Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ RhyCap ] Thay Anh Đứng Đó

Chap 1 : Nỗi đau

NovelToon
Na đâyyy
Na đâyyy
Tác phẩm đầu tay nên còn nhiều bỡ ngỡ ạ
_____
Hoàng hôn dần nhuộm lên bầu trời một tone màu buồn ảm đạm...y như tâm trạng của em chiều nay
Giữa những tiếng bước chân ồn ào của những con người hối hả đang lật đật đi về nơi được gọi là nhà sau buổi học
Em lại chẳng thể nghĩ vậy...nơi đó với em chẳng khác gì địa ngục
---
Trước hiên nhà vắng lạnh một thân ảnh nhỏ bé , mặt cuối xuống ánh mắt không rời khỏi tờ giấy kiểm tra trên tay
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Phân vân không muốn bước vào //
Cạch..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thưa mẹ con mới về // giọng nhỏ dần //
Đang ngồi trên sofa là một người phụ nữ trung niên , nhàn nhã uống tách trà trong tay nghe tiếng em nói thì chầm chậm ngước lên
Vũ Mỹ Linh
Vũ Mỹ Linh
// Không đáp , mắt lướt qua tờ giấy trên tay em //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Căng thẳng //
Ánh mắt như lưỡi dao sắc bén quét qua da thịt như có thể nhìn thấu tất cả khiến em căng thẳng mà run lên từng hồi , cơ thể tự động trở nên tự giác mà đưa tờ giấy kiểm tra cho bà
Vũ Mỹ Linh
Vũ Mỹ Linh
// Nhận lấy , ánh mắt lạnh đi //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Cảm nhận được điều đó //
Rồi..
CHÁT!!!
Tiếng động vang lên cắt đứt khoản không yên tỉnh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Một bên má bắt đầu sưng đỏ lên trong thấy //
Vũ Mỹ Linh
Vũ Mỹ Linh
TA.O VÀ BA MÀ.Y CHO MÀ.Y ĂN HỌC KHÔNG PHẢI ĐỂ LÀM MẤ.T MẶT CÁI GIA ĐÌNH NÀY
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Cắn môi , cam chịu //
Em cắn mạnh đến mức môi bật má.u
Vũ Mỹ Linh
Vũ Mỹ Linh
// Càng tức giận hơn , ánh mắt đỏ ngầu ném tờ giấy vào người em //
Vũ Mỹ Linh
Vũ Mỹ Linh
Cú.t lên phòng mà học ! không xong đừng mong ra ngoài
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Cuối xuống nhặt tờ giấy lên chạy nhanh lên phòng //
Cạch
Cửa phòng đóng lại , căn phòng lạnh lẽo gần như không có hơi ấm nhưng... lại chính là nơi em thấy an toàn nhất trong ngôi nhà như ác mộng này
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Bật khóc // hứ..c
Nước mắt như hạt châu lấp lánh rơi xuống gò má còn đang nóng rang do cú đánh lúc nãy em khóc vì đau vì sợ và...vì con tim này đã quá mệt
Em Hoàng Đức Duy , 18 tuổi , một đứa trẻ mang trong tim quá nhiều vết thương từ chính cái nơi em phải gọi là gia đình từ những người em phải gọi hai tiếng ba mẹ
Em có đam mê với piano nó là ước mơ là hoài bão là nguồn sống đối với em nhưng với họ đó chỉ là điều vô bổ , họ bắt em phải làm bác sĩ như anh trai để làm gia đình nỡ mài nỡ mặt
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hứ...c ông..ơ..i // nấc nghẹn //
Trong gia đình này ngoài anh trai , ông nội là người thương em nhất , ông từng là nghệ sĩ piano nhưng do chấn thương nên đã giải nghệ , ông luôn bảo vệ ước mơ của em là người dạy cho em từng phím đàn , nhà họ và nhà ông cách nhau không xa em thường lén qua nhà ông học đàn
Nhưng vào nữa năm trước ông đã ra đi trong chính ngôi nhà của mình , căng bệnh quái ác đã lấy mấ.t đi người em yêu quý nhất...mãi mãi
