[ RhyCap ] Đặc Quyền Của Riêng Em?!
#1 Ánh Nhìn Đầu Tiên
Buổi chiều hôm đó trời không nắng, gió thổi nhè nhẹ, mang theo mùi cỏ cây ẩm ướt sau cơn mưa sáng sớm. Quang Anh lon ton theo sau ba mẹ đến trại trẻ mồ côi ở ngoại ô thành phố. Mỗi năm một lần, ba mẹ lại đưa cậu đi cùng để làm từ thiện. Năm nay, Quang Anh vừa tròn 7 tuổi.
Nguyễn Quang Anh
Ba ơi, chừng nào mình tới vậy ạa? / Anh hỏi, mắt không rời cửa kính xe /
Nguyễn Quang Minh
Gần tới rồi con trai / ba cậu đáp, tay nhẹ xoa đầu Quang Anh /
Nguyễn Quang Anh
Con có đem theo kẹo sữa đó, tụi nhỏ ở trại chắc thích lắm. / cậu mỉm cười giơ kẹo lên cho ba me coi /
Lê Thị Kiều Diễm
Mẹ biết con sẽ mang mà / mẹ cậu cười hiền / Lần nào cũng vậy.
Xe dừng trước cổng một ngôi nhà lớn sơn trắng, có hàng cây nhỏ trồng dọc hai bên lối vào. Quang Anh bước xuống xe, hai tay ôm chặt túi kẹo, mắt nhìn quanh như tìm kiếm gì đó mới lạ
Lê Thị Kiều Diễm
Chào cô Nhàn / bước tới chào người phụ trách trại trẻ /
Cô Nhàn
Chào anh chị, chào Quang Anh nữa / cô Nhàn cúi đầu cười, rồi quay sang cậu bé / Năm nay lớn quá rồi nè, còn đẹp trai nữa.
Nguyễn Quang Anh
/ Quang Anh cười, má đỏ bừng / Dạ, con có mang kẹo đến cho các bạn nữaaa
Cô Nhàn
Ừ, tốt quá. Các em sẽ vui lắm đó.
Cậu theo chân ba mẹ vào trong, đi ngang qua sân chơi đầy trẻ con chạy nhảy. Nhưng ánh mắt Quang Anh vô tình khựng lại ở một góc sân – nơi một cậu bé đang ngồi co ro dưới gốc cây, ôm con gấu bông cũ, ánh mắt trống rỗng và buồn tênh.
Nguyễn Quang Anh
Cậu kia là ai vậy cô? / Quang Anh hỏi nhỏ, kéo tay áo cô Nhàn /
Cô Nhàn
À, đó là Đức Duy. Em mới vào trại được vài tháng thôi. Rất ngoan, nhưng ít nói lắm.
Quang Anh nhìn Duy thêm một lúc, rồi bất giác bước tới. Tay cậu chìa ra một viên kẹo sữa.
Nguyễn Quang Anh
Nè, ăn hông? / cậu lên tiếng, giọng nhẹ như gió. /
Đức Duy ngước lên, đôi mắt trong veo như nước mưa. Cậu bé không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn viên kẹo, rồi nhẹ nhàng đón lấy bằng hai tay.
Nguyễn Quang Anh
Cậu tên gì dạ ?
Hoàng Đức Duy
Duy / giọng cạu nhỏ xíu, gần như không nghe thấy /
Nguyễn Quang Anh
Ừm, tui tên Quang Anh / anh cười, ngồi xuống bên cạnh / Cậu ăn kẹo ngon không?
Hoàng Đức Duy
Ngon... cảm ơn.
Gió nhẹ thổi qua tóc, mang theo mùi mồ hôi trẻ con, thơm thơm như mùi sữa mới pha. Quang Anh khẽ hít vào, mắt bất giác nhìn cậu bé bên cạnh lâu hơn mức cần thiết.
Nguyễn Quang Anh
Cậu hay ngồi đây một mình hả?
Hôm đó, Quang Anh không chơi với bất kỳ ai khác. Cậu chỉ ngồi cạnh Duy, chia từng viên kẹo, kể đủ thứ chuyện linh tinh. Duy im lặng nghe, thỉnh thoảng chỉ cười khẽ. Nhưng ánh mắt thì sáng lên từng chút một.
