Tôi Là Ai Trong Mắt Cậu..?
chap 1: Mã vận 305
Cấm khu tầng -4, 2 giờ 12 phút sáng.
Gió điều hòa không chạm đến được nơi đó.
Chỉ có ánh đèn vàng nhạt, nhòe như vết máu loang trong mắt cá chết
Thiêm Minh
Thiên Minh – thực tập sinh 28 tuổi – vốn không nên có mặt ở đây…
cậu luôn được mọi người nhắc nhở không được vào tầng -4
nhưng vì sự tò mò trong cậu quá lớn lên đã đánh cắp thẻ trực của bác sĩ ca trước
Thiêm Minh
mở kiểu gì ta // loay hoay//
Thiêm Minh
// cắm thẻ vào 1 he hở nhỏ trong bức tường sắt //
cửa lùi lại. Ngay lúc đó một không khí lạnh trào ra như thể bên trong là ruột thịt ai đó giấu vào đâu cả trăm năm vậy
vừa bước vào cậu đã thấy một chiếc bình khổng lồ được che vải xung quanh và trên đó có một tấm biển treo ghi là
"HỆ SINH LƯU TRỮ SỐNG CẤP SR++"
Thiêm Minh
// đi đến vén bức màn kia ra //?!
xuất hiện ra 1 căn phòng mới, trong đó phía trung tâm - một chiếc bình khổng lồ bằng thủy tinh đen, nứt đôi ra bởi ánh sáng phản chiếu.
Thiêm Minh
!? " đó là 1 con người "
Cậu ấy đang ngủ.
Ngủ như thể chưa từng sống.
Ngủ như thể đang bị nuôi lớn bằng những cơn đau âm ỉ không bao giờ tan.
Cơ thể cậu bị treo lơ lửng trong chất lỏng sền sệt đỏ cam, ánh lên như lớp nhầy cổ ngàn năm trong ruột đá. Những dây cáp cắm sâu vào cổ tay, ngực, gáy thậm chí là đầu. Một mảnh ngọc đen đỏ cấy giữa trán, khẽ nhấp nháy ánh sáng dịu như tim đập.
và đôi mắt đang ngắm nghiền đấy bất chợt....mở ra
Thiêm Minh
// giật mình mà lùi lại phía sau //
Đôi mắt ấy nhìn thẳng ra. Không hề hoảng sợ. Không run rẩy.
Chỉ… nhìn.
Thiêm Minh
"Như thể hắn từ lâu đã biết sẽ có một người nào đó bước vào – và người đó là tôi vậy"
Cả hai đứng cách nhau một lớp thủy tinh dày. Không lời nào. Không âm thanh.
Chỉ có ánh mắt. Và một cơn nghẹn nơi cổ họng Thiên Minh mà cậu không lý giải được.
-----------------------------
Dù ánh mắt ấy còn ám ảnh Thiên Minh nhiều ngày sau, mọi chuyện vẫn tiếp diễn
cấp trên ?
chúng tôi đã xem bản báo cáo của cậu // đan tay vào nhau //
cấp trên ?
Thật ngạc nhiên khi cậu nhận ra chỉ số dao động linh lực của mẫu vật trước cả hệ thống cảnh báo
cấp trên ?
đây là một thiên tài ngàn năm có một // lấy ra một tấm thẻ đặc quyền //
cấp trên ?
Cậu sẽ được giao quyền trực tiếp theo dõi mẫu vật 305 – tên mã: Tử Lạc
Thiêm Minh
// cúi người //cảm ơn ngài đã tạo cho tôi cơ hội hiếm có
cấp trên ?
ngày đầu tiên cậu cứ làm quen đi và hãy nhớ rằng nếu mẫu vật thức dậy hay báo cho tôi ngay
Thiêm Minh
Vâng vâng tôi sẽ nhớ
Thiêm Minh
vậy tôi xin phép ra ngoài // rời đi //
cấp trên ?
