[TF Gia Tộc F4] Hè Trong Chuồng Khóa
Chương 1: Bắt Đầu Từ Một Cái Xe Buýt
Tiếng thắng gấp rít lên, đánh thức không khí oi ả đầu hè của vùng nông thôn Trùng Khánh.
Con đường đất bụi mù, cây cối hai bên khô khốc nhưng xào xạc gió.
Chiếc xe buýt mười sáu chỗ vừa khựng lại, làm mấy cậu trai bên trong ngả nghiêng, đứa ngáp dài, đứa đang ngủ gật bật dậy.
Trần Dịch Hằng
Fuck… Ai thắng kiểu gì thế?!
Một giọng nửa Trung nửa Anh vọng lên.
Trần Dịch Hằng lồm cồm bò dậy khỏi ghế, mái tóc nâu rối tung, trán lấm tấm mồ hôi.
Trần Dịch Hằng
Ông làm tui suýt gãy cổ đấy, chú tài xế!
Từ dãy ghế sau cùng, Dương Bác Văn khẽ bật cười.
Cậu nhẹ nhàng kéo lại dây túi xách, chỉnh áo, giọng ôn tồn:
Dương Bác Văn
Dịch Hằng à, chắc là có gì đó phía trước nên chú ấy mới thắng gấp.
Tả Kỳ Hàm
Hy vọng là đừng có trâu bò chết giữa đường…
Tả Kỳ Hàm cười toe toét, giọng khàn khàn vì vừa hát karaoke trên xe gần một tiếng đồng hồ.
Tay cậu vươn dài qua vai Dương Bác Văn, siết nhẹ.
Tả Kỳ Hàm
Cũng giống như anh chết vì em mỗi ngày ấy.
Dương Bác Văn
Tả Thiên, mày đủ rồi đấy.
Bác Văn nhíu mày, gạt tay người yêu xuống.
Dương Bác Văn
Ở đây đông người.
Cậu nói vậy, nhưng không giấu được vết đỏ nơi vành tai.
Phía ghế giữa, Trần Tuấn Minh và Trần Tư Hãn đang thi nhau… so tay.
Trần Tuấn Minh
Tay mày yếu xìu, mày nghĩ đánh nhau được với ai?
Trần Tư Hãn
Chứ mày mạnh chắc?
Tư Hãn cười khẩy, gác chân lên ghế trước.
Trần Tư Hãn
Tao chỉ nhường đấy.
Nhiếp Vĩ Thần – ngồi bên cạnh – đang livestream với gần 5.000 người xem trên Douyin.
Cậu đưa camera lia khắp xe, giọng đầy phấn khích:
Nhiếp Vĩ Thần
Đây là chuyến thực nghiệm trang trại đầu hè siêu đặc biệt mà tao đã trúng vé rút thăm! Mấy bạn sinh viên đến từ khắp nơi, mỗi người một kiểu. Xem đây—
Camera quay sang Trương Quế Nguyên, đang dựa đầu vào cửa sổ nhắm mắt, tai nghe nhạc, vẻ ngoài đúng chuẩn “trai ngoan nhưng không đơn giản”.
Trương Quế Nguyên
Đừng quay tao…
Quế Nguyên mở mắt, liếc Nhiếp Vĩ Thần.
Nhiếp Vĩ Thần
Biết rồi, idol lạnh lùng~
Ghế đầu, Trương Hàm Thụy đang đọc tài liệu ngành Dược.
Vương Lỗ Kiệt ngồi cạnh thỉnh thoảng liếc sang, lặng lẽ đưa nước, như thể sợ anh ấy… mất nước vì cau mày quá lâu.
Vương Lỗ Kiệt
Anh Thụy, uống nước đi. Đừng cọc hoài vậy, sắp vào rừng rồi đấy.
Trương Hàm Thụy
Tao không cọc.
Hàm Thụy đáp gọn lỏn, nhưng tay vẫn nhận lấy chai nước.
Chiếc xe tiếp tục chạy vào một con đường nhỏ, lổm ngổm sỏi đá.
