TRUYỆN: ÁNH MẮT LẠNH – TRÁI TIM ẤM
CHAP 1: MÓN NỢ CỦA CUỘC ĐỜI
Trời Sài Gòn đổ mưa suốt ba ngày liên tiếp. Trong căn nhà cấp bốn ẩm thấp, Pháp Kiều quỳ sụp bên giường mẹ, bàn tay nắm chặt đơn thuốc mới nhất mà cô không đủ tiền mua.
Cha cô – ông Pháp – đứng ngoài cửa, mặt cúi gằm, giọng khàn khàn:
“Kiều… con lên phòng khách đi. Có người muốn gặp.”
Cô rời khỏi buồng, đôi chân run run bước qua gian nhà nhỏ, nơi một người đàn ông đang ngồi – ánh sáng từ bóng đèn huỳnh quang hắt xuống gương mặt sắc lạnh như tượng đá. Bộ vest đen thẳng thớm, cặp mắt sâu không có chút cảm xúc.
dươngdomic
Chủ tịch tập đoàn DOMIC CORP.
Kẻ mà ai cũng sợ, không ai dám chống lại.
Trên bàn là tờ hợp đồng. Một bản thỏa thuận mà chỉ nhìn lướt qua, Pháp Kiều đã cảm thấy nhục nhã:
> “Giao Pháp Kiều cho Dương Domic làm người chăm sóc – phục vụ toàn thời gian trong thời hạn không xác định để trừ vào khoản nợ ba trăm triệu đồng của gia đình.”
“Không!” – Kiều lùi lại, mặt trắng bệch. “Tôi không ký cái này!”
“Không ai bắt cô ký.” – Dương cất giọng trầm lạnh. “Cha cô đã ký rồi.”
Cô quay sang cha. Ông Pháp đứng đó, run lẩy bẩy, nước mắt lăn trên gò má.
“Kiều à… ba không còn cách nào khác… Nếu không ký… người ta sẽ xiết nhà, bắt mẹ con đi bệnh viện tâm thần…”
“Con… con là con người! Không phải món hàng!”
“Cô là người.” – Dương đứng dậy, ánh mắt nhìn xuống cô như nhìn một kẻ không cùng đẳng cấp. “Nhưng khi đã nợ mà không trả, thì cả gia đình cô chẳng khác gì món đồ thế chấp.”
“Anh là đồ quỷ dữ!”
Anh không đáp. Chỉ nhẹ nhàng ra hiệu cho trợ lý:
“Đưa cô ta lên xe. Ngay tối nay, về biệt thự chính.”
Pháp Kiều bị kéo đi giữa tiếng khóc nghẹn của mẹ và ánh mắt trốn tránh của hàng xóm. Trời vẫn mưa. Cô bị nhét vào xe, trái tim đau nhói.
Từ giây phút này, cô chính thức trở thành “vật thế chấp sống” cho món nợ khủng khiếp.
CHAP 2: BẢN ÁN MƯỜI NĂM
Pháp Kiều đứng trước cánh cổng lớn màu đen, ánh đèn từ biệt thự phía xa khiến bóng cô đổ dài trên nền đất lạnh.
Chiếc xe đen lăn bánh rời đi. Cô đứng đó một lúc, không ai đón, không ai chỉ đường. Như thể cô là... một món hàng được chuyển phát đến.
Cánh cổng mở ra bằng điều khiển từ xa. Một người đàn ông trung niên trong đồng phục quản gia cúi đầu chào:
“Cô Kiều, mời vào. Chủ tịch đang chờ.”
Cô lặng lẽ bước vào. Không gian bên trong biệt thự quá rộng, quá sang trọng, quá yên ắng… và quá lạnh.
Phòng khách chính. Dương Domic ngồi trên ghế sofa, tay cầm ly rượu vang đỏ như máu. Anh liếc nhìn cô từ đầu đến chân, rồi đặt ly xuống bàn.
Kiều ngẩng mặt, ánh mắt vẫn giữ vẻ kiên cường. “Tôi đứng được.”
Anh cười nhạt. “Cứng đầu như vậy, làm sao sống nổi mười năm?”
Cô sững người. “Gì cơ?”
dươngdomic
Dương rút từ ngăn bàn ra một bản hợp đồng mới, ném xuống mặt bàn kính:
“Không phải giúp việc, không phải hầu hạ. Cô sẽ là trợ lý cá nhân cho tôi – từ hôm nay, mỗi ngày. Không phép, không nghỉ. Trong vòng 10 năm.”
“10 năm?!” – Cô thốt lên, run rẩy.
“Ba trăm triệu – cộng lãi suất, công nuôi ăn ở, đào tạo… mười năm là còn nhẹ. Cô có thể không ký. Nhưng khi đó, tôi sẽ chuyển hợp đồng nợ sang ngân hàng đòi – và ngôi nhà nát kia sẽ biến mất trong vòng ba ngày.”
pháp kiều
“Anh... anh đúng là ác quỷ!”
dươngdomic
“Có lẽ.” – Anh dựa lưng, ánh mắt lạnh tanh. “Nhưng tôi chưa từng giấu điều đó. Trái lại, tôi sống rất thẳng thắn với sự tàn nhẫn của mình.”
