Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Hàm Hằng/ Kỳ Hằng ] Trở Về Bên Anh

Chap 1

Mặt trời sáng chói, len lỏi qua từng tán lá, chiếu thẳng vào gương mặt thanh thoát, khả ái của một chàng trai nhỏ bé sắp bắt đầu một chương mới trong cuộc đời. Sinh viên năm nhất Đại học TF.
Mẹ Dịch Hằng
Mẹ Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng, con đã là sinh viên năm nhất rồi mà vẫn phải để mẹ gọi con dậy vào mỗi buổi sáng sao?
Mẹ Dịch Hằng đang cố gắng dựng cổ thằng con trai lười biếng thức dậy.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Dạ, dạ... Con dậy rồi đây. Con nhớ mình đã cài báo thức rồi mà. Điện thoại còn chưa báo dậy, mẹ làm gì mà kêu giữ vậy?
Dịch Hằng cố đấu tranh với cơn buồn ngủ và uể oải với tay lấy điện thoại.
Lúc này thì chắc cậu đã hoàn toàn tỉnh vì đúng là cậu đã cài báo thức nhưng quên nạp đầy pin cho điện thoại.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Áaaaa
Cậu trợn tròn mắt nhìn đồng hồ, la thất thanh chạy vào nhà vệ sinh, rồi phi như điên xuống phòng khách ăn vội vài lát bánh mì rồi phóng thẳng ra khỏi nhà chỉ để lại một lời tạm biệt ngọt ngào cho mẹ cậu.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tạm biệt mẹ, con yêu mẹ. *gấp gáp chạy đi*
Mẹ Dịch Hằng
Mẹ Dịch Hằng
Ôi trời, ai tin được thằng con tôi đã 18 tuổi cơ chứ, còn chồng tôi thì không biết là đang công tác ở cái xó nào mà ngay cả một cuộc điện thoại hỏi thăm sức khỏe vợ con cũng không thấy, đúng là ông chồng vô lương tâm.
Chỉ vừa than vãng cách đây 5 phút thì điện thoại của bà reo lên. Hạnh phúc làm sao khi người gọi là ông chồng vô lương tâm mà bà vừa nhắc tới.
Sau một hồi nói chuyện thì sắc mặt bà hoàn toàn thay đổi. Vẻ mặt hốt hoảng, cổ họng nghẹn lại, đôi chân bất lực. Bà cố hít sau một hơi nặng nề nói.
Mẹ Dịch Hằng
Mẹ Dịch Hằng
📱Ông đừng nói nữa, ông về nhà đi rồi vợ chồng mình tìm cách.
Bà đưa mắt nhìn tắm ảnh gia đình ngoài phòng khách và rồi...nước mắt bà đã rơi.
Trên đường đến trường Đại học TF.
Có một thiếu niên đang dùng hết sức bình sinh để chạy thì ầm một tiếng. Toàn thân cậu tiếp đất một cách không mấy an toàn. Toàn thân ê ẩm. Lòng bàn tay đau rát.
Nhưng có thể làm gì được, cậu cố gắng đứng dậy vội để lại một lời xin lỗi rồi phi thân tới trường.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Thành thật xin lỗi, tôi không cố ý, giờ tôi đang vội có gì chúng ta nói chuyện sau nha. Tôi là sinh viên trường TF có gì tới đó tìm tôi. Vậy nha.
Cậu cuối đầu nói một tràng, thể hiện mình là người có lỗi hết sức có thể. Dù cậu cũng đang bực mình vì cái tên không có mắt nhìn đường đụng vào mình, nhưng cậu không có đủ thời gian để đôi co.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
À.. Nè đồng học cậu chưa nói tôi biết tên cậu...
Tả Kỳ Hàm cố nói với theo, nhưng bóng cậu đã khuất dần Anh nhặt dưới đất một cái bảng tên, phủi nhẹ vết dơ trên đó, rồi lạnh nhạt nhìn về hướng cậu chạy.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
"Sinh viên năm nhất bây giờ vẫn còn trẻ con vậy sao? Trần Dịch Hằng... TF...Vậy là cùng trường rồi."
Tả Kỳ Hàm để bảng tên vào túi rồi bước tiếp.

