Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

|BoBoiBoy X BnHA| Kỳ Tích Mang Tên

"Sẽ ổn thôi"

Đó là cái ngày tồi tệ nhất cuộc đời của Midoriya Izuku.
•NVP•
•NVP•
Bác sĩ: Cháu không có Quirk.
Cậu bé Midoriya Izuku, bốn tuổi, ngồi im lặng trên ghế chờ, đôi chân nhỏ đung đưa lo lắng không chạm đất. Cậu đang chờ giấy báo của bác sĩ, nhưng chẳng tập trung đến nó nhiều.
Không có Quirk.
Bác sĩ nói cậu không có Quirk.
Tay cậu không phát sáng. Không có lửa, không có sét. Không di chuyển được những vật nhỏ. Chỉ là bàn tay bình thường. Cậu… chỉ là người bình thường.
Rồi cửa phòng khám bật mở.
Bác sĩ gọi một bệnh nhân khác vào. Không lâu sau, tiếng bác sĩ vang ra từ trong phòng, không lớn, nhưng Midoriya vẫn nghe rõ từng từ một.
•NVP•
•NVP•
Tình trạng khá nghiêm trọng. Cậu bị chậm phát triển nội tạng – gan, phổi, dạ dày và cả tuyến nội tiết đều phát triển dưới mức bình thường. Ở mức độ này tôi nghĩ có liên quan đến việc thiếu hormone tăng trưởng.
Người kia không phản ứng mạnh. Chỉ khẽ nhíu mày.
Boboiboy
Boboiboy
Còn gì nữa không?
•NVP•
•NVP•
Cậu có thể ho ra máu, đau bụng thường xuyên, cơ thể suy yếu, đó là hậu quả do nội tạng bị tổn thương.
•NVP•
•NVP•
…Xét nghiệm gene Quirk cho thấy cậu không có Quirk.
•NVP•
•NVP•
Hai khớp ở ngón chân út vẫn còn. Đó là dấu hiệu điển hình.
Midoriya Izuku [child]
Midoriya Izuku [child]
•Ngẩng đầu lên•
Lúc ấy, Midoriya không biết vì sao tim mình đập mạnh. Người đó cũng vô năng?
Anh ấy cũng giống Midoriya?
•NVP•
•NVP•
Tôi… tưởng cậu là học sinh cấp hai. Nhưng hồ sơ lại ghi cậu 24 tuổi. Cậu chắc chắn chứ?
Boboiboy
Boboiboy
Không phải bác sĩ nói tôi chậm phát triển sao? Thiếu Hormone tăng trưởng gì gì đó.
•NVP•
•NVP•
Phải. Phải rồi. Nhưng thành thật thì… tôi chưa thấy trường hợp nào như cậu.
•NVP•
•NVP•
Tôi sẽ kê thuốc, ngồi ở kia đợi tôi chút.
Một lát sau, Boboiboy bước ra ngoài, khẽ gật đầu chào bác sĩ rồi đến ngồi ngay bên cạnh Midoriya trên dãy ghế chờ. Không nói gì. Chỉ ngồi đó, rút khẩu trang xuống, hít một hơi dài và thở ra một cách mệt nhọc.
Boboiboy
Boboiboy
Thảo nào dạo này đau đầu •Day trán•
Boboiboy
Boboiboy
Khổ quá tôi ơi.
Midoriya liếc nhìn.
Midoriya Izuku [child]
Midoriya Izuku [child]
Anh…
Boboiboy
Boboiboy
•Nhìn xuống•
Boboiboy
Boboiboy
Anh nói to quá hả? Xin lỗi nhiều nhé. •Chắp tay•
Midoriya Izuku [child]
Midoriya Izuku [child]
Không…ạ…ý em là…
Midoriya Izuku [child]
Midoriya Izuku [child]
Em nghe thấy bác sĩ nói…
Midoriya Izuku [child]
Midoriya Izuku [child]
Anh không có Quirk…
Midoriya Izuku [child]
Midoriya Izuku [child]
Em xin lỗi…em thấy anh buồn•Cúi gằm mặt•
Boboiboy
Boboiboy
Anh??
Boboiboy
Boboiboy
Không •Phất tay•
Boboiboy
Boboiboy
Buồn vì bệnh của anh, chứ không phải vì Quirk. Quan trọng gì đâu.
Midoriya không biết nói gì. Cậu chỉ cảm thấy điều gì đó trong lòng mình chộn rộn.
Midoriya Izuku [child]
Midoriya Izuku [child]
Em…cũng không có Quirk…
Midoriya Izuku [child]
Midoriya Izuku [child]
Nhưng mà em muốn trở thành anh hùng •dụi mắt•
Midoriya Izuku [child]
Midoriya Izuku [child]
Muốn lắm luôn.
Boboiboy không thể nói là “E ve zi thinh i dai yo vu” được. Quirk rất quan trọng để trở thành anh hùng thật mà, nhất là trong xã hội hiện nay nữa. Chính cậu cũng có sức mạnh nên mới trở thành anh hùng đó thôi.
Nhưng mà.
Boboiboy
Boboiboy
Không có thì cũng có sao đâu.
Boboiboy
Boboiboy
Hồi trước anh còn không có sức mạnh mà vẫn cầu cứu một tên đầu hộp màu xanh để lên vũ trụ để kéo bạn mình về kìa. Hồi đó điên lắm luôn.
Anh ơi, anh nói cái khỉ khô gì thế?
