Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Nếu Em Còn Nhớ Tôi Là Ai

Chương 1 - Nếu em còn nhớ tôi là ai

Căn bếp im lặng. Tủ lạnh vẫn kêu rì rì như mọi ngày.
Trên tay Darian là một chiếc điện thoại.
Màn hình vừa sáng lên – 1 tin nhắn từ số lạ.
A
A
Cậu sẽ không tìm được dấu vết máu đâu.
A
A
Người đó đã lau nó trước khi cậu đến.
Darian
Darian
Ai vậy?
Darian
Darian
Tôi không có thời gian chơi trò hacker với mấy người đâu.
A
A
Tôi không đùa.
A
A
Cậu đang đứng trước cửa tủ lạnh đúng không?
Cậu ngước lên.
Gian bếp vắng lạnh, chỉ có ánh đèn vàng lặng lẽ và tiếng tủ lạnh chạy rì rì trong nền.
Nhưng cậu vẫn gõ tiếp.
Darian
Darian
...
Darian
Darian
Làm sao anh biết?
A
A
Vì tôi từng ở đó.
A
A
Và tôi từng yêu nạn nhân.
Tay cậu siết chặt điện thoại.
Câu nói ấy như đánh mạnh vào tim – không phải vì tình, mà vì… quen...Rất quen.
Darian
Darian
Vụ này chưa từng công khai.
Darian
Darian
Anh là ai?
A
A
Cậu nghĩ mình đang phá án à?
A
A
Thử hỏi trái tim mình trước.
A
A
Cậu từng quen người chết đó… đúng không?
Darian
Darian
Tôi chưa từng gặp anh ta.
Darian
Darian
Theo hồ sơ: vô danh, không thân nhân, không lịch sử.
A
A
Không có hồ sơ.
A
A
Vì chính cậu đã xóa nó.
Tin nhắn ấy lập tức bị thu hồi.
Màn hình hiện dòng: “1 tin nhắn đã bị thu hồi.”
Cậu nhìn chằm chằm vào khoảng trống.
Darian
Darian
Anh vừa thu hồi tin nhắn?
A
A
Gọi tôi là A.
A
A
Tôi sẽ nhắn mỗi khi cậu sắp mắc sai lầm.
Darian
Darian
Tại sao lại giúp tôi?
A
A
Vì tôi nợ cậu một trái tim.
A
A
Nhưng nếu cậu nhớ tôi là ai…
A
A
Có thể cậu sẽ muốn giết tôi một lần nữa.
Màn hình vụt đen.
Tin nhắn dừng lại.
Trong không gian yên tĩnh, tủ lạnh phía sau cậu khẽ rung lên một tiếng lạ.
Darian siết tay, rồi chạm vào tay nắm cửa.
---
Lưu ý nhẹ: việc Darian giao tiếp với A tất cả đều là qua tin nhắn, còn với người ngoài là nói chuyện bình thường

