[ OhmNanon ] Một Người Tới Sau.
Chẳng Ai Hay
T/g k144
Truyện Nielong bên acc kia thì drop r á, tại ipad e bị chai pin 😭
T/g k144
Ừm thì... chỉ vài tháng mà e cs quá tr người mới luôn ha =)))
T/g k144
Hihi, tại xem Blacklist, rồi coi Bad Buddy nx nên phải lòng hết trơn =))))
T/g k144
À, e nói lại, đây là truyện của Chat Gpt, nhma e sẽ sửa lại vài chi tiết, phần lớn còn lại sẽ là của Chat Gpt hết nha
T/g k144
Chta sẽ ko gthieu luôn ha, tại e lm biếng á =>>>
Hạ năm mười hai, trời Bangkok dạo này đổi gió sớm hơn mọi năm. Lá me bay loạn trong sân trường, rơi lên vai áo đồng phục trắng của một người con trai đang ngồi tựa lưng lên lan can trên tầng hai. Ánh nắng xuyên qua những chùm phượng lưa thưa, rơi xuống khuôn mặt nghiêng nghiêng ấy.
Nanon chống cằm, đôi mắt trong vắt đang mơ màng nhìn xuống sân trường. Cậu chẳng mấy khi để lộ cảm xúc của mình ra ngoài, nhất là khi ánh mắt ấy đang dõi theo bóng lưng của người khiến tim cậu lỡ mất một nhịp từ năm lớp 10 - Ohm Pawat.
Ohm Pawat là kiểu người ai cũng nhìn thấy giữa đám đông. Anh có nụ cười sáng hơn cả ánh đèn trên sân khấu, và sở hữu tiếng cười có thể làm cả lớp náo động hơn cả giờ ra chơi. Nhưng cũng chính vì thế, so với Ohm, Nanon còn quá xa, vì cậu luôn nép mình vào góc yên lặng.
Cậu từng nghĩ, nếu chỉ cần đứng quan sát từ xa mà thấy người đó vui vẻ là đủ hạnh phúc cho cậu rồi.
Cho đến giữa học kỳ, có một cô bạn học sinh mới chuyển vào.
View
Chào các bạn, mình tên là View. Mong được các bạn giúp đỡ~
View có nụ cười dịu dàng, nói chuyện dễ thương và đặc biệt - rất nhanh chóng cô nàng đã thân với Ohm. Chỉ cần vài hôm, hai người họ đã như hình với bóng. View thường ngồi cạnh Ohm, hay ghẹo anh cười sặc sụa, và đôi khi... nàng cũng hay để tay lên vai anh một cách tự nhiên.
Cậu thấy hết, nhưng chẳng ai biết là Nanon đang nhìn.
Chẳng Giữ Lại?
Một buổi chiều muộn, khi cả lớp ở lại để chuẩn bị kịch văn nghệ, Nanon bị phân công đi lấy đạo cụ cùng View. Cả hai đi xuống kho ở sau phòng thực hành. Trên đường đi, View đột nhiên lên tiếng:
View
Cậu với Ohm thân nhau lắm hả?
Nanon hơi sững người, nhưng rồi lại gật đầu:
Nanon Korapat.
Ờ... tụi mình học chung từ cấp hai á.. // Gượng cười //
View
// Cười khẽ // Vậy chắc cậu biết nhiều thứ về Ohm ha.
Cậu không trả lời. Nàng View cũng chẳng đợi mà nói tiếp:
View
Thật ra mình thích Ohm.
Nanon Korapat.
// Đứng khựng lại //
View
Ừmmm... Mình nghĩ không chỉ mình thôi đâu, chắc chắn là trong lớp cũng sẽ có vài bạn nữ khác thích Pawat, nhưng mình sẽ là người nói trước.
Lúc đó, trong lòng cậu như sụp đổ. Không phải vì bất ngờ, mà là vì điều cậu sợ đã đến và nó quá gần và quá thật.
Tối hôm đó, Nanon không về thẳng nhà. Cậu vòng ra sau dãy hành lang, ngồi xuống đúng chỗ ban sáng mình đứng để nhìn Ohm.
Ở sân dưới, Ohm và View đang cười đùa.
View đưa tay lâu vệt bụi trên má Ohm, rồi bật cười. Còn phía Ohm, khi thấy View cười, cậu ấy cũng cười theo, một nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng.
Như cậu đã từng nghĩ, nếu quan sát từ xa mà thấy Ohm vui vẻ thì cậu đủ hạnh phúc rồi.
Nhưng tại sao, khi nhìn thấy cảnh đó, nước mắt cậu lại chảy ra không kiểm soát?
