[ HùngAn ] Năm Chúng Ta 18 [ Quang Hùng MasterD × Negav ]
Chap 1:
Trời đêm không trăng, gió thốc từng đợt lạnh buốt vào da thịt
Đặng Thành An ( Negav )
/ bước đi trên vỉa hè /
Trong đầu hỗn loạn. Như thể có thứ gì đó đè nén, đứt gãy, rồi lại rối tung lên
Từng bước chân nặng trĩu… một tiếng còi xe bỗng vang lên từ phía tay phải
Tiếng phanh gấp
Tiếng hét
Ánh đèn pha chói lòa quét ngang qua đôi mắt cậu
An xoay người theo phản xạ, đôi mắt mở to kinh hoàng. Nhưng quá trễ
Cơ thể cậu bị hất tung lên, va mạnh xuống mặt đường
Máu trào ra từ thái dương, lan nhanh như vệt mực loang trên nền giấy trắng. Mùi kim loại tanh nồng lập tức xộc thẳng vào mũi
Âm thanh xung quanh trở nên méo mó. Mọi thứ quay cuồng
Bệnh viện giữa đêm khuya trở nên im lặng đến kỳ lạ, chỉ còn tiếng máy đo nhịp tim vang lên từng nhịp đều đều, chậm rãi
Đèn hành lang mờ mờ phản chiếu lên khuôn mặt lo lắng của Duy – người đang ngồi gục bên ngoài phòng cấp cứu
Duy là người bạn thân nhất của cậu, chỉ có duy nhất Duy là lo lắng cho cậu ngay lúc này. Ba mẹ cậu dù có biết tin thì cũng chẳng mảy may quan tâm
Cửa phòng mở ra, một bác sĩ trung niên tháo khẩu trang, thở dài
Bác sĩ
Không có chấn thương nội tạng nghiêm trọng, nhưng..
Ngập ngừng một chút, ông ta nói tiếp
Bác sĩ
Có dấu hiệu chấn thương não nhẹ
Bác sĩ
Có thể… sẽ bị mất trí nhớ tạm thời
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
/ sững người /
Cậu nắm chặt tay, cắn môi dưới đến bật máu, không dám hỏi thêm gì nữa
Từ lúc đưa An vào bệnh viện, cậu đã cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng giờ phút này, khi mọi thứ lắng xuống, toàn thân Duy mới bắt đầu run lên
Khi An mở mắt ra, thứ đầu tiên cậu thấy là một trần nhà trắng toát
Mắt cậu nheo lại theo bản năng vì ánh đèn chói, đầu đau âm ỉ như có hàng nghìn cây kim nhỏ đang xuyên qua não
Một lúc sau, hình ảnh mới dần rõ nét
Bên cạnh giường bệnh, có một người đang gục đầu xuống thành giường, mái tóc hơi rối, dáng vẻ mệt mỏi
Đặng Thành An ( Negav )
Này-..
An cất giọng, lạ lẫm với chính thanh âm của mình
Người kia giật mình ngẩng đầu dậy. Là một chàng trai trẻ, đôi mắt đỏ hoe vì khóc
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
An! Cậu tỉnh rồi !?
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
Cậu có đau ở đâu không?
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
Có nhớ… có nhớ gì không? / run nhẹ /
An nhìn người kia, lắc đầu chậm rãi
Đặng Thành An ( Negav )
..Tôi là An ?
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
Ừ..cậu là An
Đặng Thành An ( Negav )
Vậy cậu là ai ?
Duy sững lại. Đôi mắt hơi tối đi, nhưng chỉ vài giây sau đã gượng cười
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
Tớ là Duy. Bạn thân của cậu
Dù không nhớ gì, An vẫn cảm thấy giọng nói này không hề xa lạ, ánh mắt ấy không dối được ai. Trong cái mơ hồ, An vẫn cảm thấy... tin tưởng
Đặng Thành An ( Negav )
Ừm, xin lỗi… tôi không nhớ gì cả
Duy không đáp, chỉ lặng lẽ đưa tay vén sợi tóc rối bên má cậu. Nhưng tay vừa chạm vào gò má An thì…
Một người đàn ông trung niên bước vào, vóc dáng cao lớn, ăn mặc có chút luộm thuộm
Gương mặt ông ta lạnh lùng, nhưng lại nở nụ cười gượng gạo khi nhìn thấy cậu tỉnh dậy
???