Midoriya Izuku [child]
Midoriya Izuku [child]
Midoriya Izuku [child]
Midoriya Izuku [child]
Vâng?
Boboiboy
Boboiboy
Nói chung là muốn thì làm, không phải trước đó vẫn có những người được vinh danh là anh hùng dù đó là thời đại không có Quirk còn gì?
Boboiboy
Boboiboy
Không quan trọng đâu, muốn là được mà. Kể cả là lao lên vũ trụ đấm bạn đem về nếu có khả năng cũng làm được, đâu vấn đề gì?
Bác sĩ bước ra, cắt ngang suy nghĩ của cả hai.
•NVP•
•NVP•
Cậu trai, đơn thuốc của cậu đây. •Đưa tờ giấy•
Boboiboy
Boboiboy
•Nhận lấy•
Boboiboy
Boboiboy
Ặc, mắc quá. •Than thở•
Boboiboy
Boboiboy
•Đứng dậy•
Boboiboy
Boboiboy
Nhóc muốn kẹo không? •Chìa tay có kẹo ra•
Midoriya Izuku [child]
Midoriya Izuku [child]
•Ngơ ngác nhận lấy•
Boboiboy
Boboiboy
Trẻ con thích kẹo ha, bye nhóc con •Vẫy tay•
Midoriya Izuku, vẫn ngồi trên băng ghế, nhìn theo bóng dáng ấy bằng đôi mắt to tròn. Tay cậu nắm chặt lấy góc áo mình.
Midoriya Izuku [child]
Midoriya Izuku [child]
“Anh ấy thật ngầu…Nhưng mình không thấy rõ mặt.”
Midoriya Izuku [child]
Midoriya Izuku [child]
“Mà lên vũ trụ là cái gì?”
——
Ánh đèn vàng yếu ớt của chiếc đèn trần phản chiếu lên các mảnh kim loại vương vãi khắp mặt bàn. Mùi khói hàn và kim loại nóng lặng lẽ tỏa ra trong căn phòng nhỏ.
Solar ngồi sau máy hàn, chiếc kính bảo hộ che gần hết khuôn mặt. Trong tay cậu là một mảnh hợp kim nứt vỡ.
Solar rút chiếc đơn thuốc đã nhàu nhĩ trong túi ra. Nhìn chăm chú một lúc. Rồi khẽ đặt nó xuống trước mặt Halilintar, người đang đứng sau lưng cậu từ lúc nào.
Solar
Solar
Nói thật là đi làm căn cước rồi tự nhận bản thân 24 tuổi ngượng thật đấy. Nhưng quan trọng là việc phân thân duy trì độ tuổi khiến chúng ta bị bệnh rồi.
Halilintar •Thunderstorm•
Halilintar •Thunderstorm•
Vậy phải làm sao đây? Phân thân là cần thiết. Không chia ra thì sao mà tìm hết được các “mảnh”.
Gempa •Earthquake•
Gempa •Earthquake•
Được rồi •chen vào giữa•
Gempa •Earthquake•
Gempa •Earthquake•
Chúng ta vẫn sẽ phân thân cho đến khi tìm được hết các mảnh. Nhưng giờ nên nhập lại lâu hơn. Ở trạng thái Boboiboy chính càng nhiều càng tốt. Cơ thể… cần phục hồi.
Solar không nói, chỉ gật đầu, rồi tiếp tục hàn một đoạn mạch vào lớp kim loại đang dở dang. Taufan chống tay lên bàn, lướt nhìn bản đồ chi chít ghi chú.
Taufan •Cyclone•
Taufan •Cyclone•
Nhưng nếu giảm tần suất phân thân, chúng ta sẽ mất lợi thế tìm kiếm. Nhất là với số lượng mảnh còn lại…
Ais •Ice•
Ais •Ice•
Tớ đã phân tích lại. Có vài vị trí tiềm năng. Chúng ta có thể tập trung vào vài điểm cụ thể. •Ngáp•
Blaze
Blaze
Tụi mình mất bao lâu để tìm được? Bao nhiêu năm qua chúng ta chỉ ráp lại được phần vỏ! •ngồi vắt chân trên ghế•
Ais •Ice•
Ais •Ice•
Blaze…im lặng chút đi.
Chỉ một chữ. Nhưng đủ để Blaze im bặt, lặng lẽ khoanh tay và ngả đầu ra sau. Gempa thở dài. Blaze nói không sai, thời gian trôi qua lâu đến thế nhưng chỉ mới được phần “vỏ”. Cậu cúi người, xoa đầu Duri, lúc này đang ngồi mân mê một đống rễ cây và lá khô bên góc phòng.
Gempa •Earthquake•
Gempa •Earthquake•
Duri, cậu có thể chế vài loại thuốc từ lá cây được không? Dạo này mình hết tiền rồi. Không mua thuốc được.
Gempa •Earthquake•
Gempa •Earthquake•
Loại giảm ho, đỡ đau bụng một chút.
Duri •Thorn•
Duri •Thorn•
Oke, để Duri •Ra hiệu bằng tay•
Gempa mỉm cười, xoa đầu Duri thêm lần nữa rồi đi đến bên Solar.
Lúc này Solar đã hàn xong phần cánh tay. Từng đường mạch phát ra ánh sáng nhẹ, màu vàng ấm. Cậu nâng nó lên, một quả cầu tròn trịa với những vết hàn vẫn còn âm ấm.
