Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

(DomicMaster) Muộn

chapter 1

Hùng là một chàng trai hiền lành, sống nội tâm, học giỏi nhưng không nổi bật. Trong một chuyến đi dã ngoại năm lớp 11
cậu vô tình chạm mặt Dương một học sinh chuyển trường, có ánh mắt kỳ lạ như xuyên thấu linh hồn người khác. Dương đẹp, lạnh lùng, mang vẻ gì đó ma mị, như thể không thuộc về thế giới này
Từ ngày gặp Dương, Hùng bắt đầu có những giấc mơ lặp đi lặp lại: anh đứng giữa một cánh rừng đỏ máu, bị trói bằng sợi chỉ đỏ, trước mặt là Dương đang mỉm cười — ánh mắt cười nhưng lạnh.
Dương không chủ động làm quen, nhưng mỗi lần Hùng muốn tránh, cậu ta lại xuất hiện bất ngờ – như biết trước mọi hành động của Hùng. Hùng dần cảm thấy mọi thứ xung quanh mình bị thao túng: điện thoại tự nhắn tin, bạn bè dần xa cách, những cảm xúc của bản thân cũng không còn rõ ràng.
Ban đầu Hùng nghĩ mình đang yêu. Nhưng rồi cậu nhận ra: đây không phải tình yêu, mà là một sự chiếm hữu siêu nhiên
Dương luôn nói với cậu những câu kỳ lạ, giọng điệu còn mang chút đùa cợt..
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cưng à, em né tránh tôi làm gì? dù em có ở bất cứ đâu tôi đều có thể lôi em về bên tôi được thôi//chống cằm//
________
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Hùng, đến đây..
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nói cho tôi nghe, em có yêu tôi không?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
chúng ta chẳng thể đâu Dương à..//lùi lại phía sau//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Từ chối anh cũng được… nhưng em phải biết, những gì đã thuộc về anh — mãi mãi không còn đường lui, Hùng à~//chậm rãi nói rõ từng chữ//
Sau câu nói của Hắn, Hùng đứng lặng..
Gió lùa qua áo, lạnh thật mà cậu không còn cảm giác. Cơ thể như bị giữ lại, không phải bởi vòng tay kia, mà bởi một điều gì nặng hơn — như dây xích từ bên trong ngực.
Tim cậu đập hỗn loạn. Lời Dương nói vẫn văng vẳng bên tai, như dư âm của một bản nhạc buồn, không lời, cứ lặp đi lặp lại trong đầu không dứt.
Hùng không chắc mình đang giận, đang sợ, hay đang yếu lòng. Tất cả như bị khuấy trộn, như thể có ai đó ngồi bên trong tâm trí, kéo từng sợi cảm xúc ra và trói chặt lại bằng giọng nói ấy.
Mọi thứ trở nên mơ hồ. Không gian quanh cậu nhòe đi, như trong mơ, như ký ức cũ. Cậu không biết mình đang đứng ở hiện tại, hay đã bị kéo lùi vào một thứ quá khứ chưa từng sống.
Chỉ có một điều rõ ràng — cậu không thể bước đi. Không phải vì không muốn. Mà vì không còn phân biệt được đâu là bước đi, đâu là buông tay

chapter 2

Dương bước đến, lặng lẽ như bóng tối trườn qua ranh giới an toàn. Không vội, không hỏi, hắn cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Hùng — không mềm mại như tình yêu, cũng không dữ dội như ham muốn. Chỉ là một dấu ấn, như đóng dấu lên một món đồ đã thuộc quyền sở hữu.
Hùng thoáng run. Muốn vùng khỏi, muốn hét lên, muốn lùi lại... Nhưng đôi chân không nghe lời. Cơ thể bất động, chỉ có trái tim đập hỗn loạn, như bị ép phải chứng kiến chính mình bị ai đó khóa lại từ bên trong.
Mọi thứ quanh cậu mờ dần, nhòe đi như một giấc mơ sai thời điểm. Ý thức vỡ thành từng mảnh vụn, và rồi... tất cả tối đen.
Khi mở mắt, Hùng đã ở trong phòng mình. Rèm kéo kín, ánh sáng lờ mờ như xuyên qua ký ức nứt vỡ. Cậu không nhớ đã về bằng cách nào, không biết chuyện gì đã thật sự xảy ra. Chỉ có cơn đau đầu buốt đến tận óc và khoảng trống lặng người trong tim
Cả buổi học hôm đó, Hùng ngồi như cái bóng. Mọi tiếng giảng chỉ lướt ngang tai, mọi cử động đều vô nghĩa. Không ai hay cậu đã đánh mất điều gì — chỉ Hùng biết, một phần bản thân đã không còn là của mình nữa
Thấy cậu thất thần như mất hồn, đám bạn của cậu không nhịn nổi mà gặng hỏi cậu
Đặng Thành An
Đặng Thành An
//đi đến bàn học cậu// Hồn mày rớt đâu rồi để bọn này đi lụm dùm cho?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
điên à, hết việc làm thì học bài đi đừng phiền tao..//mệt mỏi gục xuống bàn//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
ê hỏi thật mày đang bình thường hay casting vai xác sống thế, nhìn rợn ớn//làm bộ rùng mình//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
kệ cha nó đi, à chồng biết bạn học mới không? Gì gì Đ-Đăng Dương ấy.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Nghe nói thần thần bí bí, sợ chế.t đi được
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hình như 12A kế bên lớp mình, học chung với Quang Anh luôn thì phải
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Bây có thể trật tự chút không?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Rồi rồi, né cho nó ngủ không nó cắn nữa thì mệt//kéo Duy đi lên bàn trên//
_______

