Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[HồngTâm][TâmCường] Nắng Và Hoa Hồng

1

Hồng Cường, một cái tên mang sắc hoa nhưng lại chẳng rực rỡ như những đóa hồng kiêu sa ngoài kia. Nó thích những thứ lặng lẽ, những góc khuất bình yên, nơi nó có thể giấu mình khỏi mọi ánh nhìn tò mò. Ngay cả cái cách nó ngồi trong lớp cũng vậy, luôn là một góc khuất gần cửa sổ, nơi ánh sáng buổi sớm có thể lọt vào, nhưng không đủ để làm nó chói mắt. Nó sống như một bông hoa chậm nở, lặng lẽ tự vun đắp cho riêng mình một thế giới nội tâm phong phú, đặt một bức tường vô hình giữa bản thân và mọi người xung quanh.
Bức tường ấy vững chắc lắm, đến nỗi đôi khi chính nó cũng cảm thấy cô độc trong chính thế giới mình tạo ra. Nhưng rồi, giữa cái khoảng cách ấy, giữa những lằn ranh nó tự vẽ ra, lại luôn hiện diện một người. Một người mà nó đã quen mặt từ năm lớp mười, khi chúng nó tình cờ được xếp ngồi cùng bàn.
Là Văn Tâm.
Tâm là “nắng”. Rực rỡ, cởi mở, vui vẻ, và luôn kéo nó ra khỏi cái vỏ bọc mà nó đã mất bao công sức để xây dựng. Tâm không giống bất kỳ ai nó từng gặp. Cậu ấy có một năng lượng đặc biệt, giống như những tia nắng ban mai lấp lánh xuyên qua kẽ lá, đánh thức mọi giác quan. Mỗi khi Tâm cười, cả căn phòng dường như sáng bừng lên. Mỗi khi Tâm nói, giọng cậu ấy vang vang, rõ ràng, khác hẳn cái giọng khẽ khàng như gió thoảng của nó.
Nó sợ nắng. Nắng đẹp đấy, nhưng nếu ở quá gần, nó sẽ cháy. Nó sợ cái cảm giác bỏng rát khi mọi thứ trở nên quá mãnh liệt, sợ sự chú ý mà nắng mang lại. Nhưng lạ thay, nó lại không thể hoàn toàn tránh xa Tâm. Nếu xa quá, nó lại thấy lạnh. Lạnh vì thiếu đi một sự ấm áp vô hình mà chỉ có Tâm mới có thể mang lại. Văn Tâm, cậu ấy giống như một nghịch lý trong cuộc đời nó, người bạn mà nó luôn vừa muốn ở cạnh,lại vừa muốn tránh xa.
Những ngày tháng của chúng nó cứ thế trôi đi, bình dị như hơi thở. Bắt đầu từ buổi sáng sớm khi tiếng chuông báo thức vang lên, nó miễn cưỡng rời khỏi chiếc giường êm ái, kéo lê bước chân nặng nề đến trường. Con đường quen thuộc, những gương mặt thân quen lướt qua, tất cả đều trở nên mờ nhạt cho đến khi nó đặt chân vào lớp học.
Chỗ ngồi của nó ở ngay cạnh cửa sổ. Đó là nơi nó có thể ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm, những đám mây trôi lững lờ và đặc biệt là ánh nắng. Mỗi sáng, khi những tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu qua khung cửa sổ, len lỏi qua những tán lá xanh rì của hàng cây bàng trước lớp, chúng sẽ tạo thành những vệt sáng lấp lánh trên nền gạch hoa. Nó thích nhìn ngắm cảnh tượng ấy, cảm nhận sự yên bình trước khi tiếng trống trường vang lên, báo hiệu một ngày học mới bắt đầu.
Và mỗi sáng, khi nắng vừa chiếu qua khung cửa sổ, Văn Tâm sẽ xuất hiện. Cậu ấy luôn đến sớm hơn nó một chút, hoặc ít nhất là luôn có mặt ở chỗ ngồi khi nó vừa đặt cặp xuống. Tâm không ngồi ngay ngắn như những học sinh khác, cậu ấy có thói quen hơi ngả lưng ra phía sau, chân duỗi thẳng dưới gầm bàn, và đôi khi sẽ gác lên ghế của nó một cách vô thức. Ban đầu nó khó chịu lắm, nhưng dần dà lại thấy quen. Thậm chí có những lúc, cái chạm nhẹ ấy lại khiến nó thấy an tâm một cách kỳ lạ.
