Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[JJK/ Jujutsu Kaisen] Sắc Màu

"Nhà"

Tôi không biết mình bao nhiêu tuổi. Tôi cũng không nhớ lần cuối cùng mình mơ là khi nào.
Chắc là từ rất lâu rồi. Từ trước khi tôi hiểu ra… thế giới này không có chỗ cho những đứa trẻ không thể nhìn.
?
?
" Hm..."
?
?
" Màu sắc là gì nhỉ?"
?
?
"Nó có đẹp không?"
Mọi thứ với tôi đều giống nhau. Một khoảng tối. Dài. Rộng. Và không có điểm kết thúc.
Người ta gọi đó là mù lòa.
Còn tôi gọi nó là "nhà".
Một căn "nhà" không có màu sắc.
Không có tiếng cười.
Không có hơi ấm.
Chỉ có tiếng gào, tiếng "choang" một thứ gì đó vỡ mà tôi không thể biết.
Và...tiếng nguyền rủa của người "cha" người "mẹ" mà những đứa trẻ khác hay gọi một cách thân thiết vui vẻ.
Tôi sống giữa những mảnh vỡ đó, lặng lẽ và trơ trọi.
Không ai dạy tôi cách yêu thương.
Không ai dạy tôi làm thế nào để được yêu thương.
Tôi chỉ học được cách im lặng khi bị đánh, cách thở nhẹ khi bị ghét bỏ… và cách co người lại khi có thứ gì đó đang bò đến gần mình mà không ai khác nhận ra.
Tôi nghĩ mọi thứ trong cơ thể tôi đều hỏng rồi...
Hỏng không chỉ đôi mắt.
Mà còn cả trái tim.
Nó chẳng còn biết đau nữa. Nó không còn khao khát thứ hơi ấm mà nó cảm nhận được lúc mới sinh ra.
________
Thỉnh thoảng, tôi nghe thấy tiếng thầm thì ngay bên tai.
Không phải của mẹ. Không phải của bố.Là tiếng khác—ẩm ướt, khô cằn, hoặc rít lên như kim loại kéo lê trên đất.
Tôi không biết nó là gì. Nhưng tôi biết nó không phải con người.
Chúng gọi tôi...
Thì thầm...Rên...Gào...
" Có thấy tao không?"
Tôi không trả lời. Tôi không dám.
Nhưng thật ra… tôi thấy. Bằng thứ gì đó không phải mắt. Một cảm giác lạnh lẽo xuyên qua da, ngấm vào tận xương sống.
Có lúc tôi nghĩ… nếu mình biến mất, có ai nhận ra không?
Nếu tôi thôi thở, liệu có ai dừng lại? Nếu tôi tan vào bóng tối này, liệu nó có nuốt trọn tôi không một tiếng động?
Tôi không biết. Cũng không chắc mình còn muốn biết nữa.
___________
Cá
Omg
Cá
=))) không biết nên theo cốt truyện nguyên tác ko nhề.
Cá
bà nào từ bộ "Tôi và Em" sang ây thì đừn tuyệt vọng <333
Cá
hê hê