chapter 3

Hùng đi lang thang trên vỉa hè, đầu cúi thấp, ánh mắt mờ mịt như chẳng còn nhận thức nổi phương hướng. Tiếng xe, tiếng người đều như bị bóp nghẹt phía sau lớp kính vô hình.
Cậu không để ý phía trước, cứ bước mãi, cho đến khi suýt đâm thẳng vào cột điện. Một bàn tay kịp đưa lên, đỡ nhẹ trán cậu lại.
Là Dương.
Không nói gì, Dương chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt nửa cười nửa khó đoán. Hùng khẽ giật mình, nhưng cũng không phản ứng gì hơn. Cậu chỉ lặng lẽ gật đầu rồi lách qua, tiếp tục đi như người mộng du.
Vừa đi được vài, Dương đã nói vọng ra
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tối nay, nhớ giữ mình cho kỹ… kẻo lại lạc vào chỗ cũ, nơi chỉ hai ta tồn tại.//lạnh giọng//
Hùng thầm nghĩ trong đầu, tên này học nhiều quá sinh ra điên rồi.Chẳng quan tâm quá nhiều cậu tiếp tục đi về nhà
Tối hôm đó, Hùng mệt mỏi ngả lưng xuống giường. Cậu thiếp đi nhanh chóng, nhưng giấc ngủ chẳng hề yên ổn.
Cậu mơ thấy mình và Dương trong một không gian mờ ảo, nửa sáng nửa tối, nơi da thịt va chạm, hơi thở quấn quýt, mọi thứ như bị kéo căng đến nghẹt thở. Cảm giác trong mơ quá thật, đến mức Hùng có thể nghe rõ tiếng tim mình đập loạn, cảm nhận từng cái chạm, từng lời thì thầm, từng ánh nhìn sâu hút của Dương phủ xuống người cậu như bóng đêm trùm kín
Cậu choàng tỉnh giữa đêm.Hùng liền ngồi dậy, thở dốc. Cậu tự nhủ đó chỉ là mơ, một cơn mơ kỳ quái phản chiếu tâm trạng rối loạn. Nhưng cơn đau âm ỉ lan trong cơ thể — vai mỏi, ngực tức, eo nhức như vừa bị ai đó ôm giữ thật chặt suốt đêm — lại khiến cậu không chắc mình còn đang tỉnh hay không..
Cậu không dám nghĩ quá nhiều. Cậu gạt tất cả sang một bên như thể quét bụi giấu dưới gầm bàn, thay đồ, mang cặp… và tiếp tục đến trường như không có gì xảy ra. Như chưa từng có đêm nào cả.
Chẳng hiểu tại sao, kể từ đêm mơ kỳ lạ ấy, Hùng bắt đầu thay đổi. Không rõ từ lúc nào, mỗi lần gặp Dương, cậu lại vô thức bước gần hơn, như một sợi dây vô hình kéo căng giữa cả hai, càng muốn tránh lại càng bị hút vào. Ánh mắt Dương lướt qua một cái, tim cậu đã lệch nhịp. Vai Dương chạm nhẹ vào cậu trong hành lang chật, Hùng lại khẽ nghiêng về phía đó mà không hề nhận ra. Trong tâm trí cậu, mọi thứ trở nên lạ lùng. Hùng bắt đầu thèm khát cái chạm tay, ánh nhìn, một cái ôm thoáng qua… rồi cả những điều xa hơn thế, điều mà trước kia cậu từng cảm thấy sợ hãi. Bây giờ, chỉ cần Dương đến gần, cậu lại như bị đốt cháy từ bên trong. Và Dương, như thể đọc được từng ý nghĩ trong đầu cậu, không hề né tránh. Hắn bước gần, đặt tay đúng nơi Hùng đang rạo rực. Nói đúng lời cậu không dám mở miệng. Làm đúng những điều cậu chưa từng dám nghĩ sẽ thành thật. Hùng không còn biết mình là người bị thao túng, hay đã tự dân hiến bản thân lên một cách cam chịu.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Dương, thơm tớ đi~
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
không né nữa sao?
________
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Dương, ôm ôm..
________
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Dương tớ nhớ cậu~
______
Dương~
Dương ơi
_______

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play