Một cánh cổng sắt cũ kỹ hiện ra trước mặt, bên trên là hàng kẽm gai sắc lạnh.
Biển tên trang trại mờ nhòe chữ, như bị cạo mất:
“Trại Thực Nghiệm Số 07 - Không phận sự miễn vào”
Chú tài xế khịt mũi, lẩm bẩm:
“Mấy cái dự án này kỳ thật. Bảo là trải nghiệm sinh thái mà rào như nhà tù.”
Một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng, mang bảng tên “Lý Viễn – Quản lý” bước ra, gật đầu chào:
“Các em là nhóm thực nghiệm năm nay đúng không? Vào đi. Mỗi người một phòng, tên ghi trong hồ sơ. Nội quy có sẵn trong sảnh.”
Khu nhà chính nằm ở giữa trang trại, kiến trúc gỗ ba tầng kiểu cổ, khá rộng.
Mùi gỗ ẩm, đất, cỏ tươi, và phân động vật quyện lại tạo thành thứ mùi… khó gọi tên.
Trần Dịch Hằng
Smells like cow shit.
Dịch Hằng nhăn mũi, giơ ngón cái lên với Kỳ Hàm.
Trần Dịch Hằng
Thử làm tình trong rừng kiểu gì với cái mùi này đi bro.
Tả Kỳ Hàm
Càng thêm hoang dã chứ sao.
Kỳ Hàm cười toe toét, ngoắc Bác Văn.
Tả Kỳ Hàm
Anh nói đúng không?
Bác Văn không đáp, chỉ liếc người yêu với ánh mắt “liêm sỉ rơi đâu mất rồi?”.
Phòng ốc đều cách xa nhau, có cửa sổ hướng ra cánh đồng.
Ai nấy kéo vali vào phòng riêng.
Quản lý Lý Viễn nhấn mạnh:
“Từ 7 giờ tối trở đi, không ai được tự tiện ra khỏi nhà chính nếu không có việc. Không ai được xuống tầng hầm. Không ai được đi vào chuồng súc vật ban đêm. Và… đừng tự ý hỏi về những người từng đến đây.”
Mọi người nhìn nhau, bối rối.
Trần Tuấn Minh
Sao nghe giống trong phim vậy? Có gì đâu mà phải cấm?
”Đây là quy định của bên nghiên cứu. Đủ ba tuần, các cậu sẽ hiểu.”
Ông ta nhếch mép, xoay người bỏ đi.
Buổi chiều trôi qua trong không khí nóng hầm hập.
Vài người thay đồ ra sân chơi bóng rổ – Dịch Hằng, Tuấn Minh, Quế Nguyên – còn lại thì loanh quanh làm quen với nhà bếp, nhà tắm, khu trồng rau.
Vương Lỗ Kiệt vô tình nhặt được một con chuột chết khô dưới gầm giường.
Vương Lỗ Kiệt
Ủa… Con này bị nát sọ rồi.
Trương Hàm Thụy
Có thể do bị con gì cắn.
Trương Hàm Thụy nhún vai.
Trương Hàm Thụy
Chuột tranh ăn dữ lắm.
Vương Lỗ Kiệt
Không. Nó không giống chuột cắn nhau.
Lỗ Kiệt khịt khịt mũi, cau mày.
Vương Lỗ Kiệt
Nó… như bị vật gì sắc nhọn đâm vào đầu vậy.
Tối đến, cả nhóm ăn cơm chung trong phòng ăn tầng một.
Gà xào, rau muống, canh bí đỏ, cơm trắng — trông thì đơn giản nhưng ngon lạ thường.
Trần Tư Hãn
Mày là đầu bếp à?
Trần Tư Hãn
Mẹ ơi, món canh này tao muốn lấy về cưới luôn.
Bác Văn cười nhẹ, lắc đầu:
Dương Bác Văn
Tao học ngành Tâm lý, không phải nấu ăn. Nhưng hồi nhỏ sống với bà ngoại nên biết vài món.
