Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ATSH][AllQuangHung][AllHung/AllMasterD][OneShot] Em Đau Lắm, Sao Không Ai Quan Tâm Đến Em?

1. [SonHung] Người Yêu Tôi, Nhưng Không Bao Giờ Ở Bên Tôi

[SonHung] Người Yêu Tôi, Nhưng Không Bao Giờ Ở Bên Tôi
_________________
Thái Sơn là bác sĩ.
Tôi là người cậu ấy từng gọi là “thói quen”.
Nhưng thói quen, đôi khi...cũng biết đau.
...
Quang Hùng ngồi đợi trong phòng khám đã hơn một tiếng. Tay cậu ôm chặt hộp cơm còn ấm, chiếc hộp được gói bằng khăn tay cũ - loại Thái Sơn từng dùng, rồi vứt lại hôm họ qua đêm với nhau.
Cánh cửa bật mở. Thái Sơn bước vào, tay vẫn cầm tập hồ sơ, không ngẩng đầu:
Nguyễn Thái Sơn - JSOL
Nguyễn Thái Sơn - JSOL
Lại đến nữa à? Anh nói em đừng phiền trong giờ làm rồi mà.
Lê Quang Hùng - Quang Hùng MasterD
Lê Quang Hùng - Quang Hùng MasterD
Em biết...nhưng em nấu món anh thích. Em chỉ...muốn đưa anh thôi.
Cậu chìa hộp cơm ra. Tay run một chút, mi mắt cụp xuống. Sơn ngẩng đầu thoáng chốc, liếc một cái.
Nguyễn Thái Sơn - JSOL
Nguyễn Thái Sơn - JSOL
Gửi ở quầy đi. Tôi bận rồi.
Giọng lạnh. Như kim đâm.
Quang Hùng gật đầu nhẹ, bước ra, không nói gì thêm.
________
Đêm ấy, Quang Hùng lén vào phòng trực. Cậu biết giờ này anh vẫn thức, đọc hồ sơ, uống cà phê đen không đường.
Lê Quang Hùng - Quang Hùng MasterD
Lê Quang Hùng - Quang Hùng MasterD
Anh uống ít thôi, dạ dày anh yếu mà.
Nguyễn Thái Sơn - JSOL
Nguyễn Thái Sơn - JSOL
Em đến đây làm gì? Giờ này không ai được vào tầng này.
Lê Quang Hùng - Quang Hùng MasterD
Lê Quang Hùng - Quang Hùng MasterD
Em nhớ anh. Em nhớ...dạo này anh lạnh nhạt quá. Em có làm gì sai không?
Thái Sơn không trả lời. Anh lật hồ sơ, lật thêm cả khoảng trống giữa hai người.
Nguyễn Thái Sơn - JSOL
Nguyễn Thái Sơn - JSOL
Tôi chưa từng hứa sẽ yêu em. Chính em bám theo tôi. Em biết rõ chứ?
Tim Hùng siết lại. Câu nói ấy không phải lần đầu, nhưng lần này...lạnh hơn.
Lê Quang Hùng - Quang Hùng MasterD
Lê Quang Hùng - Quang Hùng MasterD
Nhưng...có phải anh từng dịu dàng với em?
Lê Quang Hùng - Quang Hùng MasterD
Lê Quang Hùng - Quang Hùng MasterD
Khi em sốt, khi em hoảng loạn...anh đã ôm em. Em không tưởng tượng ra mà...đúng không?
Nguyễn Thái Sơn - JSOL
Nguyễn Thái Sơn - JSOL
Đó là trách nhiệm. Em không hiểu à? Tôi là bác sĩ. Không phải bạn trai em.
Quang Hùng im lặng rất lâu.
Lê Quang Hùng - Quang Hùng MasterD
Lê Quang Hùng - Quang Hùng MasterD
Em hiểu rồi. Vậy...mai em sẽ không đến nữa. Em...sẽ biến mất, như anh muốn.