Nén nước mắt em đi lại bàn học nơi có hàng đống sách vỡ trên những cái giá đỡ trên mặt bàn là rất nhiều sấp đề dầy mỏng khác nhau được đặc ngay ngắng , em đeo tai nghe vào như để âm nhạc dịu êm xoa dịu nỗi đau đang dằn xé tâm trí
---
Không biết đã qua bao lâu
Cạch
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Rón rén từ trên lầu đi xuống //
Vũ Mỹ Linh
Vũ Mỹ Linh
// Nhìn thấy em // đã học xong chưa
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Rồ..i ạ
Vũ Mỹ Linh
Vũ Mỹ Linh
// Miễn cưỡng cất lời // vào bàn ăn cơm
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Nhanh chóng ngồi xuống //
Em cố gắng tập trung ăn để tránh khỏi ánh mắt của bà
Cạch-
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Ngước lên nhìn //
Vũ Mỹ Linh
Vũ Mỹ Linh
Anh , về rồi à
Tiếng giày da va chạm với mặt sàn lạnh cóng âm thanh phát ra nặng nề như tâm trạng của em
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thưa ba mới về
Hoàng Anh Tuấn
Hoàng Anh Tuấn
// Ánh mắt liếc qua em // ùm
Hoàng Anh Tuấn
Hoàng Anh Tuấn
Hôm nay học sao rồi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Khựng lại // dạ-
Vũ Mỹ Linh
Vũ Mỹ Linh
// Ngắt lời em // thằng bé tuột hạng rồi , kiểm tra lần này chỉ đứng hạng 7 lớp
Hoàng Anh Tuấn
Hoàng Anh Tuấn
// Giọng lạnh đi // thật sao // liếc qua em //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vân..g ạ
Hoàng Anh Tuấn
Hoàng Anh Tuấn
Ba nói rồi lo mà học hành đừng lo đàn hát vô bổ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Im lặng //
Vũ Mỹ Linh
Vũ Mỹ Linh
// Chen vào// Nhìn anh trai con xem , giờ nó đã là bác sĩ của bệnh viện có tiếng còn gì
Vũ Mỹ Linh
Vũ Mỹ Linh
Con nhìn mà học hỏi sau này cũng phải làm bác sĩ giống anh để làm ba mẹ nở mài nở mặt
Dường như khi nhắc đến người con trai lớn họ luôn nói với một thái độ khác hẳn , tự hào và yêu thương
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vâng ạ ...con ăn xong rồi con xin phép lên phòng học bài ạ
Hoàng Anh Tuấn
Hoàng Anh Tuấn
Được , lo mà học cho tốt
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vâng ạ // chạy nhanh lên phòng //
Cạch-
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Nhìn vào bức ảnh trên bàn học //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ông ơi...con nhớ ông
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Cầm điện thoại lên xem // anh Dương dạo này bận thật chẳng nhắn gì cho mình
Trần Đăng Dương anh trai của em là niềm tự hào của cha mẹ , là người anh trai luôn yêu thương và che chở cho em dù có chút khờ
___
Na đâyyy
Na đâyyy
Tác giả quay trở lại để nói một chút , tính tới nay ( chap 12 ) truyện chưa nhận bất kì góp ý nào ( tại flop ^^ ) nhưng tác giả cũng muốn chia sẻ chút
Na đâyyy
Na đâyyy
Đây là tác phẩm đầu tiên của tác giả , mình không dám khẳng định nó hay nhưng thật sự nó là cả đam mê của mình , mình rất do dự khi đăng nhưng cuối cùng vẫn quyết định thử , thử một lần cố gắng với cái đam mê mà mình muốn
Na đâyyy
Na đâyyy
Nếu được mình mong có thể nhận được một lời góp ý từ mọi người để bản thân thay đổi tốt hơn , mình đã khá sợ truyện bị lang mang hay là các bạn thấy nhân vật Đức Duy yếu đuối chỉ là mình muốn nói nhận vật nào mình cũng đã cố gắng hết sứ để xây dựng tốt nhất với khả năng của mình
