Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ RhyCap ] 冷血的爱

CHAP 1: CUỘC GẶP GỠ

Ghi chú : // hành động // *suy nghĩ* " nói nhỏ " //❄️// lạnh lùng // 📞// gọi điện
Duy : em , cậu Quang Anh : Hắn
Vào năm 1968
Người Ở
Người Ở
Dạ bẫm ông , ông Trần mời ông dự tiệc vào canh 1 // quỳ //
Ông Hoàng
Ông Hoàng
Con chuẩn bị xe cho ông
Vào thời ấy, mỗi khi nhắc đến người vừa giàu có, vừa được lòng dân, cả làng ai nấy đều kính cẩn gọi tên ông Hoàng. Ông không chỉ là người giàu nhất làng nhờ tài làm ăn buôn bán và quản lý ruộng đất giỏi giang, mà còn là tấm gương sáng về lòng nhân ái. Từ đôi bàn tay trắng, ông gây dựng cơ ngơi vững vàng, mở rộng đất đai, mở xưởng xay xát, lại còn buôn bán nông sản khắp vùng. Làm ăn phát đạt, tiền bạc ngày một nhiều, nhưng ông Hoàng chưa bao giờ sống xa hoa hay kiêu ngạo. Ngược lại, ông sống khiêm nhường, gần gũi, luôn dang rộng vòng tay giúp đỡ những mảnh đời bất hạnh.Với tấm lòng bao dung và nhân hậu hiếm có, ông sẵn sàng giúp bất cứ ai gặp hoạn nạn, bất kể họ là ai. Người nghèo đến xin việc, ông liền giao cho việc đồng áng, trông nom ruộng vườn, hay phụ bán ở các quán nhỏ mà ông mở ra trong làng. Ông còn cho thêm vốn liếng để họ khởi nghiệp, không lấy lãi, chẳng đòi ơn, chỉ cần thấy người ta sống tử tế, chăm chỉ là ông đã yên lòng.Mỗi tháng, ông Hoàng lại tổ chức phát chẩn ở đầu làng nào gạo trắng thơm, khoai lang, ngô hạt, thậm chí có cả lúa giống cho ai muốn gieo trồng. Dù mưa dầm hay nắng gắt, hễ có ông Hoàng là người nghèo lại kéo đến đông vui như hội, không ai phải về tay không, ai cũng mang theo nụ cười ấm lòng.Vợ mất sớm sau khi sinh con đầu lòng là Hoàng Đức Duy năm nay vừa tròn 14tuổi và người con thứ hai là Bùi Anh Tú nay đã 18, ông một mình gà trống nuôi con. Dẫu mang trong tim nỗi mất mát lớn, ông vẫn dành trọn tấm lòng cho dân làng, sống tử tế, hào sảng và bao dung. Vì thế, trong lòng mọi người, ông Hoàng chẳng khác nào “Phật sống” là chỗ dựa cả về tinh thần lẫn vật chất trong những năm tháng khó khăn.
Hôm đó ông Hoàng được mời tham gia buổi tiệc tại nhà Trần Gia
Ông Trần vốn là người giàu nhất làng, từng được dân làng nể trọng vì của cải sung túc và địa vị cao. Tuy nhiên, từ khi ông Hoàng làm ăn phát đạt, mua thêm ruộng đất và xây nhà lớn, danh hiệu “giàu nhất làng” dần rơi vào tay ông Hoàng. Không chỉ giàu lên nhanh chóng, ông Hoàng còn sống chan hòa, hay giúp đỡ người khác nên được dân làng yêu quý hơn cả. Điều đó khiến ông Trần cảm thấy bị lu mờ, lòng ganh ghét cứ thế lớn dần. Ông Trần không cam tâm khi thấy người từng đứng sau mình giờ lại được người ta trọng vọng hơn. Ông bắt đầu dè bỉu, nói xấu ông Hoàng, thậm chí còn bịa chuyện để bôi nhọ danh tiếng của ông. Nhưng càng cố gắng đạp đổ, ông Trần lại càng bị coi thường hơn .Ông Trần mất vợ được đứa con duy nhất cũng là đức ông yêu quý nhất là Trần Đăng Dương năm nay trạt 16
NovelToon
Ông Trần
Ông Trần
Chào ông Hoàng // bắt tay // xin giới thiệu với ông đây là ông Nguyễn, quản lý nhất bên làng bênh đấy
Ông Nguyễn người giàu nhất làng bên, gia sản kếch xù, ruộng vườn bát ngát, nhà cửa khang trang, vàng bạc chẳng thiếu. Nhưng điều khiến người đời kính nể hơn cả không phải chỉ là sự giàu có, mà chính là tấm lòng nhân hậu và cách ông sống trọn tình, vẹn nghĩa với mọi người.Ông Nguyễn có một người vợ đẹp nết đẹp người, hiền hậu, đảm đang, là hậu phương vững chắc bên ông bao năm qua. Trời thương, ban cho hai người hai người con trai ngoan ngoãn, học hành giỏi giang: con trai cả là Nguyễn Trường Sinh, năm nay vừa tròn 18 tuổi, cao lớn, chững chạc, còn con trai thứ là Nguyễn Quang Anh, mới 16 nhưng lanh lợi, thông minh và sống rất lễ phép.
