CÁM ƠN ANH ĐÃ ĐẾN
chương 1: lần đầu gặp
Mình sẽ giới thiệu một số nhân vật góp mặt nhé
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh là một học sinh cá biệt ỷ gia đình giàu có nên bạo lực người khác không nể nang gì đến giáo viên. Tất nhiên là vung tay phung phí để chọn cho mình được những sở thích mà bản thân muốn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy là một học sinh mới chuyện đến học lực thì không phải bàn rồi. Duy bị gia đình bạo lực khi còn ở với cậu của Duy. Cha thì mất mẹ đi thêm bước nữa cưới một người chồng gia trưởng vũ phu ông ta không đi làm suốt ngày ở nhà nhậu nhẹt say xỉn.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng là bạn thân của Quang Anh tất nhiên cũng ăn chơi không kém gì nhưng mà cân bằng việc học và chơi bời hơn
Đặng Thành An
Đặng Thành An là bạn thân của Duy. An rất đanh đá và luôn có mặt để bảo vệ Duy lúc Duy cần
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương hiện tại đang đi du học cùng Pháp Kiều với sự quản thúc của Kiều nên tất nhiên không thể nào mà chơi bởi như Hùng và Quang Anh được
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp hay còn được gọi là biệt danh thân thương là Pháp Kiều. Kiều rất dễ thương và giỏi về mảng nấu ăn hễ khi nào mà thấy Dương đứng cạnh bếp là quýnh tới tấp
Và một số nhân vật khác mong mọi người sẽ ủng hộ
Sáng thứ Hai, tiết đầu tiên. Duy mới chuyển vào lớp 11A1. Cậu bước vào lớp trong ánh mắt tò mò của mọi người. Anh ngồi trong góc cuối lớp, tai đeo một bên tai nghe, chân gác lên bàn.
Cô giáo
Nào cả lớp trật tự nhé
Cô giáo
Hôm nay chúng ta sẽ chào đón một thành viên mới
Cả lớp bắt đầu bàn tán về học sinh mới này
Một số bạn nữ: không biết có phải trai đẹp không nữa ?
Cô giáo
Nào cả lớp. Em vào đây
Duy rụt rè đi vào nhìn lớp
Cả lớp ồ lên về sự đẹp trai của cậu
Cô giáo
Nào bây giờ em giới thiệu đi
Hoàng Đức Duy
Vâng, chào mọi người mình là Hoàng Đức Duy mọi người gọi mình là Duy cũng được mong mọi người giúp đỡ
Cô giáo
Được rồi em xuống chỗ bạn Quang Anh ngồi nhé
Rồi bước chậm về phía cuối lớp, nhìn quanh tìm chỗ.
Quang Anh liếc lên khi nghe tên mình, rồi lơ đãng nhìn ra cửa sổ.
Hoàng Đức Duy
(nhẹ giọng, lịch sự):
Mình… ngồi đây được chứ?
Không đáp. Duy nhẹ nhàng kéo ghế ra, vừa ngồi xuống thì…
“RẦM!” – ghế bị đá mạnh ra sau. Duy suýt ngã ngửa, đỡ tay xuống đất, tim đập mạnh.
Nguyễn Quang Anh
(giọng nhỏ nhưng đầy đe dọa):
Tao nói mày được ngồi đây chưa?
Hoàng Đức Duy
(sững sờ, nhỏ giọng)
Mình… xin lỗi… nhưng cô bảo…
Nguyễn Quang Anh
Anh (ngắt lời):
Câm. Ở đây luật là tao đặt. Mày nghĩ ngoan ngoãn thì được yên à?
Duy không nói gì, lặng lẽ kéo ghế lại, ngồi thẳng lưng. Cả lớp im phăng phắc…
Một vài bạn thì thầm phía trên.
Bạn A:
– Lại đụng Quang Anh rồi… tội nghiệp ghê.
Bạn B:
– Thằng Duy chắc chịu không nổi đâu.
Quang Anh đột ngột giật quyển vở của Duy để trên bàn, mở ra đọc lướt.
Nguyễn Quang Anh
“Thích đọc sách, đam mê văn học”…
(cười khẩy)
Nguyễn Quang Anh
Loại mọt sách mềm yếu như mày… ở đây bị nuốt sống đấy.
Hoàng Đức Duy
(nhẹ nhàng nhưng kiên quyết)
Làm gì cũng được… nhưng đừng xé vở mình.
Nguyễn Quang Anh
(nhướng mày, xé toạc trang đầu, rồi thả xuống bàn)
Sao? Nổi giận đi. Đánh tao đi. Hay mày chỉ biết ngậm miệng chịu đựng?