Sơn ngẩng đầu. Đôi mắt kia - lần đầu tiên từ lâu - có giọt nước.
Còn tiếp.

2. [SonHung] Người Yêu Tôi, Nhưng Không Bao Giờ Ở Bên Tôi

[SonHung] Người Yêu Tôi, Nhưng Không Bao Giờ Ở Bên Tôi
__________________
Một tuần sau, bệnh viện trở nên ồn ào vì một tin tức rò rỉ nội bộ:
Một bệnh nhân trẻ tuổi vừa ᴛᴜ̛̣ sᴀ́ᴛ từ tầng thượng, ᴛᴜ̛̉ ᴠᴏɴɢ ngay tại chỗ.
Thái Sơn biết tin khi đang bước vào phòng trực.
Ban đầu, anh chỉ lướt qua dòng tin nhắn trong nhóm bác sĩ, định đọc lướt như bao tai nạn khác...
Cho đến khi cái tên “Lê Quang Hùng” hiện lên rõ ràng, như một tiếng nổ giữa lồng ngực.
Nguyễn Thái Sơn - JSOL
Nguyễn Thái Sơn - JSOL
?!!
Choang!
Tay anh buông rơi cốc cà phê nóng. Rơi xuống sàn, vỡ tan. Giống như mọi điều anh từng nghĩ mình kiểm soát được.
Tʜɪ ᴛʜᴇ̂̉ Quang Hùng được tìm thấy trong trạng thái lạnh ngắt, đôi mắt nhắm lại nhẹ nhàng như đang ngủ.
Trong tay cậu vẫn siết chặt một mảnh giấy ướt đẫm mưa, máu và mực nhòe. Đội y tế không dám đọc - chỉ đưa thẳng cho Sơn.
Nguyễn Thái Sơn - JSOL
Nguyễn Thái Sơn - JSOL
...?
Nguyễn Thái Sơn - JSOL
Nguyễn Thái Sơn - JSOL
//Mở ra//
Trong tờ giấy đó ghi:
"Em không trách anh."
"Em chỉ tiếc là...mình đã từng nghĩ..."
"Quá đủ để anh dừng lại."
"Nhưng anh chưa từng nhìn em, phải không?"
"Em mệt rồi. Em không muốn đợi nữa.”
-Lê Quang Hùng-
Nguyễn Thái Sơn - JSOL
Nguyễn Thái Sơn - JSOL
...
Nuớc mắt anh bắt đầu rơi.
_____
Chiều hôm đó, Thái Sơn đến nghĩa trang một mình. Không hoa. Không bạn bè. Không tang lễ đúng nghĩa. Chỉ có một tấm bia đơn giản:
“Lê Quang Hùng - Sinh ra để yêu, và ᴄʜᴇ̂́ᴛ vì không được yêu.”
Anh đứng lặng rất lâu. Lần đầu tiên trong đời, Thái Sơn thấy câm lặng còn đau hơn bất kỳ âm thanh nào.
Anh mang theo một hộp cơm cũ - chính là hộp mà Hùng từng để lại ở ngăn tủ phòng trực, vẫn còn nguyên, chỉ lạnh đi như bàn tay người đã mất. Anh mở nó ra, mùi thịt kho và cơm trắng đơn giản, nhưng lại khiến cổ họng anh nghẹn lại.
Nguyễn Thái Sơn - JSOL
Nguyễn Thái Sơn - JSOL
Em biết không...? Hôm đó anh không ăn là vì bận thật.
Nguyễn Thái Sơn - JSOL
Nguyễn Thái Sơn - JSOL
Nhưng nếu em chỉ cần hỏi thêm một lần nữa, anh sẽ giữ em lại.
Nguyễn Thái Sơn - JSOL
Nguyễn Thái Sơn - JSOL
Chỉ là...em im lặng quá. Còn anh thì vô tâm quá.
