[ Jsolnicky ] 45 Phút Trong Căn Phòng Số 7
Con trai trưởng
chip
Chiện mới ra lò rùi đêyyy
chip
Mong cả nhà èn zoi nhê😘
Trần Phong Kiệt (ba Hào)
Hào, bản thiết kế con làm đến đâu rồi?
Giọng của người ba vang vọng bên ngoài cửa, đều đều nhưng lại nặng như chì.
Anh ngồi lặng trên ghế, tay siết chặt cây bút chì. Đầu ngón tay trắng bệch.
Trước mặt là tờ giấy trắng toát đã nằm đó suốt hai tuần.
Không một nét vẽ nào thành hình.
Trần Phong Hào
Con...còn đang chỉnh sửa (cố giữ giọng bình thản)
Trần Phong Kiệt (ba Hào)
Chỉnh gì lắm thế?
Trần Phong Kiệt (ba Hào)
Đối tác Nhật hối ba mấy lần rồi đấy
Trần Phong Hào
Con biết rồi
Hào buông bút, ngón tay run run.
Ly cà phê nguội ngắt bên cạnh, vài giọt đen kịt rớt xuống bản vẽ, loang lổ.
"Nhanh lên. Mày làm ba thất vọng đấy."
"Vẽ đi, mày là kiến trúc sư cơ mà."
"Không ai chờ mày mãi đâu."
Cái giọng quen thuộc, đều đều, mỉa mai
Nó đã sống trong đầu anh từ lúc nào chẳng rõ...
Hào nắm chặt tay, móng tay bấm sâu vào da thịt.
Nhưng vẫn chưa đủ tỉnh táo.
Điện thoại bỗng thông báo.
Trần Thùy Diễm (chị Hào)
💬Mẹ hỏi bao giờ em về giỗ ông
Trần Thùy Diễm (chị Hào)
💬Nhớ đừng quên nhé, con trai trưởng không được vắng mặt đâu
Từ bé đến lớn, lúc nào cũng vậy.
Chị Diễm - chị gái hơn anh ba tuổi, cầm kỳ thi hoạ đều thành thạo, nhưng vẫn là người vô hình trong nhà này.
Còn anh, từ khi sinh ra được mặc sẵn chiếc áo "người thừa kế".
Sở hữu nhan sắc đẹp như 'hoạ' giống mẹ, thông minh giống ba
thành công đối với anh là điều hiển nhiên.
Sáu tuổi học ngoại ngữ. Mười hai tuổi đoạt giải vẽ. Mười bốn tuổi đạt giải nhất cuộc thi "Tài năng nhí". Mười sáu tuổi thông thạo hơn 4 thứ tiếng. Mười tám tuổi vào Đại học Kiến trúc. Hai mươi ba tuổi trở thành một kiến trúc sư triển vọng.
Ba mươi tuổi, không dám vẽ lấy một nét nào ra hồn
Khi còn nhỏ, chị hay lén dạy anh đàn piano trong phòng kín.
Trần Thùy Diễm (chị Hào)
Em phải biết tự chơi đàn, để sau này không bị người ta chê cười (dịu dàng cười)
Trần Phong Hào
Nhưng...em thích vẽ hơn
Trần Thùy Diễm (chị Hào)
Vẽ cũng được, miễn là giỏi
Trần Thùy Diễm (chị Hào)
'Người thừa kế' không được phép yếu đuối
Chị vẫn luôn dạy anh như thế.
Mà giờ...chính anh cũng đang dần bị quên lãng, bởi chính bản thân mình.
Trần Phong Hào
Chị à...(thì thầm)
Trần Phong Hào
Nếu chị là con trai...
Trần Phong Hào
Liệu...chị có hạnh phúc hơn...?
Chị là người duy nhất nhìn ra điều bất thường trong anh.
Không ai được phép nghi ngờ.
Anh là người gánh vác niềm tự hào của gia đình Trần.
Là tấm gương cho họ hàng soi vào mỗi dịp lễ hội họp.
Là niềm tự hào của ba mỗi khi ngồi nhậu với mấy ông bạn cũ.
Là một bức tượng sống chuẩn mực, không được sứt mẻ.
Phong Hào đưa tay lên thái dương.
Bức từng trắng trước mặt như phồng lên, vặn vẹo, méo mó, lồi lõm...có đủ.
Có thử gì đó hiện lên trên bức tường.
Một nụ cười nửa miệng, cợt nhả, chế giễu
Trần Phong Hào
Câm miệng (gắt gỏng)
"Làm sao vẽ nổi? Mày vô dụng thế cơ mà?"
