõ điều đó, chính vì vậy mà cô cũng cực kỳ trân trọng người đàn ông này, cô yêu anh bằng cả mạng sống, cả tình yêu kiếp này cô có được.
Và, Tiêu Tử Quân cũng thế, cô là tình đầu, phải mất 2 năm tìm kiếm cô, lại mất thêm một thời gian để lấy lòng cô, trái tim chân thành của anh vốn chỉ dành cho mình cô, tuyệt đối không đổi thay.
"Mạn Nhi, ngủ một chút đi!
Vài ngày nữa anh đưa em đi dự tiệc gia tộc!"
-Dự tiệc gia tộc?
Tiêu Tử Quân vốn xuất thân cao quý, sinh ra là thiếu gia của nhà tài phiệt, việc qua lại gặp người trong dòng tộc là chuyện hết sức bình thường.
Chỉ có điều...Ly Mạn thân phận thấp hèn, là anh bất chấp phản đối cưới cô làm vợ, hiển nhiên...cô không mấy bằng lòng gặp người khác.
Tuy nhiên, giờ cô đã là Tiêu thiếu phu nhân, ít nhiều cũng phải nghĩ cho chồng, cô không thể cứ thể cả đời tránh mặt người khác.
Sau cùng, cô yếu lòng gật đầu ưng thuận, Tiêu Tử Quân nở nụ cười hạnh phúc, ôm chặt cô vào lòng, đêm đó anh ngủ say, còn cô thì bất an chẳng thể chợp mắt.
...
Vài ngày sau.
Buổi tiệc đông đúc những người trong giới thượng lưu, có vô số khách mới từ nước ngoài, thậm chí có cả những quan chức cấp cao, khi giao tiếp họ đa phần đều dùng ngôn ngữ Anh.
Rất may, cô gái nhỏ cũng giỏi tiếng Anh, nên cô dễ dàng hòa nhập với các khách mời, không làm bẻ mặt Tiêu Tử Quân mỗi khi họ dò hỏi cô.
Ngày quan trọng nên không thể thiếu sự có mặt của Đào Hoa Âm (mẹ của Tử Quân) và An Mộc Hàn (thanh Mai trúc mã), cả hai vô cùng lộng lẫy, sang trọng. Nhìn họ cứ như áp đảo hoàn toàn đứa quê mùa như Ly Mạn, dù cô được ăn diện đẹp đẽ, khí thế của họ vẫn vùi lấp cô không thương tiếc đến nổi cô xấu hổ.
Tiêu Tử Quân rất tinh mắt nhận ra cô gái có vấn đề, cố ý thể hiện tình yêu của anh trước mặt người khác, nhắc đi nhắc lại chữ "vợ" nhiều lần không mệt, muốn ai cũng phải thừa nhận thân phận của Ly Mạn.
Mỗi một giây một phút anh không cho Ly Mạn rời nửa bước, đến khi anh thấy sắc mặt mệt mỏi rũ rượi, lo sức khỏe của cô mới cho người đưa cô sang phòng khách nghỉ ngơi.
Nào ngờ, người hầu bị An Mộc Hàn mua chuộc, đưa cô đi nửa đường thì kiếm cớ bỏ mặc cô lạc lõng giữa đám đông, cô mất phương hướng buộc lòng tự mò mẫm.
Bóng cô lướt ngang qua con hành lang rộng, vô tình lọt vào tầm mắt của một người.
-Là cô ấy!
Người đàn ông khoác trên mình bộ quân phục, cài trên vai những chiếc huân chương rực rỡ, kèm gương mặt lãnh khốc, chết chóc dõi theo bóng cô, chính là người đã cướp đi đời con gái của cô - Trương Hữu Thiên.
Hắn vừa nhìn thấy cô đã phản ứng kịch liệt, lập tức đuổi theo, đến một hành lang khác lại mất dấu của cô.
Bước chân của cô quá nhanh, hắn lúc đó lại đang bận nhận diện cô, vô tình để cô lướt qua hắn.
"Chết tiệt!"
Một nắm đấm mạnh mẽ vào bức tường, mạnh tới mức kêu lên tiếng rắc, tưởng chừng chỗ bị đấm bị nứt ra.
Biểu tình khuôn mặt Trương Hữu Thiên trở nên bực bội, hắn lại đá thêm một cái vào tường, mắng mỏ.
"Mẹ kiếp! 6 năm rồi..."
-Con chim nhỏ...