Vĩ Thần quay camera sang, nói với fan:
Nhiếp Vĩ Thần
Thấy chưa? Đẹp trai mà còn nấu ăn. Bảo sao Tả Thiên bám lấy như chó cắn gấu quần.
Tả Kỳ Hàm
Nói như vậy là tao yêu thằng Văn chỉ vì nó nấu ăn giỏi á?
Tả Kỳ Hàm ngậm miệng nhai cơm, giơ tay lên vỗ vai người yêu.
Tả Kỳ Hàm
Không phải. Vì nó biết chiều tao trên giường nữa.
Trương Quế Nguyên
Tao thề, mày đúng là mất dạy thật sự
Quế Nguyên nhăn mặt, bật cười.
Trương Quế Nguyên
Còn nói được nữa.
Tả Kỳ Hàm
Ít nhất tao trung thực.
Bữa ăn kết thúc bằng tiếng cười râm ran.
Nhưng khi đèn dần tắt bớt, một âm thanh lạ vang lên phía chuồng bò.
Trần Tuấn Minh
Có ai nghe thấy tiếng cửa không?
Tuấn Minh chớp mắt, quay ra cửa sổ.
Trương Hàm Thụy
Gió thôi.
Hàm Thụy đáp ngắn, nhưng bàn tay dưới bàn khẽ siết chặt.
Mặt anh không thay đổi, nhưng ánh mắt thì lặng đi.
Tả Kỳ Hàm mò sang phòng Dương Bác Văn.
Tả Kỳ Hàm
Cho ngủ ké. Mấy con bò làm ồn quá.
Dương Bác Văn
Mày ngủ đi. Đừng giở trò.
Tả Kỳ Hàm
Không giở trò, chỉ ôm thôi. Thật mà.
Cậu ôm chặt từ sau lưng, mặt dụi vào gáy Bác Văn như mèo.
Bên ngoài, một bóng người lặng lẽ đứng ở cánh cổng sắt đã đóng.
Bóng lưng nhỏ gầy, đội mũ, đứng đó như thể đã nhiều giờ.
Trong tay người đó… là một vật gì đó giống ống nhòm.
Sáng hôm sau, Vương Lỗ Kiệt đi ngang chuồng dê.
Bên cạnh một bãi đất ẩm ướt có gì đó nhô lên.
Và cái mùi tanh nồng kỳ lạ.
Vương Lỗ Kiệt
Trương Hàm Thụy… lại đây coi cái này nè…
Sắc mặt cả hai thay đổi ngay khi họ cúi xuống.
Vương Lỗ Kiệt
Khoan. Không phải thật đâu. Nhìn kĩ đi…
Vật thể đó là… mô hình tay người.
Như thể ai đó muốn ai đó phát hiện.
Và trò chơi kỳ lạ… mới chỉ vừa bắt đầu.
Chương 2: Cánh Cửa Không Bao Giờ Khóa
Tiếng gà gáy đầu tiên vọng từ xa, xuyên qua làn sương mờ trắng phủ trên khắp cánh đồng.
Trương Hàm Thụy vẫn đứng yên bên bãi đất cạnh chuồng dê, tay anh nắm chặt chiếc mô hình bàn tay nhựa — vật thể trông như xác chết bị vùi — giờ đang lấm lem bùn đất và máu khô nhân tạo.
Vương Lỗ Kiệt thì đã quay người đi vòng vòng quanh khu vực, miệng lẩm bẩm:
Vương Lỗ Kiệt
Đứa nào rảnh quá chơi mấy trò hù nhau vậy? Còn dán máu giả, cắm móng nữa… mày nhìn móng tay kìa, sơn hồng nhạt… ghê vãi.
Anh im lặng quá lâu, đến mức Lỗ Kiệt phải ngừng lại.
Vương Lỗ Kiệt
Ê… anh ổn không đấy?
Trương Hàm Thụy
Có người đang thử phản ứng của chúng ta.
Hàm Thụy chậm rãi nói, ánh mắt như dừng lại ở khoảng không vô hình nào đó phía chuồng bò.
