Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

(ĐN Naruto) Kiếp Này Em Lại Khiến Họ Phát Điên

Chap1: Kiếp Thứ Bao Nhiêu Rồi Nhỉ...?

Gió thổi nhẹ. Không mạnh, không lạnh. Chỉ nhẹ thôi. Nhưng nó khiến những sợi tóc trắng của Himetsuki Ayaka bay phất phơ như hoa giấy mục nát
Nó ngồi vắt vẻo trên nóc một căn nhà gần mé ngoài của làng Lá, tay chống cằm, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía xa nơi mấy cái đầu đá khổng lồ của Hokage đang đứng sừng sững như mấy ông thần mặt nghiêm
Ánh nắng sáng sớm chiếu xuống làn da trắng bệch của nó, khiến nó trông như một con búp bê bằng sứ bị bỏ quên. Không ai gọi nó. Không ai tìm nó. Cũng tốt
Nó khẽ thở ra, cười nhẹ như một tiếng gió khô khốc
Himetsuki Ayaka
Himetsuki Ayaka
Đã là... kiếp thứ bao nhiêu rồi nhỉ?
Nó hỏi, không ai trả lời
Nó chẳng nhớ nổi nữa. Sống chết, sống chết. Lặp đi lặp lại, đến nỗi mọi thứ chẳng còn quan trọng. Đến nỗi chính bản thân nó cũng chẳng quan trọng nữa
Chỉ biết hiện tại, nó là Himetsuki Ayaka, một con nhóc sáu tuổi bị cả gia tộc coi như rác thải
Tốt, Thật sự rất tốt
Không ai quan tâm, cũng không ai để ý. Như vậy nó có thể sống yên. Như vậy... sẽ không ai chết vì nó nữa
Nó lặng lẽ đứng dậy. Bàn chân nhỏ bé giẫm lên mái ngói mốc xám, không phát ra tiếng động nào, như thể nó chỉ là ảo ảnh
Không nói một lời, nó nhảy xuống, đáp đất nhẹ tênh như cánh hoa rơi, rồi quay đầu bỏ đi. Không ai nhìn thấy nó rời khỏi khu nhà. Không ai gọi tên nó. Và tất nhiên, nó cũng chẳng thèm ngoái đầu
.
Nó đi sâu vào rừng, một khu rừng không ai lui tới. Nơi này... đã rất lâu rồi không có dấu chân người
Nó biết rõ đường. Dù thân xác này chỉ sáu tuổi, linh hồn của nó đã quen từng bụi cỏ, từng tiếng chim, từng vết rêu
Đi qua mấy lùm cây rậm rạp, nó dừng lại. Trước mặt nó, sừng sững một gốc đại thụ khổng lồ, rễ cây ăn sâu vào đất, vỏ sần sùi như lớp da cổ lão thần linh
Himetsuki Ayaka
Himetsuki Ayaka
Vẫn còn...
Nó thì thầm, môi nhếch lên cười nhẹ
Nó quỳ xuống, bàn tay nhỏ nhắn bắt đầu bới đất dưới gốc cây. Ngón tay dính bùn, móng tay xước rễ, máu rỉ ra chút chút nhưng nó chẳng để ý. Nó đã quen rồi. Đau thế này... chẳng là gì
Một tiếng "cạch" khẽ vang lên khi móng tay nó chạm vào vật cứng. Một cái ống tròn được bọc bằng da thú cổ, dính đầy đất. Nó lôi lên. Một quyển trục. Cũ kỹ, sờn rách, nhưng ánh sáng kỳ lạ vẫn phát ra từ giữa mép cuốn
Nó mở quyển trục, lật bàn tay tạo dấu ấn
Kết ấn...
Chuyển chakra...
Rồi gọi
Himetsuki Ayaka
Himetsuki Ayaka
Triệu hồi, Tsuyukami
Một luồng sáng trắng bùng lên, rồi tan biến như sương mai. Trong ánh sáng đó, một con rồng nhỏ màu trắng, cỡ bằng cánh tay trẻ con, từ từ hiện ra. Cánh bướm bạc sau lưng đập nhẹ, đôi mắt lam sâu như đáy hồ nhìn nó
Tsuyukami
Tsuyukami
Công chúa...!