Tối hôm đó, trong xe trên đường về nhà, Quang Anh nhìn mẹ, giọng chắc nịch:
Nguyễn Quang Anh
Mẹ ơi, Quang Anh muốn có em trai.
Lê Thị Kiều Diễm
Ơ... sao tự nhiên nói vậy? / mẹ anh bật cười /
Nguyễn Quang Anh
Con muốn có em... tên là Đức Duy.
Lê Thị Kiều Diễm
/ Ba mẹ nhìn nhau, hơi ngạc nhiên / Con thích cậu bé đó hả?
Nguyễn Quang Anh
Dạ. Con muốn được chăm sóc Duy. Cậu ấy buồn lắm mẹ ơi... không ai chơi với cậu hết. Nhưng cậu rất ngoan, rất hiền... giống như mèo con vậy đó.
Lê Thị Kiều Diễm
/ Mẹ cậu lặng người, rồi dịu dàng hỏi lại / Vậy nếu Duy về nhà, con có chịu nhường đồ chơi, nhường cả phòng cho em không?
Nguyễn Quang Anh
Dạ chịu. Cái gì cũng được, miễn là Duy được vui.
Ba mẹ nhìn nhau thêm lần nữa. Không ai ngờ rằng, một đứa trẻ 7 tuổi lại có thể nghiêm túc và quyết tâm đến vậy.
Một tháng sau, Đức Duy chính thức trở thành em nuôi của Quang Anh. Cậu bé được dẫn về nhà, tay vẫn ôm con gấu bông cũ kỹ, mắt mở to nhìn mọi thứ lạ lẫm xung quanh.
Lê Thị Kiều Diễm
Duy, đây là phòng của con / mẹ Quang Anh nhẹ nhàng giới thiệu /
Lê Thị Kiều Diễm
Còn đây là giường của con-
Nguyễn Quang Anh
/ Quang Anh chen vô / Mà nếu sợ ngủ một mình, em có thể ngủ chung với anh.
Hoàng Đức Duy
/ Duy khẽ gật đầu / Cảm ơn... anh.
Lần đầu tiên, Duy gọi cậu là anh.
Nguyễn Quang Anh
/ Anh đứng yên vài giây, rồi khẽ cười, má đỏ ửng / Ừ... từ giờ anh là anh của em nha.
Tối đó, hai đứa nằm chung giường. Quang Anh lăn qua lăn lại không ngủ được. Cậu cứ lén nhìn Duy ngủ, nhìn ánh sáng từ đèn ngủ hắt lên làn da trắng mịn của em, mái tóc mềm, môi khẽ hé thở đều đều.
Nguyễn Quang Anh
Duyy dễ thương ghê á... / anh thì thầm, rồi đưa tay vuốt nhẹ tóc em /
Duy trở mình, rúc vào người Quang Anh.
Cả đêm đó, lần đầu tiên trong đời, Quang Anh thấy tim mình đập loạn như vậy
tgia 🐟🐟
Khoongg dễ thuongg nổiii
tgia 🐟🐟
Sì bi đi đomm yep sì bì đí đi
#2 Em Trai Của Anh
Buổi sáng đầu tiên khi Duy dọn về nhà mới, căn phòng nhỏ bên cạnh Quang Anh được dọn dẹp tươm tất. Nhưng tối qua, hai đứa cứ rúc chung một giường cho tới khi cả hai chìm vào giấc ngủ. Quang Anh nằm nghiêng, tay vẫn ôm nhẹ lấy người em nhỏ hơn mình hai tuổi, hơi thở đều đều xen lẫn mùi sữa thơm dìu dịu từ làn da của Duy.
Hoàng Đức Duy
Anh Quang Anh ơi… / Duy mở mắt, khẽ lay nhẹ /
Nguyễn Quang Anh
Hửm?/ Anh trở mình, giọng ngái ngủ / Em dậy rồi hả?
Hoàng Đức Duy
Ừm… Em mắc tè…
Nguyễn Quang Anh
Chờ anh… anh dắt đi.
Hoàng Đức Duy
Thôi… em tự đi được…
Nguyễn Quang Anh
Không, đi ban đêm nguy hiểm… Anh dẫn.
