Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Đn TokyoRevengers] Bên Em

Chap 1

Sakura ghét Kabukicho. Nàng ghét cái thứ mùi ngai ngái ẩm mốc của những con hẻm, ghét cái ánh đèn neon nhức mắt nhảy múa trên những biển hiệu rẻ tiền, và ghét cả cái cách những gã đàn ông say xỉn dán mắt vào nàng như thể nàng là một món đồ trưng bày trong tủ kính.
Nhưng Kabukicho lại là nơi nàng thuộc về, ít nhất là vào mỗi buổi tối.
Nàng không phải gái quán bar, cũng không phải kẻ buôn phấn bán hương.
Sakura là một họa sĩ đường phố, dù cái danh xưng mỹ miều ấy nghe có vẻ lạc quẻ giữa cái chốn xô bồ này.
Nàng vẽ tranh biếm họa, chân dung chì than, đôi khi là những bức ký họa trừu tượng nguệch ngoạc trên mảnh giấy cũ.
Khách hàng của nàng là đủ loại người: những ông chú già lụ khụ muốn có một bức chân dung để khoe con cháu, những cô gái trẻ muốn lưu giữ khoảnh khắc tuổi xuân, hay đôi khi là mấy gã du côn hầm hố muốn một bức vẽ thể hiện sự "ngầu lòi" của chúng.
Đêm nay, gió lạnh hơn thường lệ. Sakura siết chặt chiếc khăn len quàng cổ, hơi thở của nàng tạo thành những làn khói trắng mờ ảo trong không khí.
Tiếng nhạc xập xình từ một quán bar gần đó vọng ra, át đi tiếng rao hàng của mấy gã bán mì dạo.
Nàng vừa hoàn thành bức chân dung cho một cặp đôi du khách, kiếm đủ tiền mua mì gói cho bữa tối và vài thỏi chì mới.
Cơn mỏi lưng ập đến, nàng vươn vai, gỡ chiếc ghế xếp cũ kỹ, định bụng về nhà.
Nvp
Nvp
Này, đi đâu đấy cưng?
Một giọng nói lè nhè vang lên, và một bàn tay thô ráp đặt lên vai nàng.
Sakura giật mình quay lại, đối mặt với gã say rượu tóc tai bù xù, đôi mắt đỏ ngầu nhìn nàng đầy vẻ thèm muốn.
Nàng nuốt khan, cố gắng giữ bình tĩnh.
Sakura
Sakura
Xin lỗi, tôi phải về rồi.
Nvp
Nvp
Về gì mà về. Ở lại đây chơi với anh một lát đi chứ.
Gã ta cười toe toét, hàm răng ố vàng hiện ra ghê tởm. Mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi nàng.
Sakura lùi lại một bước, cảm thấy dạ dày mình đang cuộn thắt.
Sakura
Sakura
Tôi không có thời gian.
Nvp
Nvp
Ồ, cứng đầu đấy nhỉ?
Gã ta tiến lên, bàn tay kia cũng vươn ra, định tóm lấy cánh tay nàng.
Trái tim Sakura đập thình thịch trong lồng ngực.
Nàng đã quen với những tình huống như thế này, nhưng chưa bao giờ thấy thoải mái cả. Nàng định hét lên, nhưng cổ họng nàng khô khốc.
Đúng lúc đó, một bóng người cao lớn lướt qua, nhanh như một cơn gió, và một tiếng "Bốp!" vang lên chói tai.
Gã say rượu loạng choạng, rồi ngã vật xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Sakura đứng sững sờ, đôi mắt nàng mở to.
Người đàn ông đó, với mái tóc vàng rực rỡ và nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mùa hè, đứng đó, nhìn xuống gã say rượu với vẻ khinh bỉ.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Mày có sao không?
Giọng nói trầm khàn của anh ta vang lên.
Sakura
Sakura
Tôi..
Sakura lúng túng, không biết phải nói gì.
Sakura
Sakura
Tôi... không sao.
Người đàn ông quay sang nhìn nàng, đôi mắt đen láy như hố sâu không đáy.
Một nụ cười nở rộ trên khuôn mặt anh ta, nhưng đó không phải là nụ cười thân thiện.
Đó là một nụ cười toe toét, phô bày hàm răng trắng muốt, một nụ cười mang theo sự bất cần, thích thú và một chút gì đó rợn người.
Nó giống như nụ cười của một con quỷ vừa tìm thấy trò tiêu khiển mới.