Gió chiều lùa qua hàng cây, xào xạc như tiếng nấc nhỏ.
Thái Sơn ngồi xuống bên mộ, lấy tay lau nhẹ phần đất mới đắp, khẽ thì thầm:
Nguyễn Thái Sơn - JSOL
Nguyễn Thái Sơn - JSOL
Em từng hỏi, nếu em biến mất thì sao, đúng không?
Nguyễn Thái Sơn - JSOL
Nguyễn Thái Sơn - JSOL
Giờ anh trả lời em đây...
Nguyễn Thái Sơn - JSOL
Nguyễn Thái Sơn - JSOL
Anh không sống nổi nữa, Hùng à.
Đêm buông xuống. Trên bia mộ, một vệt nước nhỏ chảy dài, không biết là mưa...hay nước mắt của kẻ từng nghĩ rằng mình không cần yêu ai cả.
Và rồi...
Người cuối cùng yêu Quang Hùng cũng đã học cách đau. Nhưng đã quá muộn để được tha thứ.
-END-

1. [DomicMasterD] Cạnh Nhau, Nhưng Không Cùng Hướng

[DomicMasterD] Cạnh Nhau, Nhưng Không Cùng Hướng
_________________
Sáng.
Quang Hùng bước ra khỏi bếp với chiếc khay gỗ nhỏ.
Trên đó là ly cà phê đen không đường - đúng vị anh thích, ổ bánh mì nướng và một lát trứng lòng đào.
Cậu cẩn thận đặt lên bàn, ngồi xuống đối diện với nụ cười khẽ:
Lê Quang Hùng - Quang Hùng MasterD
Lê Quang Hùng - Quang Hùng MasterD
Em làm nhanh mà. Sợ anh dậy không có gì ăn.
Trần Đăng Dương - Duơng Domic
Trần Đăng Dương - Duơng Domic
Ừ.
Đăng Dương ngắn gọn, không ngẩng mặt khỏi điện thoại.
Lê Quang Hùng - Quang Hùng MasterD
Lê Quang Hùng - Quang Hùng MasterD
Hôm nay anh có cuộc họp sáng đúng không? Em ủi áo sơ mi để sẵn rồi. Em để trong phòng thay đồ.
Trần Đăng Dương - Duơng Domic
Trần Đăng Dương - Duơng Domic
Ừ.
Quang Hùng cười. Nhưng nụ cười đó không đến được mắt.
Lê Quang Hùng - Quang Hùng MasterD
Lê Quang Hùng - Quang Hùng MasterD
Tối nay...nếu không bận, mình đi ăn nhé? Em đặt trước nhà hàng Nhật Bản anh thích...
Trần Đăng Dương - Duơng Domic
Trần Đăng Dương - Duơng Domic
Tối nay anh không về. Có việc.
Dương đứng dậy, cầm áo vest, rời đi. Chỉ vậy. Không chào. Không một ánh nhìn.
Căn nhà rộng. Ghế ăn thừa một người. Cà phê trên bàn nguội dần theo từng giọt tim tan chậm của cậu.
____________
Tối.
Hùng nằm nghiêng trên giường. Chiếc áo sơ mi Dương khoác hôm nay vẫn chưa được bỏ vào giỏ đồ giặt. Cậu cầm lên, ngửi thoáng qua mùi quen thuộc.
Lê Quang Hùng - Quang Hùng MasterD
Lê Quang Hùng - Quang Hùng MasterD
Có lẽ anh mệt nên không muốn nói gì.
Lê Quang Hùng - Quang Hùng MasterD
Lê Quang Hùng - Quang Hùng MasterD
Hoặc...em đang tự nghĩ ra lý do để tự tha thứ cho sự im lặng của anh.
Tin nhắn vẫn chưa được hồi âm. Dòng cuối cùng của Hùng:
: Anh về không?