Trần Phong Hào
Cút đi...(gằn giọng)
Tay anh ôm lấy đầu, mồ hôi rịn khắp trán.
Không được để ai nghe thấy.
chắc chắn sẽ không bao giờ chấp nhận và tha thứ nếu họ phát hiện con trai 'trưởng' họ đang điên loạn.
Anh gượng đứng dậy, lảo đảo bước đến kệ sách.
Lôi ra một quyển sách cũ, bên trong là một tấm danh thiếp trắng nhỏ rơi ra.
"Phòng khám tâm lý JN. Bác sĩ tâm lý lâm sàng .Nguyễn Thái Sơn - thạc sĩ, Nga."
Anh nhìn tấm danh thiếp như vật lạ.
Trần Thùy Diễm (chị Hào)
Thử đi...một lần thôi...
Giọng chị Diễm vang lên trong đầu
Trần Thùy Diễm (chị Hào)
Không ai biết đâu. Em thử đến đó đi...
Trần Thùy Diễm (chị Hào)
một lần thôi...
Anh cầm tấm danh thiếp, khẽ run.
Trần Phong Hào
"vớ vẩn" (thì thầm)
Trần Phong Hào
"mình không bị bệnh..." (tự nhủ)
Trần Phong Hào
"chỉ là...căng thẳng thôi"
Giọng cười kia lại vang lên, văng vẳng bên tai.
"Mày nghĩ chỉ là do căng thẳng thôi à...haha..."
"Mày không ngủ, không ăn."
"Không vẽ được cái quái gì ra hồn."
Tay anh siết chặt, đôi mắt thâm quầng nhìn tấm danh thiếp.
Trần Phong Hào
"Không ai được phép biết!"
Điện thoại nằm ngay bên cạnh
anh cầm lên, tay run rẩy dò số trên danh thiếp.
Ngón tay lơ lửng trên nút gọi, tim đập mạnh như sắp vỡ tung.
Nếu gọi...sẽ có người khác biết.
"Chết đi. Chết đi là xong."
Giọng nói kia tiếp tục vang lên, thản nhiên và giễu cợt như nhìn thấu được con mồi của mình.
Trần Phong Hào
CÂM MỒM! (hét lên)
Anh ném điện thoại xuống sàn.
Tiếng vỡ loảng xoảng chát chúa, mảnh vỡ bắn tung tóe.
Căn phòng lại chìm vào im lặng.
Chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề của chính anh.
Phong Hào gục đầu xuống bàn, vai khẽ run.
Mình...phải làm sao bây giờ...?
chip
ổn không mấy ní, hihi:>
Bản vẽ câm lặng
Chiếc bút chì nằm im ắng trên mặt bàn gỗ trơn nhẵn, ánh đèn vàng hắt bóng thành một vệt dài trên giấy trắng.
Hào ngồi bất động, ngón tay run nhẹ khi đưa ra nắm lấy bút. Lòng bàn tay lạnh toát, ướt đẫm mồ hôi.
Trần Phong Hào
"Một bản vẽ thôi mà..." (thầm nhủ)
Trần Phong Hào
"chỉ một bản thôi..."
Anh tự nhủ, hít vào thật sâu, làm dịu nhịp tim đang đập dồn dập trong lồng ngực.
Đầu bút chạm nhẹ mặt giấy...
Tiếng nói quen thuộc lần nữa lại vang lên, lời chế giễu cứ thế như dội thẳng vào tai.
"Mày không có tài, mày cũng chỉ là thứ bỏ đi mà thôi."
Đường chì đầu tiên in lên giấy run rẩy, gãy khúc đứt mạch.
"Vẽ đi, vẽ tiếp đi chứ!?"
"Rồi ba mày sẽ thất vọng về mà cho xem."
"Ông ta sẽ xé nát và đập thẳng cái bản vẽ vào mặt mày..."
Trần Phong Hào
(thì thầm) "Im đi..." (giọng khàn đặc)
Nó cứ lượn lờ quanh tai, ghé sát từng lời.
"mày tưởng mày lừa được ai sao?"
"mày đã hỏng rồi, hỏng từ lâu rồi...haha"
Ngòi bút chạm xuống giấy, khẽ khàng như hơi thở...
Một cánh cửa, bàn ăn, ghế...
"Xấu xí như mày, vô dụng như mày...haha"
Cơn nhức nhối nơi thái dương khiến mắt anh nhoè đi.
