Cậu Út Nhà Nguyễn Và Mợ Duy Mang Nỗi Hờn Sông Nước
CHAP 1: LỆNH TRỜI ÉP CƯỚI
Xứ Huế năm ấy, bên trong phủ ông Nguyễn vẫn đang rộng lớn ánh đèn lồng chới chang. Nhà đòng người ra vào, chỉ nhưng có một người... đang ngồi xỏm mặt trên mái ngói sau vườn, tay lăng lăng cầm chén rượu, ngó lên trời.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh – con trai út nhà ông Nguyễn, chính là cậu đã khiến bao cô gái Huế lỏng lụt vì nụ cười như rượu, giói nói tài bà, đẹp trai lại giàu. Mà đặc biệt nhất là... ăn chơi không ai bằng.
Người ta ở kinh thành bảo nhau:
"Chỗ nào có ả đào, chỗ đó có Quang Anh. Chỗ nào có rượu nẳm, chỗ đó có áo đào của cậu phủ lớn."
Trẻ con nhà quyền thần, ai ai cũng được dạy dỗ nghiêm trang. Riêng Quang Anh, vẫn quấy như quỷ gió, dù cha mẹ có nghiến răng nghiến lợi, mấy phen đánh cho sưng mông vẫn chảy ra làm như không.
Thế nhà mạnh tay, đem chuyện của cậu ra triều. Lệnh vô ban xuống, đánh một trán vào giữa cuộc đời của Quang Anh:
"Nguyễn Quang Anh phải cưới Hoàng Đức Duy, con trai ông Tham tri Hoàng vì lợi ích quốc gia, liên minh hai họ."
Bên phủ nhà Hoàng, Hoàng Đức Duy đang tháo kim châm trên khung thêu, nghe tin thì tay run rối. Cái kim cứa đạm vào tay lại không đau bằng chít tin kia.
Duy không chống lại. Không thể chống. Còn gì đau hơn việc bị đẩy đi, như đồ vật, để đổi lấy hòa bình cho hai nhà?
Hoàng Đức Duy
Nếu số phận đã ấn định, thì tôi xin làm tròn vai mợ.
Lễ cưới được tổ chức ngay giữa mùa hạ thắng nếm, hôm trời nặng hạt. Trên kiệu hoa, Duy ngồi yên như tượng, khăn hồng phủ mặt, tay nằm chặt dây lụa. Quang Anh bước tới, cầm tay mợ xuống kiệu:
Nguyễn Quang Anh
Mợ đi đường có mệt không?
Chỉ một câu nhỏ, lại khiến tim Duy khét lại. Câu đó... là quan tâm? Hay chỉ là nghi lễ nghi thứ?
Cảnh mợ bước vô nhà chồng, người đầy bụi lộ.
Duy bước qua cổng phủ lớn, nơi người hầu hai hàng cúi đầu không một ánh nhìn. Ai cũng nghe danh "mợ Duy cưới ép", lòng ai cũng tò mò nhưng chẳng ai dám tỏ ra gần gũi.
Phòng tân hôn đỏ rực. Trên bàn có bình trà sen bốc khói, nến thắp lung linh. Duy ngồi trên giường, hai tay để gọn gàng trên đùi, ánh mắt ngó xuống đất.
Cánh cửa mở. Cậu Quang Anh bước vô, trên người còn mùi rượu nhẹ, chân hơi lảo đảo. Nhìn thấy Duy, cậu thở dài:
Nguyễn Quang Anh
Ngồi từ chiều giờ chưa mỏi hả?
Hoàng Đức Duy
Em là vợ cậu. Chờ cậu là việc nên làm.
Nguyễn Quang Anh
Ờ, lễ nghĩa đủ rồi ha. Giờ mợ muốn uống trà không? Hay tui gọi người bưng vô?
Hoàng Đức Duy
//Duy ngước lên//Để em rót. Em quen tay hơn.
