[TF Gia Tộc F4] ÂM THANH SAU RÀO GAI
CHƯƠNG 1 — KHU TRANG TRẠI KHÔNG TÊN
Tiếng gõ gỗ vào kim loại vang lên từ đâu đó, mảnh âm thanh mỏng như da rắn lột, văng vẳng giữa buổi chiều oi ả.
Xe khách lắc lư một cái như bị một bàn tay to kéo lại.
Cánh cửa mở ra giữa đồng cỏ khô.
Mùi rơm, mùi đất, và mùi gì đó tanh nồng phả vào mặt từng người bước xuống.
Tả Kỳ Hàm là người đầu tiên nhảy xuống xe, áo thun trắng dính mồ hôi ở lưng, kéo vali đỏ chói như đang đi nghỉ mát.
Cậu nheo mắt nhìn hàng rào kẽm gai cao hơn ba mét bao quanh khu đất rộng.
Mặt trời rọi lên thép, loé lên từng vệt sáng lạnh ngắt.
Tả Kỳ Hàm
Mẹ kiếp… nhìn như cái trại cải tạo.
Dương Bác Văn
Mày thích thì tối nay tao cho cải tạo thật.
Giọng Dương Bác Văn vọng xuống, giọng trầm và nhẹ, nhưng rõ từng chữ.
Tả Kỳ Hàm ngoái lại, nheo mắt cười toe:
Tả Kỳ Hàm
Cưng à, chỗ này đầy rơm rạ với gà vịt, tối nay anh em mình thử… thô dã một chút đi ha?
Trương Hàm Thụy
Mày im mồm dùm đi, còn chưa đặt mông xuống đất.
Trương Hàm Thụy đẩy vai hắn, khuôn mặt cau có như thường lệ.
Cả nhóm chín người đứng trước cổng trang trại: một cánh cổng gỗ to và cũ, bị khoá bằng một ổ khoá sắt đã rỉ sét.
Bên trong, căn nhà hai tầng kiểu xưa lọt thỏm giữa sân, vườn rau, chuồng gà, và vài kho chứa.
Gió khẽ thổi, làm lá khô va nhau xào xạc như tiếng thì thầm.
Trần Tuấn Minh ngồi bệt xuống bậc thềm, vung vẩy tay như thể đang gọi hồn gà:
Trần Tuấn Minh
Đẹp trai như tao mà bị gọi tới nơi heo gà kêu um trời thế này là bất công vãi.
Trần Dịch Hằng
Mày đăng ký thực nghiệm mà còn than?
Trần Dịch Hằng lên tiếng, tiếng Anh chen vào tiếng Trung một cách vô thức.
Trần Dịch Hằng
We’re not here for fun, bro.
Nhiếp Vĩ Thần vác balo ném cái “phịch” xuống đất.
Giọng hắn như đang giễu cợt cả thế giới:
Nhiếp Vĩ Thần
Vì 3 tín chỉ cộng thêm với tiền hỗ trợ nghiên cứu thực địa mà tụi mình phải ngủ chung với gà đấy tụi bay.
Tả Kỳ Hàm
Tụi mày ngủ với gà chứ tao định ngủ với… người.
Tả Kỳ Hàm chen vào, kéo dây áo của Dương Bác Văn, cười híp mắt.
Vương Lỗ Kiệt im lặng suốt từ lúc xuống xe.
Ánh mắt cậu quét một vòng khung cảnh, dừng lại ở… một chiếc bóng vừa biến mất sau kho rơm.
Trái tim như bị bóp lại một cái, nhưng cậu chỉ cúi đầu chỉnh dây balo.
Trương Quế Nguyên – cao lớn, vai rộng, bước tới, vỗ vai Lỗ Kiệt:
Trương Quế Nguyên
Lạnh sống lưng hả em?
Vương Lỗ Kiệt
Không… chỉ là có cái gì đó lạ.
Lỗ Kiệt đáp nhỏ, giọng cậu trầm nhưng có lực, ánh mắt chưa rời khỏi cái kho.
Cánh cửa gỗ cọt kẹt mở ra.
Một người đàn ông trung niên, dáng gầy, mặt xương xẩu, ra đón họ.
Hắn không nói nhiều, chỉ phát cho mỗi người một bản nội quy in mờ và một chiếc chìa khoá phòng.
“Từng người một. Mỗi phòng cách nhau khoảng hai mươi mét. Phòng tắm và nhà vệ sinh nằm cuối dãy.”