Ông Nguyễn
Ông Nguyễn
Ông Hoàng đấy phải không? Cuối cùng cũng được diện kiến người mà tôi kính trọng bấy lâu. Hôm nay mới có dịp nói chuyện, mà cảm giác như gặp người thân lâu ngày! // tay nâng chén rượu, ánh mắt ấm áp //
Ông Hoàng
Ông Hoàng
Ông Nguyễn? Trời ơi, gặp được ông ở đây là vui nhất buổi tiệc hôm nay rồi. Tôi cũng nghe tên ông từ thuở nào, nghe rằng giàu có mà sống rất có tình có nghĩa. // cười nhẹ, chạm chén //
Ông Trần
Ông Trần
Hai ông ngồi đây nói chuyện, tôi ra ngoài tiếp khách nhé ! // cười giả tạo //
Ông Hoàng
Ông Hoàng
Được, ông đi đi
Ông Nguyễn
Ông Nguyễn
Tôi thì giàu sao bằng ông Hoàng của làng Đông Cốc. Cái tên ông không chỉ nổi vì của cải, mà còn vì cái tâm sáng như ngọc. Có lần dân làng tôi nhắc ông như “người cứu khổ”, tôi nghe mà kính nể. // nhún vai cười //
Ông Hoàng
Ông Hoàng
Nói vậy chứ, tôi còn phải học ông nhiều. Nghe bảo ông không chỉ cưu mang người nghèo mà còn lo cho đám trẻ mồ côi đi học. Việc ấy đáng quý hơn ngàn kho vàng đấy ông Nguyễn.
Ông Hoàng
Ông Hoàng
Giữa cái thời người ta chạy theo tiền bạc, gặp được người vừa có tâm vừa có tầm như ông, tôi thấy nhẹ lòng lắm. Chúng ta khác làng, nhưng cùng chí hướng sao không kết tình huynh đệ?
Ông Nguyễn
Ông Nguyễn
Tôi chờ câu này của ông lâu rồi! Nếu ông không chê, từ nay coi như anh em. Lúc nào rảnh, mời ông qua nhà tôi chơi. Biết đâu, hai ta cùng bàn chuyện lớn: giúp dân hai làng sống no đủ, bền lâu. // gật đầu, siết nhẹ tay ông Nguyễn //
Ông Nguyễn
Ông Nguyễn
Vậy là thành rồi. Hai làng, một lòng. Việc nghĩa, ta cùng làm. Chén này, tôi mừng cho tình anh em hôm nay! // cười ấm áp //
Dù chỉ mới gặp nhau lần đầu, nhưng ông Hoàng và ông Nguyễn lại trò chuyện thân thiết như những người bạn lâu năm. Cả hai ông nhanh chóng tìm được điểm chung trong cách suy nghĩ và lối sống, khiến cuộc trò chuyện trở nên rôm rả, sôi nổi. Từ những câu chuyện về thời trai trẻ đến những quan điểm sống hiện tại, họ cứ thế mà cười nói, gật gù đồng cảm.