Solar
Solar
Chỉ còn phần lõi thôi.
Nói thế nhưng Solar không thể cười được. Vốn dĩ chỉ một mảnh vỡ của phần vỏ cũng ngốn cả vài năm, thậm chí là vài chục năm để tìm được và hàn lại. Đừng nói cả phần vỏ, họ đã mất cả mấy trăm mấy ngàn năm, duy trì trạng thái phân thân chỉ để tồn tại.
Phần lõi vỗn dĩ phức tạp, linh kiện của nó nhỏ và khó tìm hơn cả vạn lần. Nó rải rác khắp nơi trên thế giới sau vụ nổ đó.
Gempa khẽ cúi đầu, chạm tay lên quả cầu, lòng bàn tay đầy đất thô ráp đặt nhẹ lên lớp vỏ kim loại đã liền mạch.
Gempa •Earthquake•
Gempa •Earthquake•
Chờ tớ, Ochobot.
Gempa •Earthquake•
Gempa •Earthquake•
Nhờ cậu mà chúng ta mới tớ được thế giới này.
Gempa •Earthquake•
Gempa •Earthquake•
Và tớ sẽ mang cậu trở về.
“Sẽ ổn thôi, Ochobot.”
——
Riu
Riu
Thảm nhất gọi tên Ochobot.
Riu
Riu
Chap này dễ hiểu chút thì là vì một lý do nào đó mà Ochobot và BBB đến thế giới này, trong quá trình đó Ochobot đã nổ, mảnh vỡ văng khắp nơi, rải rác ở mọi vùng đất. Và BBB phải phân thân để duy trì độ tuổi để có thời gian lục tìm các mảnh vỡ khắp nơi (và nó mất thời gian vcl, tưởng tượng bạn phải tìm từng mảnh nhỏ mà chẳng biết nó chính xác ở đâu xem)
Riu
Riu
Và hệ quả của việc phân thân quá lâu (vài nghìn năm gì đó) là cơ thể bị tổn hại và giảm hormone tăng trưởng nên cần phải duy trì cơ thể gốc lâu hơn.
Riu
Riu
Và đó là khởi đầu cho bộ này.
Riu
Riu
Mà Duri với Rimba có khả năng trị thương thật hả??? Tui không nhớ là có nên chỉ để hai khứa có kiến thức về thảo mộc làm thuốc thôi =)))

Định kiến

Trường Sơ Trung Nabe - thành phố phía Bắc.
Vị hiệu trưởng ngồi trong văn phòng, tay cầm tách trà còn nghi ngút khói, mắt liếc nhìn một bộ hồ sơ học sinh mới.
•NVP•
•NVP•
Ngoại quốc? Học sinh chuyển đến từ… Malaysia à?
•NVP•
•NVP•
Mà… không có phụ huynh đi cùng sao? Đây là ngày nhập học đầu tiên mà.
Đứng trước bàn là một thiếu niên mảnh khảnh, đồng phục mặc chỉnh tề, tóc nâu rối nhẹ. Cậu cười gượng một chút.
Boboiboy
Boboiboy
Bố em đang ở nước ngoài, nhưng giấy tờ xác nhận thì em đã nộp đủ rồi mà ạ.
Hiệu trưởng xem lại hồ sơ, con dấu đã được đóng, chữ ký hợp lệ, giấy xác nhận cư trú tại Nhật từ vài năm trước cũng hợp lý.
•NVP•
•NVP•
Ừ, ừm… Thầy hiểu. Vậy đây là sơ đồ lớp, từ hôm nay em học lớp 3-3, phòng học ở dãy bên kia. Có gì cứ hỏi giáo viên chủ nhiệm.
Boboiboy
Boboiboy
Cảm ơn thầy. •cúi đầu, nhận giấy và bước ra khỏi văn phòng.•
Cánh cửa khép lại sau lưng Boboiboy. Hành lang vẫn vắng, gió buốt lùa qua những ô cửa chưa đóng kín. Cậu rút khăn quàng siết nhẹ cổ.
Boboiboy
Boboiboy
“Lâu lắm rồi mới đến trường ha…”
Cậu đâu có định quay lại trường lớp. Thật ra, Boboiboy đã ngừng sống “đời học sinh” từ lâu kể từ khi cậu và các phân thân buộc phải chia nhau đi khắp thế giới để tìm các mảnh vỡ của Ochobot. Nhưng mà cái gì cũng có ngoại lệ hết.
Càng phát triển thì các mảnh đất càng có sự sở hữu. Nó không còn là cái thời mà đất chỉ là đất, thích đứng là đứng nữa. Theo Ais thì có một vài nơi mà các mảnh linh kiện của Ochobot có thể rơi xuống và ngôi trường này là một trong số đó. Vì thế, việc đột nhập hay tách lớp đất sẽ gây chú ý. Nhất là ở Nhật, nơi trường học là khu vực kiểm soát nghiêm ngặt.
Có cái danh học sinh phá trường còn hơn là đột nhập phá hoại - lớ ngớ là bị bắt lên đồn thật đấy. Khổ lắm.
Với lại, Boboiboy đang hạn chế phân thân. Dành thời gian cho cơ thể của mình ở trường không phải là một ý tồi.