Duy siết chặt mép bàn, nhưng không lên tiếng. Tay cậu khẽ run.
Nguyễn Quang Anh
(ghé sát tai Duy, thì thầm lạnh lẽo)
Tao ghét cái kiểu im lặng của mày hơn bất cứ thứ gì trên đời.
Tiếng chuông vào học vang lên. Giáo viên bước vào. Duy cúi mặt xuống, lấy bút ra. Anh gác tay sau gáy, ngửa người, nhếch môi cười nhẹ.
chương 2: Tớ còn ghét bản thân mình hơn cậu mà...
Sân trường lúc 9h15 sáng, nắng dịu. Học sinh lố nhố đi lại. Một vài nhóm đang ăn sáng trong lớp. Duy ngồi yên một mình ở bàn, lấy bánh mì từ cặp ra ăn. Vừa ăn vừa làm bài tập
Quang Anh ngồi ở dãy bàn đối diện, lấy chai nước uống, rồi bất ngờ đứng dậy, bước qua chỗ Duy.
Nguyễn Quang Anh
Ê mọt sách.
(Duy ngẩng đầu, chưa kịp phản ứng, thì bị Anh giật ổ bánh mì trên tay.)
Hoàng Đức Duy
Cậu…cậu làm gì vậy trả mì lại cho mình
Nguyễn Quang Anh
(nhíu mày, ngạc nhiên vì Duy dám nói)
Cái gì? Mày vừa lên giọng với tao đấy à?
Hoàng Đức Duy
(nhìn thẳng vào mắt Anh, giọng vẫn nhỏ nhưng chắc)
Đó là đồ của mình. Cậu có thể lấy bất cứ thứ gì, nhưng xin đừng lấy bữa sáng của người khác.
Anh cứng họng trong vài giây. Có cái gì đó rất mỏng manh… nhưng không yếu đuối, trong giọng nói của Duy.
Nguyễn Quang Anh
(cười khẩy, nhưng nụ cười méo mó)
Ghê chưa. Mới vào học chưa được một ngày mà đã lên giọng với tao
Nói rồi Quang Anh vứt mì xuống đất rồi nhìn Duy nói với vẻ giọng khinh bỉ
Nguyễn Quang Anh
Lượm đi. Nếu mày còn muốn ăn
Duy không nói gì chỉ lẳng lặng lượm ổ mì bỏ vào trong túi mà không một lời oán trách
Nguyễn Quang Anh
(nói nhỏ, giọng dịu lại, nhưng vẫn gai góc)
Mày lúc nào cũng như vậy hả?
Hoàng Đức Duy
(ngẩng lên, mắt nhìn thẳng)
Như thế nào?
Nguyễn Quang Anh
Cam chịu, yếu ớt. Không ghét tao à? / nhìn Duy/
Hoàng Đức Duy
(lặng một lúc, rồi đáp)
Có. Nhưng mình thấy… hình như tớ còn ghét bản thân hơn cả mình ghét cậu.
Anh sững người. Không hiểu sao tim lại nhói lên. Cậu nhìn Duy, thật lâu, rồi bỏ đi – không nói thêm lời nào.
Nguyễn Quang Anh
“Thằng đó là cái quái gì vậy? Nó không khóc, không giận, cũng không thách thức.
Mà sao chỉ một câu nói, lại khiến mình… thấy đau như vậy?”
Tác giả
Mình đây sau khi một thời gian ở bên character ai thì mình đã lấn sân sang NovelToon
Tác giả
He he mọi người ủng hộ cả hai giúp mình nhé thank you
Tác giả
Thật ra mình rất đắng đo về việc viết bên app W hay app này nhưng mà mình quyết định sẽ làm bên này trước ha để xem ổn không?
Tác giả
Nên rất cám ơn mọi người ủng hộ nhé gửi ngàn nụ hôn đến ❤️❤️❤️
chương 3: chỉ mình tao mới được bắt nạt mày
Chiều tan học. Trời âm u, mây xám. Sân trường vắng dần, chỉ còn vài nhóm học sinh. Duy đi bộ ra cổng sau, ôm cặp trước ngực.
Thì bỗng nhiên có ba nam sinh đi tới chặn đầu Duy
Nam sinh 1 (cà khịa):
Ê ê, không phải bạn học sinh mới luôn được điểm cao nè?
Nam sinh 2:
Học giỏi thì giỏi chứ đừng làm màu, được giáo viên khen suốt làm tụi tao thấy khó thở lắm.
Nam sinh 3: Này mày mới vào mà định làm trò cưng của thầy cô chứ gì có muốn ch*t không hả!!?