Vợ à, em có sao không?
???
Nghe em bị vậy, anh lo lắm đó
Đặng Thành An ( Negav )
/ khựng lại /
Đặng Thành An ( Negav )
* ông ta..là ai ? *
Cậu quay sang nhìn Duy, ánh mắt đầy thắc mắc
Duy cứng đờ. Nhìn ông ta, rồi nhìn An, do dự mất vài giây, rồi ngập ngừng
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
Đây là..chồng cậu
Đặng Thành An ( Negav )
Gì cơ?
Đặng Thành An ( Negav )
Tôi… có chồng rồi sao?
Duy cắn chặt môi, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu
An quay đầu nhìn lại người đàn ông đó. Không hiểu sao, dù không nhớ gì, trái tim cậu lại có một cảm giác rất… kỳ lạ
Không phải vì xúc động.
Mà là một loại sợ hãi vô hình
(Chồng) An
Vợ, bộ em không nhớ anh sao?
Hắn ta bước tới gần hơn, cúi người, vươn tay định nắm lấy cổ tay cậu
Ngay lập tức, Duy bật dậy chắn giữa hai người, gạt tay ông ta ra
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
Xin lỗi, An cần được nghỉ ngơi. Phiền anh ra ngoài
Người đàn ông hơi nhíu mày, ánh mắt sắc lại trong chớp mắt
Nhưng rồi cũng chẳng nói gì thêm, quay lưng rời đi, không thèm ngoái đầu lại
Khi tiếng cửa khép lại, căn phòng rơi vào im lặng
Đặng Thành An ( Negav )
/ siết chặt mép chăn, giọng run nhẹ /
Đặng Thành An ( Negav )
…Thật sự ông ta là chồng tôi sao?
Duy liếc nhìn mấy vết bầm nơi cánh tay trắng xanh kia của cậu. Trong một khắc, Duy siết chặt nắm tay
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
…Ừm. Nhưng cậu đừng nghĩ nhiều
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
Cứ nghỉ ngơi đi… có tớ ở đây
An không nói gì thêm. Cậu gật nhẹ đầu, nhưng trong lòng là một khoảng rối bời khó tả
Đặng Thành An ( Negav )
* Kì lạ thật..*
Chap 2:
Những ngày ở bệnh viện trôi qua chậm rãi
Có một người duy nhất khiến An cảm thấy an tâm… đó là Duy
Từng chút, từng chút một, nhờ có Duy mà An dần hồi phục
Tuy ký ức vẫn mơ hồ như lớp sương dày đặc, nhưng sức khỏe cậu đã ổn định
Ngày xuất viện, trời lại mưa
Tấm áo bệnh nhân đã được thay bằng bộ đồ gọn gàng do Duy chuẩn bị. Cậu ngồi bên mép giường, đôi tay đan vào nhau, lòng đầy bất an
Cửa phòng bệnh bỗng mở ra
Người đàn ông hôm trước bước vào mang theo nụ cười ngọt ngào như đã thuộc về cậu từ lâu. Nhưng An chỉ cảm thấy lạnh sống lưng
Ông ta tiến lại, ánh mắt lướt qua Duy nhưng không dừng lại
Sau đó… dừng trước mặt An, đưa tay ra
(Chồng) An
Vợ, anh đến đón em. Chúng ta về nhà thôi
Giọng nói dịu dàng như rót mật.
Nhưng nơi đáy mắt ông ta… không hề có độ ấm
Đặng Thành An ( Negav )
/ khựng lại /
Đặng Thành An ( Negav )
/ quay sang nhìn Duy /
Duy đứng lặng, ánh mắt như kìm nén hàng ngàn lời nói
Rồi Duy bước tới, nắm lấy tay An, siết khẽ một chút như muốn truyền lại sức mạnh… cuối cùng buông ra
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
Cậu về đi
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
Lần sau gặp lại… tạm biệt nhé
An không hiểu vì sao tim mình lại nhói lên 1 chút
Không muốn đi.