Boboiboy
Boboiboy
Mà cũng đỉnh ghê…
Việc nhập học cũng không khó như Boboiboy tưởng. Từ vài chục năm trước, cậu đã tạo một căn cước hợp pháp tại Nhật. Tất cả giấy tờ, địa chỉ cư trú, số liên lạc đều hợp pháp, Solar nghĩ ra cái này để hỗ trợ xây dựng hệ thống dữ liệu. Có gì mà sơ xuất thì ít nhất còn có giấy tờ xử lý. Và ừ thì xử lý được thật, cái căn cước đó đó đóng vai trò bố của Boboiboy và đăng ký cho cậu nhập học nè.
Làm bố của chính mình, nghe cũng kỳ kỳ.
Ý nghĩ đó khiến cậu bật cười khẽ, nhưng rồi lại khựng lại, nhăn mày vì một cơn nhói ngực bất chợt.
Boboiboy
Boboiboy
“Phân thân quá lâu rồi…khổ cái thân tôi”
Dãy năm 3 bắt đầu xuất hiện phía cuối hành lang. Tiếng ồn ào từ các lớp học vọng ra – tiếng học sinh, tiếng bàn ghế, tiếng cửa sổ mở ra đóng vào.
Cô giáo chủ nhiệm, một phụ nữ trung niên đeo kính, gương mặt dịu đã đứng ngoài cửa chờ cậu, cô dẫn cậu vào trong. Cả lớp đang ồn ào đột ngột im lại đôi chút, rồi bắt đầu nhốn nháo rì rầm như mọi lớp học khi có học sinh mới.
•NVP•
•NVP•
Cô giáo: Các em, trật tự nào. •Vỗ tay•
•NVP•
•NVP•
Cô giáo: Đây là học sinh mới chuyển đến lớp mình từ hôm nay. Em ấy tên là Boboiboy. Một học sinh ngoại quốc.
Boboiboy đứng đó, đồng phục ngay ngắn, gương mặt tươi cười, tay nhét hờ trong túi áo khoác đồng phục. Cậu giơ tay chào những người phía dưới.
•NVP•
•NVP•
Hs1: Cô ơi, cậu ấy là người nước ngoài thật hả?
Boboiboy
Boboiboy
Tớ là người Malaysia nhé •Tự trả lời•
•NVP•
•NVP•
Hs2: Cậu có Quirk gì vậy? •Hứng thú•
Câu hỏi đó làm cô giáo hơi khựng lại, không phải vì đó là câu hỏi bất thường, mà vì bà đã đọc qua hồ sơ. Câu trả lời vốn không nên được nói ra ở đây.
Boboiboy
Boboiboy
Tớ không có Quirk. •Thản nhiên•
Im lặng.
Không một tiếng động. Không có tiếng cười, cũng không có ai lên tiếng. Cả lớp chìm vào một khoảng im lặng lạ lùng.
Một vài ánh mắt lập tức đổi sắc: ngạc nhiên, nghi ngờ, thương hại…
Boboiboy biết rõ điều đó. Ở thế giới này, “vô năng” không phải là một đặc điểm, đó là một định kiến. Nhưng thật lòng, cậu chẳng bận tâm lắm. Dù sao cũng đâu phải thật sự ‘vô năng’, nhưng bệnh lý ghi vậy thì thôi.
Cô giáo ho nhẹ, như để phá tan bầu không khí đang hơi nặng nề
•NVP•
•NVP•
Cô giáo: À, đúng rồi. Bàn em là dãy trong, hàng thứ hai từ trên xuống.
Boboiboy gật đầu. Cậu nhấc cặp lên vai, bước vào giữa hai hàng ghế, đi qua những cái nhìn vẫn còn nán lại trên người mình. Một vài bạn đảo mắt đi, một vài bạn khác khẽ rúc rích gì đó nhưng không ai nói lớn.
“Không có Quirk…”
“Cậu ta bình thản vậy luôn hả?”
Và hằng hà sa số kiểu nói khác.
Không sao, ngu si hưởng thái bình, giả bộ không nghe là được. Boboiboy nghĩ thế.
Hoặc không.
——
Vài ngày trôi qua kể từ khi Boboiboy chính thức trở thành học sinh lớp 3-3, trường sơ trung Nabe.
Cậu đến đúng giờ, làm bài kiểm tra không quá tệ, không gây chuyện, không gây chú ý, nhưng vẫn, không ai thực sự tiếp cận.
Trong giờ thể dục, khi chia nhóm đá bóng, cậu luôn là người cuối cùng được chọn, trừ khi thầy giáo chỉ định bắt buộc. Tiết này ổn, vì nhóm có cậu luôn thắng. Boboiboy nghĩ mấy trận đá bóng này không khó như hồi đá bóng với một đội toàn người ngoài hành tinh. Nhưng nói thật thì chỉ trong phạm vi đá bóng là cậu còn được chú ý chứ còn lại thì không.
Định kiến thật đáng sợ. Với đứa làm thân bằng cách để người khác bắt chuyện với mình trước như Boboiboy thì việc không có ai nói chuyện là tất nhiên.
Ở góc xa lớp học, vài bạn vẫn nói về cậu.
“Cậu ta lúc nào cũng lầm lì nhỉ…”
Boboiboy
Boboiboy
“Là vì không có gì để nói”
“Tớ nghe nói cậu ta sống một mình luôn đó.”
Boboiboy
Boboiboy
“Mình theo lý thuyết là người ngoài hành tinh luôn đấy”
“Không có Quirk, mà mặt cứ tỉnh bơ”
Boboiboy
Boboiboy
“Ủa chứ không lẽ cười khà khà hay gì?”