Chap 2

Từ xa xa có 2 thiếu niên đi về phía Kỳ Hàm.
Một người với nụ cười tỏa ánh dương với cái băng đô ngang trán - Trương Quế Nguyên.
Một người thì điềm tĩnh và lạnh lùng đến mức đáng sợ - Vương Lỗ Kiệt.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Wait, làm gì ở đây vậy? Không phải giờ này mày đang nằm ngủ ngon lành trên sân thượng trường sao?
Quế Nguyên vỗ vai Kỳ Hàm cười một cách toả nắng.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Quế Nguyên, mày bỏ cái nụ cưới giả tạo đó dùm cái, cái điệu cười đó chắc sẽ gạ gẵm được vài cô, còn tao thì miễn đi.
Kỳ Hàm hất mạnh tay Quế Nguyên qua một bên.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Hai đứa mày bớt càm ràm đi, giờ đi học được chưa? Tao muốn tới lớp đánh một giấc, tao mệt lắm rồi.
Vương Lỗ Kiệt ngáp dài một tiếng, dùng tay xoa nhẹ cổ, rồi lướt qua 2 cậu bạn.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Nó bị gì vậy? *nhìn Quế Nguyên hỏi*
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
À tối qua nó đi với Ngọc Ánh cả đêm nên chắc ngủ không được bao nhiêu. *nhún vai*
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Ngọc Ánh? Dù biết 2 người đang hẹn họ nhưng theo tao biết, Lỗ Kiệt đâu có tình cảm với cô tiểu thư đó chứ.
Hai người bước theo sau Lỗ Kiệt vừa đi vừa nói.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ừ thì chắc do phụ mẫu của nó ép buộc thôi, nó còn có thể làm gì được chứ. Nó quá thờ ơ với cuộc sống này, cứ vậy mà để mặt cho cuộc đời mình bị phụ mẫu sắp đặt.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Cậu ta cần thứ gì đó kích thích để cuộc sống thú vị hơn.
Cả ba cùng nhau đến trường. Họ đã là học sinh năm ba của đại học TF. Họ chơi với nhau từ nhỏ, thân thiết hơn cả anh em ruột, tuy đôi lúc họ tranh cãi và gây gỗ với nhau nhưng anh em thì làm gì thù dai chứ.
Gia đình họ tuy là đối tác lâu dài qua các thế hệ nhưng trên thực tế cả 3 dòng họ đều mập mờ chờ cơ hội lật đổ 2 dòng tộc còn lại.
Nhưng chắc rằng chuyện đó sẽ chấm nhất nếu cả 3 thiếu niên này thừa hưởng gia nghiệp sau này. Tuy nhiên, điều đó chắc sẽ không xảy ra đâu.
Đầu tiên là Tả Kỳ Hàm, anh ghét ông bố già của mình cực kỳ, ông ta chỉ chú tâm vào làm ăn tiền bạc. Còn quá đáng hơn khi ngoại tình với thư ký công ty, dẫn đến mẹ anh qua đời khi anh chỉ vừa 14 tuổi. Từ lúc mẹ mất anh đã chuyển ra sống riêng anh cố dành học bỗng và tự làm tự học. Dù ba anh có nói gì thì anh vẫn không muốn có một chút quan hệ gì với ông già đó, ngoài việc anh mang họ của ông.
Tiếp theo là Trương Quế Nguyên. Quế Nguyên là người có tố chất lãnh đạo nhất trong cả 3, nhưng anh quá lười với việc vùi đầu vào chuyện học cách điều hành hay chuyện suốt ngày ngồi trên bàn tính toán sổ sách các thứ. Anh nghĩ tuổi trẻ của mình không thể nào lãng phí như vậy nên luôn tỏ ra mình là công tử bột một dạng ăn chơi đúng nghĩa bad boy trong mắt mọi người.