Hanma Shuji. Cái tên này thoáng qua trong đầu Sakura.
Nàng đã nghe về hắn, nghe về băng Valhalla và phó tổng trưởng của chúng, kẻ được mệnh danh là "Tử thần".
Hắn là một trong những kẻ mà nàng luôn cố gắng tránh xa nhất có thể. Vậy mà giờ đây, hắn đang đứng ngay trước mặt nàng.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Tên mày là gì?
Hanma hỏi, giọng điệu chẳng mảy may quan tâm đến việc hắn vừa đánh gục một người đàn ông.
Sakura do dự.
Sakura
Sakura
Sakura.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Sakura à.
Hắn nhẩm lại cái tên, như thể đang nếm thử nó trên đầu lưỡi.
Đôi mắt đen của hắn lướt qua nàng, từ mái tóc nâu hạt dẻ đến chiếc áo khoác len cũ kỹ, rồi dừng lại ở hộp bút chì và những bức tranh nguệch ngoạc trên mặt đất.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Mày là họa sĩ à?
Nàng gật đầu.
Hanma cúi xuống, nhặt một bức tranh vẽ cảnh đêm Kabukicho, với những ánh đèn lấp lánh và dòng người hối hả.
Hắn nhìn chằm chằm vào nó một lúc, khóe môi nhếch lên.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Cũng ra gì đấy chứ.
Sakura cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Lời khen của hắn nghe có vẻ châm chọc hơn là thật lòng.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Mày đang làm gì ở cái xó này vậy?
Hắn hỏi, lại nhặt thêm một điếu thuốc và châm lửa. Khói thuốc cuộn lên, che khuất một phần khuôn mặt hắn, làm cho nụ cười của hắn càng thêm bí ẩn.
Sakura
Sakura
Kiếm sống.
Nàng đáp ngắn gọn. Hanma bật cười khùng khục, tiếng cười vang vọng trong con hẻm vắng.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Kiếm sống bằng cách vẽ mấy cái thứ vớ vẩn này à?
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Nhìn mày cũng ra vẻ người đứng đắn đấy, sao lại chui vào cái chốn này?
Lời nói của hắn như một nhát dao cứa vào lòng tự trọng của nàng. Nàng siết chặt tay, móng tay nàng cắm sâu vào lòng bàn tay.
Sakura
Sakura
Không liên quan đến anh.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Ồ, nóng tính đấy chứ.
Hanma tiến lại gần hơn, mùi thuốc lá và mùi của một thứ gì đó nguy hiểm tỏa ra từ hắn.
Hắn cao hơn nàng rất nhiều, và cái bóng của hắn bao trùm lấy nàng.
Nàng có cảm giác như một con chuột nhỏ đang bị một con mèo khổng lồ dồn vào góc tường.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Tao thích.
Tim Sakura đập loạn xạ. Nàng cố gắng né tránh ánh mắt của hắn, nhưng vô ích. Đôi mắt đen ấy như có ma lực, hút lấy nàng, không cho nàng thoát ra.
Sakura
Sakura
Anh muốn gì?
Nàng hỏi, giọng nàng run rẩy. Hanma cúi xuống một chút, nụ cười trên môi hắn càng rộng hơn.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Chỉ là tò mò thôi.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Tao chưa bao giờ thấy con gái nào dám đứng một mình ở Kabukicho vào giờ này mà không phải là dân ở đây.
Hắn đưa tay lên, những ngón tay thon dài, xương xẩu chạm nhẹ vào một lọn tóc mai của nàng. Sakura rùng mình, muốn lùi lại nhưng đôi chân nàng như bị đóng đinh xuống đất.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Mày có vẻ khác biệt.
Một sự im lặng bao trùm lấy hai người, chỉ còn tiếng gió rít qua những tòa nhà cũ kỹ và tiếng nhạc vọng lại từ xa.
Sakura cảm thấy ngạt thở. Nàng không biết liệu đây có phải là một lời đe dọa, một lời trêu chọc, hay chỉ đơn thuần là sự tò mò của một kẻ lập dị.
Hanma đột ngột rút tay lại, bỏ điếu thuốc đang cháy dở xuống đất và dùng mũi giày dập tắt.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Thôi được rồi, tao có việc phải làm.
Hắn quay lưng bỏ đi, không một lời tạm biệt.
Sakura đứng đó, nhìn theo bóng lưng cao lớn của hắn khuất dần vào màn đêm.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cùng lúc đó, một cảm giác trống rỗng và một sự tò mò mơ hồ dâng lên trong lòng.