6 năm trước, trong một lần nhã hứng du lịch nước ngoài, hắn và cô đã gặp nhau, sau khi xảy ra giao dịch quan hệ, hắn bắt đầu rơi vào trầm luân, không thể nào quên được cô.
Trái tim sắc lạnh không biết từ khi nào chỉ toàn hình bóng của cô, bèn cho người lùn xục cô khắp nơi, kết quả chẳng tìm được gì.
Bấy giờ, khi hắn trở về quê nhà lại vô tình gặp được cô, đúng là ông trời thật biết trớ trêu hắn, tưởng người xa tận chân trời hoá ra lại gần ngay trước mắt.
"6 năm rồi, con chim nhỏ...
Lần này tôi không để em thoát được đâu!"
Mắt nhỏ vương đầy tơ máu đỏ, cuồng nộ theo khí tuất bừng bừng của hắn, vừa hận vừa yêu cô.
Hắn nghĩ là làm, nhanh chóng cho người thăm dò nơi này, quyết phải tìm cho ra người.
...
Cô gái nhỏ đi mãi lại quay về sảnh lớn, nơi này vẫn chưa kết thúc buổi tiệc, bên trong vẫn còn đông đúc, tất cả đều đang đợi một nhân vật quan trọng.
Nghe nói rằng, đó là người chú nhỏ của Tiêu Tử Quân, người anh em không cùng huyết thống với bố Tiêu Tử Quân.
Người đó là chính thống, còn bố Tiêu Tử Quân chỉ là con được nhận nuôi, không được theo họ Trương.
Người này từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, rất hiếm khi về nước, Ly Mạn nghe kể rằng, người đó quyền cao chức trọng, lại là đứa con duy nhất của dòng tộc, hết mực được thiên vị yêu chiều, sớm đã định sẵn sẽ kế thừa mọi thứ.
Tiêu Tử Quân chẳng qua có chỗ đứng vì bố của anh trước khi qua đời biết nắm bắt thời cuộc, gầy dựng danh tiếng riêng.
Cô vốn không hứng thú xem mặt người đó, càng không muốn bước vào trong, liền quay đầu muốn rời đi, nào ngờ...ngay khoảnh khắc này.
"Là...hắn...ta..."
Âm thanh nhút nhát lẩm bẩm trong miệng, chân cô rệu rã tức thì, hai mắt cô đỏ hoe, như sắp không kiềm được cảm xúc, người cô run lên bần bật, cô nhớ như in dáng người ấy.
Ánh mắt của người đàn ông kia cũng va phải cô, hắn nhìn cô rất lâu, rồi ánh mắt thay đổi khác thường, như thấy bảo vật, nhanh chân cất bước đến chỗ cô.
Từng bước từng bước hệt như thú săn mồi làm cô phải giật lùi vào góc tường, cái miệng nhỏ cứng đờ, cô đứng như trời trồng.
Trương Hữu Thiên thoả mãn dừng bước chắn trước mặt cô, hắn hơi khom người xuống, chĩa ánh nhìn quái đản vào người cô, khí tuất trên người hắn như trói buộc thể xác cô, hắn cười tà mị, cất giọng đê hèn.
"Con chim nhỏ, sau lần tôi mở hàng em đã đắt khách tới độ bay sang tận đây sao?"
Hắn nói, còn muốn động tay động chân vào người Ly Mạn.
"Coi kìa, ăn mặc lộng lẫy làm sao..."
Tiếng tắc lưỡi, vẻ ngoài cô thay đổi quá nhiều so với nhiều năm về trước, đẹp hơn, cuống hút hơn.
Ông trời trêu ngươi hắn rồi lại giúp hắn lần nữa, cuối cùng hôm nay hắn đã được gặp cô, không khỏi trong lòng có chút hân hoan.
Còn, Ly Mạn nỗi ám ảnh lập tức bủa vây lấy cô, nhìn thấy hắn cô lại lần như rơi vào vực sâu vạn trượng, kinh hồn khiếp đảm lên, đầu óc nhiễu loạn không thể thích nghi đáp trả hắn.
"Mạn Nhi!"
Vừa hay, Tiêu Tử Quân ở bên trong vô tình quan sát được, thấy vợ có biểu hiện kì lạ, anh liền tức tốc sang đó.
"Chú?"
Anh kinh hô một tiếng, nghe như sét đánh ngang tai, Ly Mạn hoá đá tại chỗ. Hoá ra, Trương Hữu Thiên chính là người chú nhỏ mà người người nhắc đến.