Duy đứng dậy, chậm rãi cầm ấm rót hai chén trà. Tay không run, nhưng lòng thì rung từng hồi.
Quang Anh ngồi xuống đối diện, nhận chén trà:
Nguyễn Quang Anh
Mợ khéo tay thiệt. Trà nóng vầy mà mợ rót không tràn giọt nào.
Hoàng Đức Duy
Mợ học nhiều năm. Không phải vì ai mà vì bản thân mợ. Cậu không cần ngạc nhiên.
Không khí chùng xuống. Quang Anh nhấp trà, thở dài:
Nguyễn Quang Anh
Mợ biết tui không muốn cuộc hôn nhân này. Tui cũng không cần giả bộ thương mợ. Mợ cứ sống phần mợ, tui sống phần tui. Đừng xen vô nhau.
Hoàng Đức Duy
//Duy gật nhẹ// Mợ không có ý tranh giành gì. Chỉ mong sống yên ổn. Mợ không mong cậu yêu. Chỉ mong đừng ghét.
Giường lớn đỏ thẫm chăn gấm, hai người nằm quay lưng về nhau. Quang Anh nhanh chóng chìm vô giấc ngủ, còn Duy nằm mở mắt tới khuya, lưng ướt đẫm mồ hôi vì chăn quá dày mà lòng quá lạnh.
Bên ngoài, tiếng dế kêu rỉ rả, tiếng gió rít qua vách gỗ như tiếng lòng ai thở dài. Một đêm đầu tiên... lạnh hơn băng tuyết.
Hôm sau, Duy dậy sớm, xuống bếp phụ người hầu nấu cơm. Cậu út thì còn ngủ nướng trong phòng, say giấc như chưa từng có lễ cưới.
Người hầu nhìn nhau thì thào:
"Mợ đẹp dị mà cậu không ngó ngàng. Thiệt là uổng." "Nghe nói mợ học đàn giỏi, thêu giỏi, nấu ăn cũng khéo. Mà cậu chỉ lo rượu chè..."
Duy nghe hết. Nhưng mợ không nói gì. Mợ chỉ cười nhẹ, rồi cúi đầu băm rau tiếp.
Trời vừa hừng đông, mợ Duy đã thức dậy từ lúc gà gáy, chỉnh tề khăn áo, tay bưng khay trà sen còn nóng hổi, bước nhẹ chân đến chính sảnh.
Ông bà Nguyễn đang ngồi thưởng trà sáng như lệ thường. Thấy bóng Duy thấp thoáng sau bình phong, bà lớn nhíu mày:
Hoàng Đức Duy
//Duy bước tới, quỳ xuống//
Dạ, con là mợ út Duy. Sáng nay có nấu ấm trà sen, xin dâng cha mẹ dùng để ấm bụng đầu ngày.
Bà Nguyễn
//Bà Nguyễn hừ nhẹ// Chuyện trà nước nhà này không thiếu người làm. Mợ út không cần quá phép.
Hoàng Đức Duy
//Duy cúi đầu//
Dạ, con biết thân phận con là người mới. Nhưng con tin, lễ nghĩa đầu ngày là phép tắc của người làm dâu. Không dâng trà thì lòng chẳng yên.
Ông Nguyễn
//Ông Nguyễn ngước mắt, giọng trầm//
Lời hay. Nếu lòng con yên nhờ lễ nghĩa, thì nhà này cũng yên thêm một bữa. Thôi, để trà đó.
Duy nhẹ tay đặt chén trà xuống bàn, khẽ cúi đầu thêm lần nữa rồi lui ra. Lưng thẳng, chân nhẹ, nét mặt vẫn bình hòa, dù trong lòng... từng nhịp tim còn thắt lại.
Bữa cơm đầu tiên.
Duy bưng cơm lên tận phòng. Quang Anh còn nằm trên giường, áo xộc xệch.
Hoàng Đức Duy
Cậu dậy ăn tí cho có sức. Mợ nấu canh chua cá lóc, món cậu thích.