Nàng cúi xuống nhặt những bức tranh và hộp bút chì của mình. Bức tranh mà Hanma đã cầm vẫn còn vương vấn mùi thuốc lá của hắn.
Nàng nhìn chằm chằm vào nó, đôi mắt nàng đăm chiêu. Kẻ đó là Hanma Shuji, tên "Tử thần" của Valhalla.
Hắn nguy hiểm, bất cần, và có một nụ cười khiến người ta lạnh sống lưng. Vậy mà, hắn đã giúp nàng thoát khỏi gã say rượu.
Và cái cách hắn nhìn nàng, không phải là cái nhìn thèm muốn của những gã đàn ông khác, mà là một sự tò mò, một sự thách thức.
Sakura siết chặt bức tranh trong tay.
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng con đường của mình lại có thể giao nhau với một kẻ như Hanma.
Nàng luôn sống trong thế giới của riêng mình, với những bức vẽ và những giấc mơ nhỏ bé.
Còn hắn, hắn sống trong một thế giới của bạo lực và quyền lực.
Đêm đó, Sakura không thể ngủ được. Hình ảnh nụ cười của Hanma cứ ám ảnh trong tâm trí nàng.
Nàng tự hỏi, liệu nàng có còn gặp lại hắn không? Và nếu có, thì chuyện gì sẽ xảy ra? Liệu hắn có tiếp tục là một "ác quỷ", hay hắn sẽ cho nàng thấy một khía cạnh khác?
Nàng không biết. Nhưng có một điều nàng biết chắc chắn: cuộc sống của nàng vừa mới có thêm một biến số bất ngờ, và biến số đó mang tên Hanma Shuji.
Kabukicho, cái nơi nàng ghét bỏ, giờ đây lại mang theo một sức hấp dẫn kỳ lạ, một sức hấp dẫn nguy hiểm và khó lường.
Có lẽ, nàng sẽ không còn ghét bỏ nó như trước nữa. Hoặc có lẽ, nàng sẽ ghét nó nhiều hơn, vì giờ đây, nàng đã bị cuốn vào một thế giới mà nàng chưa bao giờ muốn thuộc về.

Chap 2

Đêm đó, giấc ngủ không gọi tên Sakura.
Hình bóng Hanma cứ lởn vởn trong tâm trí nàng, như một bóng ma bất tử.
Nụ cười toe toét, đôi mắt đen sâu thẳm, và cả cái cách hắn ta dễ dàng hạ gục gã say xỉn.
Mọi thứ về hắn đều xa lạ, nguy hiểm, nhưng cũng khó hiểu đến kỳ lạ.
Sáng hôm sau, Sakura thức dậy với đôi mắt thâm quầng và một sự bồn chồn khó tả.
Ánh nắng ban mai len lỏi qua ô cửa sổ nhỏ, chiếu rọi căn phòng trọ chật hẹp của nàng.
Nàng nhìn những bức tranh dang dở trên bàn, những cây cọ và tuýp màu.
Lẽ ra nàng phải cảm thấy bình yên, nhưng không, sự bình yên ấy đã bị Hanma phá vỡ.
Nàng quyết định ra ngoài, tìm một quán cà phê nhỏ yên tĩnh để làm dịu tâm trí.
Nàng cần cà phê, và nàng cần tránh xa Kabukicho, ít nhất là trong vài giờ.
Sakura tìm thấy một quán cà phê nhỏ gần ga Shinjuku, cách xa những con hẻm tối tăm của Kabukicho.
Quán vắng vẻ, chỉ có vài người khách đang đọc sách hoặc làm việc trên laptop. Nàng gọi một ly cà phê đen và ngồi xuống bên cửa sổ, nhìn dòng người hối hả.
Nàng lôi cuốn sổ phác thảo ra, định vẽ gì đó để giải tỏa.
Nhưng bàn tay nàng run rẩy, và tâm trí nàng cứ miên man về cuộc gặp gỡ đêm qua.
Nàng tự hỏi, liệu có phải hắn ta là người của Valhalla thật không? Liệu hắn có nhớ nàng không? Hay nàng chỉ là một người qua đường tầm thường mà hắn đã vô tình va phải?
Đang mải suy nghĩ, Sakura bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Ồ, nhìn xem ai kia kìa.
Trái tim nàng nhảy lên một nhịp.
Nàng ngẩng đầu lên, và như một định mệnh trớ trêu, Hanma Shuji đang đứng ngay trước mặt nàng, với nụ cười toe toét quen thuộc và đôi mắt đầy vẻ thích thú.