Tiêu Tử Quân vừa gặp người, theo phép lịch sử chào hỏi, nhanh tay choàng qua vai Ly Mạn, nhè nhẹ xoa vài cái thầm trấn an cô, rồi anh giữ nụ cười hoà nhã với kẻ kia.
"Chú, sao chú về không vào trong đi ạ?
Mọi người đang chờ đó!"
"Cô gái này là..."
Trương Hữu Thiên hoàn toàn không để tâm tới lời nói của Tiêu Tử Quân, nhìn chòng chọc vào cô gái đang sợ hãi, chui rút vào Tiêu Tử Quân, thân mật đến mất làm hắn ngầm ghen trong lòng.
"Là vợ cháu ạ!
Hoa Ly Mạn!"
-Vợ?
Anh chàng ngây thơ không nhận ra vấn đề, vô tư giới thiệu với ác ma, còn giới thiệu hắn với cả Ly Mạn đang sợ hãi.
"Mạn Nhi, đây là chú nhỏ mà anh nhắc với em!
Trương Hữu Thiên, vừa là chủ gia tộc, vừa là Thượng tướng, còn là ông trùm của nhiều khu vực ở nước ngoài đấy!"
"Chú giỏi lắm đấy!"
-Thượng tướng...
Ly Mạn bàng hoàng tột độ, miệng không ngừng mất kiểm soát lẩm bẩm.
"Đúng rồi, hắn đang mặc quân phục..."
Tay chân cô rệu rã, cả người không còn chút sức lực, có thế nào cũng không thể tin sự việc xảy ra trước mắt.
Ông trời thật biết hành hạ cô, cho cô lần nữa gặp lại ác ma.
Trương Hữu Thiên là chú nhỏ của Tiêu Tử Quân, đây là mối quan hệ trớ trêu gì?
Hắn, sở dĩ có cái tên gọi đó vì hắn sinh ra rất muộn, vẫn còn rất trẻ, chỉ lớn hơn Tiêu Tử Quân có vài tuổi.
Và còn...là người đã lấy đi lần đầu của cô, để lại nỗi ám ảnh cả đời không thể quên.
Cô nhất thời xây xẩm trước mọi thứ, đứng ánh mắt tà ý của hắn chỉ muốn lập tức bỏ chạy, thế nhưng Tiêu Tử Quân giữ rất chặt eo của cô, giam cầm cô phải đối mặt với ác ma.
"Vợ..."
Trương Hữu Thiên lẩm bẩm, sắc mặt u ám vô cùng, ỷ vào thân phận của mình, cố ý nói những lời nhục mạ Ly Mạn ngay trước mặt Tiêu Tử Quân.
"Nè Tử Quân.
Chú không nghĩ cháu đường đường là Tiêu Tổng lại có sở thích cưới vợ là gái bán thân đấy..."
Hắn cất giọng vừa đủ nghe, lời hắn nói như sét đánh ngang tai, Tiêu Tử Quân thông minh lập tức hiểu ngay.
Thảo nào, cô gái lại có biểu hiện khác thường như vậy, người đứng trước mặt anh chính là kẻ gây ra nổi ám ảnh cho người anh yêu thương nhất, anh hận kẻ này đến thấu xương tủy.
-Tình thân gì ở đây nữa chứ!
Còn, Ly Mạn nghe được lời đó, đứng không vững, suýt thì ngã, cô cố nuốt lấy sợ hãi và nước mắt.
Tiêu Tử Quân bên cạnh, một tay nắm chặt tay cô, một tay giữ lấy người cô, anh không dám lớn tiếng phản bác vì sợ gây chú ý, kiên nhẫn dùng cử chỉ xoa dịu cô.
Trương Hữu Thiên như được nước lấn tới, ép sát lại gần anh, tiếp tục nói.
"Cô ta...nói không chừng...nhiều người đè lên rồi...
Nếu một ngày nào đó cháu chán...
Bán cô ta cho chú...lâu lắm rồi chú cũng muốn nếm lại vị... "
"Vợ của tôi...chỉ có một mình tôi..."
Như đạt giới hạn chịu đựng, Tiêu Tử Quân tức giận gằn giọng, suýt không kiểm soát được hành động, tí nữa đã đấm vào mặt kẻ ngông cuồng kia.
May mà, Ly Mạn hiểu chuyện giữ lấy tay anh, the thé giọng để không làm mất mặt anh.
