[ShionHaru] Người Duy Nhất Ở Đây...
Chap 1
Bạn đã bao giờ chán ghét bạn thân đến cùng cực chưa? Tôi thì có
Tôi là Akinashi Haru là một nhân viên bán mình cho một công ty đen, chuỗi ngày quay quanh tôi là một "địa ngục trần gian", tôi phải đối mặt với thứ gọi là " gánh nặng tiền bạc". Đồng nghiệp, sếp luôn miệt thị và lớn tiếng với tôi vì tôi vô dụng...thật khó chịu
Nếu không vì lương ở đây cao tôi sẽ ngay lặp tức đổi chỗ làm rồi! Nhưng tôi biết làm sao đây?
NVP
Anh lại làm hỏng việc?! //đập bàn//
Akinashi Haru
Vâng- tôi- tôi sẽ tự chịu trách nhiệm ạ-... //sợ hãi//
NVP
Cái tôi cần không phải là như vậy!
NVP
Đây là lần thứ mấy trong tháng anh mắc lỗi rồi hả Akinashi?!
NVP
Tại sao anh không bao giờ tiếng bộ được vậy HẢ?!
Akinashi Haru
Tôi- xin lỗi-...
NVP
Tch- mau làm lại ngay cho tôi! //ném sắp tài liệu vào người Haru//
NVP
Tại sao cậu không nhìn Tatsunami mà nôi gương đi?!
Người mà quản lý nhắc đến là Tatsunami Shion, tuy tôi và cậu ta cùng tuổi nhưng cậu ta luôn gọi tôi là "Senpai" vì tôi vào trước cậu ta hai tháng, haiz...nực cười, đáng ra cái danh "Senpai" đó phải dành cho cậu ta mới đúng
Cậu ta giỏi hơn tôi về mọi mặt,có bằng thạt sĩ, làm việc nhanh nhẹn, giao tiếp giỏi giang, lại còn xinh trai và nhiều tiền nữa, nếu nói tôi không ganh tỵ thì...là nối dối đấy
Tatsunami Shion
Senpai nay anh có muốn đi ăn với em không? //chạy lại chỗ Haru//
Akinashi Haru
Tôi còn công việc cần giải quyết
Tatsunami Shion
A- vâng ạ... //thoáng buồn//
NVP
Tatsunami đi với bọn tôi này, đừng có để ý cái loại rác rưỡi đó!
Tatsunami Shion
Ơ- Senpai không c-
Akinashi Haru
Đi nhanh đi, tôi không tập trung được
Tatsunami Shion
...Vâng //rời đi//
Tại sao tôi lại lớn tiếng với Tatsunami?
Tôi và cậu ta từng rất thân, cụ thể là vào lúc cậu ta vừa vào làm, cậu ta hoạt bát và năng động nên tôi luôn bị cuốn vào các trò của cậu ta. Thời gian đầu tôi và Tatsunami hay đi ăn chung và về nhà cùng nhau, nhưng...lâu dần tôi bị "hào quang" của Tatsunami làm cho tự ti nên luôn tránh né cậu ta, haiz...nghĩ lại thì đúng là tôi có hơi tệ thật
Akinashi Haru
Phù...cuối cùng cũng xong //dọn dẹp tài liệu//
Akinashi Haru
Yên tĩnh thật
Tôi nhanh chóng dọn dẹp rồi đứng dậy tính đi về thì bỗng tôi cảm thấy một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng, theo phản xạ tôi quay phắt sang hướng cửa ra vào, giữa cái bóng tôi hiu hút ấy tôi đã va phải một bóng người cao ráo với mái tóc trắng dài...phải đó là
Akinashi Haru
Tat- Tatsunami-?! //thoáng giật mình//
Akinashi Haru
Cậu- cậu chưa về à-?!
Tatsunami Shion
Ưm...em bỏ quên đồ nên quay lại lấy ấy mà
Tatsunami Shion
Còn Senpai thì sao? Sao giờ anh chưa về? //tiến đến chỗ Haru//
Akinashi Haru
A- tôi- tôi đã nói là phải giải quyết công việc mà-! //vô thức lùi lại//
Nghe vậy Tatsunami liền đứng yên lại và nhìn tôi với một nét mặt phải nói là...đáng sợ chăng...?