Tsuyukami thốt lên, giọng run run vì xúc động
Con rồng lao đến, ôm lấy cổ nó. Nó lặng lẽ ôm lấy Tsuyu, bàn tay run run vuốt lưng con rồng như đang ôm một phần ký ức còn sót lại
Tsuyu... vẫn còn, vẫn ở đây
Himetsuki Ayaka
Himetsuki Ayaka
Ngươi còn sống... //Khẽ thì thầm//
Himetsuki Ayaka
Himetsuki Ayaka
Tốt quá... Ta tưởng ngươi cũng biến mất rồi
Tsuyukami
Tsuyukami
Tôi... vẫn luôn ở đây, thưa ngài. Dù có bao nhiêu kiếp đi chăng nữa... tôi vẫn sẽ ở cạnh ngài
Nó cười. Nhưng nụ cười lại chẳng vui. Là kiểu nụ cười giả tạo đến hoàn hảo, đến nỗi chính nó cũng sợ
Himetsuki Ayaka
Himetsuki Ayaka
Kiếp này là thứ bao nhiêu rồi?
Hỏi, ánh mắt mờ mịt
Tsuyu do dự một chút, rồi trả lời
Tsuyukami
Tsuyukami
Thưa công chúa... đây là kiếp thứ 199
...Im lặng
Chỉ có tiếng lá xào xạc và tiếng nhịp thở run rẩy của Tsuyu
Nó bỗng bật cười khúc khích. Không lớn, không gắt chỉ là kiểu cười nhẹ như gió thoảng nhưng khiến lưng người khác lạnh toát
Himetsuki Ayaka
Himetsuki Ayaka
Vậy là... chỉ còn một lần nữa thôi... //Lẩm bẩm//
Himetsuki Ayaka
Himetsuki Ayaka
Chỉ cần sống sót lần này... ta sẽ được giải thoát... ta sẽ chết thật sự...
Tsuyukami
Tsuyukami
Công chúa...
Himetsuki Ayaka
Himetsuki Ayaka
Im đi, Tsuyu
Nó thì thào, ngón tay vuốt má con rồng
Himetsuki Ayaka
Himetsuki Ayaka
Ta mệt lắm rồi. Mệt đến phát điên. Ngươi hiểu không?
Tsuyukami không nói nữa. Chỉ nhẹ nhàng cọ má vào cổ nó, như một con mèo nhỏ muốn xoa dịu
Nó ôm Tsuyu chặt hơn, rồi quay lại đào tiếp. Nó lôi ra thêm ba, bốn quyển trục nữa, tất cả đều được chôn dưới gốc đại thụ. Những cuốn trục ghi chép ký ức, công pháp, trải nghiệm... của chính nó từ những kiếp trước
Himetsuki Ayaka
Himetsuki Ayaka
Không cần phải sống như mấy kiếp trước nữa //Lẩm bẩm//
Himetsuki Ayaka
Himetsuki Ayaka
Kiếp này... ta sẽ sống vì mình. Không phải vì nhân loại, không phải vì mấy tên ngu ngốc kia
Nó đứng dậy, bế Tsuyu trong tay, ôm như búp bê nhỏ. Con rồng đã yếu, rất yếu gần như mất hết sức mạnh. Chỉ còn chút tàn lực, đủ để hiện hình, đủ để an ủi nó
Nó quay bước, rời khỏi gốc cây. Mắt nó nhìn về phía khu của gia tộc Himetsuki, nơi những kẻ máu mủ của nó đang sống, nhưng ghê tởm sự tồn tại của chính nó
Bước qua cổng, một đám người đứng nhìn nó. Có kẻ liếc, có kẻ cười nhạt, có kẻ quay đi khinh bỉ. Không ai chào nó. Không ai hỏi han
Nó cười, nụ cười nhẹ như sương sớm nhưng đầy gai độc
Tốt. Hãy tiếp tục như vậy đi. Đừng ai đến gần ta. Đừng ai yêu ta. Vì nếu các ngươi yêu... thì các ngươi sẽ chết
End

Chap2: Một Gia Đình Hoàn Hảo Cho Nỗi Đau

Nó bước vào cổng khu vực chính của gia tộc Himetsuki cái nơi được gọi là “tổ ấm” nhưng lạnh hơn cả đá dưới mồ
Khu nhà nằm giữa một vườn hoa lớn. Hoa gì cũng có: mẫu đơn, bỉ ngạn, tử đằng, hoa lê, hoa anh đào… nhìn vào cứ tưởng thiên đường, mà nó lại thấy chẳng khác gì một cái mộ khổng lồ được trang trí đẹp mắt
Nó bước qua cánh cổng gỗ lớn, chân giẫm lên những cánh hoa rơi...