Trần Tuấn Minh
Ủa, sao không cho mấy đứa quen ở gần nhau?
Trần Tuấn Minh ngó bản danh sách phát phòng.
“Để đảm bảo tính khách quan trong quá trình thực nghiệm.”
Người đàn ông nhếch mép, không cười.
Tiếng gà kêu, tiếng bò rống, và tiếng chân người lạo xạo trên cỏ.
Họ bắt đầu dọn đồ, kiểm tra nhà.
Mỗi phòng đơn giản: giường gỗ, bàn học, tủ sắt, cửa sổ lưới thép.
Trong phòng Trần Dịch Hằng, tường có dấu tay đen như bồ hóng.
Trần Dịch Hằng
What the fuck…?
Cậu nhìn dấu tay đó, ngón trỏ còn dài ngoằng, dính trên tường ngay phía đầu giường.
Trần Tuấn Minh
Jonathan, có gì vậy?
Trần Tuấn Minh ló đầu sang, tóc rối, tay cầm ly nước.
Trần Dịch Hằng
Có dấu vết gì… ai đó từng ở đây. Or maybe still here.
Dịch Hằng nhăn mặt, ngón tay lướt lên vệt đen, mùi khét khét dính vào tay.
Ở phòng khác, Tả Kỳ Hàm đang mở vali, lấy ra một hộp… bao cao su.
Dương Bác Văn ngồi trên giường, dựa lưng vào tường, giọng lạnh:
Dương Bác Văn
Mày mang cái đó làm gì?
Tả Kỳ Hàm
Thực nghiệm nhiều hình thức. Tao là dạng mang tính nhân bản, nghiên cứu tâm lý khi thiếu vắng tiện nghi.
Dương Bác Văn
Lại chuẩn bị dụ tao làm chuyện điên rồi.
Tả Kỳ Hàm
Không. Tao chỉ đang mơ về chuyện đó thôi.
Hắn cười nửa miệng, vứt hộp lên bàn.
Tả Kỳ Hàm
Nhưng cái giường này… nghe tiếng nó không vui lắm.
Dương Bác Văn đứng bật dậy.
Tiếng đó… không phải do Tả Kỳ Hàm làm.
Dương Bác Văn
Nghe thấy không?
Tả Kỳ Hàm
Có. Ở ngoài cửa sổ.
Cả nhóm tụ tập ở phòng sinh hoạt chung – nơi duy nhất có wifi và sóng điện thoại.
Quế Nguyên đang chỉnh guitar, Vĩ Thần bật cười to khi xem clip hài.
Lỗ Kiệt vẫn giữ vẻ mặt đăm chiêu, ánh mắt cứ nhìn ra phía vườn.
Vương Lỗ Kiệt
Tụi mày thấy vườn rau có gì lạ không?
Trần Dịch Hằng
Ý mày là cái chỗ đất bị đào?
Trần Dịch Hằng xen vào, giọng nhỏ.
Vương Lỗ Kiệt
Ừ. Tao nghĩ có gì được chôn dưới đó.
Lỗ Kiệt nói, rồi nuốt nước bọt.
Tả Kỳ Hàm thì thầm ngay sau lưng Lỗ Kiệt.
Trương Hàm Thụy
Im mẹ mày đi.
Trương Hàm Thụy vỗ gáy hắn một cái rõ mạnh.
Trương Hàm Thụy
Đừng có nói nhảm.
Không phải vì sợ, mà vì… có lý.
Dương Bác Văn ngồi trong bóng tối, ánh trăng hắt vào đôi mắt anh.
Tiếng rên của động vật vang lên… nhưng xen lẫn vào đó là một tiếng… rên khác.
Không phải người trong nhóm.
Âm thanh đó… đến từ phía sau chuồng bò.
Cửa sổ mở ra, gió lùa vào làm rèm vải bay phần phật.
CHƯƠNG 2 – AI ĐỨNG SAU CHUỒNG BÒ?
Tiếng rên rỉ kia biến mất ngay khi Dương Bác Văn mở hẳn cửa sổ ra.
Chỉ có ánh trăng lạnh như băng cắt da.
Và… cái bóng người đó, vẫn đứng, quay lưng về phía anh.
Tay anh siết lại cạnh cửa.
Cảm giác như có thứ gì đó trong lồng ngực mình đang di chuyển, một cách bất thường.
Rồi không rõ vì sao, anh khẽ thì thầm:
Đột nhiên — “BỐP!!!” — có tiếng gì đó nặng nề đập vào cửa gỗ tầng dưới.