Sợi Xích

Mọi thứ dường như tĩnh lặng hơn.
Âm thanh gào hét chửi rủa của "cha" "mẹ" cùng tiếng vỡ "choang" nhạt dần.
Mùi tanh nồng xuất hiện.
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Không khí đang thay đổi. Nó đặc lại, nặng hơn… như một lớp nước đen đang dần dâng lên quanh người tôi.
Tôi không thấy gì, nhưng tôi cảm nhận được: chúng đến gần hơn mọi khi.
Chúng cười. Chúng thì thầm. Chúng trườn xuống từ trần nhà, bò ra từ các vết nứt trên sàn gỗ. Chúng len vào giữa những khe im lặng trong tâm trí tôi, và nói bằng giọng khàn đục, ngọt lịm như máu đông:
"Đồ vô dụng..."
" Mày chỉ có một mình."
" Mày sinh ra đáng để chết đi."
Tôi run lên. Tôi muốn kêu cứu, nhưng cổ họng nghẹn lại.
Tôi biết, lần này… chúng sẽ không chỉ thì thầm nữa.
Lần này, chúng sẽ chạm vào tôi. Xé tôi ra. Cắn vào tôi như một bữa tiệc sống động mà chúng đợi chờ bao lâu nay.
Tôi không muốn chết.
Tôi muốn sống.
Tôi không muốn bị quên lãng trong bóng tối này.
Và rồi… Tôi nghe thấy một âm thanh. Không phải của chúng. Không phải của thế giới ngoài kia. Mà là từ trong tôi.
Một tiếng rít như dây xích căng ra khỏi lòng ngực. Một tia sáng mờ, rất mờ—nhưng đủ để khiến tôi choáng váng. Dù tôi không nhìn thấy, tôi "thấy" được nó.
Một thứ gì đó như được mở ra.
Không phải đôi mắt tôi. Mà là một cánh cửa. Bên trong là thứ gì đó rất lớn… rất ấm… và đang nổi giận.
Tôi cảm thấy nó bao lấy mình.
Nhẹ. Rồi siết chặt lại.
Rồi đột nhiên… tất cả tiếng ồn biến mất. Tất cả biến mất.
Chỉ còn tôi. Và thứ đang ôm tôi trong cơn cuồng loạn đầy tĩnh lặng.
_________

" Kuyou"

" Đừng sợ"
Giọng nói đó vang lên trong đầu. Dịu dàng. Dứt khoát. Xa lạ mà thân thuộc đến lạ thường.
Tôi cảm nhận được nó đang đến. Một thứ gì đó khổng lồ, dày đặc, như thể cả bóng đêm vừa biến thành sinh vật mà tôi không thể gọi tên.
Móng vuốt nguyền hồn sượt qua mặt tôi. Không khí xé toạc trước mũi tôi. Lạnh. Rất lạnh. Cái lạnh lướt qua da như lời nhắn cuối cùng trước cái chết.
Và rồi... tất cả đóng băng.
Mọi chú lực xung quanh—như thể có thứ gì đó mạnh hơn, cổ xưa hơn, vừa đặt chân vào thế giới này và ra lệnh cho mọi thứ im lặng.
Tôi nghe thấy tiếng sợi xích rung lên. Từ đâu đó phía sau tôi, một luồng khí âm ấm tràn ra. Nó không hẳn là ấm áp, mà là... biết rõ tôi đang sợ hãi.
Một tiếng thì thầm. Một cái chạm nhẹ sau lưng—vô hình mà thật hơn mọi va chạm tôi từng cảm thấy.
“Cúi đầu xuống, bé con. Để ta.”
Rồi, tôi nghe được giọng gào của nguyền hồn—không còn rên rỉ mà là la hét, run rẩy.
Một sinh thể đang đứng chắn trước mặt tôi.
Nó không có hình thù cố định—như một dải ruy băng đen khổng lồ, xoắn lại thành cơ thể có tứ chi, với phần đầu mang hình mặt nạ trắng—trơn nhẵn không mắt, không mũi, chỉ có duy nhất một vệt ánh sáng lam nhạt uốn lượn giữa trán, như một con mắt ngủ say.
Phần lưng của nó mọc ra hàng chục dải ruy băng sống—tựa như tóc, vừa bay vừa co giật trong không khí. Từng sợi ruy băng đó có thể cứng lại như dao, cuốn quanh nguyền hồn và xé chúng ra thành từng mảnh.
Nó di chuyển chậm, từng bước tạo ra sóng khí, làm sàn nhà kêu răng rắc. Từng tiếng bước chân là một bản án tử.
Nguyền hồn thét lên, lao vào. Nhưng tất cả bị nuốt gọn trong một chuyển động duy nhất—ruy băng bọc lấy nó, kéo sâu vào một khoảng không đen phía sau nó, nơi âm thanh không thể thoát ra.
Rồi… im lặng.
Nó quỳ xuống trước tôi. Mặt nạ của nó nứt nhẹ, để lộ một luồng sáng mờ nhòe, dịu như ánh trăng phản chiếu trên mặt nước.
Giọng nó vang lên trong đầu tôi—không thành tiếng, mà là một niềm an ủi, như ai đó vừa khẽ vuốt tóc mình.
" Ta là Kuyou "
_______

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play