Akinashi Haru
T- thôi tôi phải về rồi //nói rồi chạy đi//
Tôi hoảng hốt luồn qua sau lưng Tatsunami để chạy trốn khỏi đó, không biết có phải do tưởng tượng không, khoảng khắc tôi chạy ngan Tatsunami tôi đã nghĩ...bản thân sẽ bị bắt lại đấy, tôi...điên thật rồi...
Người lúc nào cũng chạy khỏi em, em đã làm gì người à? Em chỉ là lo lắng cho người thôi mà? Em đã cố tình quay lại công ty vì biết người sẽ ở đó, nhưng người lại né em...em không hiểu? Chả phải lúc trước ta đã rất thân sao? Chả phải ra đã từng như những "người bạn" sao? Hay là...người không muốn ở cạnh em...?
Tatsunami Shion
KHÔNG BAO GIỜ CÓ CHUYỆN ĐÓ!
Tatsunami Shion
Senpai chắc chắn có quan tâm đến mình!
Tatsunami Shion
Mình- mình phải có được Senpai-...!
Tatsunami Shion
Mình phải có được anh ấy...!
Tatsunami Shion
Mình- phải biến mình thành duy nhất trong Senpai-...! //dần mất bình tĩnh//
Tatsunami Shion
Mình- phải biến thế giới của Senpai-...thành của riêng mình-... //trầm tư//
Em đã quyết định rồi, em phải có được người! dù em biết những việc em sắp làm sẽ khiến người thấy không vui, nhưng miễn là người thuộc về em! phải chủ cần người thuộc về em, em sẽ làn tất cả!
Em sẽ làm tất cả để người thuộc về em ♡
Chap 2
Tôi...chả biết có phải là do di chứng của đêm hôm trước hay không, nhưng từ ngày hôm ấy, tôi luôn có cảm giác như thể...Tatsunami luôn nhìn tôi
Thật! dù cho ở bất kì đâu tôi đều luôn cảm thấy cái ánh mắt sắc lạnh của Tatsunami, ban đầu tôi nghĩ là do tôi bị "ảo tưởng", nhưng mọi chuyện kì lạ cứ luôn xảy ra với tôi. Điển hình như việc trên bàn tôi luôn xuất hiện một cóc cafe nóng trong khi tôi chả động gì đến máy bán cafe trong văn phòng, tủ đựng đồ của tôi lâu lâu cứ xuất hiện mấy hộp cơm trưa không rõ của ai kèm dòng tin nhắn viết tay " nếu anh không ăn, anh sẽ chết vì đói đó ạ!"
Tôi không muốn nghĩ nhiều đâu nhưng...những người có thể làm chuyện này chỉ có duy nhất một người, đúng Tatsunami "có lẽ" là hung thủ của những chuyện này. Ban đầu tôi chả để ý đâu, chỉ hơi khó chịu ánh mắt của cậu ấy thôi nhưng...con người cũng có giới hạn chứ bộ!
Không thể chịu được việc cứ liên tục bị nhìn chằm chằm kèm theo cậu ta cứ mua đồ cho tôi miết nên tôi đã hẹn riêng cậu ấy ở lại sau giờ tan làm hôm nay để nói rõ mọi thứ
Tatsunami Shion
Senpai anh hẹn em ở lại để chi vậy ạ? //đi đến//
Akinashi Haru
Mọi người về hết chưa?
Akinashi Haru
Phù...//rời máy tính//
Akinashi Haru
Tatsunami nè tại sao...cậu lại làm vậy?
Tatsunami Shion
Hả- làm gì ạ-?! //khó hiểu//
Akinashi Haru
Cậu là người đã lén để cafe và cơm hợp lên bàn làm việc và tủ cá nhân của tôi đúng không?!
Akinashi Haru
Tại sao cậu lại làn vậy?! Cả việc nhìn chằm chằm tôi nữa?!
Như bị bắt gian, Tatsunami rơi vào im lặng mà không có một lời phản hồi, điều này khiến tôi khó chịu vô cùng, liền đứng phắt dậy mà lay nhẹ bã vai cậu ta gặng hỏi
Im lặng một lúc, Tatsunami ngước lên mà nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt cậu ta đỏ rực một cách vô hồn, điều đó khiến tôi sợ hãi mà bất giác lùi lại...
Tatsunami Shion
Senpai không thích ạ...? //chạm rãi nói//
Akinashi Haru
Không- phải không thích, nhưng- cậu làm thế khiến tôi...khó sử...
Tatsunami Shion
Senpai có vẻ...thích mèo nhỉ?