Trương Hàm Thụy
Hoặc thử xem ai yếu bóng vía.
Khi cả nhóm ngồi xuống ăn sáng trong phòng ăn – cháo trắng và trứng muối – Dương Bác Văn liếc nhìn thấy vết bùn trên ống quần Hàm Thụy và cả tay áo Vương Lỗ Kiệt.
Nhưng Kỳ Hàm thì lên tiếng ngay:
Tả Kỳ Hàm
Ủa hai người sáng ra chui xuống ruộng à? Sao bẩn dữ vậy?
Vương Lỗ Kiệt
Không phải ruộng. Chuồng dê.
Lỗ Kiệt nói, vứt đại cái khăn tay lên bàn.
Vương Lỗ Kiệt
Có đứa bày trò bỏ mô hình tay người ngay bãi đất. Làm như phim kinh dị ấy.
Trần Tư Hãn
Mô hình tay người?
Trần Tư Hãn
Tay kiểu… chặt rời? Có máu không?
Vương Lỗ Kiệt
Có, máu giả. Và móng tay sơn hồng.
Vương Lỗ Kiệt
Còn đính cỏ lên như mới lôi từ đất ra.
Trần Dịch Hằng phá lên cười:
Trần Dịch Hằng
Tao biết ngay! Chắc do mấy nhóm năm trước để lại dọa nhau. Đúng style sinh viên chơi ác.
Quế Nguyên chống cằm, mắt vẫn dán vào điện thoại:
Trương Quế Nguyên
Mô hình mới hay cũ?
Hàm Thụy đáp, vẫn không đụng đũa.
Trương Quế Nguyên
Vậy không phải đồ bỏ quên đâu.
Một loại căng thẳng lặng thầm len vào không khí.
Tầm giữa trưa, khi mọi người đang tản ra làm quen với khu chăn nuôi và vườn rau theo nhóm, Dương Bác Văn được phân đi cùng Tuấn Minh, Quế Nguyên và Nhiếp Vĩ Thần.
Nhiệm vụ của họ là kiểm tra khu nhà kho gần chuồng heo – nơi lưu trữ thức ăn chăn nuôi và công cụ nông nghiệp.
Cánh cửa nhà kho khép hờ.
Bên trên là ổ khóa to, nhưng chỉ móc vào mà không bấm chốt.
Trần Tuấn Minh
Ơ… Cửa mở hở?
Tuấn Minh cau mày, bước đến.
Trần Tuấn Minh
Không phải nội quy cấm vào mấy khu thế này nếu không có người quản lý à?
Trương Quế Nguyên
Thử xem.
Quế Nguyên đẩy nhẹ, cửa kêu két một tiếng dài.
Một làn không khí ẩm, nặng mùi sắt gỉ phả ra.
Bên trong tối om, chỉ có ánh sáng rọi qua khe cửa.
Gạch lát nền ẩm mốc, các kệ gỗ sắp xếp lộn xộn.
Nhiếp Vĩ Thần bật camera:
Nhiếp Vĩ Thần
Đang livestream nè. Khu nhà kho ma quái. Ai coi phim ‘Nhà trọ chăn heo’ chưa? Cái này y hệt.
Dương Bác Văn
Ở đây không nên livestream. Có thể có camera theo dõi nội bộ.
Nhiếp Vĩ Thần
Đây là điện thoại tao, mạng tao, tao—
Tiếng gì đó rơi xuống từ phía trong.
Lăn xoắn xoắn trên nền gạch.
Quế Nguyên là người đầu tiên bước vào, cúi nhặt thanh sắt lên.
Trương Quế Nguyên
Cái gì đây… ống nước? Không… ống tiêm?
Trần Tuấn Minh
Không. Là dụng cụ tiêm cho gia súc. Cỡ này… có thể dùng cho heo.
Trên đầu kim còn dính lại một ít dịch màu nâu đục.
Dương Bác Văn
Không phải thuốc kháng sinh thông thường.
Dương Bác Văn
Chất lỏng sẫm màu, đặc như máu đông loãng… không giống thứ dùng trong chăn nuôi.
