[RhyCap] Lưỡi Dao Dưới Ánh Trăng
Gia Cảnh Nhà Ông Bá
Pinoo
Trước tui có 1 bộ cùng tên với truyện này nhưng bị lỗi nên giờ tui viết lại
Pinoo
Mấy bà hoang hỉ uho tui dới nhen
Pinoo
Chap này sẽ giới thiệu gia cảnh nhà ông Bá nên hơi ít thoại nhen
Pinoo
⚠️Lưu ý: Đây là truyện giả tưởng không có thật
Trước khi oan nghiệt bắt đầu, phải kể từ gốc rễ của một gia đình, nơi mà tiền tài, quyền lực và lụa là chẳng thể che nổi những mảnh hồn đang rỉ máu
Năm ấy vào khoảng cuối thế kỷ 18
Là một vùng đất rộng rãi, phì nhiêu,lúa gặt hai mùa, sông ngòi chằng chịt
Phường chợ sầm uất không thua gì huyện lỵ
Giữa làng, có một tòa phủ lớn, tường gạch đỏ cao hơn đầu người
Mái ngói lợp ba lớp, trước sân có hồ sen, sau vườn cau và mấy dãy chuồng trâu
Cửa phủ lúc nào cũng có kẻ ra người vào
Lính canh mặc áo the, tay cầm đao gỗ đi tuần từng canh giờ
Đó là phủ của ông Bá Hộ Nguyễn
Người giàu nhất làng Bình Thủy, cũng là một trong ba trụ cột cự phách của cả vùng đất
Tam Lân – Đông Hòa – Phú Cường
Nguyễn Bá Thành (Ông Bá)
Ông Bá Hộ Nguyễn, tên thật Nguyễn Văn Thanh, ông làm giàu từ lúc mười tám tuổi, buôn trầu, bán muối, dựng lò đường, thu tô ruộng đất. Một tay dựng nên cơ nghiệp trải dài mấy cánh đồng
Nhưng thứ ông giỏi nhất, ngoài tính toán, là… đàn bà
“Đàn ông ba vợ bảy nàng hầu, mà lòng vẫn chưa yên…”
Lê Thị Xuyến (Bà Cả) - Mẹ Quang Anh
Bà là vợ chính thất, sinh được một người con trai đầu lòng tên Nguyễn Quang Anh, tức Cậu Hai
Bà Trần (Bà Hai) - Mẹ của Đăng Dương
Bà thứ ba là bà Trần, gốc họ Trần, người sắc sảo, sống âm thầm nơi dãy nhà ngang, sinh được một người con trai tên Trần Đăng Dương, tức Cậu Ba
Bà Lê (Bà Ba) - Mẹ Quang Hùng
Bà út là bà Lê, quê ở xóm dưới, dung mạo trẻ trung, da trắng như bún, sinh được cậu út tên Lê Quang Hùng, tức Cậu Út
Ba người con – ba người mẹ – ba dòng họ
Chỉ có Quang Anh mang họ Nguyễn, danh chính ngôn thuận kế thừa cả gia sản lẫn thanh danh
Còn Dương và Hùng, tuy được nuôi như con, nhưng trong nhà ai cũng biết họ là con riêng, người nào cũng mang họ mẹ
Nguyễn Quang Anh - Cậu Hai
Anh giỏi chữ nghĩa lẫn võ nghệ. Tính cách có phần kiêu ngạo. Được ông Bá kỳ vọng kế nghiệp.