Na đâyyy
Na đâyyy
Kết bộ này mình đã viết nháp rồi
Na đâyyy
Na đâyyy
Và mình hy vọng bộ truyện này sẽ được mọi người đón nhận bằng sự dễ chịu , mình không cần nó "nổi" hay "hot" mình chỉ muốn mọi người cảm thấy thoải mái khi đọc nó
Na đâyyy
Na đâyyy
Nếu bạn thấy truyện đang bị lỗi gì đó cứ góp ý với mình , mình sẽ cố gắng khắc phục nhanh chóng nhất có thể
Na đâyyy
Na đâyyy
Lời cuối cho chap này , cảm ơn bạn đã đọc nhá dù chỉ một chút nhưng cảm ơn bạn đã dành dù chỉ 1 giây cho bộ truyện này
Na đâyyy
Na đâyyy
À những điều mình nói không phải muốn lấy sự thương hại đâu , nếu nó làm bạn khó chịu , mình xin lỗi ạ

Chap 2 : Anh trai

Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Để điện thoại lại trên đầu tủ //
Thân thể mệt mỏi không có tí sức sống , đôi chân bước đi từng bước nặng nề như bị mang trên nó một thứ xiềng xích vô hình
Em ngồi vào bàn học vùi mình trong kiến thức và con chữ , vì em biết nếu lần kiểm tra đợt sau mà mình không đạt được kỳ vọng của ba mẹ mọi thứ sẽ còn tệ hơn
---
Chẳng biết đã qua bao lâu , em cũng chẳng có thời gian để quan tâm việc đó , mí mắt của em như đang biểu tình cho sự mệt mỏi này chúng muốn nghỉ ngơi em cũng vậy chỉ là thực tại không cho phép
Đột nhiên
Tinh-
Điện thoại em run lên
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Nhìn về phía đầu tủ , đi lại cằm điện thoại lên xem //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh Dương ? // hơi bất ngờ //
Trần Đăng Dương 27 tuổi , bác sĩ trẻ tại một bệnh viện có tiếng , anh là niềm tự hào của ba mẹ là đứa con họ tin tưởng yêu thương và cũng là người anh trai tuyệt vời dù thi thoảng hơi khờ khạo
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
💬 Muộn rồi đừng thức khuya ôn bài như mọi lần nữa đấy , không tốt cho sức khỏe của nhóc đâu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
💬 Em lớn rồiiii
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
💬 Không phải nhóc nữa
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
💬 Lớn thì phải biết vâng lời
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
💬 Đừng để bản thân bị bệnh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hứ- cứ coi mình như con nít ấy // bĩu môi //
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
💬 Ba mẹ sao rồi , ổn cả chứ
Sắc mặt em thay đổi , buồn đi trong thấy , không còn dáng vẻ em bé nhõng nhẽo khi nãy nữa giờ là một Duy buồn hơn , lo âu hơn và mệt hơn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
💬 Vẫn ổn cả ạ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Nhắn rồi lại xoá //
Dương dường như cũng chẳng thoải mái khi nhắc đến vấn đề này
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
💬 Đừng áp lực quá
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
💬 Giờ nghe anh , lên giường ngủ đi thức đêm không tốt
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
💬 Vâng ạ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
💬 Ngủ ngon nhóc con
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
💬Anh cũng ngủ ngon
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Đặt điện thoại xuống , dọn dẹp bàn học , ngoan ngoãn đi ngủ //
Dường như tâm trạng của em đã ổn hơn phần nào không quá rõ nhưng đã đủ để em yên giất