Nhiếp Vĩ Thần
Có thể là đồ cũ.
Vĩ Thần vẫn cố cười, nhưng giọng đã chậm lại.
Bác Văn bỗng cúi xuống một ngăn kệ.
Tay cậu lôi ra một xấp giấy in nhăn nhúm.
“Báo cáo theo dõi hành vi phản ứng – Đối tượng 07 đến 15”
Trần Tuấn Minh
Cái quái gì vậy?
Trần Tuấn Minh
Nghiên cứu gì mà ghi kiểu này?
Bên trong là bảng thống kê ghi chép bằng tay, dòng cuối cùng được tô đỏ:
“Đối tượng số 11: Bắt đầu phản ứng hoang tưởng cấp độ thấp. Từ chối ăn uống tập thể. Có xu hướng tự tách nhóm. Đề xuất đưa vào phòng 12 – khóa trong 3 ngày.”
Trương Quế Nguyên
Chỗ này… từng có người bị giam?
Quế Nguyên hạ thấp giọng.
Dương Bác Văn
Không phải trại sinh thái bình thường.
Dương Bác Văn
Đây là nơi từng có nghiên cứu hành vi – hoặc điều trị tâm lý không chính thống.
Buổi tối hôm đó, mọi người tụ lại ở phòng sinh hoạt chung.
Không ai nói gì nhiều về việc tìm thấy tài liệu trong nhà kho – chỉ Dương Bác Văn, Hàm Thụy và Quế Nguyên biết nội dung chi tiết.
Nhưng không khí nặng nề đã rõ.
Tả Kỳ Hàm nhìn Bác Văn, cố pha trò:
Tả Kỳ Hàm
Mọi người đừng nghiêm túc quá. Có thể là một dạng ‘game vai diễn’. Biết đâu tụi mình đang được thử thách phản ứng tâm lý để xét điểm?
Trần Tư Hãn
Còn ai thấy cái bức tranh ở tầng ba chưa?
Trần Dịch Hằng
Tranh nào?
Trần Tư Hãn
Cái tranh vẽ chín người đứng giữa cánh đồng. Mặt ai cũng xoay ngược. Không rõ nét. Nhưng… áo quần thì giống bọn mình.
Nhiếp Vĩ Thần
Có thể là ngẫu nhiên thôi…
Hàm Thụy cắt lời, rót nước.
Trương Hàm Thụy
Tôi đếm rồi. Chín người. Mỗi người có một đặc điểm giống một trong chúng ta.
Vương Lỗ Kiệt
Anh đang nói thật đấy à?
Trương Hàm Thụy
Tao chỉ nói sự thật.
Anh uống nước, không nhìn ai.
Gần nửa đêm, Tư Hãn ra ngoài sân đi vệ sinh.
Dưới ánh đèn vàng, cậu rẽ qua hông nhà chính, nơi có nhà vệ sinh tạm.
Cánh cửa chuồng bò đang mở hé.
Cái chuồng mà sáng nay còn bị khóa.
Một bóng đen lướt qua khe cửa.
Tay cậu run nhưng vẫn đẩy nhẹ cửa ra.
Nhưng giữa nền đất có thứ gì đó vừa bị kéo đi – để lại vệt dài… màu đỏ, loang ra, ngoằn ngoèo như bị cái gì đó… lôi vào bóng tối.
Chương 3: Tiếng Rít Sau Cánh Cửa
Âm thanh đầu tiên trong buổi sáng thứ ba là tiếng rít ken két.
Không phải tiếng động vật.
Nó phát ra từ đâu đó ngay bên trong hành lang tầng một.
Tư Hãn vẫn nằm bất động dưới tấm chăn mỏng, mắt mở to.
Cậu không ngủ được sau chuyện đêm qua.
Cậu không dám kể ai nghe về vệt máu sau chuồng bò, cũng chẳng dám xác nhận liệu có phải máu thật hay không.
Chỉ biết rõ một điều: ai đó đã ở trong đó trước mình.
giọng Dịch Hằng vọng từ ngoài cửa.
