CHƯƠNG 1: GIAO KÈO DƯỚI ÁNH ĐÈN MƯA
Trời Sài Gòn đổ mưa. Cơn mưa đêm rơi xuống như trút nước, phủ mờ những ánh đèn cao ốc, làm nhòe đi mọi thứ, kể cả ranh giới đúng – sai.
Một chiếc Bentley đen bóng lặng lẽ dừng lại trước khách sạn La Rose – nơi mà không ai bước vào nếu không có quyền lực hoặc tiền. Cửa xe mở ra. Một người đàn ông bước xuống, thân hình cao lớn khoác trên người bộ suit đắt tiền màu charcoal ôm sát thân hình, bước chân chậm rãi nhưng toát lên khí chất không thể nhầm lẫn – lạnh lùng, tàn nhẫn, không khoan nhượng. Đó là Quang Anh – ông trùm băng "Hắc Ưng", kẻ mà nhắc đến thôi cũng khiến nhiều tay giang hồ phải cúi đầu.
Đằng sau hắn, một chàng trai trẻ bước xuống – Đức Duy, gầy gò, nước da trắng mịn, dáng người nhỏ nhắn như thể vừa được gió cuốn từ miền quê ra phố thị. Ánh mắt cậu chao đảo giữa sợ hãi và bối rối, trong lòng vẫn chưa thể tin được rằng chỉ một tuần trước, cậu còn là sinh viên năm ba đi giao đồ ăn để kiếm tiền sống qua ngày, còn giờ… cậu đang đi cạnh một trong những người đàn ông nguy hiểm nhất thành phố.
“Không cần phải nhìn xung quanh. Em không còn là sinh viên nghèo nữa.”
Quang Anh nói, giọng trầm, khàn và lạnh. Hắn nắm lấy cổ tay Duy, dắt cậu vào thang máy riêng dẫn thẳng lên tầng cao nhất.
Duy nuốt khan. Cổ tay cậu bị siết nhẹ, cảm giác lành lạnh truyền qua da khiến toàn thân cậu run rẩy. Không biết vì sợ hay vì sự lạ lẫm của thế giới mà cậu đang bước vào.
Cánh cửa mở ra – một căn penthouse rộng hàng trăm mét vuông hiện ra trước mắt. Nội thất sang trọng, toàn đồ Ý nhập khẩu. Mùi gỗ thơm dịu, ánh đèn vàng ấm áp, nhưng không xua nổi cảm giác bị theo dõi mà Duy cảm nhận được khi bước chân vào đây.
“Từ giờ, đây là nhà của em.”
“Anh... thật sự muốn tôi ở lại sao?”
“Không cần gọi là 'tôi'. Gọi tôi là Anh.”
Câu trả lời của Quang Anh khiến Duy chết lặng. Không ai từng dùng giọng điệu ấy với cậu – không phải trịch thượng như chủ nhân gọi kẻ phục vụ, cũng không lạnh lùng như những kẻ từng lướt qua cuộc đời cậu. Mà là… một loại bá quyền dịu dàng, khiến người ta vừa muốn nghe theo, vừa muốn vùng chạy.
Cậu khẽ gật đầu.
Quang Anh ném cho cậu một thẻ ngân hàng màu đen.
“Không có giới hạn. Em muốn gì thì mua. Quần áo, điện thoại, mỹ phẩm, xe hơi. Nhưng đừng ra ngoài một mình. Em là của tôi, tôi không muốn có ai chạm vào em.”
Duy cầm tấm thẻ, lòng hỗn độn. Mọi thứ quá nhanh. Gặp hắn ở quán bar khi cậu đi giao rượu, bị hắn kéo lại chỉ vì một ánh nhìn. Ba ngày sau, hắn đến tận phòng trọ đưa cậu đi. Một tuần sau, Duy đã trở thành "cậu bé được ông trùm bao nuôi."
“Tại sao lại là tôi?”
Duy cất tiếng hỏi, giọng nhỏ như muỗi.
“Vì em đẹp.” – Quang Anh nhấc cằm cậu lên, ngón tay lướt nhẹ qua làn môi mỏng. “Vì em khiến tôi muốn phạm luật của chính mình.”
Lúc ấy, Đức Duy vẫn chưa hiểu rằng... sống trong thế giới của Quang Anh, không phải là sống giữa nhung lụa, mà là đi trên dây giữa sống – chết, giữa yêu – hận.