Hắn mặc một chiếc áo khoác da đen, bên trong là áo phông trắng, trông vẫn bất cần như mọi khi. Sakura không thể tin vào mắt mình.
Sakura
Sakura
Anh... anh làm gì ở đây?
Nàng lắp bắp. Hanma nhún vai, kéo một chiếc ghế trống đối diện nàng và ngồi xuống mà không cần lời mời.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Chỉ tình cờ thôi.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Tao không ngờ lại gặp mày ở cái nơi thanh tịnh này đấy.
Hắn đảo mắt quanh quán cà phê, vẻ mặt hơi chế giễu.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Không phải cái kiểu của mày nhỉ?
Sakura
Sakura
Cái kiểu của tôi là gì?
Sakura hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh. Hắn cười khẩy.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Là cái kiểu của mấy đứa nghệ sĩ nghèo sống trong hẻm tối, chứ không phải cái kiểu của mấy cô tiểu thư ngồi nhâm nhi cà phê ở đây.
Sakura cảm thấy má nàng nóng bừng.
Sakura
Sakura
Tôi không phải tiểu thư, và tôi cũng không nghèo.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Ồ, thế à?
Hanma nhướn mày, tỏ vẻ không tin. Hắn chống cằm, nhìn nàng chằm chằm.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Vậy mày ra đây làm gì? Đổi gió à?
Nàng gật đầu.
Sakura
Sakura
Tôi muốn tìm một nơi yên tĩnh để vẽ.
Hắn nhìn cuốn sổ phác thảo của nàng, rồi lại nhìn nàng.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Vẫn mấy cái thứ vớ vẩn đó à?
Sakura
Sakura
Đó là nghệ thuật!
Sakura phản bác.
Hanma bật cười khùng khục.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Nghệ thuật à? Vậy thì mày đang lãng phí tài năng rồi đấy.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Mày có vẻ ngoài khá bắt mắt, tại sao không thử làm cái gì đó ra tiền hơn đi?
Sakura
Sakura
Tôi thích vẽ.
Nàng nói, giọng kiên quyết.
Sakura
Sakura
Và tôi không làm những việc mà anh đang nghĩ đâu.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Ồ, tao nghĩ gì?
Hắn hỏi, đôi mắt ánh lên vẻ tinh quái. Sakura im lặng, cảm thấy khó chịu. Hắn ta luôn có cách khiến nàng cảm thấy mất tự chủ.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Hừm, xem ra mày cũng có cá tính đấy.
Hanma chống tay lên bàn, thân hình cao lớn của hắn gần như chiếm hết không gian.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Thế đêm qua mày không sợ tao à?
Câu hỏi đột ngột khiến nàng giật mình.
Sakura
Sakura
Sợ chứ. Anh là Hanma Shuji mà.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
À, vậy mày biết tao à?
Hắn nhếch mép, vẻ mặt hài lòng.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Thế thì sao mày không bỏ chạy khi thấy tao giúp mày?
Sakura
Sakura
Vì tôi biết anh không làm hại tôi.
Nàng đáp, không hiểu sao nàng lại nói ra điều đó.
Có lẽ là do bản năng, hoặc do cái cách hắn ta nhìn nàng, không giống như những kẻ săn mồi khác.
Hanma im lặng, nhìn thẳng vào mắt nàng.
Nụ cười của hắn vẫn ở đó, nhưng đôi mắt hắn dường như sâu hơn, như thể đang tìm kiếm điều gì đó trong ánh mắt nàng.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Mày thông minh đấy. Tao sẽ không làm hại một thứ gì đó thú vị.
Lời nói của hắn khiến Sakura cảm thấy vừa nhẹ nhõm, vừa lo lắng. "Thú vị" theo cách nhìn của hắn là gì? Một món đồ chơi? Một mục tiêu mới để trêu chọc?
Sakura
Sakura
Anh có vẻ rảnh rỗi nhỉ.
Nàng nói, cố gắng thay đổi chủ đề. Hanma cười phá lên.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Tao luôn rảnh.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Cuộc đời này có gì đáng để bận rộn đâu chứ? Đánh nhau, ngủ, ăn, và tìm kiếm niềm vui. Thế thôi.
Sakura
Sakura
Anh sống một cuộc sống kỳ lạ.
Nàng lắc đầu.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Thế thì cuộc sống của mày là gì?