Chỉ ba từ. Nhưng chờ đợi suốt ba năm.
______
Hai giờ sáng.
Quang Hùng giật mình tỉnh dậy vì tiếng cửa mở. Đăng Dương về. Cậu ngồi bật dậy, tim thắt lại trong một phản xạ không kiểm soát.
Lê Quang Hùng - Quang Hùng MasterD
Lê Quang Hùng - Quang Hùng MasterD
Anh về rồi hả? Em cứ tưởng anh ngủ lại chỗ làm...
Trần Đăng Dương - Duơng Domic
Trần Đăng Dương - Duơng Domic
Ngủ sao được khi ở đó ồn muốn ᴄʜᴇ̂́ᴛ.
Dương thở ra, giọng mệt mỏi. Anh cởi áo khoác, ném lên ghế.
Hùng bước lại, ngập ngừng đưa tay ra:
Lê Quang Hùng - Quang Hùng MasterD
Lê Quang Hùng - Quang Hùng MasterD
Để em pha nước ấm cho anh tắm nhé...?
Trần Đăng Dương - Duơng Domic
Trần Đăng Dương - Duơng Domic
Khỏi đi. Đừng làm như em là vợ anh.
Lê Quang Hùng - Quang Hùng MasterD
Lê Quang Hùng - Quang Hùng MasterD
Em...chỉ muốn chăm sóc anh thôi.
Dương nhìn cậu, ánh mắt không tức giận, nhưng trống rỗng.
Trần Đăng Dương - Duơng Domic
Trần Đăng Dương - Duơng Domic
Quang Hùng. Em biết mình là gì trong cuộc đời anh không?
Lê Quang Hùng - Quang Hùng MasterD
Lê Quang Hùng - Quang Hùng MasterD
Là gì?
Cậu hỏi nhỏ, mắt cụp xuống.
Trần Đăng Dương - Duơng Domic
Trần Đăng Dương - Duơng Domic
Là một chỗ để quay về khi anh mệt. Nhưng em không phải nhà. Em hiểu chứ?
Câu nói đó lạnh hơn nước. Lạnh đến mức khiến cậu không thể phản ứng.
Tim cậu lặng đi một nhịp. Tay rơi xuống, chạm vào cạnh ghế - rồi rút lại như chạm phải dao.
Lê Quang Hùng - Quang Hùng MasterD
Lê Quang Hùng - Quang Hùng MasterD
Em biết rồi. Vậy anh cứ coi em...như chỗ nghỉ chân. Em không đòi hỏi gì cả.
Nhưng mắt cậu đỏ hoe. Giọng khàn đi.
Còn Đăng Dương chỉ lặng lẽ bước vào phòng tắm. Không đóng cửa, không xin lỗi, không quan tâm.
...
Sáng hôm sau.
Dương đã đi trước. Lại không ăn sáng. Lại không nhắn một lời.
Trên bàn, vẫn còn hai phần cơm rang cá mặn mà Quang Hùng đã làm từ sớm. Cậu ngồi nhìn chúng lạnh đi từng phút.
Cậu nhắn một tin:
: Em không muốn làm gánh nặng, nhưng em thật sự muốn nghe anh nói rằng: Anh vẫn cần em.
Tin chưa gửi. Hùng xoá đi.
______
Tối đó, cậu ngồi dưới sảnh chờ. Một tay ôm gối, một tay cầm chiếc điện thoại trống không.
Mọi người ra vào đều có người đón. Chỉ Hùng là người duy nhất...tự bắt taxi về nhà của chính mình - nhưng lại không chắc đó có còn là nhà.
______
Cuối ngày, trong sổ nhật ký cậu ghi:
"Ở cạnh anh, em dần quên mất mình từng biết cảm giác được yêu là như thế nào."
"Mỗi ngày sống bên anh...lại giống như một lần tự tập ᴄʜᴇ̂́ᴛ thêm một chút."
Còn tiếp.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play