Dương Bác Văn giật mình, vội vàng chạy ra hành lang.
Một giọng hét khàn vang lên từ cuối dãy:
Trần Tuấn Minh
CỨU!!! CÓ AI KHÔNG!!!
Đèn pin bật liên tục, tiếng dép loẹt xoẹt, cửa mở sầm sập.
Trần Tuấn Minh đứng ngay cửa phòng mình, mặt tái mét như mất máu, hai tay nắm chặt tay nắm cửa như sợ ai đó kéo cậu đi.
Jonathan (Trần Dịch Hằng) mặc áo ba lỗ và quần short, tay cầm vợt cầu lông, nhảy phốc qua lan can từ tầng hai, chạy lại:
Trần Dịch Hằng
Mày bị gì vậy??
Trần Tuấn Minh
Có… có ai… đứng sát cửa sổ phòng tao… nhìn chằm chằm…
Giọng Tuấn Minh lạc đi, mặt vã mồ hôi.
Trần Tuấn Minh
Mẹ nó cái mặt trắng bệch như… xác ấy, mày.
Vương Lỗ Kiệt đến sau cùng, mở đèn pin trên điện thoại, lia khắp sân cỏ.
Ánh sáng chiếu vào cánh rừng mù mờ xa xa.
Tả Kỳ Hàm gãi đầu, mặt vẫn còn dính một đường nước miếng khi mới ngủ dậy:
Tả Kỳ Hàm
Tụi mình mới đến một ngày, mày đã thấy ma rồi hả?
Trần Tuấn Minh
Không phải ma! Là người!
Tuấn Minh quát lại, mắt vẫn còn giật.
Trần Tuấn Minh
Mắt nó… không chớp.
Trương Hàm Thụy không nói gì, nhưng cậu bước thẳng tới cửa sổ phòng Tuấn Minh, mở bung ra rồi chui hẳn nửa người ra ngoài.
Xoay đầu nhìn hai bên, mũi phập phồng.
Cậu vốn có khứu giác tốt lạ thường — từng bị ám ảnh bởi mùi formaldehyde khi mẹ làm trong phòng khám.
Trương Hàm Thụy
Có mùi gì đó… mùi đất… mới đào.
Trương Quế Nguyên lặng lẽ đứng sau, tay cầm cây gậy gỗ dài, do chính tay cậu bào ra hồi chiều trong kho củi.
Cậu luôn là người ít nói, nhưng hành động đầu tiên.
Trương Quế Nguyên
Đi kiểm tra đi. Nếu có người, không thể để họ lảng vảng xung quanh.
MƯỜI PHÚT SAU – KHU SAU CHUỒNG BÒ
Cả nhóm đeo đèn pin, chia làm hai nhóm.
Dương Bác Văn, Tả Kỳ Hàm, Trương Hàm Thụy và Jonathan đi vòng trái.
Tiếng cỏ khô vỡ dưới chân, tiếng gà đập cánh bên trong chuồng, và tiếng thở đều đặn xen lẫn căng thẳng.
Tả Kỳ Hàm
Mày chắc chắn là mày thấy người?
Dương Bác Văn
Chắc. Không chỉ một lần. Lúc tối… tao thấy có người đứng trong rừng phía sau.
Dương Bác Văn đáp, mắt không chớp.
Tả Kỳ Hàm
Mày có chắc không phải tao?
Dương Bác Văn
Tao phân biệt được mày và… người lạ.
Cậu khụy một gối xuống cạnh bức tường gạch sau chuồng, chỉ vào nền đất:
Trần Dịch Hằng
Mấy cái vết chân này… không phải tụi mình.
Nhưng chỉ có một chiều — từ rừng bước ra — không có dấu quay lại.
Trương Hàm Thụy
Địt mẹ, tao ghét nhất mấy trò mất tích nửa đêm.
Trương Hàm Thụy nghiến răng.
Bỗng nhiên, tiếng động mạnh vang lên — “BENG!!”
Mọi người giật mình quay phắt lại.
Đó là… Nhiếp Vĩ Thần, vừa đạp tung một cái thùng gỗ trong kho.
Dưới ánh đèn pin, thùng gỗ rỗng — nhưng trên mặt đất, có thứ gì đó trồi lên: một mảnh vải dính máu.
Vương Lỗ Kiệt
Cái quái gì vậy?
Vương Lỗ Kiệt lùi một bước, giọng cậu trầm nhưng run nhẹ.
Trương Quế Nguyên
Không phải máu khô đâu… còn mới.
