[Hungan]Cà Phê,Sách Và Em
Chap 01_ Cuốn sách giữa trưa hè
✦ Lê Quang Hùng – cậu bạn ngồi gần cửa sổ, luôn lặng lẽ
Tuổi: 17, học lớp 11A1
Tính cách: Ít nói, trông hơi “người lớn sớm” so với bạn bè. Không giỏi kết bạn, nhưng khi ai cần giúp thì luôn có mặt. Hay suy nghĩ quá nhiều.
Sở thích: Vẽ tay vào lề vở, nghe nhạc lo-fi và đọc sách (thường là truyện ngắn, tản văn nhẹ nhàng).
Gia cảnh: Bố mẹ ly thân, sống với bà ngoại nên Hùng trưởng thành sớm, trầm tĩnh hơn bạn bè cùng lứa.
> Trong mắt người khác, Hùng hơi lạnh lùng. Nhưng trong tim cậu, luôn tồn tại một góc mềm cho những điều nhỏ bé – như nụ cười của một người ngồi bàn đối diện.
✦ Đặng Thành An – cậu bạn mới chuyển đến, mang theo một chút nắng và một chút buồn
Tuổi: 17, chuyển vào lớp 11A3 giữa năm học
Tính cách: Dễ mến, lịch sự, có chút lơ đãng. Dù luôn nở nụ cười nhưng lại mang cảm giác “đang giấu điều gì đó”.
Sở thích: Viết blog ẩn danh, sưu tầm những câu văn hay, gọi trà đào không đá mỗi lần học nhóm ở tiệm sách-cà phê.
Gia cảnh: Chuyển trường do gia đình dọn về quê ngoại sau biến cố gia đình.
> An không định thân thiết với ai. Nhưng lần đầu cậu nhìn thấy ánh mắt của Hùng trong tiệm sách ấy, cậu biết, có điều gì đó ở lại rồi.
"Trưa hè tháng Sáu. Gió nóng quẩn trong sân trường, tràn theo từng bước chân mệt mỏi. An chẳng muốn về nhà ngay, nên rẽ vào một tiệm cà phê kiêm tiệm sách mà cậu vô tình thấy hôm qua trên đường tan học – tên quán là “Người Đọc Thầm Lặng”, nghe như có ai đang nói nhỏ với chính mình vậy.
Bên trong mát lạnh và yên tĩnh, ánh nắng xiên qua ô cửa kính làm mấy hạt bụi bay lơ lửng như ánh sáng đang thở. An gỡ balo khỏi vai, lững thững bước về phía kệ sách
Tay An vừa chạm vào gáy sách thì một bàn tay khác cũng vươn tới. Cả hai hơi khựng lại, cùng rút tay về một chút. Cậu nhìn sang – là một cậu bạn cũng mặc đồng phục trường mình, áo sơ mi trắng hơi nhăn, cổ tay trái có vòng dây nhỏ màu nâu sẫm.
Cậu bạn ấy nhìn An rồi nhẹ giọng:
Quang Hùng
Cậu định lấy quyển này à?
Thành An
À..ừm, không sao đâu. Cậu lấy trước đi.
Quang Hùng
Nhưng cậu chạm vào trước mà
Một thoáng im lặng. An bật cưỡi khẽ:
Thành An
Vậy..ai đọc xong trước thì đổi cho người kia nhé?
Cậu ấy gật nhẹ, môi khẽ nhếch như một nụ cười mỏng:
Quang Hùng
Ừ vậy đi. Tớ là Lê Quang Hùng
Thành An
Đặng Thành An, học lớp 11A2. Còn cậu?
Cả hai không nói thêm gì nữa. An lấy một cuốn khác gần đó, rồi đi về phía quầy. Nhưng khi nhìn thấy cậu ấy chọn bàn bên cạnh cửa sổ – cũng là bàn cậu định ngồi – An nghĩ… có lẽ vũ trụ hôm nay sắp đặt hơi ngẫu nhiên, mà cũng hơi dễ thương.
Thành An ngồi xuống ghế, ly trà đào vừa được đặt lên bàn, mát lạnh và thoảng hương đào dịu. Nhưng cậu chẳng buồn uống. Tay mở sách ra, mắt dán vào dòng chữ đầu tiên, nhưng chẳng thể tập trung nổi.