Từ hôm đó, cậu tránh mặt Ohm, cậu xin đổi vị trí ngồi. Cậu về sớm mỗi giờ tan học. Và cũng chẳng còn đi mua bánh sữa với Ohm như mọi ngày nữa.
Ohm cá vẻ cũng không quan tâm lắm. Nhưng nếu có - cậu ấy cũng không nói ra.
Nanon cứ nghĩ rằng mình sẽ quên được. Nhưng rồi đến một hôm, Ohm đột nhiên bước tới chặn trước mặt cậu ở hành lang.
Ohm Pawat
Ê... sao dạo này mày lạ quá vậy?
Nanon ngẩng đầu. Ohm vẫn đứng đó. Nụ cười quen thuộc. Đôi mắt anh nhìn thẳng vào mắt mình.
Nanon Korapat.
Không có gì.
Ohm Pawat
// Nheo mắt // Giỡn mặt tao à?
Cậu cúi đầu, im lặng hồi lâu.
Nanon Korapat.
// Nhẹ giọng // Mày thích View mà, đúng không?
Ohm ngẩn ra, không ngờ cậu lại hỏi như thế.
Nanon Korapat.
Không cần ai nói. Tao thấy.
Ohm Pawat
// Mím môi // Tao... không biết nữa..
Câu trả lời của Ohm - mơ hồ, mập mờ, và mang đến cho trái tim cậu một vết nứt rõ rệt.
Cậu cũng không nói gì nữa, bỏ đi chỗ khác.
Ohm cũng chẳng giữ cậu lại.
T/g k144
Mn ơi, truyện của e nó hơi nhiều lời bộc bạch á mn thông cảm nha
Bánh Sữa, SoCoLa Đối Với Tao Đã Không Còn Ngon Miệng...
Tối hôm đó, Nanon ngồi viết trong cuốn sổ nhỏ màu xanh lá - thứ mà cậu luôn giấu dưới gối.
" Tao đã lùi lại rất nhiều lần. Nhưng lùi mãi vẫn không thấy mày quay đầu. "
" Có thể... tao sai. Sai vì lỡ thích một người CHƯA BAO GIỜ nhìn về phía tao! "
" Tao ghét View, nhưng không phải vì bạn ấy sai - mà vì bạn ấy là người đến đúng lúc. Còn tao... mãi mãi là người tới sau.. "
Trong lớp có tiết trống. Ohm ngủ gục xuống bàn, trong khi Nanon giả vờ chăm chỉ làm bài. Gió từ cửa sổ thổi vào, hất tung vài sợi tóc trên trán Ohm.
Nanon tay cầm bút nhưng lại chẳng viết. Cậu lật sang trang giấy trắng bên cạnh, viết nhanh vài chữ bằng nét mực nhòe:
" Tao từng ước được thoải mái ôm mày. Như cái cách View hay tự nhiên đặt tay lên vai mày. "
Rồi cậu xé trang giấy đó, nhét vào hộp bút.
Để dù có bao lâu, 1 ngày, 1 tuần, 1 tháng hay thậm chí là cả 1 năm, cậu cũng không thể quên. Rằng mình đã từng yêu một người sâu đậm như thế nào.
Vài ngày sau, trong group chat lớp, một tin nhắn khiến tim Nanon như đông lại.
View
📱: Tụi mình chính thức hẹn hò rồi ạ 💗
Cậu không đọc được nữa. Điện thoại cũng từ trên tay mà rơi xuống đệm. Mắt cay.
Cách tin nhắn của View 2-3 dòng, là tin nhắn của Ohm gửi cho cậu, và chưa có hồi âm.
Ohm Pawat
📱: @mynameisnanon Mai đi mua bánh sữa với tao không? Tao mua thêm socola mày thích nè :)
Nanon nhìn dòng chữ ấy rất lâu. Ngón tay chạm khẽ vào màn hình, như thể chỉ cần chạm thôi thì mọi chuyện sẽ trở lại như cũ.
Nhưng chỉ có màn hình sáng và tiếng trái tim cậu đập trong vô vọng.
Cậu vẫn không trả lời tin nhắn của Ohm.
Hôm sau, trong hộc bàn của cậu có một chiếc bánh sữa quen thuộc. Đính kèm trên bọc bánh là một tờ giấy nhỏ, chữ viết trên đó xiêu vẹo:
" Hôm nay trời nắng gắt, ăn cái này cho dịu nè. Có socola nữa, khỏi giành. "
Không ai nói gì, nhưng mọi điều đều đã rõ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play