Quang Anh bật dậy, kéo dép rồi nắm tay em dẫn ra ngoài. Tay Duy lạnh lạnh, nhỏ hơn tay cậu rất nhiều. Quang Anh nắm thật chắc, sợ em bị lạc giữa bóng tối mênh mông của căn nhà hai tầng rộng rãi.
Nguyễn Quang Anh
Đây nè… xong anh chờ ngoài nha.
Khi Duy đi ra, cậu nhóc đưa mắt nhìn anh trai mình đứng khoanh tay, tựa lưng vào tường đợi. Bóng đèn hành lang vàng dịu, hắt lên đôi mắt nâu dịu dàng kia.
Hoàng Đức Duy
Anh lúc nào cũng chờ em vậy hả?
Nguyễn Quang Anh
Ừ… Anh là anh của em mà.
tgia 🐟🐟
8 t mà ngừi ta dị đó
Hoàng Đức Duy
…Vậy anh sẽ chờ em hoài luôn hả?
Nguyễn Quang Anh
Ừ. Hoài luôn.
Câu trả lời ngắn gọn mà khiến tim Duy đập thình thịch. Em không biết mình vừa rung động hay chỉ là cảm giác an toàn, nhưng điều đó khắc sâu vào trí nhớ, như một lời hứa không bao giờ quên.
Bắt đầu từ hôm đó, hai đứa làm gì cũng có nhau. Đi học thì chưa được chung trường, nhưng về nhà là quấn quýt. Quang Anh luôn giữ vai trò anh hai nghiêm túc: nhắc Duy ăn rau, làm bài, tắm sớm. Nhưng đôi khi lại dễ dãi kỳ lạ, như cho em cắn miếng kem của mình, nhường cả remote tivi, hoặc gác bài tập chỉ để xoa lưng cho em ngủ.
Một ngày nọ, khi Duy bị cảm nhẹ, nằm co ro trong phòng, Quang Anh là người nấu cháo dù chưa từng làm lần nào.
Nguyễn Quang Anh
Em ăn đi… dù cháo hơi mặn.
Hoàng Đức Duy
…Em thích mặn mặn vậy á / Duy thì thầm, mũi đỏ ửng /
Nguyễn Quang Anh
Thiệt không đó? Hay ráng ăn cho anh vui?
Hoàng Đức Duy
Thiệt mà. Có anh nấu nên ngon hơn…
Nguyễn Quang Anh
Anh hông biết nấu gì đâu. Hồi nãy hỏi mẹ tùm lum luôn.
Hoàng Đức Duy
Anh giỏi mà.
Nguyễn Quang Anh
Duy nịnh quá à.
Hoàng Đức Duy
…Em không nịnh. Em nói thiệt.
Cái giọng ngượng ngùng, nhòe trong âm mũi khiến Quang Anh muốn xoa đầu em mãi. Cậu đưa tay vén tóc mái Duy, khẽ thì thầm:
Nguyễn Quang Anh
Anh thương em nhiều lắm…
Duy đỏ mặt, quay mặt vô gối, không trả lời. Nhưng từ ánh mắt lấp lánh khi quay lại nhìn cậu, Quang Anh biết, em nghe – và cảm nhận rõ ràng.
Một tối mùa hè, cả hai nằm trên sàn, nghe tiếng ve râm ran ngoài sân sau. Quạt trần quay nhè nhẹ, mùi sữa trong tóc Duy cứ len lỏi vào mũi Quang Anh.
Hoàng Đức Duy
Anh Quang Anh…
Hoàng Đức Duy
Anh có bạn thân không?
Nguyễn Quang Anh
Có… nhưng giờ anh thích chơi với em hơn.
Nguyễn Quang Anh
Vì em hiền, em dễ thương… Em có mùi thơm như sữa.
Nguyễn Quang Anh
Ừ. Mỗi lần em chạy chơi rồi ngồi kế anh, anh đều ngửi thấy mùi sữa thơm thơm…
Hoàng Đức Duy
Anh… kỳ ghê…
Nguyễn Quang Anh
Anh nói thiệt. Thơm tới nỗi… anh nghiện luôn rồi đó.