Trần Dịch Hằng
Ra ăn sáng chưa? Tao đói.
Tư Hãn bật dậy như lò xo, vớ lấy điện thoại, rồi kéo cửa.
Dịch Hằng đứng đó, tay cầm ly sữa đậu nành nóng.
Trần Dịch Hằng
Mày bị gì vậy? Trông như thức trắng đêm.
Trần Tư Hãn
Không ngủ được.
Trần Dịch Hằng
Chuyện đêm qua à? Mà khoan, mày nói gì tối qua? Chuồng bò?
Tư Hãn lưỡng lự một lúc, rồi gật đầu:
Trần Tư Hãn
Cửa mở. Tao thấy có bóng ai đó… hoặc cái gì đó, không rõ.
Trần Dịch Hằng
Bên trong có ai không?
Trần Tư Hãn
Không. Nhưng có vệt dài màu đỏ, giống như… máu.
Dịch Hằng im lặng một lúc, rồi vỗ vai cậu:
Trần Dịch Hằng
Mày có biết đây là dịp thực nghiệm không? Tao nghi là mấy giáo sư bày trò thử phản ứng sinh viên. Mày xem, bọn mình đều được chia nhóm, ghi chép hành vi. Có thể đây là ‘game vai diễn’ thật.
Trần Tư Hãn
Nhưng nếu người trong tranh ở tầng ba là bọn mình thật thì sao?
Trần Dịch Hằng
Tranh nào?
Trong phòng ăn, không khí căng như sợi dây đàn.
Trương Quế Nguyên đang kiểm tra camera an ninh của ngôi nhà chính.
Từng góc được quét qua — bếp, hành lang, sân trước, chuồng dê — không phát hiện điều gì lạ.
Trương Quế Nguyên
Nhưng chuồng bò thì không có camera.
anh nói, nhấn mạnh từng chữ.
Nhiếp Vĩ Thần, miệng nhai nửa cái bánh màn thầu, ngẩng đầu:
Nhiếp Vĩ Thần
Hay là tối nay tụi mình thử đặt camera hành trình trong đó? Tao có một cái GoPro mini mang theo. Tối ai dám canh thì…
Trương Quế Nguyên
Không ngạc nhiên.
Dương Bác Văn khẽ liếc Kỳ Hàm, không nói gì.
Cậu đang ngồi ở cuối bàn, ăn chậm.
Dường như có gì đó đè nặng trong lòng.
Có lẽ vì đêm qua, khi Kỳ Hàm lén mò vào phòng cậu, không hỏi không gõ cửa, chỉ thì thầm vào tai một câu:
Tả Kỳ Hàm
“Anh muốn được làm chuyện đó với em… trong chuồng bò.”
Câu nói ấy cứ ám ảnh Bác Văn như tiếng thì thầm của một kẻ lạc trí.
Buổi chiều hôm đó, các nhóm sinh viên được chia làm hai nhiệm vụ: nhóm 1 chăm sóc vườn rau, nhóm 2 kiểm tra lại hệ thống máng nước chuồng gà.
Dương Bác Văn được cử đi cùng Trương Hàm Thụy, Trương Quế Nguyên và Vương Lỗ Kiệt đến khu chuồng gà nằm phía đông khu đất.
Vương Lỗ Kiệt
Mùi gà với mùi phân ở đây hòa quyện… như sự nhục nhã vậy.
Lỗ Kiệt bịt mũi, nhăn nhó.
Trương Quế Nguyên
Chẳng lẽ mày tưởng trại sinh thái có mùi hoa nhài chắc?
Trong lúc đó, Hàm Thụy đã phát hiện một điều bất thường: máng nước trống trơn, dù bể chứa vẫn còn đầy.
Trương Hàm Thụy
Có ai vặn van khóa không đúng cách.
anh nói, kiểm tra chỗ nối ống.
Trương Hàm Thụy
Hoặc cố tình tháo ra rồi lắp lại lỏng lẻo.
Trương Quế Nguyên
Sao lại cố tình?