Nguyễn Quang Anh
//Cậu mở mắt, nhíu mày//
Mợ biết tui thích món gì từ hồi nào vậy?
Hoàng Đức Duy
Mợ hỏi người làm. Mợ muốn... học quen sở thích cậu.
Nguyễn Quang Anh
Khỏi cần. Mợ sống sao thấy vui thì sống. Tui không rảnh để người ta hầu.
Hoàng Đức Duy
//Duy để mâm cơm xuống, nhẹ giọng//
Tùy cậu. Mợ ăn trước.
Mợ ngồi ăn một mình, tay cầm muỗng mà mắt hoe đỏ. Quang Anh thấy mà lòng chộn rộn, nhưng vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
Vài hôm sau.
Duy ngồi trong vườn, gảy khúc đàn tranh. Tiếng đàn buồn đến lạnh xương sống.
Quang Anh đi ngang, đứng khựng lại. Tim như đập chệch một nhịp. Chưa từng thấy tiếng đàn nào... nghe đau lòng tới vậy.
Lần đầu tiên trong lòng cậu út, có chút gì đó... nao nao.
Đêm hôm đó.
Mưa phùn lất phất bên ngoài, gió hú nhẹ bên song cửa gỗ. Trong phòng, đèn dầu cháy leo lét. Mợ Duy ngồi thêu bên góc giường, tay run nhẹ vì lạnh.
Quang Anh bước vô, người còn mùi rượu nhẹ. Cậu nhìn quanh, rồi nhìn mợ một cái, không nói chi hết. Nhưng rồi...
Cậu tiến lại, lấy áo choàng lụa phủ nhẹ lên vai Duy.
Nguyễn Quang Anh
Trời khuya rồi, mợ nghỉ đi. Gió thấm lạnh lưng, đau mình hồi nào hổng hay.
Hoàng Đức Duy
//Duy ngước lên, ngạc nhiên, mắt mở to. Nhưng rồi chỉ nhẹ giọng//
Dạ... cám ơn cậu.
Nguyễn Quang Anh
//Quang Anh quay mặt đi//
Tui không quen quan tâm ai. Đừng hiểu lầm.
Hoàng Đức Duy
Dù chỉ một chút, mợ cũng biết ơn.
Cậu đứng lặng một lúc, rồi rời khỏi phòng, để lại tiếng bước chân chậm rãi vang dần trong đêm.
Mợ nhìn theo, môi hơi mím lại. Trong lòng... dường như có tia ấm nhỏ, len nhẹ qua màn sương lạnh của những ngày đầu làm dâu.
CHAP 2: MƯA DẦN ƯỚT VÁCH TIM
Cậu út từ hôm đó có gì đó lạ. Không phải là thay đổi lớn lao, mà là ánh mắt… ánh mắt không còn lạnh tanh như trước.
Bữa cơm trưa hôm sau, trời Huế mưa rả rích, ướt nhẹp cả mấy bậc thềm đá ngoài sân. Mợ Duy đứng trong bếp, tay đảo nồi canh chua cá linh, lưng áo đã thấm mồ hôi. Mấy người làm lấm lét nhìn nhau:
“Mợ út cực thiệt ha. Làm món gì cũng vừa miệng.” “Mà cậu ăn hông có nói tiếng nào. Cũng hông có chê, hông có khen.”
Hoàng Đức Duy
//Duy chỉ cười mím môi//Chừng nào cậu còn ngồi ăn cùng mợ, là mợ thấy vui rồi.
Trong phòng ăn.
Bữa nay không phải Duy bưng lên nữa. Cậu gọi người hầu bày sẵn bàn, bảo:
Nguyễn Quang Anh
Bảo mợ xuống ăn chung.
Duy nghe vậy, thoáng giật mình, nhưng cũng không nói gì thêm. Mợ bước vào, áo bà ba trắng tinh, tóc cột gọn, tay lau lau mồ hôi trên trán.