Mọi thứ dần quay cuồng, choáng váng.
Trần Phong Kiệt (ba Hào)
Mày vẽ cái gì thế này!?
Giọng ba anh bất ngờ quát lên, nổ tung trong đầu.
Trần Phong Kiệt (ba Hào)
Đồ vô dụng!
Trần Phong Kiệt (ba Hào)
Tao đổ tiền nuôi dạy mày để mày bày ra thứ rác rưởi này à!?
Cái tát lạnh băng in hằn trên má...
Cảm giác ấy rõ mồn một dù đã bao năm trôi qua.
Đầu đập xuống sàn gạch lạnh, cổ họng nghẹn cứng...
Trần Phong Hào
Xin ba...đừng đánh nữa...(khóc)
Trần Phong Hào
Con sửa mà...(cầu xin)
Trần Phong Kiệt (ba Hào)
Sửa?
Trần Phong Kiệt (ba Hào)
Sửa bằng cái đầu rỗng của mày à?
Tiếng quát tháo, tiếng thở phì phò nồng mùi rượu len lỏi trong căn phòng rộng lớn.
Hào nhắm mắt thật chặt, bàn tay run bần bật.
Cây bút trượt một đường dài trên giấy, xé toạc bản vẽ chưa hoàn chỉnh.
Trần Phong Hào
không...mình phải vẽ...phải xong (thở dốc)
Mồ hôi lạnh rịn ướt lưng áo, mờ mịt nhìn tờ giấy trước mặt.
một góc tường chênh vênh...
Trần Phong Hào
"Im đi!" (gằn giọng)
Trần Phong Hào
"chỉ cần hoàn thành thôi..."
Đường bút cuối cùng cắm xuống tờ giấy, run rẩy khép lại hình khối căn biệt thự mà ba yêu cầu.
Tiếng quát tháo cũng tan biến.
Chỉ còn nhịp thở dồn dập của chính mình cùng cơn đau nhức nhối ở lồng ngực.
Anh buông bút, ngón tay cứng đờ.
Một bản vẽ câm lặng, méo mó và thiếu hồn...
Anh nhìn nó, mắt trũng sâu, mờ đục.
Không có cảm giác thoả mãn.
Không có cảm giác nhẹ nhõm.
Chỉ có một khoảng trống tăm tối âm ỉ sau xương ức.
Trần Phong Hào
"xong rồi..." (thì thầm)
Trần Phong Hào
"ba sẽ hài lòng...đúng không?"
Chỉ còn căn phòng rộng tối tăm, im ắng đến ngột ngạt.
Và đôi tay run rẩy, lạnh ngắt của một kẻ thừa kế...tan vỡ.
chip
Mấy chap đầu cứ chill chill z đi nha mí bà, hihi
Yên bề gia thất
Ánh nắng nhạt lấp ló qua khung cửa sổ, vẽ lên mặt bàn gỗ những vết sáng dài mờ nhạt.
Hào đứng trước cửa phòng làm việc của ba, bản vẽ mới cầm trên tay, những ngón tay siết chặt đến trắng bệch.
Không phải cái anh đã vẽ hôm qua.
Bản vẽ hoàn hảo hơn, được chỉnh sửa bởi trợ lý theo yêu cầu kín đáo của Phong Hào.
Câu nói của cậu trợ lý vẫn cứ vang đi vang lại trong đầu anh...
Trần Phong Hào
Em giúp anh nhiều quá rồi...
???
Em không giúp, ai giúp anh? (lắc đầu)
???
Anh đừng cứ cố một mình nữa
???
Cơ thể anh chịu không nổi đâu...
???
Đêm nào cũng thức, thức trắng đêm...
Trần Phong Hào
Chuyện này...phải tự tay anh làm (mím môi)
Trần Phong Hào
Anh không thể để ba thất vọng...
???
(thở dài) chỉ mong...anh đừng gục trước khi được ai đó cứu thôi...(dịu dàng xen lẫn bất lực)
Trần Phong Hào
*ai có thể cứu được anh chứ?* (thầm nghĩ)
Trần Phong Hào
*không thể...*
Nhìn bản vẽ đã được chỉnh sửa hoàn hảo trên tay, Hào hồi hộp.
Thứ này...chắc sẽ làm ông hài lòng.
Anh nuốt khan, tim thắt lại như có ai đó bóp nát.
Trần Phong Kiệt (ba Hào)
Vào đi
Cánh cửa gỗ lim mở ra, người đàn ông đứng tuổi phía sau bàn làm việc ngẩng lên, ánh mắt sắt như dao.
