[CAPRHY] Ánh Sao Nhuốm Máu
Chap 1
"..." : suy nghĩ
'...': trích dẫn lời nói của người khác
//...//: hành động
...-: ngắt quãng
#Abc: Ngôi kể của người khác
Ví dụ: #HDD:___ là ngôi kể của Duy
NGÔI KỂ CHÍNH LÀ TỪ GÓC NHÌN CỦA QUANG ANH
#NQA:Tôi là Nguyễn Quang Anh, năm nay chỉ mới 20 tuổi tròn. Cũng chẳng hiểu sao một người trắng bóc, cũng không gầy lắm nói chung là nhìn như thiếu nữ, tôi nhìn vậy thôi chứ cũng cứng rắn lắm đấy, tôi cũng chả có gì nổi bật lắm nhưng Chả hiểu sao lại được chỉ huy trong quân đội để ý đến, thú thật thì tôi cũng khá thông minh, nhưng chỉ những người thân với tôi mới biết thôi mà? Nhớ ngày hôm đó, tôi đang làm bánh trong bếp thì có một đám người của quân đội kéo đến đập của nhà tôi
Tôi ra mở cửa thì có một người đứng đầu, có vẻ là chỉ huy cất tiếng nói
nhân vật nam
Tôi là chỉ huy một tiểu đội được cấp trên điều xuống để tìm một người
Tôi lơ mơ nhìn họ, thấy có điềm chẳng lành xíu nào
Định đóng cửa luôn cho xong
nhân vật nam
Cậu có biết người tên Nguyễn Quang Anh không? Chúng tôi cần tìm cậu ta
Tôi giật mình, họ tìm tôi làm gì?
Tôi chưa kịp nói thì mẹ tôi đã lao từ trong nhà lao ra, bà ấy nhìn hốt hoảng lắm
Nhân vật nữ
Không có ai tên Quang Anh ở đây đâu
Họ nhìn mẹ tôi với vẻ nghi hoặc nhưng rồi lại quay qua tôi nhìn
nhân vật nam
Vậy cậu tên gì?
Bà lại nhanh nhảu đáp, chẳng cho tôi cơ hội mở miệng
Nhân vật nữ
Là Nguyễn Quang Minh!!!
Tôi sững sờ, tại sao tôi lại là Quang Minh? Rõ ràng đó là tên người anh trai đã mất cách đây 3 năm của tôi mà?
Sao mẹ lại phải lo lắng như vậy?
Tại sao mẹ lại không thể để tôi nói ra tên thật của mình?
Nhân vật nữ
Các cậu về được rồi!
Nhân vật nữ
Đừng tìm đến đây nữa
Bà kéo tôi vào trong nhà rồi đóng sầm cửa lại, bà ngồi thụp xuống trước cửa
Mắt ngân ngấn lệ nhìn tôi
Mẹ tôi mắc bệnh trầm cảm nặng sau khi anh tôi mất, bà rất ghét việc ai đó chạm vào người tôi như thể... Nếu để họ chạm vào thì tôi sẽ biến mất như người anh trai ch-t không thấy x-c của tôi
Nhân vật nữ
Nó tìm đến rồi
Nhân vật nữ
Phải làm sao đây?
Bà lẩm bẩm mấy từ khó hiểu rồi lại ôm mặt khóc
Tôi chẳng hiểu gì nhưng vẫn ngồi dỗ dành người mẹ của mình, bỗng bà ngước lên nhìn tôi
Nhân vật nữ
Quang Anh nghe mẹ nói, từ nay về sau con không được tự ý mở cửa nghe chưa?
Nhân vật nữ
Họ sẽ bắt con đi mất
Nguyễn Quang Anh
Là sao vậy mẹ?
Nhân vật nữ
Không được mở cửa!!!
Bà gào lên rồi chạy thẳng về phòng khoá chặt cửa, bỏ lại tôi với một mớ câu hỏi trong đầu
Sau hôm đấy, mọi thứ lại trở về bình thường
Nhưng một nỗi lo lắng bắt đầu dâng lên trong lòng tôi
Bệnh tình của mẹ càng ngày càng nặng, bà bắt đầu nhốt tôi trong phòng
Chỉ cho tôi ra khi có bà ở nhà
Hôm nay là ngày thứ 3 bà nhốt tôi trong phòng rồi... Bà sẽ thả tôi ra mỗi khi bà ở nhà nhưng tôi vẫn sợ lắm...