......" ngu ngốc "
Thiêm Minh
// tay run lên // " sao tay mình lại run vậy nhỉ "
Thiêm Minh
" hay vì lần đầu tiên, một sinh vật được tạo ra từ hàng trăm nỗi đau đã nhìn cậu như thể… mình không phải người giám sát, mà là người duy nhất cậu ấy đang đợi"
Thiêm Minh
// lạnh sống lưng //
Thiêm Minh
" có lẽ mình suy nghĩ nhiều quá rồi "
bí ẩn
// Một tiếng thì thầm vang lên từ đâu đó mà không ai lý giải được //
bí ẩn
Ồ… đáng yêu thật đấy
bí ẩn
…Chỉ tiếc là đã bị hắn để mắt tới rồi
bí ẩn
// Một tiếng cười rất khẽ, như gió lướt qua cổ khi không ai đứng sau bạn //
bí ẩn
Ánh mắt đỏ ấy… từng khiến cả phòng thí nghiệm phải khóa sổ
bí ẩn
Lại một kẻ nữa… yêu một thí nghiệm
bí ẩn
Ngốc thật. Nhưng không sao, ngốc thì mới đến được đây
bí ẩn
// …Âm thanh biến mất, như chưa từng tồn tại //
Chap 2: Ánh nhìn
Ca trực khu -4 đã đổi ca.
Hệ thống camera vòng ngoài tạm ngắt 20 phút để nâng cấp thuật toán theo dõi.
Không ai biết.
Không ai thấy.
Chỉ có Thiên Minh, đứng một mình trong căn phòng lạnh đến buốt tủy, đối diện cái bình lớn chứa thứ từng được gọi là “sinh vật thử nghiệm số 305"
Cậu ấy đã không còn là người – ít nhất là trong mắt cấp trên.
Cậu ấy giờ chỉ là Tử Lạc.
Một cái tên được ghi trong báo cáo, kèm theo dòng chú thích
Thiêm Minh
" bị câm hoàn toàn, vô cảm hoàn toàn, vô hại về mặt vật lý " // nhìn Tử Lạc//
Cậu đứng rất lâu.
Không bật đèn.
Không đụng vào gì cả.
Chỉ đứng đó, mắt không rời khỏi thân thể đang trôi nhẹ trong lớp dịch màu đỏ cam
Thiêm Minh
Họ nói cậu không còn ở đó nữa// thì thầm //
Thiêm Minh
“Chỉ là xác sống. Bộ nhớ sạch. Cảm xúc sạch"
Thiêm Minh
" nhưng tôi không tin họ "// nhìn Tử Lạc //
Tử Lạc
// không động đậy gì //
Hai mắt nhắm.
Cơ thể không co giật, không phản ứng.
Không một dấu hiệu sinh tồn rõ ràng ngoài nhịp nhấp nháy đều đặn của mạch ánh sáng sau gáy.
Thiêm Minh
// cúi người xuống //
Thiêm Minh
// tựa trán vào lớp kính mà giọng nói nghẹn ngào//
Thiêm Minh
Nếu cậu còn nghe được... thì chỉ tôi biết đêm nay cậu mở mắt
Thiêm Minh
Tôi không cần cậu nói gì cả.
Thiêm Minh
Tôi chỉ cần... cậu nhìn tôi
Thiêm Minh
ha....có lẽ cậu không nghe thấy gì // giọng bình tĩnh lại /
Thiêm Minh
// ngẩng đầu nhìn Tử Lạc //
Chậm rãi — như thể đôi mi ấy đã ngủ trăm năm, và chỉ trong một phút rời khỏi vĩnh hằng, cậu mới chịu nhìn thấy con người phía ngoài.
Đôi mắt màu tím khói mờ ấy nhìn thẳng vào Thiên Minh.
Không ngạc nhiên. Không tức giận. Cũng không dịu dàng.
Chỉ là đang nhìn.
Như thể… cậu ấy đã biết trước người đứng ngoài sẽ là ai.
