Hận Thù Hóa Yêu Thương
P1
Tuyết rơi giữa đêm, lặng lẽ phủ trắng đền thờ bỏ hoang. Trong cái giá lạnh tê dại của vùng núi, Akaza đứng bất động, đôi mắt vằn đỏ khóa chặt kẻ đang ngồi trên bệ đá – tên Thượng Nhị đáng nguyền rủa.
Akaza
“Douma…” – cái tên tuôn ra khỏi miệng Akaza như một lời nguyền – “Ngươi không có tư cách tồn tại.”
Douma
Douma ngẩng đầu, môi cong lên nụ cười nhạt nhẽo, đôi mắt như hai lớp băng mỏng nhìn thẳng vào hắn.
Douma
“Lâu rồi không gặp, Akaza-dono,” hắn dịu giọng, như thể họ là bạn cũ. “Ngươi đến để giết ta, hay… để trốn khỏi nỗi cô độc của ngươi?”
Akaza
Một luồng sát khí bốc lên, tuyết dưới chân Akaza tan thành hơi nước.
Akaza
“Ta đến để kết thúc cái sự tồn tại giả tạo và bệnh hoạn của ngươi.”
Douma
Douma vẫn cười, nhưng giọng hắn thấp hơn, gần như thì thầm:
Douma
“Hay ngươi đến… vì ngươi không thể dứt bỏ được ánh mắt ta dành cho ngươi đêm đó?”
Akaza
Khoảnh khắc đó, tim Akaza khựng lại nửa nhịp.
Akaza
Hắn nhớ. Hắn đã từng giẫm lên xác của những kẻ theo Douma, từng siết cổ hắn trong lửa hận, nhưng lại không thể… không thể nào giết hắn.
Vì mỗi lần giáp mặt, ánh mắt lạnh tanh kia lại phản chiếu chính nỗi trống rỗng trong Akaza. Giống như Douma – kẻ mà hắn ghét nhất – lại là kẻ duy nhất nhìn thấy con người thật bên trong hắn.
Giữa tuyết đêm, hai kẻ thù không đội trời chung – một kẻ điên và một kẻ cứng đầu – bỗng đứng lặng như tượng.
Và trong cái im lặng đó, hận thù bắt đầu nứt vỡ, để lộ thứ gì đó nguy hiểm hơn: khát khao.
Hết rồi qua chap tiếp theo
2
Douma
“Ngươi đang run sao, Akaza?” – Douma đứng dậy, bước từng bước nhẹ tênh trên mặt tuyết, để lại dấu chân mờ dần như chính sự tồn tại của hắn.
Akaza
Akaza siết chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến mức bật máu. Nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.
Akaza
“Im đi.” – Giọng hắn khàn đặc.
Douma
Douma dừng lại, chỉ còn cách hắn một sải tay. Hơi thở lạnh như sương đêm phả nhẹ vào cổ Akaza.
Douma
“Ta chỉ muốn hiểu, tại sao ngươi luôn tìm đến ta... giữa hàng vạn nơi để trút giận?” – hắn hỏi, đôi mắt băng giá thoáng qua một vệt... đau?
Akaza
Akaza không trả lời. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy. Ánh nhìn vô cảm mà mỗi đêm vẫn ám ảnh hắn. Ánh mắt của kẻ đã giết vô số người mà không chớp mắt. Nhưng... cũng là ánh mắt duy nhất từng nhìn hắn mà không sợ hãi. Không khinh miệt.
Akaza
“Hận thù...” – Akaza thì thầm – “...là thứ duy nhất giữ ta sống.”
Douma
Douma gật đầu, mỉm cười như một vị giáo chủ nghe con chiên xưng tội.
Douma
“Vậy để ta giúp ngươi... sống sót thêm chút nữa.”
Douma
Hắn đưa tay ra, chạm vào vết thương trong lòng bàn tay Akaza.
Khoảnh khắc ấy – không ai trong hai kẻ quỷ dữ biết – có một thứ khác đang nảy mầm.
Không phải thứ ngọt ngào, dễ chịu.
Mà là nỗi ám ảnh, sự lệ thuộc, và cảm xúc méo mó đến điên dại
nó xuất phát từ thứ gì đó mà chính bản thân của Douma hay cả Akaza cũng không hay biết nó đã có từ bao giờ
Một ngôi làng nhỏ nơi rìa núi bị tàn sát trong đêm
Mùi máu nồng nặc trộn lẫn với mưa lạnh, chảy thành từng dòng đỏ tươi trên mặt đất. Xác người vương vãi, như thể cái chết nơi đây không đến từ một cơn thịnh nộ... mà là từ một bữa tiệc.