Nguyễn Quang Anh
Mở cửa cho con đi mà
Nguyễn Quang Anh
Con xin mẹ đó!!
Nguyễn Quang Anh
Làm ơn... Đừng nhốt con nữa!!
Nguyễn Quang Anh
Con sợ lắm mẹ ơi
Tôi đập cửa rất mạnh nhưng không nghe hồi đáp của bà, tôi sợ lắm...
Bỗng tôi nghe tiếng cạch cửa, cánh cửa được mở ra nhưng người mở không phải là mẹ tôi
Một người con trai cao ráo, mặt lạnh tanh nhìn tôi
Nguyễn Quang Anh
Anh là ai? Mẹ tôi đâu?
Hắn nghe tôi hỏi thì nhếch môi cười, nụ cười như điềm báo cho một thứ gì đó không hay
Tôi không tin vào tai mình, rõ ràng sáng nay mẹ còn nhét tờ giấy qua khe cửa phòng tôi mà?
Nguyễn Quang Anh
Đừng đùa như vậy với tôi...
Nguyễn Quang Anh
Không vui đâu...
Hắn nhìn tay rồi nhìn từ trên xuống dưới cơ thể tôi, mặt dịu xuống một chút
Nhưng giọng nói vẫn lạnh băng, đâm vào trái tim nhỏ bé của tôi
Hoàng Đức Duy
Tôi không đùa
Hoàng Đức Duy
Ch-t không toàn thây
Nguyễn Quang Anh
Cái gì...?
Hắn đi lại cái ghế ở chỗ bàn học của tôi rồi ngồi xuống
Hoàng Đức Duy
Cần biết lí do không?
Hoàng Đức Duy
Theo giám định thì là bị bắn rồi lấy n.ội t.ạng
Loài người đáng sợ đến vậy sao?
Hắn lôi ra một cuốn note nhỏ trong túi áo khoác ra, nhìn vào trong đó rồi nói tiếp
Hoàng Đức Duy
Theo như ghi chép thì chỉ còn lại xương và da
Hoàng Đức Duy
Đã bị lóc hết th.ịt cà lấy hết n.ội t.ạng
Hoàng Đức Duy
Bao gồm cả n.ão
Tôi nhìn chằm chằm hắn ta, không hiểu sao mặt anh ta thản nhiên đến lạ
Hoàng Đức Duy
Tôi biết người làm là ai
Hoàng Đức Duy
Nhưng không có đủ bằng chứng là hắn ta làm
Anh ta đứng dậy, chìa tay ra trước mặt tôi
Hoàng Đức Duy
Nếu muốn lấy lại công bằng cho mẹ cậu thì đi theo tôi
Hoàng Đức Duy
Tôi biết cậu có thể giúp được rất nhiều
Tôi nhìn hắn, tôi cũng chả biết mình nên làm gì
Chọn đi theo hắn hay tiếp tục làm người bình thường
Làm người bình thường thì tôi sẽ không cầm phục vụ ai
Nhưng sẽ không báo được mối thù này cho mẹ
Hoàng Đức Duy
Nếu cậu không đi thì vụ án này sẽ khép lại
Hoàng Đức Duy
Mọi người sẽ lãng quên nó
Hoàng Đức Duy
Kẻ ác sẽ không được đưa ra ánh sáng đâu
Tôi muốn thấy người hại mẹ mình là ai, cũng muốn chính mình phải là người đem hắn ra ánh sáng
Nguyễn Quang Anh
Tôi đồng ý!
Hoàng Đức Duy
Soạn những đồ cần thiết đi rồi tôi dẫn cậu đi
Tôi nghe vậy thì cũng làm theo
Soạn vài bộ đồ đem đi và cả... Con gấu bông mẹ tặng nữa
Nguyễn Quang Anh
Tôi xong rồi
Cậu ta nắm tay tôi kéo ra xe, gương mặt vẫn lạnh băng như vậy
Nguyễn Thanh Pháp
Quang Anh!!