Cuối cùng là Vương Lỗ Kiệt. Từ nhỏ anh đã bị quản giáo rất kỹ bởi những người quá sức nghiêm khắc và nhàm chán, hôn nhân của ba mẹ anh là kiểu hôn nhân mua bán trên hợp đồng. Họ sống với nhau một chút tình cảm cũng không có. Chính xác hơn thì họ là bạn đối tác làm ăn. Nếu không có sự xuất hiện của 2 thiếu niên còn lại thì chắc Lỗ Kiệt sẽ luôn sống và làm theo mọi mong muốn của bố mẹ mình, mà không cần nghĩ đến tương lai và cuộc đời của mình.
Một mặt khác của 3 thiếu niên nhiệt huyết tràng đây năng lượng này là họ không hẳn giống với các sinh viên đại học khác, họ là những kẻ thống lính thế giới ngầm, họ giữ vai trò quan trọng trong việc cân bằng cái xã hội tối đen đó.
Và tất nhiên để có được vị trí đó anh đã trãi qua không ít chuyện phải đem mạng ra đặt cược và tính đến hiện tại khi Tả Kỳ Hàm là thủ lĩnh trông xã hội đó. Có ai nghĩ rằng sinh viên năm 3 lại có vị thế lớn như vậy trong thế giới ngầm và đang sở hữu cả khối tài sản khổng lồ có thể sẵn sàng khiêu chiến với bất kỳ ai bất cứ lúc nào.
Tất nhiên 2 cậu bạn thân còn lại cũng biết chuyện này. Ban đầu cả hai không nghĩ đến sẽ tiếp tay cho anh trong mấy chuyện vượt quá giới hạn và suy nghĩ đến như vậy nhưng đến cuối cùng tình bạn, tình đồng đội là trên hết mà.
Cái danh sinh viên năm 3 chỉ dùng như là một lớp võ ngụy trang để tránh ánh nhìn bởi đám cảnh sát.

Chap 3

Trường Đại học TF.
Sau một hồi chạy bán sống bán chết, Dịch Hằng đừng trước lớp I Khoa Nghệ Thuật. Cậu cố gắng điều tiết lại hô hấp, vuốt nhẹ ngực, bình tĩnh bước vào lớp.
Đổi lại cậu nhận lấy những ánh nhìn của các bạn và giáo viên đứng lớp như kiểu "Ai vậy trời?".
Duy chỉ có một bạn sinh viên đeo kính gọng tròn to siêu đáng yêu mĩm cười ngọt ngào vẫy tay về phía cậu.
Cậu thấy điều đó nhưng giờ không còn hơi sức đâu để vẫy tay lại.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Em xin lỗi lão sư, em có thể giải thích lý do đến trễ...Em...
Dịch Hằng cố giải thích để không phải bị phạt vào ngày đầu đi học.
Giảng Viên
Giảng Viên
Em dừng lại được rồi, em vào ngồi đi, dù sao cũng chưa quá trễ. Và...Bảng tên của em đâu.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Bảng tên, em xin lỗi chắc em làm rơi khi trên đường chạy đến đây.
Giảng Viên
Giảng Viên
Được rồi em vào giới thiệu chút về bản thân đi và lát giờ ăn trưa hãy gặp cô Tracy và làm lại cái bảng tên khác.
Cậu vào lớp, giới thiệu sơ lượt bản thân rồi chỉ có thể khóc thầm đi về phía Hàm Thuỵ và cầu mong sự an ủi từ người bạn thân.
Các tiết học trôi một cách lãnh đạm. Cậu và người bạn thân kia chạy ngay tới căn tin vì sáng nay câu chẳng có gì bỏ bụng.
Ngạc nhiên thay khi chỉ mới vừa reng chuông cách đây 2 phút mà cả căn tin đã đông kín với một rừng nữ sinh.
Nhưng hình như là họ đang vây quanh ai đó thì đúng hơn.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Bên kia bộ có ngôi sao nổi tiếng nào hay sao mà mấy nữ sinh kia vây quanh dữ vậy?
Dịch Hằng nhíu mày khó hiểu nhìn Hàm Thuỵ cần một lời giải thích để chắc rằng mình không phải là người duy nhất mù mịch thông tin trông cái trường này.
Trương Hàm Thuỵ
Trương Hàm Thuỵ
Cậu không biết gì thiệt hả? Đó là 3 nam thần của trường, là bản hiệu sống của trường. Họ hoàn hảo đến từng mi_li_mét. Bản điểm cao ngất ngưỡng, ngoại hình chuẩn soái ca, chiều cao lý tưởng, tích cách thì... ờ...