???
???
Chậm trễ giờ này mới về, mày tưởng mày là ai hả?!
Bốp!
Một bàn tay vung lên, đánh thẳng vào má trái của nó. Đầu nó lệch sang một bên. Không kịp né, cũng chẳng buồn né
Vị máu tanh tanh nơi khóe môi. Nó đưa tay lên lau rồi ngẩng đầu cười
Himetsuki Ayaka
Himetsuki Ayaka
Con xin lỗi
Người đàn ông đó là cha nó Himetsuki Daigo, gia chủ hiện tại của gia tộc. Khuôn mặt ông ta méo mó vì giận, hay vì ghê tởm thì nó cũng chẳng phân biệt nổi nữa
Himetsuki Daigo
Himetsuki Daigo
Mày không có quyền xin lỗi! Mày có biết mày làm gia tộc này mất mặt thế nào không?! Suốt ngày lén lút, rồi bẩn thỉu như con điếm! Tao hối hận vì đã để mẹ mày sinh ra mày!
Ồ, phải rồi... mẹ đã chết khi sinh nó. Lỗi của nó cả
Nó mỉm cười. Một nụ cười ngọt ngào như đường, nhưng trong mắt lại lạnh như tuyết
Sau lưng, một người đàn ông trẻ đi tới là anh trai cả, Himetsuki Retsu
Anh ta không thèm liếc nhìn nó lấy một cái, chỉ lạnh lùng đi ngang qua, như thể nó chỉ là hạt bụi vô hình
Himetsuki Retsu
Himetsuki Retsu
Đừng gây thêm rắc rối nữa
Giọng anh cả khô như tro, lạnh như băng
Ngay sau đó là anh hai Himetsuki Shouya. Khuôn mặt dịu dàng, ánh mắt như cười, giọng nói ấm áp
Himetsuki Shouya
Himetsuki Shouya
Em nên biết điều một chút, Ayaka. Đừng khiến cha buồn lòng thêm nữa
Nhưng đôi mắt anh ta khẽ nheo lại và ẩn sau sự dịu dàng là một nỗi khinh bỉ đặc sệt, đến mức không cần giấu
Himetsuki Keiji, anh ba lớn hơn nó một tuổi, hay đá đểu và rất giỏi cười đểu. Vừa nhìn thấy nó, hắn cười khẩy
Himetsuki Keiji
Himetsuki Keiji
Con phế vật đã về rồi à? Sao không chết luôn ngoài kia đi cho sạch đất?
???
???
Keiji...
Một giọng nói ngọt ngào vang lên. Là Himetsuki Hanayo, con gái nuôi của gia tộc và là “chị gái” nuôi của nó
Hanayo bước lại gần, tươi cười nắm tay nó như chị em thắm thiết
Himetsuki Hanayo
Himetsuki Hanayo
Keiji, đừng nói vậy. Ayaka vẫn là em gái của chúng ta mà... dù cho... ừm... có hơi vô dụng
Giọng nói nhẹ như gió, nhưng từng chữ đều cắt vào lòng như dao lam
Nó vẫn cười. Nhẹ nhàng cúi đầu
Himetsuki Ayaka
Himetsuki Ayaka
Em xin lỗi. Em sẽ không làm phiền mọi người nữa
Rồi lặng lẽ bước đi, để lại phía sau tiếng giày khẽ khàng và những ánh mắt gớm ghiếc như lửa liếm sau lưng
.