Đó là Thanh Pháp, hay có biệt danh là Kiều, bằng tuổi tôi đấy
Nguyễn Thanh Pháp
Tôi kể cho cậu nghe cái này nè, hôm nay-
Trần Đăng Dương
Đừng tám chuyện nữa
À đó là Đăng Dương, có tên gọi khác là Domic, lớn hơn tôi bốn tuổi
Là phó chỉ huy của doanh trại
Còn chỉ huy trưởng thì tôi chưa biết mặt
Nghe nói tên là Hoàng Đức Duy,tên gọi khác là Captain, lớn hơn tôi 7 tuổi
Nguyễn Thanh Pháp
Kệ tôi, đợi tôi ra khỏi đây là tôi đánh anh chết
Trần Đăng Dương
Cô sai rồi, đã vào đây thì có ch-t thì cũng sẽ bị giam ở đây thôi
Kiều là LGBT nên không ai gọi cậu ấy bằng cách gọi cho nam đâu
Tôi cũng vậy, chỉ gọi cậu ấy bằng tên thôi
Nguyễn Quang Anh
Anh... Nói vậy là sao?
Trần Đăng Dương
Cậu là Quang Anh?
Anh ta nhìn một lúc rồi đặt tay lên vai tôi
Trần Đăng Dương
Từ cái nắm tay ấy thì cậu đã bước một chân vào bóng tối rồi đấy
Trần Đăng Dương
Một bóng tối không có lối thoát
Nói dứt câu thì anh ta bỏ đi, để lại tôi và Kiều đang ngơ ngác
Nguyễn Thanh Pháp
Anh ta nói vậy là sao?
Nguyễn Thanh Pháp
Có chuyện gì xảy ra với cậu hả
Nguyễn Quang Anh
Không có gì đâu...
Chap 2
"..." : suy nghĩ
'...': trích dẫn lời nói của người khác
//...//: hành động
...-: ngắt quãng
#Abc: Ngôi kể của người khác
Ví dụ: #HDD:___ là ngôi kể của Duy
NGÔI KỂ CHÍNH LÀ TỪ GÓC NHÌN CỦA QUANG ANH
Kiều nhìn tôi, đồng tử co lại như đang khám thính điều gì đó
Cậu ấy nhìn một lúc rồi mắt cụp xuống, miệng mấp máy
Nguyễn Quang Anh
Kiều muốn nói gì?
Kiều ngẩng lên nhìn thẳng vào mặt tôi, long lanh như sắp khóc
Nguyễn Thanh Pháp
Tớ muốn kể về chuyện hồi bé...
Nguyễn Quang Anh
Kiều kể đi, tớ nghe
Nguyễn Thanh Pháp
Hồi nhỏ, tớ đang ngồi coi phim với mẹ thì có một đám người ập vô nhà tớ
Nguyễn Thanh Pháp
Họ thông báo rằng ba tớ đã ch-t
Kiều ngập ngừng nhìn tôi, ánh nhìn như đang cố giấu đi một thứ gì đó
Nguyễn Quang Anh
Kiều không muốn kể nữa thì thôi
Nguyễn Quang Anh
Tớ không ép đâu
Nguyễn Thanh Pháp
Họ nói ba tớ bị lấy n.ội t.ạng
Tôi nghe thấy quen quen, hình như...
Gia đình chúng tôi có chung một biến cố?
Nguyễn Quang Anh
Cậu vào đây từ năm bao nhiêu tuổi?
Nguyễn Thanh Pháp
Từ năm 15 tuổi
Tôi bàng hoàng, tại sao lại có thể vui vẻ sống trong đây được hẳn 5 năm lận vậy?
Nguyễn Quang Anh
Tôi vào đây được 3 tháng má mệt muốn ngất rồi đây nè
Nguyễn Thanh Pháp
Tớ quen rồi
Chúng tôi lại ngồi ăn sáng tiếp, nhưng đang ăn ngon thì loa phát thanh thông báo
🔊: Tôi, Đăng Dương yêu cầu mọi người tập hợp ở sân tập luyện ngay bây giờ!
Kiều nhìn đồng hồ, thắc mắc
Nguyễn Thanh Pháp
Đã đến giờ đâu ta
Nguyễn Quang Anh
Kệ đi, nhanh lên không bị phạt đó
Tôi kéo tay cậu ấy chạy như bay ra sân, bị phạt hít đất một lần là tôi sợ rồi
Chúng tôi đứng ở hàng gần cuối, không nổi bật lắm
Tôi nhìn lên chiếc bục đầu sân, ánh mắt chạm phải người đứng trên đấy
Kế bên là Đăng Dương, vậy... Cậu ta là Hoàng Đức Duy đúng không? Chỉ huy trưởng ấy
Là người đưa tôi về nơi này thật kìa?