Duy quay mặt đi, má đỏ bừng.
Hoàng Đức Duy
Vậy… em phải tắm kỹ hơn…
Nguyễn Quang Anh
Không! Em đừng làm mất mùi đó! Anh thích…
Hoàng Đức Duy
Anh biến thái ghê…
Nguyễn Quang Anh
Anh biến thái với mình em thôi, được không?
Duy bật cười, tiếng cười nhỏ như gió lướt qua tai. Cậu nhích lại gần Quang Anh một chút, tay khẽ chạm vào tay anh.
Hoàng Đức Duy
Nếu em lớn lên… em vẫn là em của anh chứ?
Nguyễn Quang Anh
Không. Em sẽ là… người quan trọng nhất của anh.
Thời gian cứ thế trôi. Quang Anh từ một đứa bé mũm mĩm, lém lỉnh trở thành cậu thiếu niên cao ráo, chững chạc. Duy vẫn luôn ở bên cậu, mỗi ngày thêm chút thân thuộc, mỗi đêm thêm một lần tim đập lỡ nhịp.
Có lần, Duy làm bể ly thủy tinh, tay bị mảnh vỡ cứa vào. Máu chảy đỏ cả khăn.
Nguyễn Quang Anh
Em có sao không? / Quang Anh hoảng, chạy tới /
Hoàng Đức Duy
Em… sơ ý quá…
Nguyễn Quang Anh
Đưa anh coi.
Cậu kéo tay em, nhìn vết cắt mà lòng đau như chính tay mình bị thương. Cậu hôn lên chỗ đau, rồi thổi nhẹ.
Hoàng Đức Duy
Anh làm gì vậy…
Nguyễn Quang Anh
Thổi cho hết đau. Hồi nhỏ mẹ hay làm vậy với anh.
Duy lặng im, mắt nhìn anh trai – hay giờ phải gọi là người khiến trái tim em loạn nhịp mỗi lần chạm mặt.
Hoàng Đức Duy
Anh lúc nào cũng làm tim em đập nhanh.
Nguyễn Quang Anh
Gì? Em nói gì?
Hoàng Đức Duy
Không có gì.
Góc Lưu Ý : Tất cả câu thoại mình viết là trên tưởng tượng của bản thân khong áp dụng ngoài đời thật nên đừng nói này nói nọ ạ -))))
Năm Quang Anh 10 tuổi, ba mẹ dẫn cả hai đi xét nghiệm nhóm máu để lưu hồ sơ y tế. Kết quả khiến họ thoáng giật mình: Quang Anh nhóm máu O, Duy nhóm máu AB. Không có gì bất thường… cho tới khi bác sĩ nhìn kỹ hơn.
Hai đứa có sự hấp dẫn mùi sinh học tự nhiên. Đặc biệt là nhóm máu O với AB, rất dễ khiến bên O phản ứng mạnh với mùi cơ thể bên AB.
Nguyễn Quang Anh
/ Quang Anh chớp mắt / Bác sĩ nói gì vậy?
Bác sĩ
Ừm… ví dụ, con O có thể rất thích mùi hương của người AB. Mùi da, tóc… làm con cảm thấy dễ chịu, thậm chí bị ‘nghiện’.
Hoàng Đức Duy
/ Duy thì ngơ ngác / Nghĩa là sao anh?
Nguyễn Quang Anh
Không có gì… Anh chỉ là… thích ở gần em thôi.
Từ hôm đó, Quang Anh bắt đầu để ý thật kỹ mùi hương quen thuộc kia. Cậu không giải thích được vì sao khi Duy ngồi gần, tim cậu ấm áp lạ thường. Cậu không cho ai khác chạm vào mình, trừ em. Cậu ghét bị bạn bè kéo tay, ôm vai. Nhưng nếu là Duy? Cậu muốn được chạm cả ngày.
???
Bạn học nào đó : Anh lạnh lùng ghê ha.
???
Không thích ai chạm vô người.
Nguyễn Quang Anh
Ừ. Duy thì khác.
Đêm nọ, Duy ngủ mớ, gọi tên Quang Anh.