Thiêm Minh
Cậu biết tôi mà...đúng không?// khẽ run //
Tử Lạc
// không động đậy //
Tử Lạc
// ánh mắt nó như dán trên người cậu //
Thiêm Minh
" ánh mắt đó giống thể lần đầu tiên, có thứ gì đó bên ngoài chiếc bình - sống "
-------------------------------------
Thiêm Minh
//bước ra khỏi căn phòng //
nhưng trong căn phòng có một bóng người vẫn luôn ở trong góc
Một cô gái mặc áo blouse xám, mái tóc buộc gọn, kính mờ trễ sống mũi.
Cô đứng nép sau cột điện áp – nơi mà camera chưa bao giờ lia tới.
Cô đã ở đó suốt.
Nhìn.
Ghi chép.
Im lặng.
người canh gác??
// nghi chép //
- Thiên Minh vừa nói chuyện một mình
- Mẫu vật 305 mở mắt
- Một ánh nhìn...phản hồi
Nhưng ngay khoảnh khắc Thiên Minh rời khỏi phòng,
Tử Lạc – tưởng như vẫn nhìn vào khoảng trống –......
bất ngờ quay đầu, nhìn thẳng vào cô.
Không nhầm lẫn.
Không vô tình.
Ánh mắt ấy — lạnh, sâu, và sắc như móng quỷ —
găm chặt vào cô như muốn nói:
"cô không nên thấy điều đó "
" Nếu tôi còn sống, cô sẽ là người đầu tiên tôi giết"
người canh gác??
// khựng lại //
người canh gác??
//Tay nắm bút run nhẹ//
người canh gác??
"Mình sợ hắn điều gì hay là vì rõ ràng trong cái bình đó – không chỉ có một sinh vật.
Là một linh hồn.
Một trí nhớ.
Một cơn giận đã biết chờ đợi mình sao "
bất ngờ cả người cô bị bao chùm vào một không gian tối đen với vô vàn cảm xúc
cảm giác như có một ánh mắt giận dữ đang nhìn mình
người canh gác??
// tỉnh dậy //
người canh gác??
// thở dốc //
người canh gác??
m-mình ....
người canh gác??
?! đây là phòng của mình mà // sờ chán //
người canh gác??
có lẽ mọi thứ chỉ là giấc mơ // nằm xuống //
người canh gác??
// ngủ //
bí ẩn
ây da mệt quá đó // vươn vai //
chap 3: Như bốc hơi khỏi T/g
người canh gác??
// đi vấp ngã và đã đúng dậy //
Thiêm Minh
Cô sao vậy// nhìn Hoàng Anh //
Hoàng Anh
Tôi ổn mà // dựa đầu vào tường //
Thiêm Minh
Hôm qua có ca của cô không
Hoàng Anh
Có tôi không nhớ rõ lắm chắc lúc đó 1h sáng tôi về phòng // ôm đầu //
Hoàng Anh
Rồi 3 hay 4h tôi dậy thì cảm giác như đầu đau như búa đổ và cảm thấy cứ như có con mắt nhìn mình vậy
Thiêm Minh
Tôi thấy cô không được khỏe lắm, hôm nay lên về sớm đi // an ủi //
Hoàng Anh
....được // bước đi //
Thiêm Minh
" có lẽ mình lên kiểm tra camera" // rót cà phê //
Thiêm Minh
// nhìn về phía Hoàng Anh//
Thiêm Minh
?! sao cô ấy biến mất rồi // ngạc nhiên//
những người ở đó
chuyện gì vậy cậu đang tìm ai sao // đi lại hỏi //
Thiêm Minh
Vừa nãy anh có thấy một cô gái mặc áo trắng và xõa tóc dài màu đen không với cả tên cô ấy là Hoàng Anh// túm 1 người gần đó //
người lạ
mà Hoàng Anh là ai
người lạ