Không muốn rời khỏi nơi này, càng không muốn đi theo người đàn ông kia
Nhưng Duy đã nói vậy… An đành khẽ gật đầu
Cậu bước theo ông ta ra khỏi phòng bệnh
Đến khi bóng hai người kia khuất dần sau hành lang, Duy mới ngồi thụp xuống ghế, đôi bàn tay siết chặt
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
Hức..
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
* An..tớ xin lỗi..tớ không làm được gì cả *
Không biết có chuyện gì đã xảy ra
Đặng Thành An ( Negav )
E-em..xin lỗi, em không biết khẩu vị của anh, em-
Tiếng tát giòn tan vang lên giữa không gian tĩnh lặng
An ngã về phía trước, trán va mạnh vào cạnh bàn. Mắt tối sầm, cả người run rẩy không hiểu chuyện gì vừa xảy ra
Má trái bỏng rát. Cổ họng nghẹn lại. Hơi thở đứt quãng
(Chồng) An
Có mỗi món canh mà cũng không làm ra hồn
(Chồng) An
Loại như mày, nuôi chỉ tốn cơm!
Ông ta quát, nắm cổ tay An giật mạnh, lôi cậu đứng dậy như vứt một cái giẻ lau
Cậu loạng choạng, chưa kịp phản ứng thì
Lại một cú đấm thẳng vào bả vai khiến cậu gập người xuống, thở không ra hơi
(Chồng) An
Nhìn thấy mày là tao ngứa mắt! Nấu cái thứ gì cho chó ăn hả?
An cố mở miệng, cố giải thích, nhưng âm thanh chưa kịp bật ra thì ông ta đã đá đổ cả mâm cơm xuống sàn
Thức ăn đổ lênh láng, chén bát vỡ loảng xoảng, từng mảnh sứ bay tung tóe như đâm vào tim cậu
Ông ta đứng đó, thở hắt ra
Rồi như chẳng buồn nhìn thêm, quay lưng bỏ đi, để lại sàn nhà vấy bẩn và An đang run rẩy ngồi gục bên vết máu chảy từ trán
Căn nhà lại rơi vào im lặng
Đặng Thành An ( Negav )
* Đó là chồng sao.. ? *
Trái tim cậu đập mạnh đến khó thở, đầu óc mơ hồ run lên từng nhịp
Cậu đã từng bị đánh như vậy… rất nhiều lần.
Mà không hề nhớ
An ngồi bất động rất lâu. Máu từ trán đã khô lại, vết tát trên má cũng chỉ còn âm ỉ bỏng rát
Chỉ lặng lẽ đưa tay lên lau máu bằng tay áo, rồi chậm rãi… gượng đứng dậy
Không ai sai bảo. Cũng chẳng ai cần cậu dọn. Nhưng An vẫn nhặt từng mảnh sứ, lau từng vết cháo, rồi lặng lẽ quét dọn hết những gì còn lại
Mọi thứ gọn gàng trở lại, nhưng lòng cậu trống rỗng
An cất dụng cụ dọn dẹp, lê bước lên cầu thang. Cầu thang lát gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt nặng nề
Căn phòng của cậu ở tầng ba
Đặng Thành An ( Negav )
/ mở cửa bước vào /
Không hiểu sao, khi đứng trong căn phòng này… những căng thẳng tích tụ suốt cả ngày như trôi sạch
Chỉ còn lại cậu, căn phòng yên bình đến lạ
Đặng Thành An ( Negav )
/ ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng đặt tay lên ga nệm /
Cậu muốn nằm xuống một chút, chỉ một chút thôi..
