[DooGem] Cương Thi Trong Phòng Kính
Chương 1
Chương 1: Cuốn Sách Trong Bóng Tối
Lớp học buổi tối kết thúc, cả hành lang dãy A gần như không còn một bóng sinh viên nào. Những ánh đèn huỳnh quang cuối cùng lặng lẽ chớp tắt, phản chiếu trên nền gạch trắng nhợt.
Phòng thí nghiệm sinh học tầng 3 vẫn sáng đèn. Một mình Đỗ Hải Đăng ngồi trước bàn, laptop mở sáng, tay gõ đều đều. Mái tóc rối nhẹ vì vò đầu liên tục. Anh đang gồng mình hoàn thành bản mô phỏng enzyme để kịp hạn nộp ngày mai.
Mà quan trọng hơn… là người làm nhóm chung với anh vẫn chưa tới.
Đăng lấy điện thoại nhắn nhanh:
Đỗ Hải Đăng
> [22:41]
– Mày tới chưa? Tao ngồi đây gần một tiếng rồi.
Vài phút sau, cửa bật mở.
Huỳnh Hoàng Hùng
Có người tới rồi nèeeee!
Huỳnh Hoàng Hùng – với bộ hoodie xám trùm kín đầu, tay ôm hai ly trà sữa – bước vào, thở không ra hơi.
Huỳnh Hoàng Hùng
Trân châu đen Macchiato cho mày đây! Đường 70 đá 50, đúng gu chưa?
Đỗ Hải Đăng
Mày đi giao hàng hay đi làm bài nhóm vậy?
Huỳnh Hoàng Hùng
Lỡ thèm quá thì mua luôn hai ly! Với lại… làm nhóm với mày vui nên tao không tiếc công.
Hùng cười toe. Nụ cười nhẹ như gió đầu mùa. Hải Đăng khẽ nhếch môi nhưng không nói gì, quay lại với file excel dang dở.
Cả hai cùng ngồi làm việc, tiếng gõ phím, tiếng nhai trân châu xen lẫn vài câu chửi nhỏ vì sai công thức. Mọi chuyện tưởng sẽ trôi qua êm như mọi đêm học khuya.
Cho đến khi Hùng lùi ghế, vươn vai ngáp dài và… phát hiện ra một giá sách gỗ cũ kỹ sát tường bị che bởi rèm che bụi.
Huỳnh Hoàng Hùng
Ê Đăng… cái giá sách kia… trước giờ có ở đây không?
Đỗ Hải Đăng
Có. Tao nghĩ nó chỉ đựng sách giáo trình cũ thôi.
Huỳnh Hoàng Hùng
Nhưng có cái gì thò ra kìa…
Hùng tiến lại gần, cúi xuống và lôi ra một cuốn sách dày bị bụi phủ gần kín. Bìa bọc da màu nâu sẫm, có khắc chữ Tàu đỏ như máu ở gáy sách.
Huỳnh Hoàng Hùng
“Linh Thể Bất Tử – Ghi chép cấm về huyết cương thi thời Lê”?
Đăng ngừng gõ. Anh đứng dậy, bước lại cạnh Hùng. Hai người mở sách.
Trang đầu tiên là những hình vẽ tay – xác người móng dài, mắt trắng dã, miệng há to đang hút máu. Phía dưới là hàng loạt ghi chép – kỹ thuật phong ấn, bản đồ cổ, tên những nhà sư từng trấn yểm cương thi.
Huỳnh Hoàng Hùng
Mày nghĩ đây là tài liệu nghiên cứu thật? – Hùng hỏi, mắt mở to.
Đỗ Hải Đăng
Khó nói… Nhưng nếu là giả thì ai để nó trong phòng lab khoa sinh học?
Huỳnh Hoàng Hùng
Có bản đồ nữa nè. Hình như là… tầng hầm thư viện cũ?
Một sự tò mò mơ hồ – và cảm giác như mình sắp bước vào một thứ không thể quay đầu lại – đang âm ỉ lan ra giữa không khí vốn dĩ đã lạnh toát.
3 ngày sau – 23:55 đêm thứ Sáu
Thư viện cũ của trường – từ lâu bị bỏ hoang vì "ẩm mốc không đảm bảo an toàn" – không có đèn, không có người canh. Nhưng hôm nay, có hai cái bóng lén lút băng qua cổng sắt, theo đúng sơ đồ trong sách mà họ đã chụp lại.