Nguyễn Quang Anh
Ăn cơm chứ còn gì nữa. Mợ cứ đứng bếp hoài chắc ngã ra đó mất.
Hoàng Đức Duy
//Duy nhìn cậu, hơi khựng lại, rồi gật đầu, khẽ mỉm//
Dạ.
Lần đầu tiên hai người ngồi ăn chung bàn, không phải lễ cưới, không phải gượng ép. Chỉ là hai chén cơm, hai dĩa cá chiên, một tô canh… mà nghe ấm bụng hơn cả mâm cao cỗ đầy.
Quang Anh gắp một miếng cá, nếm thử, rồi liếc nhìn mợ:
Nguyễn Quang Anh
Cá này mặn hơn hôm qua. Mợ bỏ nhiều nước mắm hả?
Hoàng Đức Duy
//Mợ giật mình//
Dạ… chắc tại lửa lớn. Mợ… mợ xin lỗi.
Nguyễn Quang Anh
//Cậu lắc đầu//
Không có gì. Mặn vậy ăn cơm nó bắt. Cũng ngon.
Duy khựng lại, mắt mở lớn. Cậu út… khen.
Chén cơm trong tay Duy bỗng chốc… ngon như chưa từng được ăn.
Chiều hôm đó, trời tạnh mưa.
Mợ ra sau vườn hái rau, tay vén tà áo, chân trần lội qua luống mồng tơi đang mướt nước. Quang Anh đi ngang thấy, chau mày:
Nguyễn Quang Anh
Mợ làm chi vậy? Đất trơn trợt thấy không?
Hoàng Đức Duy
//Duy ngước lên, ánh mắt bình thản//
Rau chiều nay mợ muốn tự tay hái. Cho cậu ăn nóng.
Nguyễn Quang Anh
Mợ sai người làm được mà.
Hoàng Đức Duy
Người làm không phải người vợ.
Cậu đứng im. Mắt dán lên người mợ. Không phải nhìn vì váy áo ướt đẫm, mà là vì đôi mắt cứng cỏi kia…
Lòng cậu… gợn sóng lần nữa.
Quang Anh về phòng sớm hơn mọi khi. Mợ đã chuẩn bị sẵn nệm gối. Hai người vẫn nằm riêng, hai mép giường.
Nhưng nửa đêm, trời lại mưa. Lạnh buốt.
Duy đang ngủ, bất giác co người lại. Bỗng có tiếng động khẽ. Chăn được kéo phủ nhẹ lên người mợ.
//Duy mở mắt, thấy cậu đang đứng bên giường, tay còn nắm góc chăn.//
Nguyễn Quang Anh
Tui đi uống nước ngang qua, thấy mợ co ro.
Hoàng Đức Duy
Cậu… cảm ơn.
Nguyễn Quang Anh
Mợ ngủ tiếp đi.
Quang Anh quay đi, bước ra cửa… nhưng rồi lại quay đầu:
Nguyễn Quang Anh
Mai mợ khỏi nấu cơm. Đi chợ với tui.
Nguyễn Quang Anh
Tui nói rồi. Tui không quen thương ai. Nhưng mà… mợ nấu hoài cũng cực. Mai mình ra chợ, cậu lựa rau, mợ lựa cá.
Duy gật đầu. Ánh mắt long lanh trong đêm.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi. Nhưng trong lòng mợ Duy… như vừa hé nắng.
Sáng hôm sau.
Gà vừa gáy lần thứ hai, mợ đã thức dậy vo gạo. Nhưng khi bước ra sân, đã thấy cậu út đứng sẵn ngoài cổng, tay cầm nón lá, miệng ngậm một nhánh ngò rí:
Nguyễn Quang Anh
Tui nói đi chợ, không nói đi trễ. Mợ chậm quá đó.
Hoàng Đức Duy
Tưởng cậu nói chơi.
Nguyễn Quang Anh
Tui không có rảnh giỡn kiểu đó.