Nhưng như có điều gì thôi thúc từ bên trong. Một cảm giác không tên. Như thể có ai đó đang khẽ gọi cậu, từ tận sâu ký ức
Cậu nhìn quanh. Căn phòng ngăn nắp, góc trái đặt một chiếc bàn gỗ nhỏ, phủ bụi mỏng
Cậu bước tới, kéo nhẹ ngăn kéo thứ hai bên phải
Màu ảnh ngả vàng, góc ảnh nhăn nheo. Nhưng nhân vật trong đó vẫn tươi tắn rực rỡ như một mùa hè chưa từng lụi tàn
Một cậu thiếu niên đang cười
Nụ cười ấy, rõ ràng là của chính An,nhưng quá đỗi xa lạ
Làn da trắng sáng, đôi mắt cong cong như ánh trăng , mái tóc hơi rối và nụ cười rạng rỡ khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng phải dừng lại
An nhìn người trong ảnh, rồi nhìn chính mình phản chiếu trong gương phía sau
Gương mặt tái nhợt, mắt trũng sâu, môi khô nứt
Đặng Thành An ( Negav )
/ cười chua chát /
Đặng Thành An ( Negav )
* Không ngờ… mình từng xinh đẹp như vậy *
Tấm ảnh tiếp theo là ảnh chụp hai người
Vẫn là cậu, ngồi cạnh một chàng trai
Người ấy có nụ cười rất nhẹ, rất thanh.Ánh mắt khi nhìn cậu trong ảnh… dịu dàng đến ngẩn ngơ
Chàng trai đó mặc đồng phục học sinh, mái tóc đen hơi dài, tay vòng qua cổ cậu, mặt hơi nghiêng
An nhìn bức ảnh ấy rất lâu. Tim cậu… khẽ rung lên một nhịp
Cảm giác gì đó xẹt ngang. Có lẽ là 1 chút quen thuộc và.. 1 chút rung động
Đặng Thành An ( Negav )
Cậu ấy là ai…?
An thì thầm. Cậu nhìn tấm ảnh một lúc lâu như thể đang nhìn thứ gì đó thuộc về chính mình – rất lâu rồi
Bên cạnh xấp ảnh là một quyển sổ cũ
Khi lật ra, từng dòng chữ nghiêng nghiêng hiện lên như giọng nói của An năm 18 tuổi
" Ngồi dưới gốc bàng giờ ra chơi, mình nhìn thấy một cậu bạn đang chơi bóng chuyền. Nắng chiếu lên gương mặt cậu ấy lúc cười… đẹp đến lạ. Dù không biết cậu là ai,
Nhưng hình như… mình lỡ thích rồi "
“Mình thích Hùng rồi. Hình như Hùng cũng thích mình…”
“ Mỗi chiều tan học, tụi mình thường cùng nhau về nhà, cùng nhau nói về ước mơ, về sau này. Mình đã nghĩ… nếu được ở cạnh người này suốt đời thì tốt biết bao "
Đặng Thành An ( Negav )
/ Lật nhanh các trang /
Hùng… Hùng… cái tên đó lặp lại rất nhiều lần
Đặng Thành An ( Negav )
* Hùng sao ? *
An chưa kịp lật đến trang cuối cùng thì-..
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, phá vỡ không khí tĩnh lặng trong căn phòng
Cậu giật mình, đưa mắt nhìn sang chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường
Màn hình nhấp nháy tên người gọi đến:
Đặng Thành An ( Negav )
/ nhấn nghe /
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
📲: An?! Là cậu hả
Giọng Duy bên kia gấp gáp, lo lắng
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
📲: Tên đó… hắn có làm gì cậu không?
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
📲: Hắn có còn đánh cậu nữa không?
An khựng lại một chút. Cổ họng nghẹn cứng
Những vết bầm còn âm ỉ trên tay, trên trán… nhưng cậu không muốn Duy lo lắng
Đặng Thành An ( Negav )
📲: ..Không đâu
An khẽ đáp, giọng nhỏ như gió thoảng
Đặng Thành An ( Negav )
📲: Ổn mà. Anh ta không làm gì cả
Duy im lặng vài giây, như đang cố kìm lại điều gì đó
Duy không tin, nhưng cũng chẳng biết nên nói gì thêm
Cuối cùng, vẫn là giọng nói ấy vang lên, chậm rãi và hơi ngập ngừng
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
📲: An này..
Đặng Thành An ( Negav )
📲: Hở?
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
📲: ..Cậu biết chuyện gì chưa?
Đặng Thành An ( Negav )
📲: Mình mới tỉnh lại, đã nhớ được gì đâu
Đặng Thành An ( Negav )
📲: Có chuyện gì sao?