Cô đứng yên. Tim cô như vỡ ra, nhưng cô vẫn không khóc. Lặng lẽ, cô bước đến bàn, cầm bút lên – và ký tên mình.
pháp kiều
Pháp Kiều.
Bằng chữ viết run rẩy nhưng không hề hối hận.
dươngdomic
“Giỏi.” – Dương đứng dậy, bước đến gần cô. Rất gần.
“Nhưng nhớ kỹ… đây là cái giá cô phải trả cho món nợ gia đình cô gây ra. Cô không phải nhân viên. Cô là ‘vật đảm bảo’.”
pháp kiều
Cô nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh nhìn vẫn không gục ngã.
“Thế thì tôi sẽ sống... như một bản án đang chờ được xóa bỏ.”
Dương nhìn cô, ánh mắt thoáng một tia khó hiểu. Nhưng rồi anh quay đi.
dươngdomic
“Phòng cô ở tầng hai, cuối hành lang bên trái. Đừng để tôi gọi đến lần hai.”
CHAP 3: TRỢ LÝ CỦA ÁC QUỶ
Tiếng chuông báo thức vang lên lúc 4 giờ 30 sáng.
Pháp Kiều bật dậy khỏi chiếc giường xa lạ. Phòng ngủ của cô dù rộng rãi, tiện nghi gấp trăm lần căn nhà tồi tàn của mình, nhưng lại lạnh đến nỗi cô không thể ngủ yên nổi một giấc.
Cô khoác áo vào, rửa mặt qua loa rồi xuống tầng dưới.
Trong phòng bếp, đã có một người giúp việc chờ sẵn:
“
giúp việc
“Cô Kiều, chủ tịch đã ra chỉ thị. 5 giờ sáng phải chuẩn bị xong bữa sáng và tài liệu họp. 6 giờ anh ấy sẽ rời biệt thự.”
pháp kiều
“Vâng… tôi hiểu rồi.”
Là một trợ lý “đặc biệt”, cô không chỉ phụ trách công việc văn phòng mà còn cả việc cá nhân của anh ta – từ lịch trình, ăn uống đến tiếp khách, đàm phán, thậm chí là lau giày.
6 giờ sáng, đúng giờ từng giây.
Dương Domic bước xuống từ cầu thang, vẫn là bộ vest đen chỉn chu, tóc vuốt gọn gàng, khí chất lạnh như sương sớm.
Cô tiến lại gần, đưa lịch trình hôm nay.
“Anh có cuộc họp với đối tác Nhật lúc 9 giờ, sau đó—”
Cô tiến lại gần, đưa lịch trình hôm nay.
pháp kiều
“Anh có cuộc họp với đối tác Nhật lúc 9 giờ, sau đó—”
dươngdomic
“Cô đang nói cái gì vậy?” – Anh ngắt lời, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô.
pháp kiều
Kiều sững người. “Tôi… tôi đang báo cáo lịch trình…”
dươngdomic
Anh cúi xuống, nhặt một chiếc cúc áo sơ mi văng ra khỏi tập tài liệu cô cầm, rồi lạnh giọng:
dươngdomic
“Cô đưa tài liệu với chiếc cúc áo rơi ra thế này? Đây là chuẩn mực làm việc của cô à?”
pháp kiều
Cô vội vàng cúi đầu. “Xin lỗi… tôi không để ý…”
Dương tiến đến sát cô, hơi thở lạnh đến đáng sợ.
“Lần sau, nếu để tôi mất mặt trước đối tác vì sự bất cẩn của cô… thì cô sẽ phải trả giá đắt hơn gấp trăm lần món nợ ban đầu.”
Kiều siết chặt bàn tay. Cô không đáp, nhưng trong lòng trào lên nỗi uất nghẹn. Cô không phải kẻ ngu ngốc. Cô biết rõ anh đang cố hạ thấp mình – coi cô như kẻ hầu hạ không hơn không kém.
Nhưng cô không cho phép bản thân gục ngã.
Cả ngày hôm đó, cô đi theo anh như một cái bóng. Cầm tài liệu, pha cà phê, sắp xếp phòng họp, dịch thuật bản hợp đồng, ghi chép từng lời anh nói – tất cả đều làm không sai một chi tiết. Nhưng ánh mắt Dương vẫn luôn hờ hững, như thể cô chỉ là một con rô bốt sống được lập trình.
Đến tối, cô mệt rã rời, lưng đau nhức. Nhưng khi vừa đặt lưng xuống giường, điện thoại reo.
“Phòng sách. 10 phút nữa.”
Kiều cắn răng, bật dậy đi xuống. Trong lòng tự hỏi… lần này, cô lại làm gì sai nữa?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play