Hai người cùng bước ra đường làng, trời còn mờ sương. Mợ ôm giỏ tre, cậu cầm dù che cho cả hai. Qua từng mái nhà tranh, từng lối đất gập ghềnh, người trong làng nhìn mà xuýt xoa:
“Cậu út nhà ông Nguyễn đó. Đi chợ với mợ út kìa!”
“Chà… hiếm có nghe. Hồi nào tới giờ toàn thấy cậu ở quán rượu!”
Mợ hơi cúi đầu vì ngại. Nhưng cậu lại ung dung
Nguyễn Quang Anh
Kệ họ. Tui mà sợ miệng người, chắc chết hồi năm mười bảy tuổi rồi.
Ra tới chợ, Duy lăng xăng lựa rau, còn cậu thì đứng đằng sau nhìn… mà cười.
Nguyễn Quang Anh
Mợ coi cái mặt mợ kìa. Lựa rau mà nhíu mày thấy thương.
Hoàng Đức Duy
Ai biểu rau héo quá.
Cậu đưa tay, chọn giúp bó rau tía tô, đưa mợ:
Nguyễn Quang Anh
Cái này ngon nè. Tía tô xào thịt vịt ăn đỡ lạnh. Mợ nấu nha?
Hoàng Đức Duy
Cậu ăn thiệt không đó?
Nguyễn Quang Anh
Tui nói rồi, mợ nấu món gì, tui cũng ăn.
Lần đầu tiên… mợ bật cười thành tiếng.
Nụ cười đó, khiến Quang Anh đứng chết trân giữa chợ.
Lòng cậu… như có tiếng gì đó nứt ra, rồi nở nhẹ. Như mầm non trong mùa mưa Huế.
CHAP 3: NỒI CANH VỠ VỤN
Buổi chợ sáng đó như để lại trong lòng mợ Duy một mảnh nắng lạ. Mặc dù trời Huế vẫn u ám, nhưng trong lòng mợ như có tia sáng nhẹ len vào.
Trở về phủ, Duy thoăn thoắt rửa rau, vo gạo. Cậu út đứng bên nhìn mà không nói tiếng nào, chỉ đưa khăn cho mợ lau tay, rồi lặng lẽ đi vào phòng.
“Cậu nay sao hiền dữ vậy trời,” – một người làm thì thào.
“Chắc mợ út bỏ bùa đó.” –// người kia chọc, nhưng mắt đầy ngưỡng mộ.//
Hoàng Đức Duy
//Mợ chỉ cười, không nói chi hết. Nhưng trong lòng… vui lắm.//
Buổi trưa.
Trên bàn cơm, cậu út đã ngồi đợi sẵn. Mợ dọn từng món ra, tay chân còn hơi run vì sợ không vừa miệng cậu.
Nguyễn Quang Anh
Tui đói muốn xỉu luôn rồi đó, mợ có nấu cháo trắng không?
Hoàng Đức Duy
Dạ có, cậu ăn với mắm chưng nha. Mợ để riêng chút ớt vì sợ cậu cay.
Nguyễn Quang Anh
Sao mợ biết tui hổng ăn cay?
Hoàng Đức Duy
Mợ… thấy cậu hay uống nước liền sau khi ăn cá kho. Nên mợ đoán vậy.
Nguyễn Quang Anh
//Quang Anh bật cười//
Mợ coi vậy mà để ý kỹ ghê ha.
Hoàng Đức Duy
Mợ hổng để ý, sợ không kịp hiểu lòng cậu.
Bữa ăn đó… ấm như bếp lửa giữa mùa mưa.
Buổi chiều, trời nổi giông.
Cả phủ Nguyễn xôn xao. Ông bà lớn từ phía sảnh chính gọi người hầu rộn ràng. Duy đang giặt áo ngoài sân thì được mời vô chính phòng.
Duy thay áo liền, cột tóc lại cho gọn, tay vẫn còn ướt nước. Bước vào đại sảnh, bà lớn đang ngồi thêu trên ghế tràng kỷ, mặt lạnh tanh.