Nó bước vào căn phòng của mình. À không, gọi là “nhà kho” thì đúng hơn
Mốc meo, bụi bẩn, ván sàn mục nát. Nơi mà người ta từng dùng để nhốt chó
Phòng thật của nó đã bị Hanayo chiếm từ ba năm trước. Nhưng nó không đòi lại. Đồ chơi gãy thì không cần sửa
Nó ngồi xuống sàn, đặt Tsuyukami lên chiếc đệm cũ
Tsuyu chui ra khỏi tay áo, bay lơ lửng, giọng rít nhẹ
Tsuyukami
Tsuyukami
Thật quá đáng! Chúng đối xử với ngài như vậy sao? Dù ngài là... là người khai sinh cái gia tộc này!
Nó không trả lời ngay. Chỉ lặng lẽ nhìn lên trần nhà mục, cười khẽ
Himetsuki Ayaka
Himetsuki Ayaka
Ừ. Ta là người lập ra cái đống này mà
Himetsuki Ayaka
Himetsuki Ayaka
Kiếp đó hình như là kiếp thứ... 47? Không nhớ rõ nữa
Tsuyukami
Tsuyukami
//Tròn mắt//
Tsuyukami
Tsuyukami
Ngài... thật sự đã quên?
Himetsuki Ayaka
Himetsuki Ayaka
//Gật đầu//
Himetsuki Ayaka
Himetsuki Ayaka
Tsuyu à, ta không thể nhớ hết được. Gần hai trăm kiếp sống, chết, lại sống, lại chết. Nhớ hết thì đầu ta nổ mất
Himetsuki Ayaka
Himetsuki Ayaka
Nhưng gia tộc Himetsuki... từng rất đẹp. Hòa bình. Nhân ái. Ta lập ra cùng lúc với gia tộc Uchiha và Senju... thời còn Hashirama và Madara nhỏ xíu...
Nó cười, giọng mơ màng như đang nói chuyện cổ tích
Himetsuki Ayaka
Himetsuki Ayaka
Nhưng giờ thì sao? Toàn là lũ đạo đức giả. Tình cảm à? Yêu thương à? Họ chỉ biết giả vờ
Tsuyukami bay lại gần, cọ má vào vai nó
Tsuyukami
Tsuyukami
Vậy kiếp này ngài định làm gì?
Nó không trả lời ngay. Rồi chậm rãi lôi từ dưới sàn gỗ ra một chiếc hộp cũ
Hộp gỗ sơn trắng, nứt nẻ, nhưng được giữ rất cẩn thận. Nó mở ra
Tsuyukami
Tsuyukami
Đây là...?
Nó cầm chiếc ô lên, vuốt ve nhẹ nhàng như đang chạm vào một phần thân thể mình
Himetsuki Ayaka
Himetsuki Ayaka
Là kỷ vật cuối cùng mẹ để lại cho ta
Tsuyukami
Tsuyukami
Mẹ... của kiếp này?
Nó gật đầu, mắt rũ xuống như cánh hoa sắp lìa cành
Himetsuki Ayaka
Himetsuki Ayaka
Bà ấy cười rất đẹp. Nhưng bà chết ngay sau khi sinh ta. Nên ta chẳng nhớ gì cả
Tsuyu trầm ngâm một lúc, rồi hỏi
Tsuyukami
Tsuyukami
Ngài giữ nó… để làm gì? Vũ khí à?
