[Tama×Jiro] Sau Mỗi Đợt Sóng Vỗ Là Một Lần Nhớ Cậu
Chương 1: Một ngày sau trận thua
Phạm Vũ Hoài Nam (Red)
Trận này tụi mình lỗ lane từ đầu. Jiro, tay mày sao rồi?
Lương Hoàng Phúc (Fish)
Vẫn chưa hồi phục à? Phản xạ hôm nay của anh chậm quá trời luôn á.
Nguyễn Quốc Hận (Jiro)
Em xin lỗi mọi người
Huỳnh Trung Hiếu (Titan)
Đừng xin lỗi. Nếu trận sau không khá hơn, anh sẽ phải thay người.
Huỳnh Trung Hiếu (Titan)
Tối họp full team. Coi lại replay. Ai lặp lỗi 2 trận liền là xuống dự bị.
Nguyễn Quốc Hận (Jiro)
Dạ, em biệt rồi ạ.
Nguyễn Thanh Lâm (Zeref)
Thôi đừng tự trách quá //vỗ vai Jiro//
Cuộc trò chuyện im bặt. Không ai nói thêm gì nữa. Jiro nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, ngón tay lướt xuống...
Chiếc điện thoại rung nhẹ lên. Một dòng tin nhắn được gửi đến từ mẹ của cậu
Nội dung tin nhắn:
Mẹ: Gửi tiền chưa con?
Mẹ: Ba mày coi được cái đất bên xã Tân Duyệt rồi. 450 triệu.
Mẹ: Với lại em con học lớp 10 rồi, mua cho nó cái iPad đi, chứ đi mượn hoài người ta cười.
Jiro thở ra thật khẽ. Ngón tay run lên định trả lời lại tin những dòng tin nhắn đó thì một tin nhắn được gửi đến từ mẹ anh nữa, nó như một nhát dao
Mẹ: Có tiền mà không lo cho em thì mày làm anh cái gì?
Đọc xong cậu không vội trả lời. Tay cậu siết chặt điện thoại. Một bên là những người đồng đội chỉ biết đổ lỗi. Một bên là gia đình coi cậu như cái máy rút tiền. Không ai hỏi cậu có đau không? Có mệt không? Không ai hỏi hôm nay cậu thua vì gì.
[Replay: Trận đấu SGP vs Box Gaming – Quốc nội]
“Phút 11: Quốc Hận bị bắt lẻ bên rồng. Đội mất thế trận.”
“Phút 13: Quốc Hận lướt lỗi, mất chiêu cuối. Combat thua 0-4.”
Hận ngồi bất động. Tay trái nhức buốt như từng nhịp tim.
Mỗi sai lầm hiện lại như vết dao khứa vào lòng bàn tay.
Không ai thấy cậu đã gồng tới mức nào. Chỉ thấy cậu… gãy.
tác giả
Hello hello lần đầu tui viết truyện nên có gì mọi người góp ý cho tui nha.
tác giả
Tất cả trong câu chuyện này là do tui tưởng tượng hoàn toàn không có thật.
Chương 2: người cuối cùng còn ở lại
Replay kết thúc. Cảnh cuối cùng dừng lại ở một combat thất bại. Góc quay chậm, khuôn mặt cậu khi ấy trắng bệch – ánh mắt hoảng loạn, tay trái run rẩy…
Điện thoại cậu rung lên. Không phải tin nhắn cá nhân. Mà là chuỗi thông báo... từ các trang mạng xã hội.
[Bảng tin – Fanpage giải đấu quốc nội]
Bình luận hot:
💬 “Ông thần này nghỉ mẹ đi.”
💬 “Tay đau thì xuống đi, gánh gì nổi ai.”
💬 “Gãy tay hay gãy não? Chơi như phế mà đòi tuyển thủ?”
💬 “SGP gánh rác mệt ghê.”
Những lời bình luận ác ý, chê bai cậu chúng xuất hiện tràn lan trên các trang mạng xã hội của cậu.
Cậu không nhấn xem tiếp. Tay siết điện thoại đến trắng bệch.
Mắt cậu nhìn chăm chăm vào dòng chữ cuối cùng:
> “Bị loại là đúng. Hạng như vậy, thua cũng đáng.”
Cậu tự hỏi, mình đã cố bao nhiêu lần? Đã luyện tập đến mức ngủ quên trên ghế. Đã chơi bằng một tay đau đến không nhấc nổi...
Mà rốt cuộc, chỉ cần một lần vấp – tất cả trở thành “đáng”.
Huỳnh Trung Hiếu (Titan)
Thôi trễ rồi. Mấy đứa lên phòng nghỉ ngơi đi
Vậy là mọi người ai về phòng náy
Cậu nằm trên giường mệt mỏi nghĩ về những lỗi cậu đã mắc phải ở trong trận đấu với BOX hôm nay và những lời mắng nhiếc chê bai cậu trên các trang mạng xã hội.
Fan chửi. Mạng xã hội chửi.