Huỳnh Hoàng Hùng
Có chắc không đó Đăng… lỡ bị bảo vệ bắt thì…
Đỗ Hải Đăng
Bị bắt còn hơn là không biết cái xác đó là gì.
Cánh cửa tầng hầm khóa bằng ổ khóa số cũ. Đăng thọc một cây ghim vào, xoay một lúc thì tách, khóa bật mở.
Không khí bên dưới như ngưng lại. Từng hạt bụi dày đặc lơ lửng trong ánh sáng yếu ớt của điện thoại. Hai bên tường treo toàn ảnh cổ – các nhà khoa học thời Pháp, vài ghi chú bằng mực nâu nhạt. Và rồi… cánh cửa cuối cùng hiện ra.
Trên tay nắm cửa là một lá bùa dán.
Huỳnh Hoàng Hùng
Cái này… là thật đó hả? – Hùng nuốt nước bọt.
Đỗ Hải Đăng
Có vẻ là người cuối cùng ở đây không muốn ai mở nó.
Huỳnh Hoàng Hùng
Mày định… gỡ ra hả?
Đỗ Hải Đăng
Ừ. Mày sợ thì quay lại đi.
Huỳnh Hoàng Hùng
…Tao sợ, nhưng tao không bỏ mày lại.
Đăng quay sang nhìn Hùng. Trong tích tắc, ánh mắt hai người giao nhau – rất nhanh, rất lạ.
Anh gỡ lá bùa. Cửa mở ra, và…
Giữa phòng là một bể kính lớn, bên trong có một cái xác. Không thối rữa. Không mục nát. Nhưng cơ thể đó xám ngắt, móng dài nhọn như dao, ánh mắt khép hờ như đang ngủ.
Hùng nắm chặt tay áo Đăng.
Huỳnh Hoàng Hùng
Đăng… cái đó… cái đó đang… hít thở.
Chương 2
Chương 2: HƠI THỞ ĐẦU TIÊN CỦA XÁC CHẾT
Không gian trong phòng như đóng băng.
Cái xác trong bể kính không nhúc nhích, nhưng hơi thở của nó — đúng như Hùng nói — đang phập phồng rất nhẹ. Một chuyển động gần như không thể thấy bằng mắt thường, chỉ cảm nhận được bằng sống lưng lạnh toát và bàn tay run run không kiểm soát.
Huỳnh Hoàng Hùng
Mày thấy chưa? Tao không điên… Nó... nó còn sống.
Hùng lùi lại một bước, đụng vào Đăng. Cậu níu lấy tay áo anh, mắt không rời khỏi cỗ thi thể.
Đăng tiến lại gần bể kính, quan sát tỉ mỉ. Mỗi khớp xương của xác chết đều được giữ bằng sợi xích mỏng như tóc, dính chặt vào đáy bể. Dưới ánh đèn pin, trên trán nó là một lá bùa – chữ cổ đã nhòe, mực đỏ ngả sang nâu tím như máu khô.
Đỗ Hải Đăng
Cái này… không phải mô hình.
Huỳnh Hoàng Hùng
Dĩ nhiên là không. – Hùng siết tay Đăng chặt hơn. – Tao cảm thấy nó đang nhìn tao, Đăng à. Tao thấy rõ ánh mắt nó mở hé rồi.
Một tiếng rầm! vang lên từ phía cửa khiến cả hai giật nảy người. Đăng quay ngoắt lại, ánh sáng lia về phía sau, nhưng… không có gì.
Chỉ là một cái bóng vụt qua rất nhanh.
Huỳnh Hoàng Hùng
Có ai đó… có ai đó ngoài kia!
Đỗ Hải Đăng
Đi! – Đăng kéo Hùng chạy ra cửa.
Nhưng vừa quay lưng, cái xác trong bể đột nhiên phát ra một tiếng thở khẽ như rít gió. Lá bùa trên trán bắt đầu cháy chậm từ giữa, như có ai đốt bằng ý chí vô hình.
Huỳnh Hoàng Hùng
Đăng!! Bùa nó… nó cháy rồi kìa!!
Anh quay lại, nhưng quá muộn.