Nói chung, Boboiboy không hiểu không có Quirk thì có vấn đề gì. Chứ có một số Quirk dị lắm, có cho cậu cũng không cần đâu.
Cơ mà căn bản là cậu không định tìm bạn, cậu tìm linh kiện của Ochobot. Đôi khi trong mấy giờ ra chơi, sân trường rải rác học sinh chơi đùa, ăn vặt, nói chuyện. Tán cây cổ thụ ở góc sân là nơi thường ít ai lui tới, vì đất ở đó cứng, nắng cũng chiếu nghiêng suốt buổi chiều thì cậu sẽ đứng đó.
Cậu ngồi xổm sát gốc cây, lưng hơi khom, một tay chống gối, tay kia lật nhẹ nền đất.
Boboiboy kéo tay áo đồng phục lên để lộ chiếc đồng hồ. Màn hình của nó phát ra ánh sáng nhạt, một biểu đồ dao động năng lượng liên tục thay đổi.
Boboiboy đưa tay bới đất không quá mạnh, chỉ gạt đi lớp cỏ và đá vụn phía trên. Một lát sau, cậu lôi ra một mảnh kim loại hình lục giác nhỏ, chỉ bằng ngón tay út, vẫn còn dính đất.
Boboiboy
Boboiboy
A, thấy rồi •Mắt sáng rỡ•
Cậu lau nó vào vạt áo, đưa lên nhìn dưới ánh sáng.
Cậu đặt nó vào hộp kim loại nhỏ, cất vào túi áo trong, rồi lại tiếp tục cúi xuống kiểm tra khu vực bên cạnh.
Ở xa xa, ba học sinh lớp 3-3 đang ngồi dưới mái hiên nhìn về phía cậu.
“Ê, lại ngồi bới đất nữa kìa.”
“Cậu ta làm gì vậy? Trồng rau à?”
“Tớ nghe nói cậu ta không có Quirk. Có khi nào đang tìm Quirk rơi dưới đất không?”
Cả ba cười khúc khích, không ác ý rõ rệt, nhưng cũng chẳng có sự thông cảm.
Và chán cái là đứa nào đó đã loan tin rằng cậu không chỉ vô năng mà còn lập dị???
Boboiboy
Boboiboy
“Chịu luôn”
Khổ lắm cơ. Boboiboy chịu rồi.
——
Riu
Riu
Đố biết Sơ Trung Nabe là trường của nvat nào trong BnHA nè =)))

Shinsou Hitoshi

Shinsou Hitoshi không ghét ai cả. Nếu phải gọi là ghét thì Shinsou chính xác là ghét định kiến trong xã hội Quirk, một sự phân biệt khá rõ ràng.
Chỉ là Shinsou học cách không để tâm. Từ nhỏ, cậu đã biết thế nào là những ánh nhìn né tránh, những lời xì xào bán tán khi mọi người biết về Quirk “tẩy não” của cậu.
“Quirk của cậu ta điều khiển người khác sao?”
“Ghê quá… đừng nói chuyện với nó nhiều…”
“Cậu có thể làm bất cứ điều gì xấu xa mà không lo bị phát hiện nhỉ?”
Xấu xa cái mả bố- ặc, Shinsou muốn nói thế lắm. Cậu không phải kẻ xấu, cậu có ước mơ anh hùng nhưng vì Quirk của cậu quá…phản diện nên họ gắn cái mác kẻ nguy hiểm cho một người vốn dĩ không làm hại ai như Shinsou.
Và rồi theo thời gian, định kiến ấy mòn dần. Không vì mọi người thay đổi. Mà vì họ tìm được người khác để nói về.
Bây giờ, cái tên được nhắc đến thầm thì sau mỗi giờ học là:
“Boboiboy”
Học sinh ngoại quốc. Không có Quirk. Ít nói. Kỳ lạ. Thường bới đất (lý do gì thì Shinsou chịu), hay ngồi một mình, chẳng chơi với ai.
Shinsou không tham gia những lời thì thầm đó. Cậu không có lý do. Nhưng cũng chẳng thấy cần đứng ra bênh vực ai
Việc nghĩ rằng sự bàn tán từ cậu chuyển sang người khác chỉ khiến Shinsou cảm thấy bứt rứt dù đó còn chẳng phải lỗi của cậu. Nên tốt nhất Shinsou không nên để ý đến Boboiboy. Và cũng không nên dính dáng gì cả.
Shinsou Hitoshi
Shinsou Hitoshi
“Tốt nhất đừng để tâm. Không nhìn, không nghe, không nghĩ.” •Vỗ mặt•
Nhưng đúng là tránh sao được, ghét vỏ dưa gặp vỏ dừa mà.
Trưa hôm đó, trời nhiều mây, và căng tin quá đông. Shinsou chọn cách nhịn bữa trưa, đợi tiết ra chơi buổi chiều sẽ ăn bù sau và quay về lớp sớm hơn mọi khi.
Cậu mở cửa lớp. Định bước vào thì khựng lại.
Ở bàn thứ hai dãy trong có người.
Shinsou Hitoshi
Shinsou Hitoshi
“Cậu ta ở đây cả trưa à?”
Shinsou Hitoshi
Shinsou Hitoshi
•Nhìn•
Shinsou Hitoshi
Shinsou Hitoshi
“Khoan đã, cái gì vậy?”