Tatsunami Shion
Vậy hôm sau em sẽ đem một thứ liên quan đến mèo cho Senpai nhé! //háo hức//
Tại sao Tatsunami lại biết chuyện này?! tôi làm gì nó cho cậu ta về sở thích của tôi?!
Akinashi Haru
Sao- sao cậu biết?! //hơi hoảng//
Tatsunami Shion
Senpai à, anh ghi hết sở thích của bản thân vào phần mềm phụ trên máy tính mà
Akinashi Haru
Cái- cậu- sao cậu lại biết mật khẩu máy tính tôi?!
Tatsunami Shion
Hehe anh đặt mật khẩu bằng ngày sinh mà sao em không biết được //cười toe toét//
Tatsunami Shion
Anh biết không Senpai, mật khẩu máy tính chúng ta giống nhau đấy ạ~
Akinashi Haru
Cậu không n-!
Tatsunami Shion
Senpai...anh không nhận ra hay...cố tình không nhận ra thế? //trầm mặt//
Akinashi Haru
Ý cậu- là gì-?!
Tatsunami không nói mà chỉ yên lặng tiến về phía tôi, như phản xạ tôi lùi ra phía sau, nhưng tôi càn lùi cậu ta lại càng tiến tới và rồi...tôi đụng phải kệ đựng tài liệu ở sau lưng
Cú va mạnh đến mức một vài tờ giấy rơi xuống phía dưới chân tôi, Tatsunami đã thành công dồn tôi vào thế chân tường
Tatsunami Shion
Anh vẫn không hiểu sao?
Tatsunami Shion
Ở cái chốn công sở này, mọi thứ đều thay đổi
Tatsunami Shion
Quan cảnh, không khí, cấu trúc vân vân
Tatsunami Shion
Nhưng có một thứ sẽ mãi chẳng bao giờ thay đổi Senpai ạ
Akinashi Haru
Thứ- đó là gì...?
Tatsunami Shion
Hì hì //cúi thấp xuống//
Cậu ta cúi thấp xuống để trán cậu ta chạm vào trán tôi, điều này khiến tôi mở to mắt bất ngờ, cậu ta chưa kịp để tôi phản ứng đã lẩm bẩm vào tai tôi
Tatsunami Shion
Đó là Senpai
Tatsunami Shion
Dù cho cái công ty này có cháy rụi thì anh vẫn sẽ không thay đổi
Tatsunami Shion
Senpai mãi mãi, sẽ là của em~
Nói xong cậu ta đưa tay lên vuốt lấy đôi má đã ướt đẫm mồ hôi của tôi, nụ cười đáng sợ đến đáng sợ kèm đôi mắt đỏ vô hồn ấy khiến tôi đơ cả người
Tatsunami Shion
Đừng bắt em phải đưa anh đến một nơi mà không ai tìm thấy anh chứ Senpai
Tatsunami Shion
Đáng ra ta đã có thể sống yên bình...nhưng anh đã phớt lờ em
Tatsunami Shion
Vì thế nên Senpai, em sẽ khiến anh mãi mãi là của em //cười tươi//
Akinashi Haru
Cậu- cậu-...! //sợ hãi//
Chap 3
Không khí quanh phòng bõng nặng nề đến khó tả, tôi không thể hiểu hết những gì Tatsunami vừa nói, nhưng tôi biết...con người đang đứng trước mắt tôi...
Akinashi Haru
Không- cậu không thể làm thể được! //đẩy Tatsunami ra//
Bị đẩy ra bất ngờ không làm Tatsunami ngã mà chỉ khiến cậu ta điên hơn, Tatsunami ôm đầu mà lẩm bẩm cái gì mà "phải có được anh, phải giam anh", tôi cố nuốt khan một cái mà tìm câch bỏ chạy nhưng Tatsunami đã nhanh như một con thú săn mồi đề chặt tôi vào tủ tài liệu
Akinashi Haru
Oái-! //đau//
Tatsunami Shion
Nơi này...đáng sợ quá anh nhỉ?
Tatsunami Shion
Em sẽ đưa Senpai đến một nơi tốt hơn
Tatsunami Shion
Một nơi, chỉ có em và Senpai //ghì chặt//
Akinashi Haru
Gì- gì chứ?! Tatsu-!
Tatsunami dơ tay lên sau đó mọi thứ quanh tôi mờ dần, thứ duy nhất tôi nhớ...là gương mặt như hối lỗi và lời thì thầm "sẽ ổn thôi" của Tatsunami...
