Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Đừng Quay Lại, Em Không Còn Ở Đây

Chương 1

Anh là học bá, giỏi đến mức cái tên của anh luôn nằm đầu bảng như thể chưa từng biết đến thất bại. Là đội trưởng đội bóng rổ, là niềm tự hào của trường, là ánh mắt mơ mộng của bao người. Anh cao, anh đẹp, nhà anh có điều kiện...mọi thứ ở anh đều toả sáng rực rỡ như một vì sao sinh ra để đứng trên đỉnh trời. Nhưng có lẽ vì quá rực rỡ nên anh lạnh lùng. Không phải kiểu người ác ý, chỉ là không ai đủ gần để thấy được phía sau đôi mắt anh nghĩ gì
Còn em, một cái tên mờ nhạt trên danh sách lớp, học lực ổn, nhà đủ khá để không bị thương hại nhưng cũng không đủ nổi bật để được chú ý. Em không xấu, thậm chí người ta từng bảo em dễ thương nhưng chẳng ai thật lòng muốn lại gần một đứa trầm lặng, ít nói, luôn bị gán cho cái mác "kỳ quặc" và trở thành mục tiêu bạo lực học đường. Em quen với việc im lặng chịu đựng, quen với những vết bầm giấu dưới tay áo, quen với ánh nhìn xa lạ khi ngã mà chẳng ai đỡ
Và anh, chính anh là người em đem lòng thương nhớ
Một tình cảm lặng thầm đến bệnh hoạn. Không lời. Không hồi đáp. Không cả cơ hội được ghét bỏ
Em nhìn anh mỗi ngày như một thói quen tự hành hạ. Nhìn anh cười với người khác. Nhìn anh đứng dưới nắng, toả sáng như thể chẳng thuộc về thế giới nơi em đang thở. Em từng mơ, chỉ một lần, anh quay lại nhìn em. Chỉ một ánh mắt thôi. Nhưng rồi em hiểu điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Vì giữa anh và em là một vực thẳm
Với cả anh cũng chẳng cần biết để làm gì cả
Vì trong thế giới của anh, em chưa từng tồn tại
____________
Giờ ra chơi
Âm thanh vang vọng khắp sân trường
Bóng cam bật trên mặt sân với những cú nảy đầy sức nặng, dứt khoát, dứt điểm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//xoay người, bật nhảy, ném bóng vào rổ trong tiếng hò reo vỡ oà//
Các cô gái đứng bên ngoài sân, tay cầm nước, miệng gọi tên anh như đang cổ vũ cho một ngôi sao họ mãi không thể chạm tới
???
???
Aaaaa Quanh Anh đẹp trai quá đii
???
???
Chồng ơi nhìn en nè anhhh
???
???
Aaaaaaaaa
???
???
Đỉnh nóc kịch trần bay phấp phới anh ơiii
Mỗi lần anh ghi điểm, tiếng hét lại vang to hơn như thể tên anh là thứ duy nhất khiến giờ ra chơi trở nên sống động
???
???
//đập tay với anh// Ném hay lắm!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thường thôi
Anh đứng giữa sân, mồ hôi lấp lánh dưới ánh nắng
Và ở một góc rất xa, phía sau khán đài cũ kỹ, có một cậu bé đứng lặng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...//tay cầm chai nước//
Không reo hò, không gọi tên, không chen vào đám đông để được thấy anh gần hơn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
*Đẹp quá..*
Chỉ đứng đó, im lặng nhìn anh tỏa sáng như thể đang nhìn một điều gì đó vừa đẹp, vừa đau, vừa không bao giờ thuộc về mình
Không ai biết đến sự tồn tại của em
Không ai quay lại nhìn em một lần
Ngay cả anh cũng chẳng biết, ở phía cuối ánh sáng của mình, có một người, đang đắm chìm trong bóng tối chỉ để dõi theo anh một lần rực rỡ
______________
END