Boboiboy đang khom người, tay bấu chặt cạnh bàn. Vai run lên theo từng cơn ho gắt và dữ dội, như thể cổ họng bị siết chặt đến mức không thở được.
Shinsou chưa kịp lên tiếng thì thấy Boboiboy vội vã mở cặp, lôi ra một túi vải nhỏ đã sờn, bên trong là vài lọ thuốc không nhãn mác. Không cần đếm, cậu chọn ngay một lọ, dốc ra hai viên màu bạc và nuốt vội chỉ với ngụm nước trong bình cá nhân.
Ôi bạn ơi, thuốc lậu hả? Nhãn mác đâu hết rồi? Bạn ơi đời còn trẻ, đừng dùng hàng cấm, đừng nghiện!!!
Mặt Boboiboy trắng bệch, mồ hôi rịn ở trán. Đôi mắt trũng xuống, mệt mỏi đến khó tin. Shinsou không biết nên nghĩ thế nào cho bớt… ôi thôi bỏ đi.
Shinsou không kịp bước ra ngoài để tránh mặt mà cứ chôn chân ở đó.
Boboiboy ngẩng lên, bắt gặp ánh nhìn của Shinsou.
Boboiboy
Boboiboy
Ơ, tớ tưởng không có người, giờ này phải là giờ ăn trưa ở căn tin chứ đúng không? •bất ngờ•
Shinsou Hitoshi
Shinsou Hitoshi
Không thích đông người.
Boboiboy
Boboiboy
À… Ra vậy.
Boboiboy mỉm cười, vẫy vẫy tay mời
Boboiboy
Boboiboy
Trời đang lạnh, vào đi. Cửa mở to dễ bị cảm lắm đó.
Shinsou bước vào, im lặng như mọi khi. Cậu ngồi xuống bàn mình, vừa hay lại là bàn đằng trước Boboiboy.
Boboiboy lật nắp hộp cơm bento, bên trong là cơm trắng rắc mè, vài miếng thịt xào, trứng luộc cắt đôi và bông cải xanh.
Boboiboy
Boboiboy
Cậu không ăn gì à? Giờ nghỉ trưa mà quay lại lớp sớm thế?
Shinsou gật đầu, gọn nhẹ.
Đừng hỏi nữa bạn ơi.
Boboiboy
Boboiboy
Thật á? Vậy là cậu không định ăn gì luôn sao?
Shinsou vẫn không trả lời.
Boboiboy lục trong túi cặp, lôi ra một đôi đũa dùng một lần còn bọc nguyên.
Boboiboy
Boboiboy
Vừa hay. Tớ có đôi đũa thừa này nè. Lúc sáng tiện tay lấy thêm ở căn tin. Ăn chung với tớ không? Đói quá là ngất đấy.
Shinsou Hitoshi
Shinsou Hitoshi
Tôi sẽ ăn bù vào buổi chiều.
Ọc ọc-
Shinsou có thể đập cái bụng phản chủ của chính mình ngay lập tức. Biết sao được, chiều ăn bù đâu có nghĩa là không đói bây giờ.
Boboiboy
Boboiboy
Không sao, ăn vài miếng thôi. Tớ làm nhiều lắm, không ăn hết đâu. Hộp cơm của tớ hôm nay kiểu, lỡ tay đong hơi quá.
Boboiboy nói rồi gắp trứng và một ít thịt đặt qua chiếc nắp hộp úp ngược, biến nó thành “khay phụ”. Cậu đẩy đôi đũa về phía Shinsou. Đôi mắt lấp lánh.
Về nhà Gempa sẽ xử lý Taufan vì cái tội táy máy đụng vào đồ đong gạo sau.
Shinsou nhìn hộp cơm, rồi nhìn cậu. Rõ là đang lưỡng lự.
Shinsou Hitoshi
Shinsou Hitoshi
…Không cần đâu.
Boboiboy
Boboiboy
Chỉ một miếng?
Boboiboy nghiêng đầu, giọng cố rủ rê.
Shinsou im một lúc. Và rồi, không biết vì mệt, vì ngại, hay vì một cái lý do củ chuối nào đấy hoặc do kịch bản bắt vậy, cậu giơ tay cầm lấy đũa.
Shinsou Hitoshi
Shinsou Hitoshi
…Một miếng thôi.
Shinsou gắp thử một miếng trứng luộc, cắn nhẹ. Rồi một miếng đậu xào, giòn nhẹ, dầu ăn không ngấy. Miếng thịt xào mềm, thấm sốt đậm đà, có lẽ là gừng với nước tương. Cơm trắng dẻo, rắc mè và chút muối mè giã nhỏ.
Shinsou ăn miếng thứ hai.
Rồi miếng thứ ba.
Một lúc sau, chiếc nắp hộp “tạm” đã gần sạch. Shinsou chợt nhận ra mình đang ăn rất nhanh, đến nỗi chẳng còn nhớ mình đã từ chối thế nào lúc đầu.
Shinsou chững lại, ngẩng lên. Boboiboy đang nhìn cậu
Shinsou Hitoshi
Shinsou Hitoshi
Xin lỗi. Tôi ăn nhiều quá.
Boboiboy
Boboiboy
Có sao đâu, tớ đang sợ phí cơm mà, để buổi tối ăn thì lại không hay lắm.
Shinsou không trả lời. Nhưng hai tai hơi đỏ lên dù trong lớp khá lạnh. Rõ là ngại, bảo không nên tiếp xúc cuối cùng lại ăn cơm của người ta.