Em xin lỗi người nhưng em không còn cách nào khác, việc phải ra tay đánh ngất người khiến em đau lắm, biết sao giờ? Người quá cố chấp nên em đành làm vậy, xin hãy tha lỗi cho em, em xin lỗi người- EM XIN LỖI NGƯỜI!
NVP
Tch- cái tên đó lại không đi làm à?! //khó chịu//
NVP
Chả lẽ là sợ quá nên nghĩ luôn rồi~?
NVP
Trong hồ sơ điện tử bảo là đang nghĩ phép không thời hạn
NVP
M* nó! được muốn nghĩ thì nghĩ luôn đi!
NVP
Tatsunami chắc vui lắm nhỉ? Thoát khỏi tên rác rưỡi đó mà~? //quay sang Tatsunami//
Tatsunami Shion
Um //cười nhẹ//
Đã ba ngày người không đến công ty, mọi người tuy có hỏi về người nhưng chỉ toàn những lời trách móc và chăm biến, thật là đúng là đám ngu mụi khi không hiểu gì về người
Em thì khác, em biết mọi thứ về người và chủ còn mình em có thể gặp người, ôi~ em nhớ người quá~, muốn về với người quá đi~!
Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ, nó kín mít chả có lấy một cái cửa sổ, cổ tay tôi bị cột lại bởi một sợi dây lụa, tuy không đau nhưng chả thể cởi ra được
Tatsunami Shion
A~ Senpai anh tỉnh rồi! //vui mừng//
Cửa mở tiếp theo là Tatsunami bước vào, vẫn như cũ, vẫn là bộ vest và mái tóc quen thuộc, đôi mắt đỏ vô hồn ngày nào nay đã thoáng ánh lên sự vui vẻ
Akinashi Haru
Đây- rốt cuộc là đâu-...?! //hoảng loạn nhìn xung quanh//
Akinashi Haru
Tại- tại sao tôi lại bị trói-?!
Tatsunami Shion
Bình tĩnh đã
Tatsunami Shion
Đây là nơi mà anh sẽ sống•hết•phần•đời•còn•lại~ //nhấn mạnh//
Akinashi Haru
Tôi- tôi không muốn-! Thả tôi ra ngay-! //vùng vẫy//
Tatsunami Shion
Senpai...tại sao anh vẫn muốn rời đi? //chạm rãi hỏi//
Akinashi Haru
Vì- tôi vẫn còn việc phải lo!
Akinashi Haru
Tôi phải nộp hồ sơ cho trưởng phòng! Tôi phải chạy xong deadline!
Tatsunami Shion
...Ra vậy, em hiểu rồi
Akinashi Haru
Vậy cậu m- //thoáng mừng//
Tatsunami Shion
Bây giờ em chỉ cần xử ả trưởng phòng và những kẻ đẩy việc cho Senpai là được đúng không?! //cười rạng rỡ//
Akinashi Haru
Ha- hả-?! //tối mặt//
Tatsunami Shion
Chỉ cần những thứ khiến Senpai vướng bận không còn
Tatsunami Shion
Thì Senpai sẽ chấp nhận ở với em! //nâng mặt Haru lên//
Akinashi Haru
Kh- không đừng! //vội ngăn cản//
Akinashi Haru
Tôi- tôi sẽ không đòi ra khỏi đây nữa!
Akinashi Haru
Làm ơn- đừng làm vậy! //bật khóc//
Tatsunami Shion
Oái-? //giật mình//
Tatsunami Shion
Sao Senpai lại khóc?!
Akinashi Haru
Tôi- tôi-... //cố lau nước mắt//
Tatsunami Shion
Thôi không sao đâu, có em đây rồi //vỗ về Haru//
Tatsunami Shion
Từ giờ sẽ không ai có thể làm Senpai đau khổ đâu
Tatsunami Shion
Vì giờ đã có em rồi, em sẽ mãi ở bên Senpai dù có gì đi nữa
Akinashi Haru
Ức-! //nấc//
Tôi cắn chặt môi, tôi không tin người như Tatsunami lại làm những chuyện này, bây giờ thứ ánh sáng duy nhất tôi có thể nhìn thấy...là ánh sáng lóe lên từ đôi mắt đỏ của Tatsunami
Đôi mất của kẻ "yêu tôi đến điên dại"
"Em không cần cả thế giới, em chỉ cần người sống trong cái thế giới mà em kiểm soát là đủ rồi"
Download MangaToon APP on App Store and Google Play