Nhưng hai ông đâu biết ngoài cửa đang có cặp mắt đang dò xét hai người
Ông Trần
Ông Trần
“Đúng là một lũ... Đều là người giàu có, bề ngoài thì ân cần, tử tế, nhưng trong lòng thì sao biết được? Hoàng và Nguyễn à… Mấy người cứ giỏi làm bộ làm tịch. Thấy nhau mà thân mật quá, phải rồi, người có của thì dễ gì mà không hòa hợp? Cứ vờ vĩnh giúp đỡ người nghèo, nhưng ai biết được họ đang mưu tính gì trong đầu?” // buông những suy nghĩ cay nghiệt //
Ông Trần
Ông Trần
" Ông Hoàng còn dám cướp danh " giàu nhất làng " của ta , thế nào cũng phải trả giá đắt " // ánh mắt sắt bén //
Ông Hoàng
Ông Hoàng
Ông Trần vào rồi à
Ông Nguyễn
Ông Nguyễn
Ông ngồi đi
Ông Trần
Ông Trần
Hai ngài nói gì mà vui thế
Ông Hoàng
Ông Hoàng
Tụi tui nói về chuyện lúc còn trẻ thôi ý mà
Ông Trần
Ông Trần
Có vẻ hai ngài hợp nhau quá // cười giả tạo //
Ông Nguyễn
Ông Nguyễn
Công nhận là thế đấy, tụi tui nói từ nãy giờ mà còn chưa hết chuyện đấy // cười //
Cắt

CHAP 2: MƯU ĐỒ GIẾT SẠCH CẢ NHÀ

2 năm sau
Đêm khuya trong đại sảnh Trần phủ. Gió lùa qua song cửa. Ông Trần ngồi bên bàn trà, tay cầm ngọc tiêu, mắt nhìn xa xăm. Thuộc hạ thân tín quỳ gối chờ lệnh
Ông Trần
Ông Trần
Họ Hoàng... giàu nứt đố đổ vách, vàng chất đầy kho, người ngưỡng mộ như thần. Bao năm nay, thiên hạ chỉ nhắc đến tên nó, còn ai nhớ Trần Gia này là ai nữa? // giọng chậm rãi, đầy cay độc //
Ông Trần
Ông Trần
Nhìn thấy nó ngày một lớn mạnh, lòng ta như có trăm lưỡi dao cắm vào ngực. Nay cơ hội đã tới trời cũng không muốn họ Hoàng tồn tại nữa rồi // đập mạnh cây gậy xuống nền //
Ông Trần
Ông Trần
Nghe đây. Trong ba ngày, ta muốn cả nhà họ Hoàng hóa thành tro bụi. Gia sản, ruộng đất, cơ nghiệp thu sạch về Trần phủ // ngẩng đầu, ánh mắt sắc nhọn //
Ông Trần
Ông Trần
Giết sạch. Không để kẻ sống sót. Một đứa tớ gái cũng không tha // nhấn mạnh từng chữ //
Ông Trần
Ông Trần
Nếu ngươi làm được... từ nay ngôi làng này sẽ đổi họ. Không còn Hoàng, chỉ còn Trần // nhìn đám thuộc hạ //
Cầm Đầu
Cầm Đầu
Thuộc hạ tuân lệnh! Máu của họ Hoàng... sẽ thấm đỏ cả sân // cuối đầu sát đất, giọng rằn rỏi //
Ông Trần Gia ganh ghét vì ông Hoàng giàu có hơn mình, lại được người dân trong làng yêu quý và kính trọng. Sự ganh tỵ ngày một lớn dần trong lòng, khiến Trần Gia không thể chấp nhận việc người khác vượt mặt mình. Càng thấy ông Hoàng được ca ngợi, ông ta càng sôi máu. Trong cơn đố kỵ mù quáng, Trần Gia đã âm thầm sai người ra tay tàn độc, giết sạch cả nhà ông Hoàng và rà xét lại trong ba ngày , phải đảm bảo gia phả nhà ông Hoàng phải không còn ai sống sót
Trong màn đêm u tối, khi cả làng đã chìm vào giấc ngủ, những tên tay sai của ông Trần Gia lặng lẽ lẻn vào khu nhà ông Hoàng. Ánh trăng mờ bị mây che khuất, khiến bóng dáng của chúng càng thêm mờ ảo. Chúng hành động nhanh gọn và tàn độc, không một tiếng động thừa. Người làm trong nhà vừa phát hiện đã bị bịt miệng, sát hại không thương tiếc
Trong thời gian bọn chúng giết người ở thì ...