Câu nói lúc nãy – "Cậu chạm vào trước mà" – vẫn vang lên trong đầu như tiếng vọng dịu nhẹ. Giọng cậu ấy trầm hơn những gì An tưởng. Không lạnh, nhưng cũng chẳng vồn vã. Như một người đã quen với việc nói đủ – không hơn.
An lén nghiêng mắt sang bàn bên. Quang Hùng đang đọc thật. Tay chống cằm, ánh mắt đổ xuống trang sách nhưng không chớp nhiều. Trông bình thản, như thể nơi đây là góc trú quen thuộc của riêng cậu ấy.
“Còn mình thì chỉ là người mới đến.”
An thở khẽ. Không hiểu sao, cuộc gặp chỉ vài câu ấy lại khiến lòng mình như chao nhẹ. Không phải là thích – chưa đến mức ấy đâu. Chỉ là... cảm giác như một cái tên vừa được khắc vào hôm nay. Nhẹ thôi. Nhưng sẽ còn ở lại.
Chap02_"Có gì đó giống cậu"
Hôm ấy là thứ Năm, trời âm u hơn mọi ngày, gió quẩn trên phố và tiếng ve cũng bớt gắt. An vừa đến thì thấy cậu ấy đã ngồi đó – cùng bàn bên cửa sổ quen thuộc, chiếc áo sơ mi trắng vẫn hơi nhăn như hôm trước.
Trên bàn là cuốn sách hôm nọ. Và một ly cà phê không đường.
Khi An vừa ngồi xuống, Hùng khẽ ngẩng lên. Không nói gì ngay, chỉ với tay lấy quyển sách, rồi đưa qua bàn bên cạnh.
Quang Hùng
Tớ đọc xong rồi.
An đỡ lấy, có chút bất ngờ vì thấy một tờ giấy kẹp giữa trang sách.
Không phải giấy nhớ – mà là một mẩu vở học sinh, góc giấy còn hơi xước.
Trên đó viết tay, bằng nét chữ hơi nghiêng:
Quang Hùng
Trang 47 có đoạn cậu sẽ thích. Có gì đó giống cậu
An không nhìn lên ngay. Cảm giác ngực mình như ai đó vừa gõ khẽ.
Cậu cúi đầu, che đi nụ cười đang lén mở nơi khóe miệng
Thành An
Cảm ơn cậu. Tớ sẽ đọc kỹ...rồi cũng trả lại nhé?
Nhưng An thấy rõ- trong ánh mắt cậu ấy, có gì đó đang mềm lại
Sau khi Hùng về lại chỗ ngồi, An tò mò thử mở trang 47 mà Hùng đã nói khi nãy
"…Có những người bước vào đời ta không phải bằng tiếng gọi, mà bằng một cái nhìn không hẹn trước.
Không cần lý do, không cần nhiều lời – chỉ là, từ khoảnh khắc ấy, ta đã bắt đầu lặng lẽ để ý họ.
Dù chưa biết tên, chưa hiểu gì về họ, ta vẫn cứ vô thức tìm họ giữa đám đông.
Như thể… trái tim đã nhận ra điều gì đó trước cả ta.”
(Trích – Nếu biết trăm năm là hữu hạn)
Cậu khẽ nghiêng đầu đọc. Những dòng chữ nhỏ in trên trang giấy cứ như đang nói thì thầm – không gượng ép, không hối thúc. Nhưng từng câu, từng chữ, lại như chạm đúng vào phần nào đó trong lòng An mà cậu chưa từng gọi tên.
“...từ khoảnh khắc ấy, ta đã bắt đầu lặng lẽ để ý họ.”
An cất mảnh giấy vào túi, rồi khẽ nói, đủ để người bên cạnh nghe:
Thành An
Ừm... đúng là có đoạn giống tớ thật.
Hùng ngẩng lên, hơi bất ngờ. Nhưng rồi cười nhẹ:
Quang Hùng
Tớ đoán vậy. Cậu là kiểu người sẽ hiểu mấy dòng đó.
An bật cười, không quá lớn.
Thành An
Vậy... tớ là kiểu người gì?
Hùng nhìn An lần đầu thật kỹ. Nắng từ cửa sổ hắt vào vai cậu.