Trần Đăng Dương - Cậu Ba
Dương ít nói, điềm đạm, tính tình nhẫn nại. Dù mang họ mẹ, nhưng Dương là người sâu sắc, hiểu chuyện, ít tranh đoạt. Có tâm sự giấu kín, thường ngồi đàn vào những đêm trăng
Lê Quang Hùng - Cậu Út
Ngông nghênh, bốc đồng, ưa chơi hơn học. Tuy vậy, Hùng sống rất tình cảm. Là người duy nhất dám cãi lại ông Bá, dám bênh gia nhân, dám đánh người vì… tình yêu
Ngoài 3 cậu chủ, phủ ông Bá còn có gần 30 gia đinh, kẻ ở người hầu, nam nữ chia ra từng dãy
Trong đó có An và Kiều là nổi bật
Đặng Thành An
Gia đinh thân cận, điềm đạm, khéo tay, cẩn trọng. Có tấm lòng trung hậu
Pháp Kiều
Tì nữ, sắc sảo, tinh ranh, giỏi giữ mồm miệng. Đẹp như trăng rằm, lòng lại như sóng ngầm
Ông Bá Hộ Nguyễn có tiền. Nhưng điều ông không có, chính là một mái nhà êm ấm
Cả phủ rộng mười mẫu, mà gió thổi qua từng mái ngói đều nghe tiếng thở dài của đàn bà
Ba đứa con trai – ba màu tính cách, nhưng trong đáy mắt, đều có một điểm chung
Ông cho người mang một thiếu niên từ làng Đông Vọng về
Một người con của cố tri năm xưa
Hoàng Đức Duy - người sẽ làm xáo trộn cả dòng chảy phủ ông Bá
Người sẽ khơi dậy những tội lỗi bị vùi sâu
viết tiếp hồi kết cho một mối tình từng vấy máu
Ba họ, một nhà
Ba trái tim, ba hướng
Một người khách lạ bước vào, như gió thổi qua mặt trăng.
Và từ đó, mọi sự chẳng còn yên nữa
Mưa Sâu Trí Hiểm
Có những cuộc chiến bắt đầu bằng ánh mắt
Có những vết thù được chôn dưới lớp cười nhẹ
Và có những mối tình... khởi đi từ hận thù
Mặt trời lên tới đỉnh, nắng hắt qua vòm lá cau thành từng đốm sáng loang lổ trên nền gạch cũ
Duy được giao ở dãy nhà phía tây, vốn là nơi của gia nhân có chức phận cao
Nhưng cách sắp đặt này chẳng khác gì nhắn nhủ rằng:
"Người nhà... nhưng không thật sự là người trong nhà"
Nguyễn Quang Anh - Cậu Hai
//ngồi trầm ngâm, tay vẫn chưa buông quyển sách//
Lê Quang Hùng - Cậu Út
//tung cửa bước vào, cười khà khà//
Lê Quang Hùng - Cậu Út
Này anh Hai
Lê Quang Hùng - Cậu Út
Nghe nói sáng nay phủ có thêm người mới à? Người gì đâu nhìn mặt muốn đấm
Nguyễn Quang Anh - Cậu Hai
//khép sách lại, nhướng mày//
Nguyễn Quang Anh - Cậu Hai
Ngươi gặp nó rồi à?
Lê Quang Hùng - Cậu Út
Gặp chớ!
Lê Quang Hùng - Cậu Út
Vừa xuống xe đã ngó tôi như kiểu “tao là người văn minh tới vùng quê nghèo” ấy
Lê Quang Hùng - Cậu Út
Mà ông Bá mê gì cái thứ đó?
Nguyễn Quang Anh - Cậu Hai
//không đáp, chỉ rót trà, chậm rãi hỏi//
Nguyễn Quang Anh - Cậu Hai
Có biết nó được ở dãy nào không?
Lê Quang Hùng - Cậu Út
Tây viện, bên dãy tỳ nữ cũ
Lê Quang Hùng - Cậu Út
Nghe đâu ông Bá dặn đừng ai quấy rầy. Anh Hai tính gì đó?
Nguyễn Quang Anh - Cậu Hai
//cười mỉm// Tính cho cậu “em nuôi” biết, người trong phủ này không phải ai cũng mềm lòng như cha tôi
Hoàng Đức Duy
//đang ngồi viết đơn kê lại những vật dụng được giao//
Gia đinh
Cậu Hai mời người sang bên thư phòng dùng trà. Có chuyện cần bàn riêng
Hoàng Đức Duy
//ngạc nhiên nhưng không từ chối//
Hoàng Đức Duy
💭 Tôi cũng muốn xem cái kẻ lạnh lùng ấy sẽ giở trò gì
Ánh chiều xiên chéo qua rèm lụa, in bóng hai người đối diện lên nền đất như hai con thú đang gườm nhau
Nguyễn Quang Anh - Cậu Hai
//ngồi thẳng lưng, dáng vẻ phong nhã, tay mân mê chén trà//
Nguyễn Quang Anh - Cậu Hai
Nghe nói… ngươi là con trai bạn cũ của cha ta?