Trương Hàm Thuỵ
Trương Hàm Thuỵ
Tớ không biết lắm nhưng tớ biết 1 trong 3 người đó có tích cách trầm lặng và thanh lịch... Cũng vì người đó mà tớ quyết định vào đây học.
Hàm Thuỵ luyên thuyên và cười một cách khờ khạo nhìn về phía người đó.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tớ vui khi biết cậu có đối tượng, nhưng cái người đó tên gì và... Cậu nói 3 người mà 1 người nữa đâu?
Dịch Hằng đang cố tỏ ra hứng thú với nội dung câu chuyện nhưng trên thực tế cái gì mà nam thần cậu không mấy để tâm.
Trương Hàm Thuỵ
Trương Hàm Thuỵ
À người có cái băng đô là Trương Quế Nguyên. Người còn lại đang đọc sách là Vương Lỗ Kiệt và cũng là thần tượng của tớ.
Trương Hàm Thuỵ
Trương Hàm Thuỵ
Người còn thiếu là Tả Kỳ Hàm anh ta có nhiều fan nhất trong cái trường này nhưng anh ta không hấp dẫn bằng Kiệt ca.... của... tớ....
Hàm Thuỵ đang tua một lèo thì bắt đầu nói lấp vì bóng hình ai đó đứng sau lưng Dịch Hằng.
Đột ngột mọi ánh mắt những người trong căn tin nhìn về phía Dịch Hằng. Hay chính xác hơn là nhìn cái người 1m8 sau lưng cậu.
Cậu có chút khó chịu với mấy ánh nhìn quái đản đó và rồi cậu nhìn lên thấy Kỳ Hàm, sự xuất hiện đột ngột đó khiến cậu giật mình làm rớt luôn chén súp.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Ôi trời ơi.... Hôm nay đúng là xui tận mạng mà, xin lỗi nhưng sao anh lại đứng sau lưng tôi, tôi biết anh sao?
Dịch Hằng đối mặt nói chuyện với Kỳ Hàm bằng giọng điệu cực kì kìm chế.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Cậu là Trần Dịch Hằng?
Như mọi khi, anh nói chuyện không chút sắc thái hay ngữ điệu.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Phải, thì sao?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tôi nghĩ cái này là của cậu.
Kỳ Hàm đưa cậu cái bảng tên anh nhặt được lúc sáng.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Bảng tên của...tôi nhớ ra anh rồi, là người lúc sáng tôi đụng phải, anh... Không bị thương chứ?
Dịch Hằng nhận lại bảng tên và thay đổi thái độ 180°, kiểu ăn năn cực kỳ.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tôi không sao. Mà người bị thương hình như là cậu.
Anh nhìn xuống bàn tay đầy vết thương của cậu.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Không sao... Tại tôi chạy vội thôi, nhưng tôi không ngại nếu anh mời tôi một bữa trưa nếu thấy có lỗi.
Dịch Hằng tùy ý nói một câu, cố gắng nở nụ cười thân thiện nhất nhưng nó không kéo dài quá 2 giây vì ai đó không biết cách đáp trả bằng 1 cụ cười thân thiện khác.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Được, cậu có thể qua bên kia đợi.
Kỳ Hàm chỉ về phía cái bàn của 2 thiếu niên đang là tâm điểm của căn tin.
Trương Hàm Thuỵ
Trương Hàm Thuỵ
Thật chứ? Đi thôi Hằng Hằng.
Hàm Thuỵ coi như là đã trả lời thây cậu và không chút ngại ngùng chạy đi trước.
Dịch Hằng lúc này chỉ muốn biện minh rằng người đó không phải bạn mình. Cậu ngượng đỏ mặt cuối thấp đầu mong là Kỳ Hàm không thấy.
Nhưng người nào đó đã cười vì điệu bộ ngượng đỏ mặt đó của cậu.
Một nụ cười thật sự không giả tạo, cô gái hay chàng trai nào nhìn thấy chắc sẽ siêu lòng thật sự.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play