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Vẽ vời linh tinh rồi sống qua ngày đoạn tháng à?
Sakura
Sakura
Đó là đam mê của tôi.
Sakura nói, cảm thấy bị xúc phạm.
Sakura
Sakura
Và tôi thấy hài lòng với nó.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Hài lòng? Với cái cuộc sống tẻ nhạt này à?
Hắn khịt mũi.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Mày không muốn biết cảm giác được sống một cuộc đời có ý nghĩa hơn sao?
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Cảm giác được làm chủ cuộc chơi, được quyết định số phận của kẻ khác?
Sakura nhìn hắn chằm chằm.
Sakura
Sakura
Đó không phải là ý nghĩa của cuộc sống đối với tôi.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Thế thì phí quá.
Hanma thở dài, tỏ vẻ thất vọng một cách giả tạo.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Một cô gái như mày mà lại chọn cái con đường nhàm chán này.
Sakura
Sakura
Tôi không cần anh phải phán xét cuộc đời tôi.
Nàng nói thẳng thừng. Hắn lại cười, nhưng lần này là một nụ cười đầy bí ẩn.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Không phán xét.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Chỉ là quan tâm thôi. Tao thích những thứ khác biệt.
Sakura
Sakura
Tôi không phải thứ để anh 'thích'.
Sakura đáp. Hanma dựa lưng vào ghế, khoanh tay.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Mày càng nói thế, tao lại càng thấy mày thú vị đấy.
Hắn nháy mắt.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Sao không thử chơi một trò với tao xem?
Sakura
Sakura
Trò gì?
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Tao sẽ trả tiền cho mày, nhiều tiền là đằng khác.
Hanma nói, giọng điệu thay đổi, có vẻ nghiêm túc hơn một chút.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Mày hãy vẽ tao. Vẽ một bức chân dung.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Và tao muốn mày vẽ tao theo cái cách mà mày thấy tao.
Sakura
Sakura
Anh muốn tôi vẽ anh?
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Đúng vậy.
Hắn gật đầu.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Một bức chân dung.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Nếu mày vẽ được tao ra hồn, tao sẽ cho mày một số tiền mà mày kiếm cả tháng cũng không được.
Nàng im lặng suy nghĩ. Đây là một đề nghị kỳ lạ. Hắn ta muốn nàng vẽ hắn, một kẻ lập dị nguy hiểm, và hắn còn hứa trả rất nhiều tiền.
Sakura
Sakura
Tại sao anh lại muốn tôi vẽ anh?
Nàng hỏi. Hanma nhún vai.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Chỉ là một ý thích bất chợt thôi.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Hoặc có lẽ là tao muốn xem mày có thực sự có tài năng như mày nói không.
Hắn nhìn đồng hồ trên tay.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Thế nào? Có hứng thú không?
Sakura nhìn Hanma, rồi nhìn cuốn sổ phác thảo của mình.
Nàng là một họa sĩ, và hắn ta là một đối tượng vô cùng thú vị, một sự kết hợp của vẻ ngoài bất cần và một cái gì đó đen tối khó nắm bắt.
Đây là một thử thách, một cơ hội để nàng chứng minh bản thân, và cũng là một cơ hội để nàng hiểu rõ hơn về kẻ đã ám ảnh tâm trí nàng.
Sakura
Sakura
Được thôi.
Nàng nói, giọng nàng chắc chắn.
Sakura
Sakura
Tôi sẽ vẽ anh.
Nụ cười trên môi Hanma rộng hơn.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Tuyệt vời.
Thấy chưa, mày cũng không nhàm chán như mày nghĩ đâu.
Hắn lấy ra một xấp tiền Yen từ túi áo khoác, đặt nó lên bàn.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Đây là tiền đặt cọc.
Sakura nhìn số tiền lớn, đôi mắt nàng mở to. Số tiền này đủ để nàng sống thoải mái trong vài tháng.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Và đây là số điện thoại của tao.
Hanma nói, ghi một dãy số lên một tờ giấy ăn rồi đưa cho nàng.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Khi nào mày xong, gọi cho tao.
Hắn đứng dậy, chỉnh lại vạt áo khoác.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Rất mong chờ tác phẩm của mày đấy, Sakura.
Hanma quay người bước đi, để lại Sakura với số tiền đặt cọc, tờ giấy ghi số điện thoại và một mớ cảm xúc lẫn lộn. Nàng nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần.
Cà phê của nàng đã nguội lạnh. Cuốn sổ phác thảo vẫn mở ra, nhưng nàng không còn cảm giác muốn vẽ những bức tranh quen thuộc nữa.