Hoàng Đức Duy
Gọi là nghĩa tử, nhưng lòng không giả trá
Nguyễn Quang Anh - Cậu Hai
//nhếch môi// Đừng nói lời khôn khéo ở đây
Nguyễn Quang Anh - Cậu Hai
Phủ này không phải nơi ai muốn vào cũng được ấm thân
Hoàng Đức Duy
//ánh nhìn sắc lạnh// Ta cũng chẳng mong ấm thân dưới bóng người khác
Nguyễn Quang Anh - Cậu Hai
Hỗn
Hoàng Đức Duy
Ta sống ở đâu cũng giữ được cốt khí
Hoàng Đức Duy
Nếu ngài muốn thị uy, ta nhường. Nhưng nếu muốn tìm chỗ bắt nạt, lầm rồi
Nguyễn Quang Anh - Cậu Hai
//đập nhẹ chén trà xuống bàn// Ngươi nghĩ vào đây là được đứng ngang hàng với ta?
Hoàng Đức Duy
Ta đứng thẳng vì lưng ta không quen cúi
Nguyễn Quang Anh - Cậu Hai
Ngươi sẽ sớm biết lễ phép là gì
Hoàng Đức Duy
Còn ngài... sẽ sớm biết ai mới nên dè chừng
Hoàng Đức Duy
//trở về phòng//
Em phát hiện chăn màn bị lật tung, lọ mực đổ tràn bàn, giấy tờ bị xé vụn
Gia nhân quanh đó không ai hay
Hoàng Đức Duy
//cười nhạt// Cách hành xử đúng kiểu người thừa kế. Dùng tay kẻ khác để làm bẩn danh mình
Nguyễn Quang Anh - Cậu Hai
//vừa vào thư phòng//
Một tờ giấy gấp gọn đặt trên khay trà:
“Cậu Hai, mực đã đổ, giấy đã rách. Nhưng e là ngài chưa nhìn ra vết mực trong lòng mình.”
Duy
Nguyễn Quang Anh - Cậu Hai
//cười, đốt thư// Hay! Được lắm
*Khu vực phía sau nhà chính, nơi vợ, thiếp, con gái, tì nữ...sinh sống, sinh hoạt hoặc nghỉ ngơi
Lê Thị Xuyến (Bà Cả) - Mẹ Quang Anh
Thằng nhỏ mới tới, nhìn cái đã ngứa mắt. Con ai mà ngạo mạn
Bà Trần (Bà Hai) - Mẹ của Đăng Dương
Có lẽ còn chưa quen lễ phép nhà này
Bà Lê (Bà Ba) - Mẹ Quang Hùng
Mắt nó không đơn giản. Lỡ đâu nhắm trúng con nhà ai trong phủ?
Lê Thị Xuyến (Bà Cả) - Mẹ Quang Anh
Con ai thì mặc
Lê Thị Xuyến (Bà Cả) - Mẹ Quang Anh
Miễn đừng dây vào con ta
Bà Trần (Bà Hai) - Mẹ của Đăng Dương
//nhìn ra vườn// Không phải ai cũng giữ được lòng mình
Khi lòng người chưa kịp yên, thì giếng cũ đã rục rịch động
Chưa biết ai thắng ai, chỉ biết… bóng tối đang kéo tới
Đêm Trăng Và Tiếng Khóc Bên Giếng
Trăng chưa tròn, lòng người đã vỡ. Bóng ai đứng bên giếng, tóc rũ như rêu, miệng không cười mà máu chảy…
Hoàng Đức Duy
//mở mắt, trán lạnh toát, ngực nặng như có người đè//
Chỉ có tiếng nước nhỏ giọt... từ đâu vọng về
Hoàng Đức Duy
//bước ra hiên//
Hoàng Đức Duy
//đi hướng về phía sau vườn, nơi giếng cổ lâu năm bị bỏ//
Hoàng Đức Duy
//dừng lại//
Mái tóc rũ sang một bên, che gần hết nửa mặt. Chỉ để lộ một con mắt đen như hố sâu
Hoàng Đức Duy
Này… đứng lại!