Chương 2

Sau khi thi đấu xong
Anh đi vòng ra sau trường, tới gốc cây cổ thụ già nằm ở rìa khuôn viên nơi gió thổi mát và ánh nắng xuyên qua những kẽ lá đổ xuống từng vệt loang lổ trên vai áo anh. Ở đó, anh ngồi một mình
Mọi người vẫn đồn anh lạnh lùng, khó gần. Nhưng cậu biết, đôi khi sự lạnh lùng ấy chỉ là một cách để giấu đi sự cô độc mà không ai nhìn thấy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//đã đặt sẵn chai nước dưới cây cổ thụ trước khi anh đến//
Vì em biết thói quen này của anh là đi ra đây hóng gió sau khi chơi bóng mệt
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//thấy anh đến liền chạy đi chỗ khác//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//đi lại// Ủa chai nước ở đâu ra đây
Trên nắp chai nước được em dán một hình trái tim đỏ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhìn chằm chằm vào miếng dán hình trái tim//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thôi kệ uống đại vậy //mở nắp chai uống//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
*Anh ấy uống rồi* //vui mừng//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nước chanh à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngon vậy?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Để tí nữa vào siêu thị kiếm có loại nước chanh nào như này không*
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//tay cầm chai nước chanh đứng dậy đi về lớp//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
*Anh ấy khen ngon* //vui mừng nhảy cẫng lên đi về lớp//
Nước chanh anh vừa uống là chính tay em pha
Trên đường em về lớp
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//tung tăng vui vẻ về lớp//
Tên bắt nạt
Tên bắt nạt
//chặn đường em// Mày đi đâu?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//giật mình dừng lại//
Tên bắt nạt
Tên bắt nạt
Mày câm à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
T-tớ...
ĐE= Đàn em
???
???
ĐE 1: Sao mình phải quan tâm cái thằng kì quặc này hả đại ca?
???
???
ĐE 2: Đúng đó đại ca
Tên bắt nạt
Tên bắt nạt
Kệ tao
???
???
ĐE: *Cha này ngộ*
Tên bắt nạt
Tên bắt nạt
Còn mày //nói em// sẵn đây tao đang ngứa tay, hay mày cho tao đấm vài cái nhé?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//bất giác lùi lại//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
T-tha tớ //hoảng sợ//
Tên bắt nạt
Tên bắt nạt
Mày làm gì có quyền lựa chọn //dơ tay đấm vào mặt em một cái//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Aa //ngã xuống đất khóe môi rỉ máu//
Tên bắt nạt
Tên bắt nạt
Con trai mà yêu đuối như đàn bà //nâng cằm em lên rồi đấm tiếp một cái nữa vào mặt em//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Aa //đau đớn//
Anh và em học cùng lớp
Tất nhiên là sẽ chung đường về lớp
Muốn về lớp anh phải đi qua đám ranh con đang bắt nạt em kia
Tên bắt nạt
Tên bắt nạt
//đang đánh đập em không ngừng//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nằm ôm đầu đau đớn//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tránh đường
Tên bắt nạt
Tên bắt nạt
Không đấy thì sao? Không thấy tao đang bận à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
TAO BẢO TRÁNH ĐƯỜNG!
Tên bắt nạt
Tên bắt nạt
//giật mình// May cho mày đấy //chạy đi cùng đàn em//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//người run lên bần bật//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//liếc rồi lướt qua em//
Tay anh vẫn cầm chai nước chanh
______________

Chương 3

Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//khó khăn đứng dậy bước vào lớp//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//khập khiễng đi//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//mở cửa lớp//
ÀOOO
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//người ướt sũng//
Không biết từ khi nào đã có một xô nước được đặt ngay trên cửa ra vào lớp học
???
???
Hahahahahahhahahaha Trông thảm hại chưa kìa
???
???
Tội nghiệp quá đi hahahhahahaha
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//chứng kiến tất cả// Nhảm nhí
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//im lặng cúi đầu bước về chỗ//
Anh và em được xếp ngồi bàn cạnh nhau cách đây được mấy ngày
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//lấy trong cặp ra một bộ đồ khác//
Đây gần như đã trở thành một thói quen của em, một thói quen méo mó đến mức chính em cũng không rõ mình bắt đầu từ khi nào
Mỗi sáng, khi sắp cặp đi học, em luôn gấp gọn một bộ quần áo sạch, cẩn thận nhét vào ngăn giữa
Không phải để tập thể dục hay đề phòng trời mưa mà để thay sau khi bị tạt nước. Sau khi máu thấm vào áo từ một cú đấm của bọn bắt nạt. Sau khi bị kéo ngã vào bột mì, nước mắm, hay bất kỳ thứ gì chúng nghĩ ra hôm đó
Có hôm, là máu từ môi vì bị đẩy vào lan can khi giờ ra chơi chưa kết thúc
Hôm là một xô nước lạnh ngắt đổ ập xuống đầu khi em vừa mở cửa lớp
Và cũng có hôm, là bột phấn trắng xoá rơi từ trần xuống, dính đầy người trong tiếng cười khúc khích của bọn ngồi phía trước
Em không khóc nữa, không phản kháng, cũng chẳng mách ai
Chỉ...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//lặng lẽ vào nhà vệ sinh, cởi chiếc áo ướt đẫm và bê bết máu, mặc vào chiếc áo dự phòng như chưa có chuyện gì xảy ra//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//trở lại lớp//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Lại là cậu ta*
Anh thoáng nhìn thấy cái dáng người quen thuộc lặng lẽ bước ra từ nhà vệ sinh phía cuối dãy. Tóc còn ướt, áo đã thay. Đôi mắt vẫn cúi gằm như mọi khi, bước vội về lớp như thể sợ ai đó nhìn thấy mình
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Vẫn cái bộ dạng đó*
Anh chống tay lên cằm, mắt hướng về phía cửa sổ, nơi có thể thấy thấp thoáng bóng cậu bước qua hành lang
Không rõ là lần thứ mấy trong tháng. Có lẽ là lần thứ mười, hoặc hơn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Không thấy mệt à? Không thấy chán khi cứ để bọn nó đùa giỡn trên đầu như thế?*
Một nỗi bực bội mơ hồ len lỏi trong anh. Giống như việc nhìn thấy cùng một cảnh phim được tua đi tua lại mỗi ngày, nhàm chán, vô vị, và dai dẳng đến phát bực
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Sao mình phải để ý cậu ta làm gì?*//chẳng hiểu tại sao mình lại để tâm tới chuyện đó//
Có thể là vì em cứ xuất hiện trong tầm mắt vào những lúc anh chẳng muốn nhìn ai
Cũng có thể là vì giữa vô vàn ánh nhìn đổ dồn về anh mỗi ngày, chỉ có một người từ đầu đến cuối chưa từng gọi tên anh một lần
______________
END

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play