Bây giờ, trong đầu nàng chỉ có một hình ảnh duy nhất: khuôn mặt của Hanma, với nụ cười của ác quỷ và đôi mắt sâu thẳm.
Nàng đã đồng ý vẽ hắn. Điều đó có nghĩa là nàng sẽ phải gặp hắn nhiều hơn.
Liệu đây có phải là một cái bẫy? Hay là một cơ hội để nàng khám phá một thế giới khác, một thế giới đầy nguy hiểm nhưng cũng đầy cuốn hút? Sakura không biết.
Nhưng nàng biết rằng, cuộc sống của nàng đã không còn tẻ nhạt nữa. Và có lẽ, đây là điều mà Hanma đã nhìn thấy khi hắn nói nàng "thú vị".
Nàng cầm tờ giấy ghi số điện thoại của hắn lên, cảm giác lạnh lẽo từ con số dán chặt vào lòng bàn tay nàng.
Từ giờ, cuộc đời nàng sẽ có thêm một Hanma Shuji. Một Hanma Shuji mà nàng phải vẽ, phải tìm hiểu, và có lẽ, phải đối mặt.

Chap 3

Những ngày sau cuộc gặp gỡ ở quán cà phê, cuộc sống của Sakura dường như quay trở lại quỹ đạo cũ, nhưng có gì đó đã thay đổi.
Nàng vẫn ngồi ở góc phố Kabukicho mỗi tối, vẫn vẽ những bức chân dung cho khách qua đường, nhưng tâm trí nàng không còn hoàn toàn tĩnh lặng.
Hình ảnh Hanma cứ lởn vởn, thúc giục nàng bắt đầu bức chân dung của hắn.
Ban ngày, căn phòng trọ nhỏ của Sakura trở thành xưởng vẽ cá nhân của nàng.
Nàng dọn dẹp gọn gàng mọi thứ, chuẩn bị giá vẽ, giấy vẽ khổ lớn và những cây bút chì đủ loại.
Sakura đã vẽ rất nhiều người, từ những khuôn mặt hiền hậu của người già đến những nét tươi trẻ của trẻ thơ, nhưng chưa bao giờ nàng cảm thấy bối rối như thế này. Vẽ Hanma là một thách thức hoàn toàn khác.
Hắn không phải là một khuôn mặt dễ nắm bắt.
Nụ cười toe toét ấy, ánh mắt sắc lẹm ấy, và cả cái khí chất nguy hiểm tỏa ra từ hắn – làm sao để lột tả tất cả chỉ bằng những nét chì?
Sakura đặt tấm giấy trắng lên giá, cầm bút chì, nhưng bàn tay nàng cứ chần chừ. Nàng nhớ lại từng chi tiết về hắn: mái tóc vàng rực rỡ, đôi mắt đen sâu thẳm, vệt xăm ở cổ tay, và cái nụ cười tự mãn thường trực.
Nàng bắt đầu với những nét phác thảo nhẹ nhàng, cố gắng định hình khuôn mặt hắn.
Khuôn hàm góc cạnh, chiếc mũi cao, và đôi môi thường trực nụ cười nửa vời.
Sakura tỉ mỉ từng chút một, nhưng càng vẽ, nàng lại càng nhận ra sự phức tạp của hắn.
Nụ cười ấy có thể là sự chế giễu, sự thích thú, hay đôi khi là một sự che đậy cảm xúc thật sự.
Ánh mắt hắn có thể là sự thờ ơ, nhưng đôi khi lại lóe lên tia tò mò, thậm chí là một chút cô độc.
Nàng dành hàng giờ đồng hồ để nghiên cứu từng đường nét. Có lúc, nàng cảm thấy bực bội.
Hanma quá khó để nắm bắt, quá khó để đưa vào một khuôn khổ. Hắn là một dòng chảy, luôn biến đổi, không thể bị đóng băng trên trang giấy.
Đã có lúc nàng muốn từ bỏ, cảm thấy số tiền đặt cọc kia không xứng đáng với sự vật lộn này.
Nhưng rồi, nàng lại nhớ đến ánh mắt thách thức của hắn nói: "Nếu mày vẽ được tao ra hồn..."
Lời nói ấy cứ ám ảnh nàng, thôi thúc nàng phải tiếp tục. Sakura muốn chứng minh cho hắn thấy, nàng không chỉ là một "nghệ sĩ nghèo" như hắn nói, mà nàng thực sự có tài năng.