Duy lùi lại một bước, ôm cặp sát người.
Hoàng Đức Duy
Mình không có ý đó… Mình chỉ cố gắng học thôi…
Nam sinh 1 giật lấy cặp của Duy, ném xuống đất. Tập vở rơi tung tóe. Nam sinh 2 đẩy mạnh vai Duy khiến cậu va vào tường.
Hoàng Đức Duy
(nhỏ giọng, run):
Mấy bạn… làm ơn…đừng…
BỐP! – Nam sinh 3 giơ tay định tát Duy… nhưng bàn tay bị chặn lại giữa không trung.
Giọng trầm đục, đầy tức giận vang lên từ sau lưng.
Nguyễn Quang Anh
(lạnh tanh):
Bỏ tay ra. Nhanh.
Cả bọn quay lại – là Quang Anh. Cậu ném điếu thuốc xuống đất, ánh mắt lạnh đến buốt sống lưng
Nam sinh 1:
Tao nhớ không lầm là mày cũng bắt nạt nó mà hay là mày bắt đầu thích nó
Nguyễn Quang Anh
(bước tới, nắm cổ áo nó, gằn từng chữ) Muốn thử không? Nếu như tụi mày không muốn sống nữa và chuyện của tao mày mà xía vào là tao cho mày không thấy mặt trời đấy
Nam sinh 3:
Đi thôi tụi bây. Thằng này điên thật.
Cả bọn rút đi. Anh quay sang Duy, mắt vẫn còn đầy giận dữ. Duy thì vẫn đang run rẩy, mặt trắng bệch.
Nguyễn Quang Anh
(nhìn xuống, ngập ngừng):
Sao yếu thế hả? Có bao nhiêu sức cũng không biết phản kháng? Có làm sao không?
Hoàng Đức Duy
(giọng nghèn nghẹn):
Mình… không muốn đánh nhau với ai…Mình không sao hơi xước chút thôi
Quang Anh im lặng. Lâu lắm. Rồi thở dài, bước tới, nhặt lại từng quyển vở rơi dưới đất, lặng lẽ đặt lại vào cặp Duy.
Rồi... bất ngờ cậu vươn tay kéo nhẹ vai Duy vào ngực mình
Nguyễn Quang Anh
(nhỏ giọng, rất khẽ):
…Lần sau… nếu ai chạm vào mày nữa…bảo tao, tao xử lí cho
Hoàng Đức Duy
(mắt mở to, thì thầm):
Tại sao… cậu lại giúp mình?
Nguyễn Quang Anh
Không biết tự nhiên muốn giúp vậy thôi. Về đi không bố mẹ mày đợi
Hoàng Đức Duy
“Cậu ấy – người từng làm mình đau nhiều nhất…
Nhưng lại là người đầu tiên đứng ra bảo vệ mình.”
Nguyễn Quang Anh
“ Sao tự nhiên mình lại bảo vệ nó nhỉ thôi kệ ’'
Tác giả
Như thế này là đang ở cuộc điện thoại nhé <>
Nguyễn Quang Anh
< nói lẹ >
Nguyễn Quang Anh
< xe mày đâu nhớ có chiếc ngon lắm mà>
Lê Quang Hùng
< đang bảo dưỡng>
Nguyễn Quang Anh
<đường nào?>
Nguyễn Quang Anh
< 10 phút nữa>
Sau khi cúp máy thì Quang Anh lấy xe đi đón thằng bạn chí cốt của mình
Sau khi gọi cho Quang Anh xong thì Hùng vô tình đụng trúng An
Lê Quang Hùng
Cậu có sao không….( ngẩn người nhìn An vì quá xinh)
Đặng Thành An
Tớ không sao lần sau cậu cẩn thận nhé
Lê Quang Hùng
Ừm à cậu cho mình sđt đi mình sẽ bù cho đợt sau
Đặng Thành An
Không cần đâu mà
Lê Quang Hùng
Không sao coi như là lời xin lỗi của mình ấy mà
Đặng Thành An
À OK/ rồi lấy điện thoại cho số/ rồi Á
Lê Quang Hùng
Cám ơn cậu, mình xin phép đi trước
Lê Quang Hùng
Quang Anh tao ở đây
Đặng Thành An
“ người cũng đẹp trai á chớ’'
Nguyễn Quang Anh
Tủm tỉm gì đấy / nhìn Hùng /
Lê Quang Hùng
Mới xin infor bé kia đó thằng đần
Nguyễn Quang Anh
Mày mà nói tiếng nữa tao cho mày xuống xe đây biết rồi
Download MangaToon APP on App Store and Google Play