Mặt trắng bệch. Môi tím ngắt
???
//thều thào// Trả ta… mạng…
Hoàng Đức Duy
Ngươi… là ai?
Giờ Duy mới nhìn thấy trên trán cô ta có một vết rạn như vỡ gương
Mùi tanh của giếng lâu năm xộc vào mũi
Một bàn tay lạnh buốt chụp lấy cổ tay Duy
Hoàng Đức Duy
//hét lên, giật lùi, té ngửa xuống đất//
Hoàng Đức Duy
//nhắm chặt mắt//
Khi mở mắt ra thì không còn ai bên giếng
Hoàng Đức Duy
//gượng dậy, tim đập như trống trận, chân run không đứng nổi//
Hoàng Đức Duy
//Ngã người vào gốc cau, tay bám đất, hổn hển//
Hoàng Đức Duy
//bò dậy liền chạy về phòng//
Cậu khóa cửa, nấp trong mền lạnh toát
Ánh trăng rọi qua khe cửa
Trên cổ tay chàng vẫn còn vết bầm như tay ai từng nắm thật chặt
Đêm đó, cậu Duy đã gặp hồn oan giếng cũ.
Nhưng chẳng ai biết, cậu… đã từng quen hồn ấy ở kiếp nào
Hoàng Đức Duy
//chống cằm ngồi bên thềm, mắt trũng sâu, không ngủ được//
Đặng Thành An
Cậu… không khỏe à?
Hoàng Đức Duy
Giếng sau vườn… ai từng chết ở đó?
Đặng Thành An
Hử? Cậu nghe ai nói?
Hoàng Đức Duy
Đêm qua ta thấy… một cô gái
Hoàng Đức Duy
Mặt không có máu
Đặng Thành An
//lặng người// Giếng đó… mười mấy năm rồi không ai dám tới
Đặng Thành An
Nghe kể... từng có người ngã xuống.
Đặng Thành An
Mặt đẹp, nhưng chết thảm
Đặng Thành An
//lắc đầu// Không ai dám nhắc. Chết oan. Hồn không siêu thoát
Hoàng Đức Duy
//nhìn ra vườn// Ta thấy… như đã gặp ở đâu rồi
Lê Quang Hùng - Cậu Út
Anh Hai
Lê Quang Hùng - Cậu Út
Tối qua có gia nhân nói thấy Duy đi ra sau giếng
Lê Quang Hùng - Cậu Út
Đứng đó lâu lắm. Có khi nào… mộng du?
Nguyễn Quang Anh - Cậu Hai
//đặt bút xuống// Giếng nào?
Lê Quang Hùng - Cậu Út
Cái giếng cũ gần vườn cau. Nghe nói có người chết ở đó
Nguyễn Quang Anh - Cậu Hai
//lặng người, mắt thoáng hiện lên một tia khác lạ//
Nguyễn Quang Anh - Cậu Hai
Gọi người dọn dẹp quanh giếng. Đặt lư hương
Nguyễn Quang Anh - Cậu Hai
Chớ để âm khí bám vào nhà
Lê Quang Hùng - Cậu Út
Nghe nói… Duy còn hỏi về người chết đó
Nguyễn Quang Anh - Cậu Hai
Hỏi?
Lê Quang Hùng - Cậu Út
Ờ, như kiểu từng biết cô ta vậy
Nguyễn Quang Anh - Cậu Hai
...
Hoàng Đức Duy
//không dám ra ngoài//
Nhưng giấc mộng vẫn kéo về
Trong mơ, chàng thấy mình… đứng cạnh giếng
Một người con gái quỳ dưới chân, gào khóc
Nguyễn Quang Anh - Cậu Hai
//trong mơ// //hét// Là ngươi hại nàng!
Hoàng Đức Duy
//trong mơ// Là ngươi đẩy nàng!
Cô gái hét lên, ngã xuống
Hoàng Đức Duy
//choàng tỉnh// //mồ hôi ướt lưng//
Hoàng Đức Duy
Không thể nào… là mộng… hay là…
Ký ức không thuộc về kiếp này.
Nhưng tiếng khóc đêm qua, rõ như dao cứa.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play