Điện thoại nặng như đá. Nhưng Jiro lại không ném nó đi. Cậu để nó nằm đó — sáng lên từng lời cay nghiệt.
"Cạch"
----
Cửa phòng bật mở. Tiếng dép giẫm lên sàn.
Lương Hoàng Phúc (Fish)
Anh nghỉ tay vài ngày đi. Hồi xưa em cũng vậy, mà em biết dừng.
Nguyễn Hữu Đạt (Phoenix)
Anh có muốn uống gì không anh Jiro
Không ai trách cậu. Nhưng cũng chẳng ai bênh.
Tất cả đều tránh ánh mắt cậu – như thể cậu là một vết nhơ vừa bắn lên logo đội tuyển.
Cậu không nói gì. Cậu chỉ ngồi đó, ánh mắt trống rỗng, tay chống vào trán. Trong đầu, tiếng replay cứ tua lại từng giây từng phút. Combat phút 13. Cậu bật chiêu trượt. Cả team thua.
Nguyễn Quốc Hận (Jiro)
“Nếu lúc đó mình không run tay…”
“Nếu mình chơi tốt hơn một chút…”
“Nếu mình đừng là mình…" //suy nghĩ//
Giờ trong đầu cậu chỉ toàn những lời tự trách bản thân tại sao lại run tay? Lại bật chiêu trượt?
Hiện tại trong lòng cậu – chỉ có tiếng rơi tự do của từng suy nghĩ, từng lỗi lầm, từng câu chữ mà fan vừa để lại cho mình.
Chương 3: Một đêm không ngủ
Mọi người thì đã về phòng của mình để nghỉ ngơi sau 1 ngày mệt mỏi
Căn phòng tắt đèn. Chỉ còn ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên khuôn mặt của Jiro – trắng bệch, thẫn thờ.
0h12 phút
Cậu vẫn chưa chợp mắt. Replay vẫn mở lại từ đầu. Combat phút 13. Pha lướt lỗi. Team thua. Cậu chết trước.
0h37 phút
Cậu bật livestream. Không có fan. Không chat. Không donate. Chỉ có game – và cậu, cắm đầu chơi như kẻ mất trí.
Bàn tay trái đau nhói. Các ngón tay gần như không còn cảm giác. Nhưng cậu vẫn cố điều khiển như không có gì xảy ra. Cứ chết, lại chơi. Lại chết, lại chơi.
Nguyễn Quốc Hận (Jiro)
> “Nếu tay mình không hỏng thì đã không thua.”
“Nếu mình mạnh hơn thì không ai ghét mình.”
“Nếu mình chơi đủ tốt… thì chắc mẹ sẽ thương mình hơn.” //suy nghĩ//
Cậu không khóc. Không gào thét.
Chỉ im lặng, tập luyện trong tuyệt vọng – như đang trừng phạt chính bản thân mình.
2h21 phút
Màn hình nhòe đi. Cậu chớp mắt. Cậu không biết là do mỏi… hay là nước mắt.
3h04 phút
Mắt vẫn mở. Tay vẫn run. Tim vẫn đau.
6h45 phút
Cậu tắt livestream. Không có ai xem. Cũng không ai cần xem.
Tay trái gần như tê liệt. Khớp tay đỏ lên. Cậu mở cửa sổ, hít vào một hơi… nhưng vẫn thấy nghẹt thở.
7h20 phút
Tin nhắn từ anh Titan hiện lên.
Huỳnh Trung Hiếu (Titan)
Tập trung phòng họp. Đúng 7h30. Không trễ.
Không khí nặng như chì.
Titan cầm remote, tua lại đợt combat phút 13.
Huỳnh Trung Hiếu (Titan)
Nhìn kỹ. Ai mất vị trí?
Thóng Lai Bâng
Jiro. Lúc đó cậu ấy lướt hụt.
Huỳnh Trung Hiếu (Titan)
Lý do?
Đinh Tấn Khoa
…tay trái của anh Jiro run từ phút thứ 9.
Phạm Vũ Hoài Nam (Red)
Mắt lờ đờ nữa. Chắc không ngủ.
Cậu không nói gì. Mắt nhìn màn hình. Mỗi cú nhấn như một nhát dao.
Huỳnh Trung Hiếu (Titan)
Chúng ta cần kết quả. Không phải một người tự hành xác để gượng gánh team.
Bầu không khí im lặng. Không bênh. Không chống.
Huỳnh Trung Hiếu (Titan)
Anh sẽ cân nhắc thay Jiro trận sau.
Cổ họng cậu khô khốc.
Cậu định mở miệng… nhưng không thể.
Nguyễn Quốc Hận (Jiro)
> “Tôi đã thức cả đêm để luyện.”
“Tôi đâu muốn tay mình hỏng.”
“Tôi vẫn muốn ở lại.”
Nhưng cuối cùng cậu chỉ nuốt hết vào trong như mọi lần.
tác giả
Quên nói với mọi người là có dấu > này thì sẽ là phần suy nghĩ và nội tâm của Jiro nha
Download MangaToon APP on App Store and Google Play