Phạm Văn Tâm
Phạm Văn Tâm
Chào Cường
Cậu thường nói vậy, kèm theo một nụ cười rạng rỡ như nắng hạ. Giọng cậu ấy luôn tràn đầy năng lượng, khác hẳn với vẻ uể oải thường trực của nó vào buổi sáng.
Nó chỉ khẽ gật đầu đáp lại, hoặc đôi khi chỉ là một tiếng “ừ” khe khẽ. Tâm không bao giờ trách nó vì sự lạnh nhạt đó. Cậu ấy đơn giản là chấp nhận, như chấp nhận một điều hiển nhiên. Tâm sẽ bắt đầu kể những câu chuyện vặt vãnh về buổi sáng của mình, về giấc mơ kỳ lạ đêm qua, hay về bộ phim cậu ấy vừa xem. Nó không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng khẽ nhếch mép khi Tâm nói đến đoạn buồn cười. Những buổi học lặng lẽ của chúng nó thường bắt đầu như vậy.
Tâm có thói quen gõ nhẹ bút chì lên mặt bàn khi suy nghĩ, hoặc dùng bút xoay tròn trên ngón tay một cách điệu nghệ. Những âm thanh nhỏ bé ấy không hề làm nó khó chịu, ngược lại, chúng trở thành một phần quen thuộc trong không gian riêng của nó.
Đôi lúc, khi nó đang mải miết chìm vào suy nghĩ riêng, Tâm sẽ khẽ gọi.
Phạm Văn Tâm
Phạm Văn Tâm
Cường ơi. Bài này cậu làm đến đâu rồi?
Hoặc.
Phạm Văn Tâm
Phạm Văn Tâm
Ê. Cậu có biết công thức này là gì không?
Những câu hỏi ấy kéo nó về thực tại, về bài vở, về những con số khô khan. Nhưng nó lại không thấy phiền, vì chúng nhắc nhở rằng nó không hoàn toàn một mình.
Cũng có những buổi trưa hè oi ả, khi cả lớp chìm vào giấc ngủ sau giờ ăn. Nó thường không ngủ được, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm những tán lá bàng lay động trong gió. Nhưng rồi, nó sẽ vô thức quay sang nhìn Văn Tâm. Cậu ấy ngủ ngon lành, đầu gục xuống bàn, mái tóc mềm mại rũ xuống che đi một phần khuôn mặt. Ánh nắng từ cửa sổ hắt vào, đậu trên vầng trán, trên khóe môi đang khẽ mỉm cười trong giấc mơ. Lúc ấy, Tâm không còn là nắng chói chang nữa, mà là một vệt nắng dịu dàng, ấm áp. Nó thường lén nhìn cậu ấy thật lâu, thật lâu, cho đến khi tiếng chuông báo hiệu hết giờ nghỉ trưa vang lên.
Nó vẫn nhớ như in một buổi chiều mưa bất chợt. Tiết học thể dục đang dang dở thì trời đổ mưa ào ạt. Sân trường ướt sũng, những vũng nước đọng lại phản chiếu bầu trời xám xịt. Cậu và nó cùng chạy vào mái hiên trú mưa, quần áo hơi ẩm ướt.
Phạm Văn Tâm
Phạm Văn Tâm
Mưa bất chợt quá
Tâm thở hắt ra, mái tóc hơi bết lại vì ẩm ướt.
Phạm Văn Tâm
Phạm Văn Tâm
Ướt hết áo rồi
Nó không nói gì, chỉ khẽ nhíu mày nhìn chiếc áo đồng phục của mình cũng đã dính vài vệt nước mưa.
Cái khoảnh khắc trú mưa cùng cậu thật bình yên, đến lạ. Dù không ai nói gì nhưng nó cảm thấy có một sự kết nối vô hình, một sự sẻ chia nhỏ nhoi nhưng đủ để khiến trái tim nó rung lên một nhịp.