Hào bước vào, chậm rãi như thể sợ giẫm lên vết nứt nào trên sàn. Đặt bản vẽ xuống bàn.
Trần Phong Hào
Bản thiết kế cho khu biệt thự nghỉ dưỡng ba yêu cầu...
Trần Phong Hào
Con đã hoàn thành
Phong Kiệt cầm lấy, mắt dán vào từng chi tiết.
Sự im lặng dài dằng dặc như kéo căng thần kinh anh.
Cuối cùng, ông ngẩng lên.
Trần Phong Kiệt (ba Hào)
Không tệ
Một câu khen ngợi ngắn gọn, lạnh nhạt.
Hào đứng thẳng lưng, cố giấu đi cơn run rẩy nơi ngón tay.
Trần Phong Kiệt (ba Hào)
Lần này khá hơn đấy
Nụ cười nhạt hiện trên môi ông, nhưng đôi mắt kia vẫn lạnh lùng, soi mói và xét đoán
Trần Phong Kiệt (ba Hào)
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ đâu, con à
Ông đặt bản vẽ xuống bàn, khoanh hai tay trước ngực
Trần Phong Kiệt (ba Hào)
Con còn phải phấn đấu nhiều hơn nữa
Trần Phong Kiệt (ba Hào)
Dự án sắp tới của tập đoàn rất quan trọng
Trần Phong Kiệt (ba Hào)
Ba sẽ cho con quản lý, được chứ?
Trần Phong Kiệt (ba Hào)
Đừng làm mất mặt ba với đối tác và các cổ đông
Trần Phong Kiệt (ba Hào)
Với lại...(trầm giọng)
Trần Phong Kiệt (ba Hào)
Ba đã nói chuyện với chú Quang rồi
Trần Phong Kiệt (ba Hào)
Có con gái út nhà họ, vừa tốt nghiệp nghành quản trị, cũng xinh xắn, lễ phép, gia đình nề nếp, gia giáo
Trần Phong Kiệt (ba Hào)
Cuối tuần này, ba đã sắp xếp cho con đi xem mắt
Trần Phong Kiệt (ba Hào)
Tiện thể, dẫn con bé về giỗ ông ngoại con
Trần Phong Kiệt (ba Hào)
Cứ đi đi
Trần Phong Kiệt (ba Hào)
Con bé nó hiền lành, lễ phép
Trần Phong Kiệt (ba Hào)
Lấy vợ rồi sinh cho ba đứa cháu đích tôn, để dòng họ này có người nối dõi
Ánh mắt ông nhìn thẳng, xuyên thấu.
Trần Phong Kiệt (ba Hào)
Ba chục tuổi đầu rồi
Trần Phong Kiệt (ba Hào)
Đàn ông ở cái tuổi này mà chưa vợ con là bất thường
Trần Phong Kiệt (ba Hào)
Dù sự nghiệp có tốt mà nhà không có cháu đích tôn cũng vô nghĩa
Hào siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến đau buốt.
Trần Phong Hào
Ba...con thật sự ch...
Trần Phong Kiệt (ba Hào)
(cắt ngang) đừng cãi
Trần Phong Kiệt (ba Hào)
Chuyện này không phải để suy nghĩ
Trần Phong Kiệt (ba Hào)
Nó là bổn phận
Trần Phong Kiệt (ba Hào)
Con là con trai trưởng của dòng họ
Trần Phong Kiệt (ba Hào)
Đừng để ba phải nhắc lại
Trần Phong Kiệt (ba Hào)
Làm tốt dự án lần này
Trần Phong Kiệt (ba Hào)
Xong xuôi rồi cưới vợ
Trần Phong Kiệt (ba Hào)
Mọi thứ ba đã sắp xếp cho con rồi, con chỉ cần thực hiện theo thôi
Hào cúi đầu, môi mím chặt đến bật máu.
Trần Phong Hào
Dạ...con biết rồi
Phong Kiệt hài lòng, tựa lưng vào ghế, rút điếu thuốc.
Trần Phong Kiệt (ba Hào)
Giỏi lắm. Đừng làm ba thất vọng
Từng bước như người mộng du
Bản vẽ kia vẫn nằm trên bàn, hoàn hảo đến giả tạo...
như chính nụ cười gượng gạo của anh trước mặt ba mình.
chip
Sao mà nó phờ lóp zữ ai oi
chip
Vì toi là 1 cô nàng thư giãn😌💅
Download MangaToon APP on App Store and Google Play