nãy giờ anh cứ nói chuyện một mình// hoang mang //
Thiêm Minh
vậy sao // bình tĩnh lại //
những người ở đó
Đúng vậy đấy
Thiêm Minh
" sao giờ mình lại không nhớ được cô ấy như thế nào nhỉ" // ngồi xuống ghế //
Thiêm Minh
" lẽ nào..." // chạy vào phòng camera//
Thiêm Minh
"phòng 305- phòng 305" // lẩm bẩm//
Thiêm Minh
?!...sao..// đơ //
Theo ca của cô là 1h hết nhưng khi dừng 00:57 thì lại không có ai , hành lang trống không
hắn không mở mắt nhưng khi dừng ở 23:59 - 00:01 thì lại thấy camera nó rè rè như thể bị thế lực nào đó làm mất sóng vậy
tiếp đó cậu đã xem đi xem lại lúc 7:00- 7:09 cậu lúc đó tự gật đầu rồi nói chuyện với khoản không như thể cái tên Hoàng Anh chưa bao giờ xuất hiện
cậu liền hỏi cấp trên hay các ban khác thì họ đều chung một câu trả lời " không có ai tên Hoàng Anh trực khu-4 cả / tôi chưa bao giờ nghe thấy tên đó cả " " có lẽ cậu suy nghĩ nhiều rồi "
Thiêm Minh
"Lẽ nào là...."
bí ẩn
2: thôi đi đây là mệnh lệnh mà
bí ẩn
1: chánnnnnn// đi theo Thiên Minh//
bí ẩn
2: im lặng nào Nhãn Nhãn// xoa đầu//
Linh Nhi Huyết Nhãn
hummmmmm không
Linh Nhi Huyết Nhãn
sao ta lại phải đi theo hắn chứ // nằm ườn ra không khí //
Linh Nhi Huyết Nhãn
tại sao vậy Sương Sương// ôm nó vào lòng //
Sương Sương
ta không biết // vùng vẫy //
Sương Sương
có lẽ hắn là một người rất quan trọng trong lòng người đấy à // mệt //
Linh Nhi Huyết Nhãn
KHÔNG ĐÚNG // giơ nó lên // ngài ta bị mất cảm xúc sau bao lần bị...// nhỏ dần //
Sương Sương
......cái này ta thật sự không biết // im lặng //
Sương Sương
thôi nào chúng ta phải để ý hắn chứ // nhìn vào mạch suy nghĩ của Thiên Minh//
Linh Nhi Huyết Nhãn
hazz // dùng tay bóp méo nó rồi nhét vô miệng // ngon đó nhưng sao hắn lại nhớ được nhỉ
Sương Sương
theo lệnh thôi khi nguy hiểm thì bảo vệ cậu ta và đừng để ai biết hai chúng ta // đi theo Thiên Minh//
Linh Nhi Huyết Nhãn
// như trên //
----------- khu phòng -4 -----------
Tử Lạc vẫn nằm bất động.
Không nhúc nhích.
Nhưng ở khóe môi trái, ngay sát làn da nhợt nhạt ấy —
một vệt lỏng đen sẫm như nhựa, đặc và trầm — đang chậm rãi rỉ ra, rồi tan dần vào dung dịch cam đỏ.
Không máy móc nào phát hiện.
Không log nào ghi lại.
Nó không phải máu.
Mà là ký ức bị mục ruỗng.
Thiêm Minh
// thẫn thờ cầm ly nước trên tay //
cậu không thể quên được cô
Không quên được cái bộ dạng mệt mỏi
Máy tính trước mặt chợt rung nhẹ.
Một cửa sổ mới hiện ra — không qua hệ thống nội bộ.
“FILE PHỤ – KHÔI PHỤC DỮ LIỆU RÁC // KHÔNG ĐƯỢC PHÉP MỞ
Thiêm Minh
// thẫn thờ nhưng vẫn ấn mở //
-----------Hết-----------
Download MangaToon APP on App Store and Google Play