Mưa tạnh, một vệt nắng yếu ớt xuất hiện, xuyên qua những đám mây dày đặc, đậu lên vai chúng nó.
Đó là một trong những khoảnh khắc hiếm hoi nó cảm thấy thoải mái khi ở gần nắng đến vậy.
Những ngày sau đó, hình ảnh Văn Tâm, hình ảnh của "nắng", càng trở nên rõ nét hơn trong tâm trí nó. Mỗi sáng, khi nắng vừa chiếu qua khung cửa sổ, nó không còn chỉ ngắm nắng nữa. Nó ngắm cậu ấy. Nó lén nhìn cậu ấy mỗi sáng khi Tâm đang cặm cụi chép bài, hay khi cậu ấy đang tranh luận sôi nổi với đám bạn qua hình ảnh phản chiếu từ khung cửa sổ. Nó để ý cách cậu ấy nhíu mày khi gặp bài toán khó, cách cậu ấy mỉm cười khi giúp đỡ một bạn nào đó.
Cái bàn tay của Tâm, khi đặt cạnh bàn tay nó trên mặt bàn gỗ cũ, lại to lớn và ấm áp một cách kỳ lạ. Những cái chạm tay thoáng qua, đôi khi chỉ là vô tình, lại khiến nó giật mình, một cảm giác tê dại lan truyền từ đầu ngón tay đến tận tim. Nó không biết cảm giác đó là gì, chỉ biết rằng điều đó khiến nó muốn né tránh, nhưng lại không thể ngừng khao khát.
Có lẽ, nó không thích nắng. Nó vẫn sợ sự chói chang, sự bỏng rát. Nhưng nó lại bắt đầu yêu ánh sáng từ cậu. Ánh sáng ấy không quá rực rỡ, không quá gay gắt, chỉ vừa đủ để chiếu rọi vào thế giới khép kín của nó, đủ để nó nhận ra rằng, có một người đang ở đó, luôn ở đó, kéo nó ra khỏi bóng tối mà nó đã tự tạo ra.
Và nó biết, hành trình này, hành trình của hoa hồng và nắng, chỉ vừa mới bắt đầu.

2

Cuộc sống của Hồng Cường vẫn cứ thế trôi đi, chậm rãi và có phần đơn điệu, như một dòng sông nhỏ chảy qua những đồng bằng im lìm. Nó thích sự đơn điệu đó. An toàn. Nhưng kể từ khi Văn Tâm xuất hiện, dòng chảy ấy dường như đã bị một viên đá nhỏ làm xáo động. Không phải là những cơn sóng dữ dội, chỉ là những gợn lăn tăn, đủ để Cường nhận ra rằng có một điều gì đó đang thay đổi trong thế giới của mình.
Tâm, cậu ấy không phải là người ồn ào hay thích gây sự chú ý. Tâm đơn giản là tồn tại một cách rạng rỡ. Và sự rạng rỡ ấy, một cách vô thức, đã chiếu rọi vào Cường.
Nó còn nhớ rõ cái buổi chiều hôm đó, khi nó đang loay hoay với đống bài tập Vật Lý. Mấy cái công thức phức tạp cứ nhảy múa trước mắt, khiến nó đau đầu. Nó vốn không giỏi Vật Lý, những con số và định luật cứ như một mê cung mà nó không tài nào tìm được lối ra.
Nó khẽ thở dài, định bỏ cuộc thì đột nhiên một tiếng nói vang lên bên tai:
Phạm Văn Tâm
Phạm Văn Tâm
Khó lắm hả Cường
Nó giật mình ngẩng lên. Là Văn Tâm. Cậu ấy đang nhìn nó, tay chống cằm, đôi mắt sáng như sao. Cường chỉ khẽ lắc đầu, không nói gì.
Tâm không hỏi thêm, cậu ấy chỉ đơn giản là kéo ghế lại gần hơn một chút, rồi chỉ vào cuốn sách của Cường.
Phạm Văn Tâm
Phạm Văn Tâm
Cái đoạn này phải dùng công thức này nè
Cậu ấy nói, giọng rõ ràng.