"Tử Quân...về phòng...ở đây...còn...còn có rất nhiều người..."
Cô cúi đầu, sống mũi cay cay, không nhịn được mà *thút thít* vài cái.
Chính thứ tiếng ấy đánh động tâm trí Tiêu Tử Quân bình tĩnh, mà cũng làm Trương Hữu Thiên có chút khó chịu, anh chẳng thèm để ý tình thân, không ngó ngàng hắn, thờ ơ đáp lệ.
"Chú nhỏ, cứ từ từ ở đây dự tiệc vui vẻ.
Tôi còn có việc xin đi trước."
Dứt lời, anh dìu cô gái nhỏ đi một mạch trước cặp mắt cay nghiệt.
Trương Hữu Thiên dõi theo bóng dáng của họ, trong lòng ậm ực vô cùng, người con gái hắn bỏ công tìm kiếm suốt 6 năm trời lại là vợ của đứa cháu không cùng huyết thống.
Nỗi nhục này... hắn chắc chắn sẽ bắt cô trả lại!
"Hoa Ly Mạn..."
Hắn ghim vào đầu cái tên của cô, bị hình ảnh của cô quấn chặt, chặt tới mức cũng vì cô mà hắn suốt mấy năm liền gần như mất cảm giác thèm khát với phụ nữ, chỉ khi bây giờ gặp lại cô dục vọng hắn mới quay lại.
Răng hắn nghiến ken két, đứng khư khư khó chịu nhìn mãi, dường như sự chiếm hữu của hắn đang tăng vọt lên.
Cuộc trò chuyện vô tình vừa rồi đều bị An Mộc Hàn núp ở một góc quan sát, cười lên đắc thắng.
Bởi vì, chính An Mộc Hàn là người đứng sau vụ này, chính cô ta bỏ ra hàng tá tiền đều tra thân phận và chuyện riêng của Ly Mạn trước đây. Sau đó, dùng mối quan hệ thân thiết dụ dỗ Đào Hoa Âm thông báo mời Trương Hữu Thiên về, để họ gặp mặt đụng độ nhau.
Cô ta muốn lợi dụng quá khứ chia rẽ Tiêu Tử Quân và Ly Mạn, họ ly hôn, cô ta sẽ có được người mình yêu.
Đây có thể được coi là nhát dao chí mạng mà cô ta dành cho cô gái.
"Hoa Ly Mạn, thứ dơ bẩn như mày làm sao xứng với Tử Quân."
"An phận mà cút về nơi dành cho mày đi."
An Mộc Hàn lẩm bẩm, rồi cũng nhanh chóng rời đi tránh bị người khác nghi ngờ.
....
*Cạch*
Cánh cửa nặng nề đẩy vào trong, cô gái nhỏ cùng người đàn ông ngồi trên chiếc Sofa lạnh lẽo, căn phòng ám muội chỉ còn lại tiếng thở nặng trịch, cả hai đều mang hai thái cực khó tả với đối phương.
Ly Mạn khổ sở sụp đổ, còn Tiêu Tử Quân bứt rứt, nhìn thấy người phụ nữ anh yêu thương bị ức hiếp mà bản thân lại không thể bảo vệ cô lúc đó.
Tiếng khóc nho nhỏ nhiễu phiền bầu không khí, cô gái đáng thương gục mặt chịu đựng sự dằn xéo tâm can, Tiêu Tử Quân chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, ngồi xổm xuống dưới chân cô đưa tay nhè nhẹ quẹt đi nước mắt chếnh choáng.
"Mạn Nhi...đừng khóc...hắn nói gì thì kệ hắn...
Em là của anh...cơ thể em chỉ có duy nhất một mình anh... "
Anh dùng hai ngón cái xoa xoa gương mặt ướt át, nở nụ cười trìu mến với cô, anh càng ôn như cô càng dày vò khôn xiết.
"Tử Quân... "
Giọng cô lí nhí, khó lòng mặc kệ những lời nhục mạ ban nãy, cô cứ khóc, nấc lên từng tiếng một, trong đầu là hàng tá suy nghĩ chẳng có cách nào bộc bạch.
Tiêu Tử Quân chứng kiến cô đau khổ, lòng anh nhói lắm, bất giác ôm chặt lấy cô, xoa vào tấm lưng nhỏ bé, không ngừng an ủi cô.
"Đừng khóc...
Mạn Nhi, có chuyện gì cứ nói ra hết với anh đi!"
Download MangaToon APP on App Store and Google Play