Hoàng Đức Duy
Anh ơi… đừng đi… đừng bỏ em…
Cậu giật mình, ôm lấy em, thì thầm bên tai
Nguyễn Quang Anh
Anh ở đây mà… Anh sẽ không bao giờ rời em.
#3 Mùi gỗ tuyết tùng?
tgia 🐟🐟
sì biìi điiiiiiiiii
Quang Anh ngồi trên giường, chăm chú làm bài tập, nhưng ánh mắt cứ vô tình hướng ra cửa phòng, nơi mà Duy đang chơi đùa với mấy con thú bông. Mỗi lần nhìn thấy em, lòng anh lại cảm thấy ấm áp lạ thường, như một ngọn lửa nhỏ nhưng đủ sưởi ấm cả một không gian rộng lớn.
Anh không biết tại sao, nhưng mỗi lần Duy ngồi gần, mùi hương sữa tươi nhẹ nhàng từ cơ thể em lại làm Anh cảm thấy dễ chịu. Mùi ấy như một thứ thuốc an thần, khiến Anh không thể không nghĩ về em. Đặc biệt, khi cả hai gần nhau, Quang Anh luôn cảm thấy có một sự kết nối sâu sắc mà Anhkhông thể giải thích nổi.
Hoàng Đức Duy
Anh Quang Anh… / Duy quay lại, ánh mắt tò mò nhìn anh /
Nguyễn Quang Anh
Hửm? / Anh đáp mà không rời mắt khỏi bài tập /
Hoàng Đức Duy
Anh làm gì vậy?
Nguyễn Quang Anh
Làm bài tập.
Hoàng Đức Duy
Bài tập khó lắm không?
Nguyễn Quang Anh
Ừm… hơi khó / Anh cười nhẹ, đặt cây bút xuống, rồi quay sang nhìn Duy / Em không làm bài hả?
Hoàng Đức Duy
Em đâu có bài tập đâu… Mà anh học giỏi quá.
Nguyễn Quang Anh
Chỉ là may mắn thôi. Em làm bài đi, học giỏi rồi sau này mới có thể vào đại học như anh.
Hoàng Đức Duy
Ừm… em sẽ cố gắng
Quang Anh nhìn Duy, lòng tự nhiên dâng lên một cảm giác ấm áp. Duy vẫn chưa hiểu hết về tương lai, nhưng anh chắc chắn rằng em sẽ làm được những điều tuyệt vời. Anh đã tin như vậy từ lúc em mới bước vào cuộc đời mình.
Hoàng Đức Duy
Mà… anh có thích gì không? / Duy đột ngột hỏi /
Quang Anh hơi ngạc nhiên, nhưng cậu trả lời ngay:
Nguyễn Quang Anh
Anh thích học, thích làm việc. Còn em thì sao?
Hoàng Đức Duy
Em… thích chơi với anh / Duy mỉm cười, ánh mắt lấp lánh như ánh sao / Em thích mùi của anh.
Nguyễn Quang Anh
Mùi gì? / Anh ngơ ngác /
Hoàng Đức Duy
Mùi gỗ tuyết tùng / Duy thì thầm, rồi nhanh chóng đỏ mặt, cúi gằm xuống /
Quang Anh chớp mắt. Mùi gỗ tuyết tùng? Anh đã nhận thấy điều đó rất lâu rồi, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng em cũng nhận ra. Mỗi khi Duy đến gần, mùi gỗ tuyết tùng như quyện vào không khí, khiến anh cảm thấy dễ chịu, lạ lùng. Anh chỉ nghĩ đó là sự ngây thơ, sự trong trẻo của em.
Nguyễn Quang Anh
Em… thích mùi đó thật sao? / Anh nhẹ nhàng hỏi, cố giữ giọng nói bình tĩnh /
* Không rành mấy cái ABO nên toi viết đại mb đừng txic 🐡🥰
Hoàng Đức Duy
Ừm… em thích lắm. Anh có biết không? / Duy nhìn vào mắt Quang Anh, ánh mắt nghiêm túc /
Nguyễn Quang Anh
Anh không biết… nhưng anh thích ở gần em.
Duy không nói gì, chỉ nhìn Quang Anh rồi cười khúc khích. Cái cười ấy làm trái tim Quang Anh đập loạn xạ, và cậu tự hỏi liệu có phải Duy cũng cảm nhận được thứ tình cảm đặc biệt này không.