Nàng muốn lột tả được cái "hồn" của Hanma, thứ mà dường như không ai khác có thể nhìn thấy, ngoài cái vỏ bọc bất cần và nguy hiểm.
Một buổi chiều nọ, khi ánh nắng đã ngả vàng, Sakura ngồi lặng lẽ trước bức chân dung gần hoàn thiện.
Hanma đang hiện lên trên giấy, không phải là một bản sao hoàn hảo, mà là một Hanma trong suy nghĩ của nàng.
Nàng đã lột tả được nụ cười đặc trưng của hắn, nhưng thay vì chỉ là sự tự mãn, nàng còn thêm vào đó một chút bí ẩn, một chút cô đơn ẩn sâu trong đôi mắt.
Đó là thứ mà nàng cảm nhận được từ hắn, dù chỉ qua hai lần gặp gỡ chóng vánh.
Nàng đã thêm những chi tiết nhỏ: vệt xăm trên tay, mái tóc rủ xuống che một phần trán, và cả cái khí chất bất cần vẫn hiện rõ qua từng nét chì.
Bức tranh không chỉ là một khuôn mặt, mà là một câu chuyện, một lời giải thích cho những gì nàng cảm nhận về Hanma Shuji.
Sakura đứng dậy, lùi lại vài bước, ngắm nhìn tác phẩm của mình. Nàng đã làm được. Nàng đã vẽ được một Hanma "có hồn". Bây giờ, đến lúc gọi cho hắn.
Nàng cầm chiếc điện thoại cũ kỹ lên, ngón tay chần chừ một lúc trước khi bấm dãy số mà Hanma đã đưa. Tiếng chuông reo vài hồi rồi có người nhấc máy.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
📲:Alo?
Giọng nói trầm khàn của Hanma vang lên, có chút ngái ngủ hoặc lười biếng.
Sakura
Sakura
📲:Là Sakura đây.
Sakura
Sakura
📲:Tôi... tôi đã hoàn thành bức chân dung của anh rồi.
Có một khoảng im lặng ngắn ngủi ở đầu dây bên kia. Sakura có thể nghe thấy tiếng hắn thở hắt ra, như thể đang suy nghĩ.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
📲:Thật à?
Hắn hỏi, giọng điệu có vẻ hơi ngạc nhiên.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
📲:Nhanh vậy sao?
Sakura
Sakura
📲:Tôi đã làm việc liên tục.
Sakura
Sakura
📲:Anh muốn đến xem lúc nào?
Hanma Shuji
Hanma Shuji
📲:Được rồi. Mày đang ở đâu?
Sakura
Sakura
📲:Tôi ở phòng trọ gần ga Shinjuku.
Sakura nói, và nàng đưa cho hắn địa chỉ cụ thể.
Sakura
Sakura
📲:Anh có thể đến vào buổi tối, khoảng 7 giờ.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
📲:Được thôi.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
📲:Hẹn gặp mày.
Hắn cúp máy ngay sau đó, không một lời tạm biệt.
Sakura đặt điện thoại xuống, tim nàng đập nhanh hơn. Hắn sẽ đến. Sẽ đến căn phòng trọ nhỏ bé của nàng.
Một chút lo lắng len lỏi trong lòng nàng. Hắn là Hanma Shuji, một kẻ nguy hiểm, và giờ hắn sẽ đến tận nơi nàng ở. Nhưng xen lẫn với sự lo lắng là một cảm giác háo hức khó tả.
Nàng muốn thấy phản ứng của hắn khi hắn nhìn thấy bức tranh, muốn biết liệu hắn có nhận ra chính mình trong đó không.
Nàng dành thời gian còn lại trong ngày để dọn dẹp phòng, dù nó đã khá sạch sẽ rồi.
Nàng sắp xếp lại đồ đạc, kiểm tra lại bức tranh một lần cuối, đảm bảo nó được đặt ở vị trí tốt nhất để Hanma có thể nhìn rõ. Khi đồng hồ điểm 7 giờ tối, Sakura đã ngồi đợi trước cửa sổ, lòng bàn tay nàng đổ mồ hôi.
Tiếng bước chân nặng nề vang lên ở hành lang, rồi dừng lại trước cửa phòng nàng. Một tiếng gõ cửa.
Sakura nuốt khan, hít một hơi thật sâu, rồi mở cửa.
Hanma đứng đó, cao lớn và nổi bật trong bộ quần áo đen, mái tóc vàng rực rỡ như ngọn lửa.