Hoàng Đức Duy
Hôm nay có buổi tuyển chọn
Mọi người xì xào, không biết đang nói về cái gì
Trần Đăng Dương
IM LẶNG!!!
Hắn ta đi xuống, đằng sau là Đăng. Họ cứ đi từ hàng trên xuống hàng dưới, chọn ra được 10 người
Bọn họ không cao to, vạm vỡ chỉ trắng và yếu đuối
Nhìn như... Chuột bạnh chăng?
Nguyễn Thanh Pháp
Quang Anh, họ làm gì thế
Nguyễn Quang Anh
Tớ không biết, xem tiếp đã
Đăng Dương kéo mấy người đó đi, chỉ còn Đức Duy ở lại
Hắn ta nhìn về phía tôi và Kiều, môi hơi nhếch lên
Hoàng Đức Duy
Quang Anh và... Thanh Pháp, lên phòng chỉ huy gặp tôi
Hoàng Đức Duy
Cho các cậu 5 phút
Đúng lúc Dương quay lại, không nói gì mà kéo chúng tôi đi
Đến giữa đường thì Dương mới mở miệng nói
Trần Đăng Dương
Muốn ra khỏi đây không...
Trần Đăng Dương
Tôi giúp được
Kiều nhìn Dương, ánh mắt chứa chan bao điều
Nguyễn Thanh Pháp
Tôi muốn
Trần Đăng Dương
Còn Quang Anh...
Nguyễn Quang Anh
Tôi á? Không...
Dương khựng lại, nhìn sang tôi với ánh mắt đầy dấu hỏi chấm
Nguyễn Quang Anh
Tôi muốn đưa người gi-t ch-t mẹ tôi ra ánh sáng
Kiều nhìn tôi như hiểu ra điều gì đó
Cậu ta nhìn tôi rồi bật cười
Nguyễn Quang Anh
Ý anh là sao?
Trần Đăng Dương
Tôi cũng giống các cậu! Muốn báo thù nhưng lại bị điều khiển như một quân cờ
ánh mắt chân thành làm Kiều xúc động, nhưng tôi nhận ra có gì đó không đúng trong ánh mắt ấy
Nó chân thành một cách giả tạo
Trần Đăng Dương
Tôi... Đã lún quá sâu vào vũng lầy này rồi
Trần Đăng Dương
Sâu đến mức nếu thoát ra thì cũng bị mất phương hướng
Tôi nhìn anh ta, có gì đó lạ lắm...
Có vẻ một phần là sự thật
Nhưng mọi người biết đó 'nửa sự thật chưa chắc đã hoàn toàn là sự thật '
Nguyễn Quang Anh
Vậy anh đồng ý làm quân cờ đến hết đời
Trần Đăng Dương
Đúng, tôi đã bước quá sâu vào bóng tối
Trần Đăng Dương
Để rồi bây giờ không nhớ được ánh sáng thật sự ra sao
Chúng tôi im lằng cùng nhau bước ngang qua những tán cây đã héo vàng khi vào thu
Dương dừng trước cửa phòng cuối cùng ở dãy hành lang, gõ cửa nhẹ nhàng rồi mới bước vào
Hắn chỉ vào 3 cái ghế giữa phòng, chúng tôi nhìn như tội phạm bị tra khảo
Chúng tôi ngồi xuống, không gian im lặng mất 5 giây
Hoàng Đức Duy
Theo như tôi thống kê thì ba người có chung một biến cố
Hoàng Đức Duy
Khớp đến từng chi tiết
Hoàng Đức Duy
Cách gây án, nơi gây án đều quy ra một hung thủ
Kiều há hốc miệng, Dương siết tay dưới bàn để kìm chế cảm xúc
Hắn ta nhìn biểu hiện của từng người rồi chậm rãi nói tiếp
Hoàng Đức Duy
Tôi có thể giúp
Hắn chưa nói xong thì Kiều đã lên tiếng
Nguyễn Thanh Pháp
Tôi chấp nhận!