Quế Nguyên khom người, tay đeo găng chạm nhẹ vào vải.
Dưới tấm vải — là lớp đất ẩm, và mùi tanh thoảng lên.
Jonathan ngửi thấy ngay, mặt cậu biến sắc.
Trần Dịch Hằng
Smells like… rotting. Nhưng không phải thịt heo đâu.
SAU KHI TRỞ VỀ PHÒNG SINH HOẠT CHUNG
Họ ngồi thành vòng tròn, không ai nói một lúc lâu.
Tiếng quạt trần quay “ù ù”.
Bóng đèn tuýp nhấp nháy trên đầu như có ai đó cố tình trêu chọc.
Trần Tư Hãn là người đầu tiên phá vỡ im lặng:
Trần Tư Hãn
Tụi mình… không nên đào gì thêm. Cái này không thuộc phạm vi nghiên cứu.
Trần Tuấn Minh
Định để đó rồi mỗi đêm có người rình cửa sổ sao?
Trần Tuấn Minh
Tao mới tới mà nhìn thấy cái mặt đó là muốn bỏ cuộc.
Tả Kỳ Hàm khẽ gọi, không đùa giỡn như thường lệ.
Tả Kỳ Hàm
Tụi mình rút lui không?
Dương Bác Văn ngẩng lên, ánh mắt anh lặng lẽ như mặt nước:
Dương Bác Văn
Không. Ở lại. Tụi mình phải biết đây là cái gì.
Vương Lỗ Kiệt không ngủ được.
Cậu ngồi trong phòng, lưng dựa vào tường.
Trăng rọi qua khe cửa, đổ bóng dài trên sàn.
Đôi mắt cậu lặng lẽ như nước đóng băng, nhưng môi lại mấp máy:
Vương Lỗ Kiệt
Hàm Thụy ca… nếu anh không có ở đây, chắc em đã bỏ chạy từ lâu rồi.
Điện thoại cậu đột nhiên rung lên.
“Đừng đào nữa. Chỗ đó… từng chôn người.”
CHƯƠNG 3 – CHÚNG MÀY MƠ CHUNG MỘT GIẤC MƠ?
Ánh trăng xuyên qua khung cửa, phủ lên sàn gạch màu xám lớp ánh sáng nhạt như xương.
Trong dãy nhà yên tĩnh ấy, có chín cánh cửa đóng kín – và chín con người, mắt mở thao láo.
Tả Kỳ Hàm đập nhẹ điện thoại vào trán.
Tả Kỳ Hàm
Chắc chắn tụi nó đang chơi bẩn…
Cậu lẩm bẩm, xoay qua nhìn giường đối diện.
Căn phòng chỉ có tiếng máy quạt thở khẽ.
Vừa vặn lúc ấy — cạch — cửa mở.
Dương Bác Văn bước vào, tay cầm ly nước, mồ hôi đọng trên trán.
Dương Bác Văn
Tao đi lấy nước, mày tưởng tao bị bắt cóc à?
Tả Kỳ Hàm nằm lại, quay mặt vào tường.
Tả Kỳ Hàm
…Đêm nay tao không gạ mày đâu. Không yên tâm để dính vào được.
Dương Bác Văn cười khẽ, đặt ly nước lên bàn.
Cậu ngồi lên bệ cửa sổ, mắt dán vào khoảng tối phía sau hàng rào.
Dương Bác Văn
Có người nhắn tin cho Lỗ Kiệt.
Dương Bác Văn
Số lạ. ‘Đừng đào nữa. Chỗ đó từng chôn người.’
Tả Kỳ Hàm quay người lại, mắt mở to:
Tả Kỳ Hàm
Thề là không phải tao gửi!
Không khí nặng mùi ẩm mục.
Jonathan đấm tay liên tục vào không khí, mặc áo ba lỗ, mồ hôi chảy từng giọt dọc theo cơ bắp rắn.
Trương Quế Nguyên đứng tựa cửa, nhìn không chớp mắt.
Trương Quế Nguyên
Mày tập sớm thế?
Trần Dịch Hằng
Every day. Boxing keeps my mind clean.
Trần Dịch Hằng
Tối qua mày ngủ được không?
Trương Quế Nguyên
Không. Tao nghe tiếng chân đi ngoài hành lang lúc ba giờ. Không biết phòng nào.
Trương Hàm Thụy bước tới, cởi áo khoác, bên trong là áo đen sát nách.