Bà Nguyễn
Con dâu nhà quan mà đầu tóc rối bù, áo còn dính nước. Vô phép.
Hoàng Đức Duy
//Duy quỳ xuống//
Dạ… con có lỗi. Xin mẹ răn dạy.
Bà Nguyễn
Hôm nay khách quan sẽ ghé phủ. Mợ ở trong phòng. Không ai hỏi thì không được bước ra.
Hoàng Đức Duy
Dạ, con biết.
Bà Nguyễn
// Bà nhìn Duy chằm chằm// Mợ đừng tưởng được cậu út để mắt mà lên mặt. Nhà này chưa có ai công nhận mợ là dâu thật sự.
Câu đó… như lưỡi dao bén cắt ngang tim Duy.
Hoàng Đức Duy
Con không dám ạ.
Bà Nguyễn
Biết thì tốt. Lui ra.
Duy lặng lẽ lui ra, bước chân nặng trịch như mang cả thúng than trên vai.
Tối hôm đó, Quang Anh ngồi bên hiên nhà.
Trời mưa không dứt. Cậu uống rượu một mình, ánh mắt mơ hồ. Mợ bước ra sau, bưng ly trà nóng:
Hoàng Đức Duy
Cậu uống rượu nhiều, đau bao tử. Mợ nấu nước gừng, cậu uống cho ấm.
Nguyễn Quang Anh
//Cậu nhận chén//Bữa nay bà lớn gọi mợ lên chi?
Hoàng Đức Duy
Dạ… không có gì. Chỉ dạy lễ phép.
Nguyễn Quang Anh
Hừ, bà luôn nói vậy.
Hoàng Đức Duy
//Duy nhìn cậu, đôi mắt đỏ hoe//Mợ ổn mà. Cậu đừng lo.
Nguyễn Quang Anh
//Cậu út khựng lại. Đặt ly trà xuống bàn, cầm tay mợ lần đầu tiên// Mợ… nếu mai mốt bà lớn có nói gì quá… mợ nói tui. Tui không để ai ăn hiếp mợ nữa.
Hoàng Đức Duy
//Duy nhìn cậu, lòng tràn nước. Nhưng chỉ khẽ gật đầu// Dạ.
Lần đầu tiên… tay mợ nằm yên trong lòng tay cậu. Mưa ngoài trời vẫn rơi. Nhưng dưới mái hiên… có đôi tim đang xích lại gần nhau từng chút.
Sáng hôm sau.
Trước sân phủ, một nha hoàn trẻ tên Tấm, được Quang Anh dặn riêng:
Nguyễn Quang Anh
Từ nay theo mợ út. Việc gì nặng nhọc mợ làm, con giành làm trước. Ai hở chút lớn tiếng với mợ, con đứng ra. Có chuyện gì, báo lại cho cậu ngay.
Út Tấm
//Tấm cúi đầu//Dạ, con biết. Con sẽ theo mợ như hình với bóng.
Khi mợ bước ra thấy Tấm đi sau lưng, chưa hiểu chi hết. Cậu chỉ nhìn nhẹ:
Nguyễn Quang Anh
Tui không thích thấy mợ bị ăn hiếp nữa. Cũng không muốn thấy mợ giặt đồ tới nứt tay.
Hoàng Đức Duy
//Duy khựng lại. Tự nhiên… muốn khóc// Cảm ơn cậu.
Nguyễn Quang Anh
Út Tấm nó lanh lắm. Mợ cần gì cứ nói nó. Mà cũng đừng ỷ lại hoài, kẻo mợ hết khéo.
Cậu quay đi, miệng mỉm cười. Trong lòng mợ, bây giờ… có thêm một tia ấm áp nữa.
Chiều hôm đó, trời lại mưa. Mưa Huế lạ lắm, chẳng ào ạt như miền Nam, cũng không lạnh buốt như xứ Bắc. Nó dai dẳng, nhẹ tênh, như nước mắt của một người không dám khóc to.