Trần Đăng Dương
Kiều!! Để chỉ huy nói xong đã
Hai người này nhìn là biết, rất khó kìm chế cảm xúc
Hoàng Đức Duy
Nhưng mà đâu ai cho không ai cái gì đâu?
Hoàng Đức Duy
Các người phải giúp tôi trong một việc
#NTP: Sao lại phải giúp? Nếu không giúp thì có bị sao không?
#TDD: Kế hoạch này... Tôi biết thừa rồi
Nguyễn Quang Anh
Tôi muốn chỉ huy nói rõ ra
Nguyễn Quang Anh
Chúng tôi không làm những việc vi phạm pháp luật
Hắn ta bật cười, nụ cười như đã đoán trước được câu nói này
Hoàng Đức Duy
Tất nhiên, đã là người của quân đội thì sao có thể vi phạm pháp luật được
Câu nói ẩn ý nhưng chẳng ai phát hiện ra
Trần Đăng Dương
Tôi đồng ý
Nguyễn Thanh Pháp
Tôi cũng vậy
Tôi là một người thông minh nhưng... Không có chính kiến
Nguyễn Quang Anh
Tôi... Cũng vậy
Hoàng Đức Duy
Tối nay, 10 giờ có mặt ở đây
Chap 3
"..." : suy nghĩ
'...': trích dẫn lời nói của người khác
//...//: hành động
...-: ngắt quãng
#Abc: Ngôi kể của người khác
Ví dụ: #HDD:___ là ngôi kể của Duy
NGÔI KỂ CHÍNH LÀ TỪ GÓC NHÌN CỦA QUANG ANH
Tối đó, tôi cùng Dương và Kiều đến phòng của chỉ huy trưởng một cách đúng hẹn
Anh ta ngồi đấy, mắt nhìn chúng tôi không rời
Nơi khoé miệng nhếch lên, anh ta ngồi đấy khoáng 3 phút thì đứng dậy
Trần Đăng Dương
... "Thật sự phải làm vậy à..."
Nguyễn Quang Anh
"Không đúng, Dương có gì đó rất lạ"
Ánh mắt cậu ta không hề có sự lo lắng hay sợ hãi gì cả, giống như... Cậu ta thông đồng với chỉ huy để lừa chúng tôi vào bẫy
Chỉ huy dẫn chúng tôi đi sâu vô rừng, mãi một lúc sau mới đến nơi
Ở đó có 5 toà nhà nhìn rất hiện đại, chỉ huy tiếp tục dẫn chúng tôi vào trong nột toà nhà phía xa, tách biệt khỏi 4 toà nhà còn lại
Hoàng Đức Duy
Mấy người sẽ sống trong toà nhà này
Kiều há hốc miệng, Dương thì chẳng có biểu cảm gì
Như thể cậu ta đã biết trước
Hoàng Đức Duy
Nơi đây đầy đủ, không cần vận động chân tay nhiều
Hoàng Đức Duy
Chỉ cần bộ não hoạt động
Hắn ta nói vậy là sao? Chúng tôi sẽ bị giam lỏng trong toà nhà này à?
Sử dụng não là sao? Vắt sạch trí thông minh của chúng tôi hả?
Hoàng Đức Duy
Phòng ngủ ở tầng 3
Hoàng Đức Duy
Mai tôi sẽ dẫn đi tham quan nơi đây
Nguyễn Quang Anh
Tôi muốn hỏi
Hắn ta tính rời đi thì ngoái đầu lại nhìn, chân mày nhích lên tỏ vẻ mệt mỏi
Hoàng Đức Duy
Có gì thì hỏi Đăng Dương
Hoàng Đức Duy
Cậu ta không biết thì mai tôi sẽ trả lời
Tên đáng ghét ấy quay đầu bỏ đi luôn, đến lúc hắn ta đi khuất bóng rồi thì Dương mới nhìn tôi hỏi
Trần Đăng Dương
Nãy em định hỏi gì?
Nguyễn Quang Anh
Chúng ta đến đây để làm gì?
Dương khựng người lại, không biết diễn tả thế nào
Trần Đăng Dương
Thí nghiệm...
Anh ta mãi mới nói ra được hai chữ, Kiều như sét đánh ngang tai
Nguyễn Thanh Pháp
Cái gì...? Chúng ta sẽ bị đem đi làm thí nghiệm á?