Cậu nhíu mày, giọng khàn:
Trương Hàm Thụy
Mẹ nó, không ai trong tụi mình đi đâu lúc đó.
Trần Tuấn Minh
Chắc… chắc không phải tao mộng du chứ?
Trần Tuấn Minh chêm vào, cố đùa để giảm căng thẳng, nhưng nụ cười méo xệch.
PHÒNG SINH HOẠT CHUNG – BÀN TRÒN
Chín người ngồi vòng quanh bàn.
Nhiếp Vĩ Thần
Vậy giờ tính sao?
Nhiếp Vĩ Thần hỏi, cầm lon nước ngọt cắm ống hút uống như đang ngồi xem phim hài.
Nhiếp Vĩ Thần
Tối hôm qua là ‘bóng người’, sáng nay là ‘tin nhắn’. Tối nay chắc tới ‘đào được tay người’.
Vương Lỗ Kiệt
Mày câm mồm.
Ánh mắt Lỗ Kiệt lướt sang Trần Dịch Hằng, người đang cúi gằm, vẽ gì đó trên giấy.
Tay cậu vẽ một bản sơ đồ — từng góc chuồng, từng vị trí mảnh vải, và cả hướng gió đêm qua.
Trần Dịch Hằng
Tao đang thử định vị tiếng bước chân.
Jonathan không ngẩng đầu, gật gù.
Trần Dịch Hằng
Chỉ có hai vị trí nghe rõ nhất là phòng Bác Văn và phòng của mày. Vị trí sát chuồng bò.
Tả Kỳ Hàm gãi cằm, rồi bất ngờ nói:
Tả Kỳ Hàm
Vậy… thử nhử nó xem.
Trương Quế Nguyên
Nhử ai?
Trương Quế Nguyên nhíu mày.
Tả Kỳ Hàm
Người đó. Nếu muốn theo dõi, chắc chắn đêm nay sẽ quay lại.
Rồi Dương Bác Văn lên tiếng:
Dương Bác Văn
Tao sẽ nằm giả vờ ngủ, để cửa sổ hé. Tụi mày canh phía sau chuồng.
Vương Lỗ Kiệt
Tao sẽ mang camera hồng ngoại.
ĐÊM HÔM ĐÓ – 3 GIỜ 02 PHÚT
Mọi người chia nhau ẩn nấp.
Jonathan và Quế Nguyên nằm sát hàng rào phía sau.
Tả Kỳ Hàm cầm đá nhỏ ném ra xa từng tiếng một để đánh lạc hướng.
Bác Văn nằm nghiêng trên giường, mắt hé, cửa sổ mở một khe đủ cho bóng một người nhìn vào.
Là chân trần trên đất khô.
Camera hồng ngoại bắt được chuyển động.
Một cái bóng lướt qua cửa sau chuồng bò.
Một tiếng rên khe khẽ, rất thấp.
Như ai đó đang… tự thì thầm.
Giống hệt âm thanh đêm đầu tiên.
Tiếng rên cắt ngang như bị bóp cổ.
Và… đột nhiên, toàn bộ đèn trong nhà phụ chớp tắt liên tục.
Trần Dịch Hằng
CÓ AI Ở ĐÂY!!!
Một vật thể màu xám bật dậy trong bụi cỏ, chạy như điên về phía rừng.
Hơi thở nặng nề, chân giẫm lên đất kêu “bịch bịch.”
Nhưng – ngay chỗ người đó bỏ chạy — có dấu gì đó.
Như ai đó… không thể đi bằng chân.
SAU ĐÓ – PHÒNG DƯƠNG BÁC VĂN
Tả Kỳ Hàm nói, mắt không còn vẻ đùa.
Tả Kỳ Hàm
…Không phải người bình thường.
Dương Bác Văn lặng lẽ mở hộc tủ, lấy ra một mảnh giấy mà cậu đã giấu từ hôm qua.
Trên giấy là nét chữ nguệch ngoạc, gần như được viết vội:
“Có thứ gì đó trong rừng. Đừng ra ban đêm. Nó không biết nó là ai.”
Trần Tuấn Minh
Ai viết cái này?
Trần Tuấn Minh giật mình.
Dương Bác Văn
Tao tìm được trong hộc tủ khi mới tới.
Trăng rọi lên mảnh đất sau chuồng bò.
Trong đêm tĩnh mịch, có tiếng gì đó… đào bới dưới lớp đất ẩm.
Một bàn tay gầy gò, đầy đất, từ từ lộ ra khỏi mặt đất.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play