Chương 2 - Vật chứng mang tên tôi

A
A
cậu không định mở tủ lạnh à?
Darian
Darian
tôi không thích bị thao túng.
Darian
Darian
tôi sẽ kiểm tra nó khi nào tôi muốn.
A
A
được thôi.
A
A
nhưng nếu cậu mở trễ ra hơn 5 phút
A
A
Thứ bên trong sẽ mất dấu vân tay.
Cậu ngừng lại.
Nhịp tim dồn dập không phải vì sợ, mà vì… cảm giác quen thuộc.
Giọng điệu này.
Sự kiên nhẫn bất thường.
Nó như một kiểu quan tâm… mà người xa lạ không nên có.
Darian
Darian
Anh nghĩ tôi sẽ tin?
Darian
Darian
Anh đã ở đây?
Darian
Darian
Anh là ai trong vụ án này?
A
A
Tôi không là gì cả.
A
A
Chỉ là một người từng đứng nơi cậu đang đứng.
A
A
Cũng run tay, cũng không dám mở ra.
Darian hít vào thật sâu
Tay cậu chạm vào tay nắm cửa.
Lạnh
Cạch
Tủ bật mở.
Bên trong là một hộp nhựa trong suốt.
Không có máu, không có gì kinh dị.
Chỉ có… một chiếc bật lửa nhỏ.
Darian
Darian
Một cái bật lửa?
A
A
Khắc tên người tặng ở mặt sau.
Cậu lật nó lại.
Có thật — dòng chữ mờ gần như đã xước đi:
"Cho A — nếu một ngày em thấy lạnh."
Tim cậu như rơi xuống.
Không phải vì nội dung. Mà vì…
Chữ viết ấy — nét bút ấy — là của chính cậu.
Darian
Darian
Tôi đã tặng cái này?
Darian
Darian
Tại sao?
A
A
Cậu không nhớ tôi là ai.
A
A
Nhưng tôi vẫn nhớ cậu đã từng ấm đến thế nào.
Darian
Darian
Vật chứng không cảm xúc.
Darian
Darian
Ký ức không có giá trị pháp lý.
A
A
Có lẽ.
A
A
Nhưng ký ức…là thứ duy nhất khiến tôi còn tồn tại.
Darian ngẩng lên.
Màn hình điện thoại tắt dần.
Cậu siết chặt chiếc bật lửa.
Cảm giác lạnh từ kim loại, nhưng thứ lạnh hơn — là nỗi mơ hồ trong lòng cậu.
Một vật chứng không ai quan tâm.
Một món quà chưa từng được ghi nhận.
Nhưng tại sao… cậu lại nhớ từng nét chữ của mình như thể nó thuộc về ai đó rất quan trọng?

Chương 3 — Ảnh chụp không tồn tại

A
A
Giữ lấy chiếc bật lửa đó.
A
A
Nó là khóa đầu tiên.
Darian
Darian
Khóa gì?
Darian
Darian
Vụ án hay quá khứ?
A
A
Có gì khác nhau không?
Căn phòng sáng trắng im lặng.
Darian đang ngồi giữa đống hồ sơ giấy – tất cả là về nạn nhân: không tên thật, không dấu vân tay, không người thân.
Trên bàn có một chồng ảnh hiện trường, nhưng không có ảnh nào có gương mặt rõ ràng.
Điện thoại rung lên.
Tin nhắn mới từ “A” chứa một… tệp ảnh.
Darian mở ảnh.
Bức ảnh chụp nghiêng: một quán cà phê cổ, ánh đèn ấm áp, trong ảnh có… một người quay lưng.
Tóc đen, dáng cao, mặc áo sơ mi trắng.
Và kế bên… là chính anh.
Không nhầm được.
Dù ảnh mờ, dù mặt anh chỉ lộ một góc nghiêng, nhưng Darian nhận ra chiếc áo khoác mình đang mặc – chính là cái hiện đang treo trong tủ.
Darian
Darian
…Tấm này là gì?
Darian
Darian
Ảnh ghép?
A
A
Cậu từng đến quán đó.
A
A
Vào đúng ngày xảy ra vụ án.
A
A
Cậu và nạn nhân — cùng ngồi bàn đó.
Darian
Darian
Không thể nào.
Darian
Darian
Tôi đã kiểm tra camera.
A
A
Camera bị xóa.
Darian
Darian
Ai xóa?
A
A
Cậu.
A
A
Vì cậu sợ mình là người giết anh ta.
Darian đứng bật dậy.
Tay anh lạnh đi, tim đập nhanh bất thường.
Anh không tin, không muốn tin.
Nhưng… tại sao bàn tay lại run khi nhìn tấm ảnh đó?
Darian
Darian
Tôi không giết ai hết.
A
A
Tôi biết.
A
A
Nhưng nếu cậu không nhớ ra —
A
A
Cậu sẽ mãi không biết vì sao cậu lại không giết.
Tin nhắn dừng ở đó.
Darian nhìn vào tấm ảnh thêm một lần nữa.
Trong ảnh, người bên cạnh anh đang mỉm cười — một nụ cười nghiêng nhẹ, rất thật, rất yên bình.
Một thứ bình yên mà Darian chưa từng cảm thấy… từ khi vụ án bắt đầu.
Nếu người trong ảnh là nạn nhân...
Vậy tại sao ánh mắt đó lại khiến anh thấy an toàn đến thế?
Và… nếu người đó từng là tất cả...
tại sao anh lại xóa đi mọi ký ức?

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play