Bên phía Dương
Trên bàn làm việc là đống hồ sơ chất cao như núi , giấy tờ đầy kính nhìn vào đã thấy mệt mỏi thay
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Nhìn vào màng hình điện thoại //
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Điện cho ai đó //
Đầu dây bên kia bắt máy không lâu sau đó
Vũ Mỹ Linh
Vũ Mỹ Linh
📞 Alo // giọng vui mừng // Dương hả con , khỏe không ,dạo này sao không điện cho mẹ gì cả làm mẹ lo chế.t đi được
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
📞 // Chầm chậm đáp lời // vâng con đây , con khoẻ dạo này hơi bận mẹ ạ , mẹ và mọi người khỏe chứ
Vũ Mỹ Linh
Vũ Mỹ Linh
📞 Mẹ và ba con đều khỏe không sao cả // cười nói //
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
📞 Duy thì sao ạ ? // giọng có chút trầm xuống //
Không giam đang rôm rả đột nhiên yên lặng như tờ , không lời hồi âm , không khí chùng xuống
Vũ Mỹ Linh
Vũ Mỹ Linh
📞 // Không còn cười nói vui vẻ // thằng bé vẫn khỏe chẳng sao cả
Rồi bà tặc lưỡi nói
Vũ Mỹ Linh
Vũ Mỹ Linh
📞 Nhưng dạo này học hành trễ nãy thành tích thục lùi lần thi này chỉ đứng hạng 7 lớp , chắc là lại lười nhát rồi
Vũ Mỹ Linh
Vũ Mỹ Linh
📞 Lại đam mê mấy cái đàn hát vớ vẫn ấy mà , mẹ cảnh cáo rồi , học hành phải như con mới được chứ làm ba mẹ tự hào
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// Im lặng //
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
📞 // Cười nhẹ // vâng , tối rồi mẹ và ba ngủ sớm đi để không lại hại sức khỏe
Một nụ cười chẳng rõ ý vị , cười nhưng thấy như ẩn trong đó là đau thương
Vũ Mỹ Linh
Vũ Mỹ Linh
📞 Rồi rồi // cười // cảm ơn con trai yêu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
📞 Vâng // cúp máy //
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đàn hát vớ vẫn ? // lẩm bẩm //
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Làm ba mẹ tự hào ?
Anh gục đầu xuống bàn mệt mỏi mà thiếp đi lúc nào chẳng hay
___

Chap 3 : Phòng nhạc cũ

Ánh nắng nhè nhẹ buổi sớm mai len lén lẻn vào phòng chiếu lên khuôn mặt xinh xắn của em
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Um~ // tỉnh giất //
Dáng vẻ uể oải , gương mặt còn say ngủ , mí mắt chưa muốn chia xa , tâm trí vẫn chưa tỉnh hẵn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Dụi mắt //
Lê lết từng bước chân nặng nề , em đi vào nhà vệ sinh chẩn bị tinh thần cho một ngày học tập hết công suất
---
Cạch-
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Rón rén đi xuống nhà , khựng lại //
Ở bàn ăn một dáng vẻ quen thuộc , lạnh lùng , đáng sợ , ánh mắt đang nhìn chăm chú tờ báo trên tay nghe thấy âm thanh liền nhìn lên ánh mắt lướt dọc người em phán xét
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
C..on chào ba
Em khá bất ngờ bình thường ông rất bận , đều đi làm từ sáng sớm , từ khi ông nội mất tới nay em và ông chưa ăn sáng với nhau lại lần nào và trước đó cũng không có lần nào là thoải mái
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hôm nay... ba không đi làm sớm nữa ạ // ngặp ngừng //
Hoàng Anh Tuấn
Hoàng Anh Tuấn
// Liếc mắt qua em // hôm nay không cần đến sớm
Lạnh lùng , ngắn gọn không hề có chút quan tâm hay nhẹ nhàng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vâng..