Nó quay sang, nở nụ cười nhẹ như mơ. Nhưng trong đáy mắt… lại tối hơn cả bóng đêm
Himetsuki Ayaka
Himetsuki Ayaka
Ừ. Nó là một món vũ khí rất có ích
Himetsuki Ayaka
Himetsuki Ayaka
Vì không có ai nghĩ… một cái ô rách lại có thể đâm xuyên tim người
Nó cười. Tsuyu nhìn nó lần đầu tiên sau nhiều kiếp cảm thấy rùng mình
Cô bé sáu tuổi đó... không hẳn là một đứa trẻ, Không hẳn là một con người
Nó là một kẻ đã chết quá nhiều, đến mức quên cách sống
End

Chap3: Một Lời Hứa Từ Kiếp Trước

Mặt trời lên cao
Không khí lớp học hôm nay như mọi ngày, ồn ào với tiếng bút mực và mấy trò khều nhau dưới bàn
Nhưng ở gần cửa sổ, Himetsuki Ayaka, nay đã tám tuổi, chỉ im lặng nhìn ra ngoài
Ánh sáng xuyên qua tấm kính mờ, chiếu lên tóc nó ánh bạc nhạt như bông tuyết. Đôi mắt vô hồn, trống rỗng như thể chẳng có gì tồn tại trên đời
???
???
Ê, nhỏ phế vật lại mơ mộng nữa kìa
???
???
Chắc nó đang ngồi tưởng tượng mình có bạn đó
???
???
Hay là... nó đang tính cách tự tử nhỉ?
Tiếng thì thầm, tiếng cười khúc khích. Nhưng nó không phản ứng. Chỉ cười nhẹ, như không nghe thấy gì
Cười với khuôn mặt vô cảm và đôi mắt chẳng có lấy một tia sáng
Không ai biết rằng thứ nó đang chiến đấu mỗi giây không phải là mấy lời nói kia… mà là chính cơ thể của nó đang rỉ máu bên trong
Một cơn đau nhói lên từ xương sống. Nó cắn chặt răng, cố không cong người lại
Căn bệnh Kekketsugan lại tái phát
Nó vừa ăn rất nhiều vào buổi trưa, nhưng chỉ đợi không ai để ý, là nó đã vào nhà vệ sinh… móc họng
Nôn ra nước, ra máu. Mũi chảy máu. Đầu đau như bị đập
Nhưng vẫn mỉm cười
.
Tan học
Nó lặng lẽ đứng dậy, khoác túi nhỏ lên vai, chào thầy Iruka một tiếng rồi biến mất giữa đám đông
Không ai hỏi, không ai nhìn. Như thể nó chưa từng tồn tại
Tốt
Nó rẽ vào rừng, đôi chân quen thuộc dẫn lối. Tán lá xanh ngắt, gió thổi xào xạc
Nó đang tìm vài nhánh thảo dược, loại giúp giảm đau tạm thời. Không trị được, nhưng sẽ đỡ hơn
Đang cúi người tìm, một tiếng xé gió vang lên
Shugiken?!
Nó nghiêng đầu, lùi một bước những phi tiêu sắc bén cắm "phập" xuống gốc cây ngay cạnh
Không giật mình. Không hoảng sợ. Chỉ ngẩng đầu, mắt lười biếng liếc về phía bóng áo xanh đang tiến lại
Uchiha Sasuke
Uchiha Sasuke
Uchiha Sasuke
Tập luyện với tôi
Cậu ta nói, giọng ra lệnh
Nó không đáp. Quay mặt đi, bước thẳng
Uchiha Sasuke
Uchiha Sasuke
...Cậu đi đâu đấy? Tôi bảo tập luyện với tôi mà!
Vẫn im lặng
Sasuke cau mày, mặt đỏ lên vì tức
Uchiha Sasuke
Uchiha Sasuke
Bơ tôi!
Nó cười nhẹ mà không quay lại
Himetsuki Ayaka
Himetsuki Ayaka
Tôi không có hứng
Sasuke đứng chết trân như bị vả thẳng mặt
Đột nhiên, phía sau có tiếng huyên náo
Umino Iruka
Umino Iruka
Uzumaki Naruto! Đứng lại đó cho thầy!