Bên kia đầu dây ngập ngừng rất lâu
Rồi một câu nói khẽ khàng vang lên, như mũi kim đâm thẳng vào lồng ngực
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
📲: Hùng… sắp kết hôn rồi đó
Đặng Thành An ( Negav )
/ sững người /
Không hiểu vì sao. Cái tên đó… dường như chẳng còn lại gì trong trí nhớ
Nhưng trái tim cậu lại nhói lên từng chút, từng nhịp
Không phải kiểu đau của vết thương. Mà là… kiểu đau từ tận bên trong, rất sâu
Đặng Thành An ( Negav )
/ siết chặt điện thoại, môi mấp máy /
Đặng Thành An ( Negav )
📲: ..Vậy sao
bé tg đẹp gái 1stg
nhẹ nhàng chữa lành thoi
Chap 3:
Tiếng Duy còn văng vẳng bên tai
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
📲: Hay... mai cậu trốn ra ngoài đi, tớ tính thử tìm cách—
Tiếng khóa cửa xoay một tiếng khô khốc, làm cả căn phòng nặng nề thêm một tầng lạnh lẽo
An giật mình, cả người cứng lại. Cậu quay đầu nhìn ra cửa — nơi hắn ta đứng đó
Khuôn mặt cau có và mùi rượu phả ra theo từng bước chân lảo đảo
(Chồng) An
Giờ này còn ngồi đây à?
Giọng ông ta gằn lên, khô khốc như tiếng búa nện vào tim
(Chồng) An
Định để ông chết đói hả?
Duy ở đầu dây bên kia vẫn còn gọi
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
📲: An? An, cậu sao vậy?
Nhưng An không kịp trả lời. Cậu bối rối lùi lại, tim đập mạnh đến choáng váng
Đặng Thành An ( Negav )
E-Em xin lỗi… giờ em xuống nấu ngay…
Hắn ta bước nhanh tới, nắm lấy tóc cậu giật mạnh
(Chồng) An
Xin lỗi? Nấu ăn thì dở tệ. Việc nhà cũng không xong
(Chồng) An
Tao rước mày về là để hầu hạ tao, không phải để ăn rồi ngủ!
An cảm nhận rõ ràng mùi rượu nồng nặc từ hơi thở của ông ta, thô bạo và dơ bẩn
Hắn ta không còn tỉnh táo. Cậu muốn chạy, thật sự muốn, nhưng chân như đóng băng, dính chặt xuống sàn
Đặng Thành An ( Negav )
Tôi..
Chưa kịp nói hết, một cú tát như trời giáng đập thẳng vào mặt An
Âm thanh chát vang vọng. Mọi thứ như chao đảo
An loạng choạng, thân thể yếu ớt không giữ được thăng bằng, đổ ập xuống cạnh giường
Đầu va mạnh vào mép giường gỗ, tiếng cạch khô khốc vang lên, và rồi..
Chỉ còn tiếng mắng nhiếc mơ hồ bên tai
(Chồng) An
Đồ vô dụng… thứ ăn hại
Máu bắt đầu chảy ra hai bên thái dương
Cậu nghĩ mình đã nghe thấy Duy hét lên trong điện thoại
Cậu nghĩ… có lẽ mình sắp chết
Rồi..bóng tối ập xuống, mọi thứ chìm vào hư vô
Mọi thứ sau đó thế nào? Cậu cũng không biết
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
An! An, dậy đi! Bà cô nhìn qua kìaaa
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, vừa đủ nhỏ để không làm phiền ai, nhưng vẫn sốt ruột đến mức An khẽ giật mình mở mắt
Không phải ánh sáng đèn mờ mờ của bệnh viện, cũng không phải trần nhà lạnh lẽo ở căn nhà cũ kỹ kia
Là ánh mặt trời, trong vắt, chạm nhẹ vào mí mắt cậu như thể mùa hè vừa mới chạm ngõ
An mở mắt ra, đầu óc choáng váng
Trước mặt cậu là… bảng đen, phấn trắng. Và cô giáo Văn đang nghiêm mặt nhìn xuống cả lớp
Tiếng quạt trần chạy vo vo trên cao.Cậu ngơ ngác nhìn quanh, mỗi thứ đều quen thuộc đến kỳ lạ
Và ngay bên cạnh — Duy, với gương mặt còn rất trẻ, tay vẫn đang lay nhẹ cánh tay cậu, giọng thì thầm
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
Bà cô mà biết cậu ngủ nữa là chết với bả á
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
Sao hôm nay cậu lạ vậy?