Phạm Văn Tâm
Phạm Văn Tâm
Còn cái này thì phải biến đổi một chút
Tâm bắt đầu giải thích, từng bước một. Giọng cậu ấy trầm ấm, rõ ràng, khác hẳn với giọng của giáo viên Vật Lý luôn khiến Cường muốn ngủ gật. Tâm không giảng giải theo kiểu sách vở mà dùng những ví dụ rất đời thường, rất dễ hiểu. Cậu ấy còn vẽ thêm những hình minh họa ngộ nghĩnh vào tập nháp của Cường, khiến nó bất giác bật cười.
Phạm Văn Tâm
Phạm Văn Tâm
Cường hiểu không?
Nó gật đầu, cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa khắp cơ thể. Nó nhìn cậu, muốn nói cảm ơn, nhưng rồi lại thôi. Dù sao thì nó vốn cũng chẳng giỏi bày tỏ cảm xúc.
Tâm chỉ mỉm cười. Nụ cười ấy vẫn rạng rỡ như nắng, nhưng lần này lại mang theo một chút dịu dàng, như tia nắng buổi sáng sớm đậu trên những cánh hoa còn đẫm sương.
Kể từ hôm đó, Cường bắt đầu nhận ra sự hiện diện của Tâm luôn làm mình dịu lại. Không chỉ là những lần cậu giảng bài giúp nó, mà còn là những điều nhỏ nhặt khác. Như khi nó lỡ làm rơi cây bút, Tâm sẽ cúi xuống nhặt giúp mà không cần nó nói lời nào. Hay khi nó quên mang thước kẻ, cậu ấy sẽ đẩy cây thước của mình sang, không cần nó phải hỏi mượn. Những hành động nhỏ nhặt ấy, tưởng chừng vô nghĩa, nhưng lại giống như những tia nắng ấm áp, len lỏi vào từng ngóc ngách trong trái tim Cường, sưởi ấm những phần đã đóng băng từ lâu.
Đôi khi, Cường còn lén nhìn xuống bàn tay đang đặt gần nhau của chúng nó. Bàn tay Tâm to lớn hơn, ngón tay dài và thon. Bàn tay nó nhỏ hơn, có phần mảnh mai. Chúng nó ngồi cạnh nhau mỗi ngày, bàn tay Cường đôi khi chỉ cách bàn tay Tâm vài centimet. Chỉ vài centimet thôi, nhưng lại là cả một thế giới. Nó muốn chạm vào, muốn nắm lấy, nhưng lại sợ hãi. Sợ hãi cái cảm giác điện giật sẽ chạy dọc cơ thể, sợ hãi những cảm xúc mà nó còn không biết có nghĩa là gì.
Có một lần, khi giáo viên yêu cầu chúng nó làm bài tập nhóm, và Cường với Tâm được xếp chung một nhóm. Chúng nó phải thảo luận về một dự án nào đó, và Tâm là người chủ động đưa ra ý tưởng, phân công công việc. Tâm nói rất nhiều, còn Cường thì chỉ lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng mới góp ý một vài câu. Cường có cảm giác như Tâm là một tia nắng, còn nó là một cái bóng, luôn đi theo và được chiếu sáng bởi cậu ấy.
Khi chúng nó thảo luận xong, Tâm đưa tay ra định cầm lấy tập giấy nháp mà Cường đang cầm. Tay cậu ấy vô tình chạm vào tay nó. Cảm giác ấm nóng lan tỏa. Cường khẽ rụt tay lại, tim đập thình thịch. Nhưng cậu có vẻ không nhận ra điều đó, cậu ấy chỉ mỉm cười rồi cầm lấy tập giấy. Nhưng Cường thì không thể bình tĩnh được. Cả buổi học hôm đó, nó cứ mãi nghĩ về cái chạm tay vô tình ấy.
Những cảm xúc này, chúng đến một cách bất ngờ, lặng lẽ, như những giọt sương mai đọng trên cánh hoa hồng vào mỗi buổi sớm. Cường không hiểu chúng là gì, chỉ biết rằng chúng khiến nó bối rối. Nó, Hồng Cường, một đóa hồng vẫn đang e ấp chưa nở, đang dần cảm nhận được hơi ấm của nắng.