Mảnh vỡ bay loạn, máu bật ra từ cánh tay Đăng vì trúng một mảnh dài. Nhưng họ còn không kịp la lên, vì thứ vừa bò ra khỏi bể… không đi bằng chân. Nó trườn.
Một thân hình cao gần 1m8, chân khô quắt, tay co quắp như móc sắt, nó lê mình qua sàn với tiếng xích kéo loẹt xoẹt. Mắt trắng dã – nhưng tròng đen lờ mờ đang chuyển động, và miệng há ra, phát ra âm thanh khè khè như… đang học lại cách thở.
Đỗ Hải Đăng
Đừng nhìn thẳng vào nó! – Đăng gào lên, kéo Hùng chạy ngược về hành lang hầm.
Tiếng bước chân hoảng loạn vang vọng khắp tường đá. Gió lạnh từ cửa thông khí đập vào mặt như dao cắt.
Đăng và Hùng lao lên cầu thang, tay cầm đèn pin, tim đập loạn.
Vừa ra khỏi tầng hầm, cánh cửa sắt phía sau họ… tự đóng sầm lại.
Không còn tiếng trườn. Không còn âm thanh nào phía sau.
Chỉ có tiếng thở dốc và tiếng tim đập rầm rập trong lồng ngực.
Sáng hôm sau – tại phòng bảo vệ, cổng sau khu B
Chú Bảy
Mấy đứa tới muộn hai phút nữa là tao không tiếp rồi.
Giọng của chú Bảy khàn đặc vì thuốc lá. Ông ngồi trên chiếc ghế nhựa, tay cầm ly cà phê đen không đường, mắt không chớp nhìn cả hai đứa sinh viên đang ướt mồ hôi, mặt trắng bệch như sắp ngất.
Đỗ Hải Đăng
Chú biết… đúng không? Cái thứ trong tầng hầm.
Chú Bảy thở dài, rít một hơi thuốc dài rồi dụi tắt vào đáy lon rỗng.
Chú Bảy
Nó được mang về từ chuyến khảo cổ bên Lào cách đây 5 năm. Tiến sĩ Thành là người chủ trì. Mục tiêu là nghiên cứu "trạng thái không phân rã của tế bào người sau khi chết".
Huỳnh Hoàng Hùng
…Nhưng đó là cương thi. – Hùng thì thào.
Chú Bảy
Phải. Tao là người niêm phong nó lần đầu tiên. Tao là người dán lá bùa đó lên trán nó.
Đỗ Hải Đăng
Vậy tại sao lại bỏ mặc nó ở đó?
Chú im lặng một lúc lâu. Rồi trả lời bằng một câu khiến cả hai nổi gai ốc:
Chú Bảy
Vì có người muốn nó thức dậy.
Cùng lúc đó – phòng làm việc tầng cao nhất Khoa Sinh
Tiến sĩ Thành đặt tay lên bàn. Mắt ông chăm chăm nhìn bản tin sáng về "sự cố rò rỉ tầng hầm cũ".
Trên bàn làm việc, chiếc hộp gỗ khắc bùa bị mở nắp.
Bên trong, một mảnh bùa đã cháy hết.
Ông mỉm cười. Một nụ cười nửa miệng, lạnh lẽo như sắt rỉ.
Tiến sĩ Thành
Thức dậy rồi sao?
Tiến sĩ Thành
Tốt. Rất tốt.
TDuyii
xem những bộ phim có chú Trấn Thành là mình rất thích những vai mà chú làm tiến sĩ này kia ý
Chương 3
Chương 3: Người Không Ngủ Và Đêm Mất Điện Ở Ký Túc Xá
Đỗ Hải Đăng
“...Có ai đó… đứng giữa sân trường. Nhưng… không có bóng.”
Đó là điều duy nhất Hải Đăng nhớ được vào đêm hôm đó, trước khi mọi thứ chìm vào im lặng.
3 giờ chiều – ngày hôm sau
Phòng học 303 – Lớp Sinh học Ứng dụng 19B
Ẩn 1
Ê tụi bay nghe gì chưa? Có người mất tích rồi đó!
Ẩn 1
Lê Văn Phúc – thằng học nhóm với tụi năm tư. Hôm qua báo đi học khuya bên phòng lab nhưng giờ không thấy về.
Không khí trong lớp như đông cứng. Hùng quay đầu liếc Đăng – người đang im lặng chống cằm nhìn ra cửa sổ.