Quang Hùng
Là kiểu người khiến người khác nhớ, dù chưa nói gì nhiều.
Không ai nói thêm. Nhưng cái im lặng sau đó – là loại im lặng rất mềm.
Như thể, cả hai đã vừa lặng lẽ tiến một bước về phía nhau, dù không ai bước chân ra khỏi chỗ ngồi.
Chap 03_ "Trà đào lần thứ hai
Một tuần sau buổi trưa hè ấy, An lại ghé tiệm cà phê – tiệm sách mang cái tên quen thuộc: Người Đọc Thầm Lặng. Không phải vì cuốn sách hôm ấy chưa đọc xong. Mà là vì… có điều gì đó còn dang dở hơn cả nội dung trong trang giấy.
Cửa mở ra, tiếng chuông gió kêu khe khẽ. An bước vào, tim đập nhanh một nhịp khi thấy… bàn cạnh cửa sổ vẫn trống. Không có ai ngồi đó. Không có Quang Hùng.
An hơi thất vọng. Cậu chọn một góc khác, nhưng vẫn nhìn ra phía bàn ấy – thói quen hình thành chỉ sau một lần gặp gỡ, nhưng lại khó gỡ hơn tưởng tượng.
Thành An
Trà đào… ít đá, cảm ơn ạ.
nvpn
Vẫn giống lần trước nhỉ. Bạn đi cùng không đến hôm nay à?
Thành An
Ủa… tụi em có đi cùng đâu?
nvpn
Vậy à? Cứ tưởng hai đứa quen thân lắm. Hôm trước, ngồi đọc sách yên lặng vậy mà lại giống nhau lạ kỳ.
An không đáp, chỉ mỉm cười rồi nhìn ra cửa. Gió nhẹ hắt vào.
Và đúng lúc ấy, Hùng bước vào.
An chưa kịp quay mặt đi thì đã bắt gặp ánh mắt cậu ấy. Và điều bất ngờ là:
Quang Hùng
Cậu đến sớm nhỉ.
Thành An
Tớ tưởng cậu không tới.
Hùng cười nhẹ, chỉ tay vào bàn quen:
Quang Hùng
Chỗ cũ còn trống không?
Thành An
Còn. Mà có vẻ vẫn chờ ai đó.
Họ cùng ngồi xuống. Không đối diện, chỉ là song song hai bàn. An khuấy ly trà đào, cảm thấy lần này… vị ngọt đọng lâu hơn.
Một lúc sau, khi cả hai đã yên vị với sách của mình, Hùng rút từ túi ra một viên kẹo bạc hà, đặt nhẹ lên mép bàn bên An.
Quang Hùng
Lần trước cậu có trả lời tớ bằng một nụ cười. Lần này, cậu muốn để lại gì?
An chống cằm, nhìn viên kẹo rồi đáp:
Thành An
Tớ nghĩ lần này... để lại thời gian.
Thành An
Vì người ta không quay lại chỗ cũ hai lần nếu không muốn giữ lại điều gì đó từ lần đầu.
Hùng khựng lại một nhịp. Rồi cười. Rất khẽ, nhưng đủ để làm nắng bên ô cửa kính cũng dịu đi.
Trước khi về, An khẽ hỏi:
Thành An
Tuần sau… cậu vẫn sẽ đến chứ?
Hùng trả lời không cần nghĩ:
Quang Hùng
Nếu trà đào vẫn còn lạnh, và cậu vẫn ngồi đó, thì tớ sẽ đến.
Hùng nói như thể chỉ là một câu trả lời đơn giản. Nhưng trong lòng cậu lại có một câu khác mà không nói ra:
Quang Hùng
“Vì tớ không muốn để cậu chờ. Và cũng không muốn phải đi tìm ai đó khác trong ánh nắng nữa.”
Cậu nhìn An cầm ly nước, ánh sáng cửa kính lấp lánh trên mặt bàn. Có gì đó rất yên – và rất gần.
Hùng không phải người dễ quen ai. Nhưng cậu bắt đầu nghĩ, có lẽ... một người mà mình nhớ tên sau lần đầu gặp – là người không thể bỏ lỡ.
Góc Nhắc Nhở
"_" suy nghĩ của nv
//_// hành động của nv
Download MangaToon APP on App Store and Google Play