Nếu nó là hoa hồng, thì cậu là nắng. Nắng đến, hoa nở. Nắng đi, hoa tàn. Cường nhận ra rằng sự hiện diện của Tâm đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình. Nó bắt đầu yêu ánh sáng từ cậu, dù vẫn sợ hãi cái cảm giác bị đốt cháy.
Cường không biết liệu Tâm có nhận ra những thay đổi nhỏ trong nó hay không. Nó không biết liệu Tâm có cảm nhận được những rung động vô hình mà nó đang cố gắng che giấu hay không. Nhưng nó biết một điều: Văn Tâm, cậu ấy là nắng đầu ngày của nó. Ánh nắng ấy không chói chang, không gay gắt, chỉ vừa đủ để sưởi ấm, để đánh thức những cảm xúc sâu kín nhất trong nó.
Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó.
Hoa hồng đẹp, nhưng có gai.
Nắng ấm, nhưng nếu đứng quá lâu, sẽ bỏng. Nó đang đứng đâu đó ở giữa. Vừa muốn tiến thêm một chút, vừa sợ phải lùi lại mãi mãi. Nhưng Văn Tâm thì cứ thế mà bước tới – từng chút, từng chút một, mà chính cậu cũng không nhận ra. Và nó, trong lúc còn chưa kịp trốn, đã bị thứ ánh sáng ấy bao vây mất rồi.

3

Tiếng chuông tan học buổi chiều vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng cuối ngày trong lớp học. Từng nhóm học sinh túa ra khỏi phòng, tiếng cười nói, tiếng dép lê lẹt xẹt, tất cả hòa vào nhau tạo nên một bản giao hưởng quen thuộc của tuổi học trò. Hồng Cường, như thường lệ, vẫn ngồi yên tại chỗ, đợi cho hành lang vắng bớt rồi mới bắt đầu dọn dẹp sách vở. Hôm nay là ngày nó trực nhật.
Nó chậm rãi gấp lại cuốn sách giáo khoa, sắp xếp lại chồng vở ghi cho ngay ngắn. Ánh nắng chiều đã ngả vàng, hắt qua khung cửa sổ, nhuộm một màu cam dịu lên bàn ghế. Cường thích những buổi chiều như thế này, khi mọi thứ dần lắng xuống, không còn sự ồn ào, vội vã. Nó có thể cảm nhận rõ ràng hơn từng hạt bụi nhỏ li ti nhảy múa trong không khí, từng tia nắng cuối ngày mỏng manh đậu trên bờ vai.
Nó vừa mới định bắt đầu công việc trực nhật thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
Phạm Văn Tâm
Phạm Văn Tâm
Cường, cậu trực nhật hả?
Nó quay đầu lại. Văn Tâm vẫn còn ở đó, ngồi vắt vẻo trên chiếc bàn học của mình, chân đung đưa nhè nhẹ. Cặp sách của cậu ấy đã được đeo một nửa, nhưng dường như không có ý định rời đi ngay.
Phạm Văn Tâm
Phạm Văn Tâm
Tôi ở lại với cậu nha?
Tâm nói, đôi mắt sáng bừng, một nụ cười tinh nghịch nở trên môi.
Cường hơi ngạc nhiên.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Cậu có phải trực nhật đâu?
Phạm Văn Tâm
Phạm Văn Tâm
À… tôi rảnh mà
Nó khẽ gật đầu.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Tâm nhún vai, giọng điệu hồn nhiên.
Phạm Văn Tâm
Phạm Văn Tâm
Với lại, về một mình cũng chán
Phạm Văn Tâm
Phạm Văn Tâm
Ở lại phụ cậu cho vui
Nó không nói gì thêm. Tâm là vậy, luôn có những lý do đơn giản nhưng lại khiến người khác không thể từ chối. Cường biết Tâm không cần phải ở lại. Cậu ấy có thể về nhà, có thể đi chơi với bạn bè, nhưng Tâm lại chọn ở lại đây, với nó. Một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng lan tỏa trong lòng Cường, giống như tia nắng dịu dàng của buổi chiều đang vỗ về nó.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Vậy… cậu định làm gì?
Nó nói, giọng khẽ khàng, đôi mắt nhìn xuống cây chổi trong tay.