Đột nhiên
Vũ Mỹ Linh
Vũ Mỹ Linh
Duy! Vào bàn ăn sáng nhanh lên rồi còn đi học // đặt đĩa của em xuống //
Vũ Mỹ Linh
Vũ Mỹ Linh
Hôm nay ráng mà học cho tốt thành tích không được lùi nữa đâu đấy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Nhanh chống đi lại // vâng...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Con biết rồi
Vũ Mỹ Linh
Vũ Mỹ Linh
Biết thì tốt
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Cúi đầu xuống cố ăn nhanh //
---
Ở trường
Những âm thanh của tiếng bước chân vội vã ma sát với mặt sân , bóng hình em lọt thỏm giữa những con người cao lớn
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Duy! // từ từ đi lại //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Vui vẻ hơn // Đăng
Đỗ Hải Đăng 18 tuổi học cùng lớp với em , là bạn thân duy nhất của em , là người luôn che chắn bảo vệ cho em , gia đình không phải trăm anh thế phiệt nhưng cũng được gọi là khá giả
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
// Đi lại đứng kế em // Hôm nay sao thế , lại buồn chuyện gì nữa à // nhìn mặt em mà nhíu mày //
Đăng hơn em tận một cái đầu , nhìn như anh đang trong trẻ con
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Cố cười // hì~có sao đâu
Lần nào cũng vậy , em luôn nói dối rằng mình ổn luôn nói mình không sao nhưng trong lòng thì lại đau khó tả
Và...
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
// Cốc nhẹ vào đầu em // nói dối là trẻ hư
Đăng luôn nhìn được lời nói dối đó , luôn là như vậy...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
A! Lần nào cũng bị Đăng bắt bài // bĩu môi , xoa xoa đầu // đau Duy
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Vâng vâng tôi xin lỗi // xoa chỗ vừa đầu em //
Đột nhiên
Vũ Hoàng Long
Vũ Hoàng Long
Tình tứ cái gì đấy! // khoát vai Đăng //
Vì thân thiết em và Đăng được mấy người bạn trong lớp đẩy thuyền với nhau , nhất là mấy người bạn của anh , nhưng mấy cô gái thích Đăng hình như... không thích điều này lắm
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Giật mình // l-làm gì có
Vũ Hoàng Long
Vũ Hoàng Long
Rõ ràng là tình tứ ngay trên hành lang mà còn chối // trêu chọc //
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
// Gỡ tay Long ra // không có
Vũ Hoàng Long
Vũ Hoàng Long
Vậy thôi tôi trả lại không gian cho hai người mất công lại nói tôi làm phiền // vẫy tay chào em // tạm biệt
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Vẫy tay lại , cười // tạm biệt
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
// Lầm bầm // â.m bin.h
---
Giờ ra chơi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Chạy nhanh đến căn phòng cuối hành lang //
Đó là một phòng nhạc cũ không còn ai sử dụng , nhưng trong đó vẫn có một cây đàn piano khá cũ nhưng vẫn còn dùng được
Trước khi ông mất em cũng thường hay tới đây , lén luyện đàn nhưng từ khi ông mất tới nay em không còn lui tới nơi này nữa
Két--
Tiếng của cánh cửa sắt cũ kĩ được mở ra nghe khá chói tai nhưng khung cảnh bên trong lại khiến em thấy dịu êm đến lạ
Một căn phòng khá trống trãi bàn ghế đã được chuyển đi khá nhiều nhưng trường vẫn quyết định giữ lại cây piano cũ này
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Đi lại chỗ cây đàn // lâu rồi không gặp
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Tay lướt trên những phím đàn //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Not support
Hoà mình vào âm nhạc , chìm đắm trong những nốt nhạc , thân ảnh nhỏ bé say mê lướt bàn tay uyển chuyển trên những phím đàn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Cười nhẹ //
Một nụ cười nhẹ nhàng lâu rồi mới xuất hiện , lòng em cũng nhẹ đi đôi phần
NovelToon
___

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play