Trong phòng mợ, Duy đang dạy Út Tấm thêu chữ. Mảnh vải trên tay còn dang dở mấy nét cong mềm:
Hoàng Đức Duy
Chữ này là chữ ‘Tâm’. Đàn bà nhà quan, phải biết thêu tâm vào từng đường kim mũi chỉ. Chớ có để tay giỏi mà lòng cạn.
Út Tấm
//Út Tấm vừa chăm chú vừa hí hoáy//Dạ, mợ nói sao con nhớ vậy.
Cửa phòng mở ra. Quang Anh bước vô, người ướt mèm, tay cầm mấy tờ giấy. Mợ đứng dậy liền:
Hoàng Đức Duy
Cậu ướt hết rồi, mợ lấy khăn…
Nguyễn Quang Anh
Không sao. Mợ coi mấy cái này.
Cậu đưa ra một xấp vải và bản mẫu vẽ nhà nhỏ:
Nguyễn Quang Anh
Tui đặt người phác thảo cái am nhỏ. Để trên mảnh đất sau vườn. Mợ có chỗ riêng thêu thùa, đừng lẫn với bếp núc người làm.
Hoàng Đức Duy
//Duy cầm bản phác thảo, mắt rưng rưng//Cậu làm vì mợ?
Nguyễn Quang Anh
Tui thấy mợ ngồi dưới bếp hoài, uổng. Tấm dọn giúp, mợ ở chỗ sáng mà làm. Tui… không quen nói lời hay. Mợ hiểu là được.
Duy không nói gì. Chỉ lặng lẽ lấy khăn lau tóc cho cậu. Lúc tay chạm trán cậu, Quang Anh nắm tay lại
Nguyễn Quang Anh
Tay mợ lạnh quá.
Hoàng Đức Duy
Cậu lạnh hơn.
Một khoảnh khắc thật lâu, chỉ còn tiếng mưa gõ lách tách trên mái ngói. Duy nhìn sâu vào mắt Quang Anh, ánh mắt dường như đã đổi khác – không còn khinh mợ như ngày cưới nữa.
Tối đó, Tấm xách đèn theo mợ ra giếng.
Tấm vừa đi vừa thì thào:
Út Tấm
Mợ ơi, hôm nay cậu nhìn mợ khác lắm nghen.
Út Tấm
Nhìn kiểu… thương chớ không phải nhìn cho có lệ nữa.
Mợ đỏ mặt, lấy gáo nước múc giếng, vờ như không nghe.
Út Tấm
Mợ đừng chối. Con hầu cậu lâu rồi, cậu mà thương ai là con biết liền.
Hoàng Đức Duy
Tấm à, tình cảm không phải chỉ một cái nhìn là biết chắc được. Mình là phận dưới, phải biết giữ chừng.
Tấm gật đầu. Nhưng trong bụng nó, chắc mẻm… cậu út thương mợ thiệt rồi.
Cuối đêm.
Quang Anh nằm thao thức. Mưa vẫn chưa ngớt. Cậu quay qua, nhìn thấy dáng Duy nằm nghiêng, lưng quay lại. Tim cậu bỗng đập nhanh hơn.
giọng mợ nhẹ như gió lùa.
Nguyễn Quang Anh
Nếu mợ thật lòng… không giận tui chuyện cưới ép, mợ có thể… từ từ quen tui không?
Duy quay lại. Mắt cậu không còn men rượu, mà là một thứ men khác – thật thà, ngập ngừng, chân thành.
Hoàng Đức Duy
Mợ chưa từng giận. Mợ chỉ sợ… không được thương thôi.
Quang Anh khẽ vươn tay, phủ lên tay mợ. Không nắm chặt. Chỉ chạm thôi. Nhưng đủ làm mợ rưng nước mắt.
Trong tiếng mưa đêm đó… đã có một mầm tình nảy mầm.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play