Buổi chiều, khi hai đứa chơi ngoài sân, Quang Anh nhìn Duy, người đang chạy nhảy vui vẻ, mái tóc rối bù sau khi bị gió thổi tung. Quang Anh không biết tại sao, nhưng mỗi lần thấy Duy như vậy, cậu lại cảm thấy một sự ngọt ngào vô cùng.
Hoàng Đức Duy
Anh Quang Anh! Đuổi theo em nè! / Duy hò hét, chạy vụt về phía trước /
Quang Anh bật cười, rồi lao về phía Duy, đôi chân dài bước nhanh như gió. Duy chạy như một cơn gió, nhưng Quang Anh luôn theo sát phía sau. Anh muốn Duy cảm thấy an toàn, muốn em biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, Quang Anh luôn ở đây bảo vệ.
Duy ngoái lại, nhìn thấy Quang Anh đang chạy gần mình, thì cười lớn, chạy nhanh hơn nữa. Quang Anh thấy em vui, anh cũng vui theo. Nhưng trong lòng, anh lại có một cảm giác khó tả. Những lúc Duy cười, là lúc tim anh như thổn thức, mỗi lần Duy gọi tên anh, anh lại cảm thấy mình như sống trong một giấc mơ ngọt ngào.
Khi cuối cùng cũng đuổi kịp Duy, Quang Anh đưa tay kéo em lại, ôm nhẹ vào lòng.
Nguyễn Quang Anh
Đã bảo là không được chạy mà…/ Anh thì thầm /
Hoàng Đức Duy
Nhưng mà… em thích chạy mà! / Duy cười khúc khích, thỏ thẻ /
Quang Anh không trả lời, chỉ ôm chặt em hơn. Mùi hương sữa tươi nhẹ nhàng từ tóc Duy lan tỏa vào không khí. Anh lại cảm thấy mình không thể dừng lại, muốn ôm em mãi như vậy.
Hoàng Đức Duy
Em thích mùi này lắm / Duy tiếp tục thì thầm /
Nguyễn Quang Anh
Mùi này á? / Anh nhẹ nhàng vén tóc Duy, rồi khẽ hít một hơi /
Hoàng Đức Duy
Ừ, mùi của anh. Cứ như là… anh là của em vậy.
Quang Anh không biết nói gì. Cậu nhìn Duy, rồi nhẹ nhàng nói:
Nguyễn Quang Anh
Anh cũng vậy. Anh sẽ luôn ở bên em, Duy.
Đêm hôm đó, khi cả hai chuẩn bị đi ngủ, Quang Anh nằm bên cạnh Duy, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của em.
Nguyễn Quang Anh
Ngủ đi, em
Hoàng Đức Duy
Anh… anh không ngủ sao?
Nguyễn Quang Anh
Anh không ngủ được. Anh muốn nghe em nói thêm chút nữa.
Hoàng Đức Duy
Vậy anh muốn em nói gì?
Nguyễn Quang Anh
Em… có nhớ mùi của anh không?
Hoàng Đức Duy
/ Duy ngơ ngác nhìn Quang Anh, rồi lại đỏ mặt / Mùi của anh? Em nhớ chứ, sao lại không.
Nguyễn Quang Anh
Anh sẽ luôn để em ngửi mùi đó, Duy… vì anh chỉ có thể là của em.
Duy không nói gì, chỉ nhìn Quang Anh, trái tim đập nhanh hơn. Em chưa từng nghĩ rằng mình sẽ yêu anh đến mức này, nhưng có lẽ, từ lâu rồi, tình yêu ấy đã ở ngay bên cạnh. Cả hai, đều không dám thừa nhận, nhưng lại không thể thiếu nhau.
Nguyễn Quang Anh
Ngủ đi… anh ở đây.
Hoàng Đức Duy
Vâng… anh Quang Anh
Cả hai chìm vào giấc ngủ, trong vòng tay ấm áp, giữa mùi hương sữa tươi ngọt ngào và sự bình yên tuyệt đối
tgia 🐟🐟
Quang Anh mới 7 t thoii
Download MangaToon APP on App Store and Google Play