Đặng Thành An ( Negav )
/ ngây người /
Cậu nhìn Duy… rồi nhìn bàn tay trắng trẻo, còn đầy sức sống của mình
Không còn vết bầm. Không còn run rẩy. Không còn..
Cậu chợt đưa tay che miệng, cố kiềm một tiếng thở mạnh. Tim đập loạn lên trong lồng ngực
Tại sao… mọi thứ lại như quay ngược về trước?
Đặng Thành An ( Negav )
* Là mơ sao..? *
Cậu vội cúi xuống mở cặp. Ngăn đầu tiên là cuốn sổ tay môn Toán, trang đầu ghi rõ
“Lớp 12A2 – Trường THPT xxxx – Năm học 20xx – 20xx.”
An sững người. Lưng tựa hẳn vào ghế
Mắt nhìn ra cửa sổ, nơi ánh nắng đổ xuống sân trường, rọi qua từng tán lá
Tim cậu nặng nề… rồi nhẹ hẫng. Cảm giác vừa mơ vừa thực
Đặng Thành An ( Negav )
* Mình… đã thật sự quay về rồi sao? *
Tiếng chuông tan học vang lên rộn ràng cả không gian
Học sinh ùa ra. Nắng chiều đổ xuống hành lang dài, vàng rực và ấm áp
Tiếng kéo ghế, đóng cặp, tất cả hòa lại thành một thanh âm nhốn nháo nhưng lạ thay… đối với An, đó là thứ âm thanh đẹp đẽ nhất mà cậu từng nghe
Cậu đứng lặng giữa dòng người vội vã, tim chợt se lại
Cảm giác này… đã từng thuộc về mình.Và giờ, cậu có cơ hội chạm lại một lần nữa
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
Ê, đi ăn kem không? Quán đầu đường có món mới á
Duy khoác cặp, ghé vai hỏi như thói quen hằng ngày
An khẽ lắc đầu, ánh mắt hướng về sân trường phía xa
Đặng Thành An ( Negav )
Cậu đi đi, tớ còn chút việc
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
Hả?
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
Gì kì vậy?
Duy nhìn An đầy ngạc nhiên
Nhưng An không nói gì thêm, chỉ khẽ cười, rồi quay lưng bước đi
Bởi vì cậu biết… cậu có một mục đích rồi
Sân trường vẫn đông đúc, nhưng ngay dưới gốc cây bàng lớn nằm hơi lệch về phía cuối sân lại như tách biệt với phần còn lại
Tán lá xanh phủ bóng xuống mặt đất, nắng len qua những kẽ lá tạo thành từng mảng sáng
Và đúng như trong trang nhật ký cũ đã viết…ở đó, An gặp lại cậu trai năm ấy
Một nhóm học sinh đang chơi bóng rổ. Tiếng giày va chạm trên sân vang lên đều đặn
Giữa đám người mồ hôi nhễ nhại và nụ cười tuổi trẻ, An nhìn thấy..Hùng
Chỉ một cái nhìn – là đủ để nhận ra
Chiếc áo đồng phục trắng được xắn tay lên cao, để lộ cổ tay thon dài, làn da sáng nổi bật dưới nắng chiều
Mái tóc đen mềm ướt nhẹ mồ hôi, bám lòa xòa trên trán
Ánh nắng đổ xuống gương mặt cậu ấy, thật sự rất đẹp
An đứng dưới tán bàng, lặng người
Hùng không hề biết có người đang nhìn mình rất lâu
Cậu ấy vẫn cười, vẫn chạy, vẫn sống hết mình trong một ngày nắng đẹp như bao ngày
Còn An… thì đang lặng lẽ ngắm lại hồi ức mà cậu đã đánh mất
Đặng Thành An ( Negav )
/ Khẽ mỉm cười /
Đặng Thành An ( Negav )
* Lần này… mình sẽ không bỏ lỡ nữa *
Đặng Thành An ( Negav )
Mười tám tuổi… chào cậu một lần nữa
--------------------------
Download MangaToon APP on App Store and Google Play