Boboiboy
Boboiboy
Nhưng không sao rồi, vậy mà tớ tưởng là không ăn hết •thở phào•
Shinsou Hitoshi
Shinsou Hitoshi
Mẹ sẽ mắng cậu nếu không ăn hết à?
Shinsou thề, hỏi xã giao thôi.
Boboiboy
Boboiboy
Có đâu, tớ tự nấu mà, tớ sống một mình.
Shinsou Hitoshi
Shinsou Hitoshi
À…xin lỗi.
Boboiboy
Boboiboy
Nhưng mà nè Shinsou, đồ ăn căn tin có ngon không? Tại tớ thấy trong lớp ai cũng xuống căn tin vào bữa trưa hết. Tớ ngại mua đồ ở đó lắm.
Boboiboy
Boboiboy
Nên tớ đoán chắc đồ ăn dưới đó ngon lắm, đúng không?
Shinsou chống cằm, ánh mắt dán vào mặt bàn như thể đang cân nhắc một câu trả lời hợp lý.
Shinsou Hitoshi
Shinsou Hitoshi
Không hẳn vì đồ ăn.
Shinsou Hitoshi
Shinsou Hitoshi
Họ xuống căn tin, vì dưới đó đông. Ồn ào, nhưng thoải mái. Họ có bạn bè để nói chuyện, để đùa, để chia sẻ những thứ chẳng quan trọng mấy. Và trong lớp thì có những chuyện…khó nói hơn.
Chuyện khó nói hơn. Boboiboy hiểu.
Đâu ai bàn chuyện “khó nói” mà lại trước mặt bao giờ.
Boboiboy
Boboiboy
Thế… Shinsou thấy đồ ăn căn tin ngon không? Tớ chỉ hỏi ngon hay không thôi. •Chống cằm•
Shinsou không suy nghĩ lâu.
Shinsou Hitoshi
Shinsou Hitoshi
Không, nhưng nếu mua rồi ra góc khác ngồi ăn thì cũng bình thường.
Boboiboy
Boboiboy
Vậy là vẫn ăn được đúng không? Tớ thì thích tự nấu hơn.
Boboiboy
Boboiboy
Không phải vì ngon hơn đâu, mà vì biết chính xác nó từ đâu ra, mình làm thế nào. Tự nhiên thấy dễ ăn hơn. Kiểu như an toàn thực phẩm ấy nhỉ?
Boboiboy
Boboiboy
“Đỡ tốn tiền nữa”
Bữa trưa đã gần kết thúc. Hộp cơm trống. Không khí trong lớp vẫn lặng, nhưng không còn là khoảng lặng gượng gạo. Boboiboy tựa nhẹ vào lưng ghế, duỗi vai ra như vừa được tiếp thêm chút năng lượng.
Boboiboy
Boboiboy
À mà… Shinsou. Lần sau cậu đừng ăn nhanh như khi nãy, kẻo nghẹn đó.
Shinsou liếc nhẹ, không đáp. Cậu nhìn Boboiboy, người thường ngày ít nói, chẳng ai chơi cùng, hay bị gọi là “kỳ lạ” lúc này lại đang nói chuyện tự nhiên và năng nổ. Một sự đối lập quá rõ ràng khiến Shinsou buột miệng hỏi.
Shinsou Hitoshi
Shinsou Hitoshi
…Tại sao cậu không nói chuyện trong lớp giống vậy?
Boboiboy ngớ ra trong nửa giây. Rồi cậu nhìn thẳng Shinsou.
Boboiboy
Boboiboy
Vì trong lớp đâu có ai bắt chuyện với tớ.
Boboiboy
Boboiboy
Mà, chủ đề mọi người nói quanh đi quẩn lại cũng là về Quirk, hoặc mấy thứ mà tớ không có hứng. Sau có thể sẽ chốt lại bằng một câu ‘vô năng’ gì đó.
Shinsou nhìn xuống bàn. Cậu hiểu. Hiểu hơn ai hết cái cảm giác không có thứ mà cả thế giới lấy làm chuẩn mực.
Boboiboy
Boboiboy
Với lại, Tớ cũng không giỏi xen vào những nhóm đang cười đùa sẵn rồi. Cảm giác như nếu mình chen vào thì câu chuyện sẽ lệch đi, hoặc người ta im lặng vì mình. Ngại lắm.
Boboiboy
Boboiboy
Nhưng cậu thì khác. Mới đầu nghe cậu nói chuyện nhưng tớ thấy rất dễ thở. Mà có mỗi hai đứa trong lớp, không nói chuyện thì cũng kỳ quá, đúng không?
Boboiboy
Boboiboy
Tớ nghĩ sau vụ này mình làm bạn được đấy, nếu cậu không ngại chơi với “vô năng” như tớ. Nói thật, nói chuyện với cậu vui lắm.
Bên ngoài, tiếng chuông vang lên báo hiệu hết giờ nghỉ trưa.
Shinsou vội vã quay lên trên.
Có người nói rằng nói chuyện với cậu vui.
Vãi, lần đầu lần đầu, Shinsou đã shock.
Shinsou cố gắng điều chỉnh lại khuôn mặt của mình. May mà lúc giáo viên vào lớp, mặt cậu đã ok trở lại. Shinsou cảm thán bản thân quá giỏi điều chỉnh cơ mặt
Giáo viên bộ môn đứng trên bục, tay cầm giáo án:
•NVP•
•NVP•
Hôm nay chúng ta sẽ thảo luận theo cặp. Bàn trên và bàn dưới ghép lại nhé.