Nụ cười toe toét quen thuộc vẫn trên môi hắn, nhưng đôi mắt hắn lướt qua nàng, rồi dừng lại ở bức chân dung được đặt trên giá vẽ.
Hắn bước vào phòng, đôi mắt không rời khỏi bức tranh. Sakura đóng cửa lại, cảm thấy một luồng không khí căng thẳng bao trùm căn phòng nhỏ bé. Hanma tiến lại gần bức vẽ, chậm rãi, như thể đang nghiên cứu một thứ gì đó kỳ lạ.
Nàng đứng đó, nín thở, chờ đợi phản ứng của hắn.
Hanma đứng trước bức chân dung một lúc lâu, không nói một lời.
Ánh mắt hắn dán chặt vào từng nét cọ, từng mảng đậm nhạt. Nụ cười trên môi hắn dường như tắt hẳn, thay vào đó là một vẻ mặt nghiêm nghị, khó đoán. Sakura không thể đọc được suy nghĩ của hắn.
Hắn đang nghĩ gì? Hắn có thích nó không? Hay hắn thấy nó thật lố bịch?
Cuối cùng, Hanma đưa tay lên chạm nhẹ vào bức tranh, ngón tay hắn lướt trên khuôn mặt được vẽ bằng chì. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng Sakura.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Mày đã làm được.
Hanma thì thầm, giọng hắn trầm khàn, khác hẳn với vẻ bất cần thường lệ.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Mày thực sự đã vẽ ra được tao.
Hắn quay sang nhìn Sakura, ánh mắt đen sâu thẳm của hắn giờ đây không còn vẻ trêu chọc hay thờ ơ nữa, mà thay vào đó là một sự ngạc nhiên, một sự thấu hiểu.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Tao không ngờ đấy, Sakura.
Nụ cười toe toét trở lại trên môi Hanma, nhưng lần này, nó không còn đáng sợ nữa. Nó mang theo một chút hài lòng, một chút công nhận, và một chút gì đó khó gọi tên.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Mày đúng là có tài thật.
Sakura cảm thấy nhẹ nhõm, một gánh nặng vừa được gỡ bỏ khỏi vai nàng. Nàng đã thành công. Nàng đã chạm tới được "cái hồn" của Hanma.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Cảm ơn.
Hắn nói, giọng điệu có vẻ miễn cưỡng.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Tao sẽ giữ bức tranh này.
Hắn quay lại nhìn bức chân dung một lần cuối, rồi nhấc nó khỏi giá vẽ. Bức tranh lớn, gần như che khuất cả thân hình cao lớn của hắn khi hắn cầm nó.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Thế nhé, Sakura.
Hanma Shuji
Hanma Shuji
Rất vui được hợp tác với mày.
Hanma nói, bước ra cửa.
Hắn không quay đầu lại, bước ra khỏi phòng, để lại Sakura một mình trong căn phòng nhỏ. Căn phòng bây giờ trống rỗng hơn, không chỉ vì bức tranh đã biến mất, mà còn vì sự hiện diện mạnh mẽ của Hanma đã không còn.
Sakura đứng đó, nhìn cánh cửa vừa đóng lại. Nàng thở phào.
Cuối cùng thì mọi chuyện cũng kết thúc. Nàng đã hoàn thành nhiệm vụ, đã nhận được tiền, và có lẽ sẽ không bao giờ phải gặp lại Hanma Shuji nữa.
Nhưng một phần trong nàng lại cảm thấy hụt hẫng.
Bức tranh, thứ mà nàng đã đổ hết tâm huyết vào, giờ đã thuộc về hắn. Và cuộc đời nàng, giờ đây lại trở về với sự tẻ nhạt mà hắn đã từng chế giễu.
Nàng bước đến cửa sổ, nhìn xuống con phố Kabukicho quen thuộc.
Ánh đèn neon vẫn nhấp nháy, tiếng nhạc vẫn ồn ào.
Nhưng lần này, nàng không cảm thấy ghét bỏ nó nữa.
Nàng đã gặp Hanma ở đây, đã vẽ hắn, và nàng đã khám phá ra một khía cạnh mới của chính mình.
Sakura không biết liệu đây có phải là lần cuối cùng nàng gặp hắn không.
Nhưng nàng biết một điều: hình ảnh của Hanma, với nụ cười của ác quỷ và đôi mắt sâu thẳm, sẽ không bao giờ phai mờ trong tâm trí nàng.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play