Hoàng Đức Cảnh
Thư cha gửi con – người con trai nơi đất khách Paris
Con trai,
Cha ngồi viết cho con trong một buổi chiều quê lặng gió. Ngoài kia, bầy chim sẻ đã về làm tổ dưới mái hiên nhà, còn lòng cha thì cứ quặn lên từng cơn khi nghĩ đến con – đứa con trai đang ở tận bên kia bán cầu, giữa lòng Paris hoa lệ.
Cha nghe nói con vẫn đang đi học. Tốt. Nhưng kèm theo đó là những lời thì thầm không vui: tiệc tùng, rượu bia, chơi bời trác táng. Người ta kể lại, không phải để mách, mà vì thương. Còn cha, nghe mà lạnh cả sống lưng.
Con có còn nhớ lúc con rời sân bay không? Cha bắt tay con, không nói nhiều, chỉ nói một câu: “Đi học cho nên người.” Câu đó không hoa mỹ, không màu mè. Nhưng nó là cả cuộc đời, là hy vọng mà cha đặt hết vào con. Vậy mà giờ đây, thay vì dốc sức học hành, con lại thả mình vào những cuộc vui ngắn ngủi, những nơi hào nhoáng nhưng rỗng tuếch.
Con lớn rồi, cha không thể kiểm soát từng bước chân con nữa. Nhưng làm người, thì phải biết giới hạn. Tiền bạc cha gửi qua không phải để con đốt vào quán bar, sàn nhảy, hay những thú vui chóng tàn. Đó là cả mùa gặt cha gùi lúa, là những ngày cha đi làm không dám nghỉ, là mồ hôi và cả tuổi già đang cạn dần.
Cha không cấm con vui chơi. Nhưng vui thế nào để còn giữ được mình. Học thế nào để không phụ lòng người ở nhà. Cha không mong con thành ông này bà nọ, chỉ cần con sống tử tế, có ý chí, biết đâu là nhà để quay về.
Nếu mỏi mệt, nếu thấy Paris dần nuốt mất con, thì con hãy về. Về với mái nhà nhỏ nơi làng quê cũ. Cha còn đây. Vẫn ngồi nơi bậc cửa, vẫn nhìn ra ngõ mỗi chiều.
Vẫn là cha của con.
Cha.