Tâm đứng dậy, bỏ cặp xuống, rồi xắn tay áo lên.
Phạm Văn Tâm
Phạm Văn Tâm
Để tôi quét lớp cho, cậu lau bảng đi
Nó gật đầu, lòng có chút bối rối nhưng cũng đầy nhẹ nhõm. Thật ra, việc trực nhật một mình đối với nó cũng khá quen thuộc rồi. Nhưng có Tâm ở đây, không khí bỗng trở nên khác hẳn. Không còn sự nặng nề hay cô độc nữa, thay vào đó là một sự sẻ chia rất đỗi tự nhiên.
Tâm bắt đầu quét lớp. Cậu ấy di chuyển nhanh nhẹn, tiếng chổi xột xoạt đều đặn. Cường thì cầm khăn lau bảng. Những vết phấn trắng xóa dần biến mất dưới tay nó, để lộ nền bảng đen sạch bong. Thi thoảng, tiếng chổi của Tâm lại va vào chân bàn, tạo ra âm thanh lạch cạch. Tâm sẽ khẽ "ôi" một tiếng, rồi quay sang nhìn Cường cười hì hì, như một đứa trẻ vừa gây ra trò nghịch ngợm. Cường cũng khẽ mỉm cười đáp lại, nụ cười hiếm hoi nở trên môi.
Khi Tâm quét đến gần chỗ Cường, bụi phấn bay lên, khiến nó phải khẽ ho. Tâm lập tức dừng lại.
Phạm Văn Tâm
Phạm Văn Tâm
Xin lỗi cậu nha. Tôi quét mạnh tay quá
Cậu nói, rồi nhanh chóng đổi hướng quét để bụi không bay về phía Cường nữa.
Sự chú đáo nhỏ nhặt ấy khiến tim nó khẽ rung lên. Tâm luôn để ý những điều nhỏ nhất, những điều mà chính nó cũng không nghĩ đến.
Lớp học dần sạch sẽ hơn. Nó lau xong bảng, rồi bắt đầu sắp xếp lại bàn ghế. Tâm cũng quét xong, đang gom rác vào góc lớp. Hai đứa nó làm việc phối hợp nhịp nhàng, không cần phải nói nhiều. Chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ là đủ hiểu đối phương cần gì.
Khi mọi thứ đã đâu vào đấy, Tâm đặt cây chổi dựa vào tường, rồi nhìn quanh lớp học.
Phạm Văn Tâm
Phạm Văn Tâm
Sạch sẽ rồi này
Tâm tự hào nói, như thể cậu ấy vừa hoàn thành một công trình vĩ đại.
Cường nhìn lớp học sạch sẽ tinh tươm, cảm thấy một sự hài lòng nhẹ nhàng. Nó quay sang nhìn Tâm. Cậu đang lau mồ hôi trên trán, một vài sợi tóc bết vào thái dương. Cậu ấy vẫn rạng rỡ, nhưng sự rạng rỡ ấy giờ đây đã hòa cùng với một chút mệt mỏi, một chút gì đó rất đời thường, rất gần gũi.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Cảm ơn cậu
Nó khẽ nói. Lời cảm ơn chân thành, không chút che giấu.
Phạm Văn Tâm
Phạm Văn Tâm
Có gì đâu, giúp bạn mà
Chúng nó cùng khóa cửa lớp, rồi đi xuống cầu thang. Hành lang đã vắng tanh, chỉ còn tiếng bước chân của hai đứa vang vọng. Ánh nắng chiều len lỏi qua ô cửa sổ hành lang, vẽ thành những vệt sáng dài trên nền gạch.
Phạm Văn Tâm
Phạm Văn Tâm
Nhà cậu đi hướng nào vậy Cường?
Tâm bỗng hỏi.
Nó hơi bất ngờ, dù đã ngồi cùng bàn gần hai năm, nhưng chúng nó chưa bao giờ nói về chuyện nhà cửa. Cường vốn không thích nói về chuyện riêng tư của mình.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
À… nhà tôi đi hướng này
Nó nói, giọng hơi ngập ngừng.
Tâm không hỏi thêm, chỉ khẽ gật đầu.