Đăng chưa nói với ai chuyện cái xác. Kể cả chú Bảy cũng dặn:
Chú Bảy
> “Im. Chừng nào tụi bây chưa bị nó liếm gáy thì còn sống. Mở miệng ra, tao không cứu kịp đâu.”
Hùng không phải người can đảm. Nhưng từ lúc cái xác đó… thở… thì nỗi sợ trong cậu lại biến thành một loại ám ảnh thầm lặng. Không hiểu sao, ánh mắt con cương thi lúc liếc qua Hùng khi nó bò khỏi bể kính… vẫn luôn hiện trong đầu cậu.
Tối hôm đó – 1 giờ 27 phút sáng – Ký túc xá nam – Dãy D
Đèn trần bỗng nhấp nháy vài lần rồi phụt tắt.
Mọi phòng im phăng phắc. Không có tiếng máy quạt. Không có tiếng loa. Chỉ có tiếng... bước chân.
Một âm thanh như chân trần lê trên sàn gạch vang lên giữa hành lang tầng 3.
Cửa phòng Hùng – phòng 307 – đang khép hờ.
Hùng nằm trong mùng, không ngủ được. Cậu nghe thấy gì đó. Một tiếng gõ nhẹ vào kính cửa sổ.
Cậu bật dậy, tim đập nhanh.
Không có ai ngoài cửa sổ.
Nhưng khi vừa quay người, cậu thấy…
Một bóng người cao gầy đứng ở cuối phòng.
Cùng lúc – tầng 2 ký túc xá
Hải Đăng chạy lên cầu thang như điên. Tay anh cầm theo đèn pin, một chai nước lọc, và thứ mà chú Bảy đưa lúc nửa đêm – một lá bùa trấn âm.
Hùng ngồi co lại trên sàn, người run bần bật, miệng lắp bắp:
Huỳnh Hoàng Hùng
Nó... đứng đó... nhìn tao...
Đăng không hỏi nhiều. Anh bước tới, quỳ xuống, nắm lấy hai vai cậu.
Đỗ Hải Đăng
Nhìn tao đi. Tao ở đây rồi.
Huỳnh Hoàng Hùng
Tao thấy nó... trong phòng... nó... không có bóng…
Đăng vuốt tóc Hùng. Đây là lần đầu tiên anh thấy Hùng hoảng loạn đến vậy. Mọi sự lí lắc, nghịch ngợm thường ngày đã biến mất. Chỉ còn một người đang trần trụi đối diện với thứ mình không hiểu – và không thể phản kháng.
Đỗ Hải Đăng
Không sao nữa. Tao không để nó đụng tới mày.
Ánh mắt Đăng lúc đó – dù chưa nói gì – nhưng sâu thẳm bên trong… lần đầu tiên có thứ gì đó vượt khỏi ranh giới tình bạn.
Sáng hôm sau – tại chốt bảo vệ
Chú Bảy
Tụi bây bắt đầu ngửi được mùi của nó rồi. Chết tiệt. – Chú Bảy ném mạnh điếu thuốc xuống đất.
Chú Bảy
Nó là loại đặc biệt. Huyết cương thi. Sống bằng mùi sinh khí. Hễ ai yếu bóng vía, ai gần nó lâu... sẽ thấy ảo giác. Và cuối cùng… biến mất như thằng Phúc.
Đỗ Hải Đăng
Chúng tôi phải làm gì?
Chú Bảy nhìn Đăng, rồi nhìn Hùng, giọng trầm xuống.
Chú Bảy
Tụi bây giờ không còn là người ngoài cuộc nữa. Nếu đã phá phong ấn... thì hoặc là trốn, hoặc là... trấn yểm lại.
Chú móc ra một cuốn sổ tay cũ, bìa rách, mực loang.
Chú Bảy
Phải phong ấn lại bằng 3 yếu tố:
Chú Bảy
1. Bản thể (vật mang sinh khí của cương thi)
Chú Bảy
2. Vị trí (nơi nó được tạo ra)
Chú Bảy
3. Kẻ đã triệu hồi nó.
Đỗ Hải Đăng
“Kẻ triệu hồi”… là…?
Chú Bảy không trả lời. Nhưng cả ba người đều nghĩ đến Tiến sĩ Thành.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play