Cả lớp bắt đầu xáo động. Ghế xê dịch, bàn ghép lại, tiếng giày dép lạch cạch kéo trên nền gạch. Shinsou, ngồi ngay bàn trên, quay xuống, kéo ghế ngồi đối diện Boboiboy.
Đề bài là thiết kế ý tưởng một công trình dùng năng lượng tự nhiên. Shinsou mở vở, lật đến trang trống, cầm bút lên.
Shinsou Hitoshi
Shinsou Hitoshi
Năng lượng mặt trời là hợp lý nhất. Tôi chọn nhé?
Boboiboy
Boboiboy
Tớ biết cách lưu trữ điện từ mặt trời bằng tụ điện nhân tạo đấy.
Shinsou Hitoshi
Shinsou Hitoshi
Tụ nhân tạo? Cậu đọc ở đâu vậy?
Boboiboy
Boboiboy
Tớ từng làm thử. Ờ, mà… dài dòng lắm.
Shinsou hơi nhướng mày, nhưng không hỏi thêm. Cậu ghi lại mấy ý chính mà Boboiboy nói. Trong lúc Shinsou viết, Boboiboy nằm dài xuống mặt bàn, nghiêng đầu nhìn cậu chăm chú. Không gian giữa hai người yên tĩnh kỳ lạ, chỉ có tiếng bút sột soạt.
Shinsou cảm nhận được ánh mắt ấy. Cậu ngẩng lên, cau mày:
Shinsou Hitoshi
Shinsou Hitoshi
…Nhìn gì vậy?
Boboiboy
Boboiboy
Tớ đang nghĩ giọng cậu dễ nghe thật đấy. Tớ thấy nhẹ đầu hơn khi nói chuyện với cậu.
Boboiboy
Boboiboy
Chắc do tớ hiếm khi nói chuyện với bạn bè ha?
Boboiboy
Boboiboy
Tớ nghĩ cậu là một người bạn tốt. Không ngờ một bữa trưa lại giúp tớ gặp được người như Shinsou.
Shinsou quay đi ho vài tiếng. Không phải vì ngại. Chỉ vì cậu cảm thấy nóng lên sau vành tai. Nói chung là cậu không nghĩ là lại được đánh giá “tốt”.
“Một người bạn tốt…” - Một từ mà Shinsou đã tự rút lui khỏi từ lâu vì nghĩ rằng bản thân không phù hợp để được gọi như thế.
Thế nhưng giờ, một người ngồi ngay cạnh, lại nói điều ấy rất tự nhiên, như thể đó là sự thật đơn giản nhất. Shinsou siết nhẹ cây bút trong tay.
Shinsou nghĩ thế này khi nhìn vào đôi mắt nâu trong của người đang nằm dài ra bàn đối diện:
Cậu chẳng thích mấy cuộc trò chuyện ồn ào của đám bạn trong lớp. Nhưng nếu là nói chuyện với người thật lòng muốn nghe cậu nói thì việc trở thành bạn của Boboiboy… cũng không tệ.”
Mấy cái không tiếp xúc ban đầu, thôi vứt sang một bên hết đi.
——
Boboiboy không cảm thấy mặn mà với mấy bạn trong lớp, mấy cuộc trò chuyện của họ không phù hợp với cậu. Mà không phù hợp thì thôi. Cậu cũng không phải kiểu người bắt chuyện trước.
Boboiboy sẽ tìm bạn phù hợp dựa trên nhóm Kokotiam của cậu. Cái gì cũng được, riêng bạn bè phải lấy anh em chí cốt làm chuẩn.
Sống lâu, đôi khi Boboiboy cũng nhớ nhóm bạn của mình. Cậu cũng muốn có bạn. Nhưng chẳng ai trong lớp có tiêu chí đó cả.
Đó là cho đến buổi trưa. Bạn ngồi bàn trên, Shinsou thấy cậu ho. Boboiboy không biết giải thích sao nên bẻ lái câu chuyện, nói đủ thứ để Shinsou quên đi. Nhưng càng nói càng hăng. Boboiboy biết.
Người này được.
Boboiboy
Boboiboy
Tớ đang nghĩ giọng cậu dễ nghe thật đấy. Tớ thấy nhẹ đầu hơn khi nói chuyện với cậu.
Nhẹ thật, Boboiboy kết bạn được rồi, lần đầu tiên sau khoảng thời gian dài miệt mài tìm các mảnh của Ochobot một mình, hoặc gọi là 7 mình cũng được, cậu cần một người gọi là bạn. Boboiboy cần bạn.
Và Shinsou là người đó.
——
NovelToon
Riu
Riu
Trông cái bút tật vl nên bỏ qua đi =))) tóc thk Shinsou cx tật vl.
Riu
Riu
Cần chữa lành sau khi viết quá nhiều thứ phức tạp bên kia, dự là viết một lèo chục chap giải toả đầu óc thì quay sang bên kia chiến tiếp, cần nạp đủ sự vô tri đã =)))
Riu
Riu
Yên tâm là cái bộ kia ko bay được, t sợ quá t cop thành bản khác rầu, mất là đăng lại, không sợ bố con thằng nào.
Riu
Riu
Nói chung là truyện hề, nói năng lấp lửng mập mờ vcl, học nhà chuột nên là, ae hiểu mà pk 😎.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play