Akaza
Akaza đứng giữa khung cảnh đó, ánh mắt tối sầm. Hắn biết, chỉ có một kẻ mới để lại dấu vết như thế này
Douma
Cánh cửa mở ra. Và như hắn đoán, Douma đang ngồi đó, giữa đống máu và xác người, tay cầm chiếc quạt dính máu, mặt dính vài giọt như thể vừa uống rượu vang.
Douma
“Lại đến nữa sao?” – Douma hỏi, giọng nhẹ tênh. “Hay ngươi đến để cùng ta ăn tối?”
3+4
Douma
Giọng hắn rít qua kẽ răng, nhưng đôi chân lại bước về phía đền cổ – nơi ánh sáng mờ mờ vẫn le lói từ trong.
Akaza
Akaza bước đến, giáng một cú đấm thẳng vào tường đá, ngay cạnh đầu hắn.
Máu từ nắm đấm hắn chảy xuống má của Douma, hòa lẫn với máu cũ. Nhưng Douma chỉ ngửa mặt cười nhẹ.
Douma
“Ngươi muốn giết ta đến vậy… nhưng lại luôn đến quá muộn.”
Douma
“Ngươi không giết ta được đâu, Akaza. Ngươi biết tại sao không?”
Akaza
Akaza siết cổ hắn, nhấc bổng khỏi mặt đất. Nhưng Douma vẫn cười, ánh mắt hắn bỗng trở nên... tha thiết.
Akaza
Akaza không nói. Nhưng tay hắn buông dần, rồi đẩy Douma xuống đất. Không phải vì thương hại. Không phải vì yếu đuối
Mà vì hắn sợ—sợ chính ánh mắt đó.
Cả hai im lặng. Ngoài trời, tiếng mưa hòa cùng tiếng máu nhỏ tí tách từ mái nhà.
Thứ ánh nhìn khiến hận thù trong hắn lung lay.
Akaza
“Ta ghét ngươi...” – Akaza lùi lại, giọng khàn đặc – “...vì ta không thể dứt khỏi ngươi.”
Douma
Douma không trả lời. Hắn chỉ nằm đó, môi vẫn mỉm cười – nụ cười nhẹ nhàng như vừa được nghe một lời tỏ tình sai thời điểm.
Đêm ấy, Akaza ngủ trong một hang đá lạnh lẽo. Hắn hiếm khi cần nghỉ ngơi, nhưng có gì đó trong đầu khiến hắn mệt mỏi đến kiệt sức
Lúc đầu, là hình ảnh Koyuki – người con gái hắn từng yêu, từng thề sẽ bảo vệ. Nụ cười cô hiền dịu, đôi mắt mang theo thứ ánh sáng mà Akaza đã đánh mất từ lâu.
Nhưng đột nhiên... gương mặt cô mờ dần.
Đôi mắt chuyển thành màu băng lạnh.
Nụ cười dịu dàng bị thay bằng nét cong môi quen thuộc, vừa điên rồ vừa quyến rũ
Douma
“Ngươi đến rồi sao, Akaza?”
Đó không còn là Koyuki nữa.
Akaza hoảng loạn lùi lại trong mơ, tim đập loạn.
Akaza
“Không… Không thể nào!”
Douma cười, chạm tay lên ngực hắn, ngay vị trí trái tim từng đập trong kiếp người.
Douma
“Nơi này... từ lâu đã không còn thuộc về cô ấy.
Bàn tay lạnh như băng, nhưng khiến Akaza run rẩy đến tận xương sống.
Akaza
“Ngươi là tên quái vật.” – Akaza gầm lên, định đánh hắn.
Nhưng cánh tay hắn tê liệt.
Douma ghé sát, hơi thở lạnh ngắt áp vào tai hắn:
Douma
“Còn ngươi... là kẻ đang mơ về ta.”
Hắn thở dốc, mồ hôi lạnh ướt trán dù giữa đêm mùa đông.
Tim hắn đập thình thịch – một điều không nên xảy ra với một con quỷ.
Hắn gục đầu vào gối đá, thì thầm:
Download MangaToon APP on App Store and Google Play