Tiếng thầy Iruka gào to. Một cậu nhóc tóc vàng lăn lộn chạy xuyên qua bụi cây, nhảy cành, né trái, vọt phải
Uzumaki Naruto
Uzumaki Naruto
Không bắt được em đâu đồ đầu gỗ!!
Naruto hét, cười ha hả
Nó dừng bước, nhìn
Một cậu bé tóc vàng rối, đôi mắt xanh sáng như trời. Khuôn mặt lem luốc, nhưng nụ cười rạng rỡ
Đó là… Uzumaki Naruto
Sasuke đứng bên, tay khoanh lại
Uchiha Sasuke
Uchiha Sasuke
Đồ ngốc đó tên Naruto. Lúc nào cũng gây rắc rối
Nó không nghe thấy Sasuke nói gì. Cả thế giới như mờ đi, chỉ còn khuôn mặt của cậu bé kia
Trái tim trong lồng ngực nó đập mạnh không phải vì yêu
Mà là vì ký ức
.
.
.
Kiếp thứ 198
Lúc đó nó không phải là Himetsuki Ayaka
Nó tên là Uzumaki Reina, em gái của Kushina. Là dì ruột của Naruto
Minato từng đặt tay lên vai nó, ánh mắt dịu dàng
Namikaze Minato
Namikaze Minato
Nếu bọn anh không thể sống tiếp, hãy chăm sóc thằng bé giúp anh
Uzumaki Kushina
Uzumaki Kushina
Chị biết em mạnh mẽ mà, Reina
Kushina cười, bàn tay nhuốm máu nắm lấy tay nó
Ngay giây phút họ phong ấn Cửu Vĩ vào đứa trẻ đỏ hỏn… là lúc nó chết
Bị ám sát. Ngay trong lễ tang của họ
Nó không thể làm được lời hứa. Không kịp bảo vệ thằng bé
Nhưng giờ… thằng bé đang ở đây
Không kịp nghĩ gì, nó chạy
.
Khi Iruka gần như sắp túm được Naruto, thì...
Umino Iruka
Umino Iruka
Hả?!
Một lực kéo mạnh giật Naruto lên cao
Uzumaki Naruto
Uzumaki Naruto
Gyaa!?!
Naruto há hốc, chưa kịp hiểu gì thì đã bị một bàn tay bé nhỏ nắm lấy, kéo lên ngọn cây
Nó mỉm cười, ngồi cạnh cậu nhóc tóc vàng đang thở hổn hển
Himetsuki Ayaka
Himetsuki Ayaka
Tớ cứu cậu rồi đấy
Uzumaki Naruto
Uzumaki Naruto
//Ngơ ra//
Sasuke cũng đuổi tới, nhảy lên nhánh cây gần đó, trừng mắt
Uchiha Sasuke
Uchiha Sasuke
Cậu làm cái gì vậy hả?! Sao lại giúp cái thằng...!
Nó quay lại, ánh mắt vẫn vô hồn, nhưng nụ cười như thiên thần
Himetsuki Ayaka
Himetsuki Ayaka
Vì tôi muốn làm bạn với cậu ấy
...
Im lặng
Sasuke tròn mắt, môi mấp máy. Naruto thì đỏ bừng mặt
Uzumaki Naruto
Uzumaki Naruto
Cậu… cậu nói thật á?! Cậu muốn làm bạn với tôi á?!
Himetsuki Ayaka
Himetsuki Ayaka
//Gật đầu//
Naruto suýt khóc
Uzumaki Naruto
Uzumaki Naruto
Tớ… cảm ơn! Cảm ơn cậu nhiều lắm! Ayaka đúng không? Từ giờ… chúng ta là bạn nhé!
Sasuke thì vẫn cau mày
Uchiha Sasuke
Uchiha Sasuke
Tại sao? Tại sao lại là thằng ngốc này?
Nó nhìn thẳng vào mắt Sasuke, lần đầu tiên trong ngày
Và nói, rất khẽ
Himetsuki Ayaka
Himetsuki Ayaka
Vì tôi đã hứa... với người mà các cậu chẳng còn nhớ tên
End

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play