Trương Hàm Thụy
Để lũ gà khát. Mà khi gà khát, chúng bắt đầu mổ nhau.
Cả nhóm quay lại nhìn: vài con gà trống đang dí nhau trong góc, mổ túi bụi vào cổ đối phương.
Có con còn bị thương ở mắt.
Vương Lỗ Kiệt
Ê, ai chơi ác thế?
Trương Hàm Thụy
Chỉ có thể là người trong nhóm.
Dương Bác Văn
Hoặc ai đó sống ở đây.
Bác Văn buông câu đó bằng giọng bình thản đến lạnh người.
Tối hôm đó, họ đặt camera GoPro vào trong chuồng bò, đúng vị trí mà Tư Hãn nói đã thấy vệt máu.
Người canh đầu tiên là Trần Tuấn Minh và Nhiếp Vĩ Thần.
Họ ngồi ngoài sân, cách chuồng vài mét, bên đống củi, vừa nướng khoai vừa kể chuyện ma.
Nhiếp Vĩ Thần
Tụi mày có biết tại sao trong phim kinh dị không ai ở lại xem camera đến cuối không?
Trần Tuấn Minh
Vì bọn nó bị ngu.
Vĩ Thần bật cười, rồi đột nhiên hạ giọng:
Nhiếp Vĩ Thần
Ê, nhưng mà mày có để ý không? Hồi trưa… chuồng heo có tiếng… như kiểu… tiếng rên rỉ.
Trần Tuấn Minh
Chắc con heo đang đẻ.
Nhiếp Vĩ Thần
Không. Tiếng như người. Rên nhỏ nhỏ… khe khẽ… Tao tưởng là tiếng mày ngủ trưa chứ… Nhưng lúc đó phòng mày trống.
Họ cùng nhau nhìn về phía chuồng heo – nơi tối đen như mực.
Lúc nửa đêm, Kỳ Hàm và Dương Bác Văn cùng lên trực.
Dương Bác Văn
Em ngủ không được, nên canh với anh luôn.
Kỳ Hàm ngồi sát lại, giọng như cợt nhả:
Tả Kỳ Hàm
Anh thích ban đêm. Không khí lạnh… da dính nhau… tiếng thở gần như đang run…
Tả Kỳ Hàm
Em…có tin mình đang bị theo dõi không?
Kỳ Hàm hỏi, giọng đột ngột nghiêm túc.
Cả hai nhìn về phía màn hình điện thoại đang phát trực tiếp hình ảnh từ chuồng bò.
Trên màn hình, một bóng đen lướt qua ống kính.
Không rõ hình dáng, không có tiếng động.
Dương Bác Văn
Có thể là động vật.
Bác Văn nói, nhưng giọng run nhẹ.
Một phút sau, tiếng rít lại vang lên.
Trần Tư Hãn
Lại là tiếng đó…
Tư Hãn thở mạnh, vừa chạy tới.
Trần Tư Hãn
Tao lại nghe lúc nãy!
Tả Kỳ Hàm
Ai trong bọn mình vừa vào nhà chính?
Mọi người đều đang ngoài sân, tụ tập vì tiếng rít.
Dịch Hằng rọi đèn pin về phía hành lang.
Cánh cửa tầng một… vừa đóng lại.
Chỉ có thể đóng bằng cách kéo mạnh từ bên trong.
Trương Hàm Thụy
Ai ở trong nhà?!
Nhiếp Vĩ Thần
Có thể là một trong chúng ta.
Nhiếp Vĩ Thần
Hoặc… có ai chưa từng rời khỏi nơi này.
Trần Tư Hãn
Cánh cửa đó… chưa từng khóa. Nhưng hôm qua, tao đã khóa rồi.
Mọi người quay lại nhìn cậu.
Trần Tư Hãn
Tao khóa rồi. Tao nhớ rõ mà… Tao… Tao thề.
Câu cuối của cậu bị át bởi một tiếng cười khe khẽ — vang lên từ phía sau nhà.
Không phải tiếng ai trong nhóm.
Và lần này, camera bị cắt.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play