Phạm Văn Tâm
Phạm Văn Tâm
Vậy mình về chung nha. Tôi cũng tiện đường
Cường không biết liệu Tâm có thật sự tiện đường hay không, hay chỉ là một cái cớ để ở lại cùng nó. Nhưng nó cũng không từ chối. Nó muốn được ở bên cậu thêm một chút nữa.
Hai đứa nó bước đi cạnh nhau trên con đường quen thuộc. Con đường vắng vẻ hơn rất nhiều so với buổi sáng. Những hàng cây xanh rì hai bên đường đổ bóng dài trên mặt đất. Gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương thơm của hoa sữa đầu mùa.
Không gian giữa chúng nó không hề có sự im lặng khó xử. Tâm vẫn thỉnh thoảng kể những câu chuyện vặt, về trận bóng đá cuối tuần, về một bộ phim hoạt hình mới ra rạp. Cường vẫn lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng khẽ gật đầu hoặc mỉm cười.
Bỗng, một cơn gió mạnh thổi qua, làm chiếc lá khô rơi xuống tóc Cường. Cường định đưa tay lên phủi, nhưng Tâm đã nhanh hơn một bước. Bàn tay cậu nhẹ nhàng chạm vào mái tóc nó, gỡ chiếc lá ra. Cái chạm rất khẽ, nhưng đủ để khiến Cường giật mình. Tim nó lại đập nhanh hơn một nhịp. Nó ngẩng đầu nhìn Tâm. Cậu vẫn đang cười, đôi mắt ấy lấp lánh dưới ánh nắng chiều.
Phạm Văn Tâm
Phạm Văn Tâm
Lá rơi vào tóc cậu này
Cậu nói, rồi nhẹ nhàng xoa đầu nó một cái, rất tự nhiên, rất dịu dàng.
Hành động ấy, tưởng chừng như một cử chỉ bình thường giữa những người bạn, nhưng lại khiến nó cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Nó không biết phải làm gì, chỉ biết rằng má mình đang nóng bừng lên.
Chúng nó tiếp tục đi bộ. Ánh nắng chiều dần dịu lại, nhuộm đỏ cả một góc trời. Khi đến gần con hẻm nhỏ dẫn vào nhà Cường, Tâm dừng lại.
Phạm Văn Tâm
Phạm Văn Tâm
Đến đây tôi đi đường này rồi
Tâm nói, chỉ vào một con đường khác.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Cảm ơn cậu
Nó khẽ nói, giọng vẫn hơi ngập ngừng.
Tâm chỉ mỉm cười. Nụ cười ấy vẫn rạng rỡ, nhưng giờ đây nó mang theo một chút gì đó rất ấm áp, rất sâu lắng.
Phạm Văn Tâm
Phạm Văn Tâm
Không có gì
Phạm Văn Tâm
Phạm Văn Tâm
Về cẩn thận nha
Cường gật đầu, rồi quay bước vào con hẻm. Nó không quay đầu lại, nhưng nó biết cậu vẫn đang đứng đó, nhìn theo bóng lưng nó.
Khi đã vào đến nhà, Cường mới khẽ thở phào. Nó đặt cặp xuống, rồi đi thẳng ra ban công. Ánh nắng chiều vẫn còn vương vãi trên những mái nhà. Nó nhìn về phía con đường mà Tâm vừa rẽ. Cậu ấy đã đi rồi.
Cường đứng đó một lúc lâu, cảm nhận những cảm xúc lẫn lộn trong lòng.
Không buồn, không vui nhưng cũng chẳng bình thường. Giống như có một con bướm nhỏ vừa bay ngang tim, rồi chẳng biết bay đi đâu, cứ đập cánh nhè nhẹ trong lồng ngực. Nó lén liếc nhìn về hướng cậu đang đi…thật lâu.
Tuy nhiên nó biết có những tia nắng không nên đến quá gần, vì sẽ làm hoa cháy khô. Nhưng có những tia nắng, chỉ cần một lần chạm nhẹ, cũng khiến hoa nở rộ suốt một mùa.
Nó thật không biết, liệu cậu ấy là nắng kiểu nào?
Nhưng nếu được, nó mong nắng sẽ chỉ dịu dàng ở lại với nhành hoa này thôi.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play