Nguyễn Thanh Pháp
Không! Em không muốn, em còn trẻ mà
Nguyễn Thanh Pháp
Em không muốn ch-t sớm như vậy
Kiều như bị đụng đến vết thương cũ, gào lên
Nước mắt cậu ấy rơi lã chã xuống sàn, nhìn thương lắm
Không biết Kiều đã phải trải qua những gì
Nguyễn Quang Anh
Kiều! Bình tĩnh đi
Nguyễn Thanh Pháp
Cậu không biết đâu...! Nó đáng sợ lắm
Dương đứng im nãy giờ mới bắt đầu đến gần cậu ấy, lôi trong túi áo ra một lọ thuốc trông khá quen mắt
Trần Đăng Dương
Uống thuốc đi
Trần Đăng Dương
Uống vào sẽ không đau nữa
Dương lấy một viên thuốc cho vào miệng Kiều, miệng vẫn an ủi cậu ấy
Nguyễn Quang Anh
Anh cho Kiều uống gì vậy?
Anh ta nhìn tôi, tay vẫn vuốt lưng Kiều
Trần Đăng Dương
Thuốc an thần
Trần Đăng Dương
Loại nhẹ nên không ảnh hưởng nhiều đâu
À đúng rồi, là thuốc an thần
Mẹ tôi cũng có, trong phòng bà chứa đầy vỏ lọ thuốc ấy
Có lần bà sử dụng nhiều tới mức sốc thuốc, hên là cứu chữa kịp thời
Nguyễn Quang Anh
Cậu ấy... Ổn chưa?
Trần Đăng Dương
Ừm... Chắc đỡ rồi
Trần Đăng Dương
Lên phòng thôi
Dương cõng Kiều đi trước, tôi theo sau
Toà nhà này rất lạ, được sơn trắng tinh và rất nhiều phòng
Loại kiến trúc này tôi chưa thấy bao giờ
Thật ra... Ở vùng khác thì tôi không biết, ở vùng này thì kiểu kiến trúc này bị coi là cấm kị
Tôi cũng không hiểu lý do nữa
Mười hai giờ đêm rồi, tôi chưa ngủ được
Căn phòng này rộng rãi, đầy đủ tiện nghi và... Chỉ cần ở ba người
Không ngủ được có vẻ là do tôi lạ giường thôi
Tôi không muốn phiền giấc ngủ của người khác nên bèn một mình đi xuống dưới chân toà nhà, ngồi thẫn thờ ở chiếc ghế dài gần đó
Hắn ngồi xuống bên cạnh, mặt mệt mỏi
Hoàng Đức Duy
Ngủ đi, mai còn có sức làm việc
Nguyễn Quang Anh
Không cần vận động cơ thể mà ạ?
Hắn cười khẽ, khẽ đến mức tôi còn tưởng mình bị ảo giác
Hoàng Đức Duy
Làm việc bằng trí não nó mệt gấp đôi đấy
#HDD: Tôi không hiểu sao mình lại đem thằng nhóc này về nữa, nó khờ thấy rõ luôn. Không được, mình phải tin vào mắt nhìn người của mình
Hoàng Đức Duy
Bình thường... Khi mệt mỏi thì cậu sẽ làm gì?
Sao anh ta lại hỏi vậy? Đang thăm dò tôi đấy à?
Hắn quay sang nhìn tôi, ánh mắt đầy khó hiểu
Hoàng Đức Duy
Sao lại làm bánh? Tôi tưởng... Chỉ có phụ nữ mới vào bếp
Nguyễn Quang Anh
Ha... Chiếc bánh được làm ra thì anh có phân biệt được giới tính của nó không?
Hoàng Đức Duy
Không? Chiếc bánh sao lại có giới tính
Nguyễn Quang Anh
Sở thích cũng vậy, không phân biệt giới tính đâu
Hắn sắng mắt như ngộ ra được chân lý mới
Nguyễn Quang Anh
"Anh ta bị khờ đấy à?"
Anh ta đi đến một toà nhà khác, tôi cũng buồn ngủ nên về phòng
Vừa nằm lên giường là tôi ngủ được luôn, chả hiểu sao tối đó tôi lại ngủ ngon được như vậy
Download MangaToon APP on App Store and Google Play