Ông Hoàng
Ông Hoàng
Duy à... Tỉnh dậy con // vỗ mặt em // Duy ..Duy
Hoàng Đức Duy ( lúc 14t )
Hoàng Đức Duy ( lúc 14t )
Gì vậy cha // ngơ ngác //
Ông Hoàng
Ông Hoàng
// tay bế Duy // Con chạy nhanh qua nhà ông Nguyễn, nhờ ông Nguyễn qua cứu nhà mình nha con // nói với người hầu thân cận lúc nào cũng đi theo ông //
Người Ở
Người Ở
Dạ ông // tức tốc chạy đi //
Hoàng Đức Duy ( lúc 14t )
Hoàng Đức Duy ( lúc 14t )
Cha... cha định làm gì vậy? Con sợ... // run rẩy //
Ông Hoàng
Ông Hoàng
Nghe cha, con phải chui vào đây. Nhanh lên! Nếu tụi nó thấy con... con sẽ không sống nổi đâu // giọng run rẩy, mắt rưng rưng //
Hoàng Đức Duy ( lúc 14t )
Hoàng Đức Duy ( lúc 14t )
Nhưng... còn cha? Cha không vào cùng con sao? // nghẹn ngào mắt đẫm lệ //
Ông Hoàng
Ông Hoàng
Không được, cha phải đánh lạc hướng chúng, Cha không thể để chúng tìm ra con làm ơn, Duy... con phải sống! // mím môi cố nén nước mắt //
Hoàng Đức Duy ( lúc 14t )
Hoàng Đức Duy ( lúc 14t )
Con không muốn xa cha... Cha đừng bỏ con mà... // nắm lấy tay cha //
Hoàng Đức Duy ( lúc 14t )
Hoàng Đức Duy ( lúc 14t )
Đừng bỏ Duy // khóc nức nở //
Hoàng Đức Duy ( lúc 14t )
Hoàng Đức Duy ( lúc 14t )
Mẹ bỏ Duy rồi , giờ cha cũng vậy sao // nức nở //
Ông Hoàng
Ông Hoàng
Cha xin lỗi... cha không còn lựa chọn nào khác. Duy à, con là tất cả của cha. Hãy sống... sống thật mạnh mẽ, và đừng bao giờ quên cha yêu con nhiều đến mức nào... Nếu không ai cứu con , con hãy tự cứu lấy chính mình ... Con hãy nhớ dù thế nào cha cũng sẽ bên cạch con và anh hai // ôm chặt lấy Duy //
Hoàng Đức Duy ( lúc 14t )
Hoàng Đức Duy ( lúc 14t )
Con yêu cha... Con hứa sẽ sống... nhưng cha phải hứa là sẽ tìm con sau, được không? // khóc nấc //
Ông Hoàng
Ông Hoàng
Nếu còn một kiếp sau, cha nhất định sẽ tìm con... Cha yêu con, Duy... // cười trong nước mắt //
Ông Hoàng nhẹ nhàng đậy nắp thùng lại, tiếng nắp thùng sập xuống. Bóng tối phủ lấy Duy. Bên ngoài, tiếng bước chân ngày càng gần. Và rồi vang lên tiếng hét đau đớn của cha Duy
Hoàng Đức Duy ( lúc 14t )
Hoàng Đức Duy ( lúc 14t )
// nhìn ra từ khe nhỏ // cha....
Hoàng Đức Duy ( lúc 14t )
Hoàng Đức Duy ( lúc 14t )
// bịt kín miệng và rơi nước mắt //
Cắt

CHAP 3: QUAY VỀ,ĐAU KHỔ

Người của ông Trần kéo đến, hành động tàn bạo và lạnh lùng, giết sạch cả nhà ông Hoàng không chừa một ai. Máu đổ khắp sân, tiếng la hét vang vọng rồi tắt lịm trong uất hận. Tưởng như mọi chuyện đã kết thúc, bọn chúng nhanh chóng rút đi, nghĩ rằng đã xóa sạch dấu vết. Thế nhưng, trong góc tối của căn nhà đổ nát, vẫn còn một chiếc thùng cũ kỹ mà chúng không hề để ý tới. Một tên lính dưới trướng ông Trần ở lại thêm 1 ngày ngày, lục soát khắp nơi với ánh mắt cảnh giác, cố tìm xem còn ai sống sót hay trốn thoát không. Nhưng chiếc thùng vẫn nằm đó, im lìm, như đang chờ thời cơ để hé lộ bí mật mà nó đang che giấu.
2 Ngày Sau
Người anh kế của Đức Duy vừa đi học trên sài thành về, còn đeo nguyên cặp trên vai, bước chân vào cổng thì sững lại. Trước mắt anh là khung cảnh hoang tàn, tan tác đến rợn người. Cửa nhà bị đạp tung, bàn ghế lật ngược, đồ đạc vung vãi khắp sàn. Một mùi tanh nồng của máu lan ra trong không khí, nồng đến nghẹt thở. Anh run rẩy bước vào trong, và gần như ngã quỵ khi nhìn thấy xác những người hầu nằm la liệt người thì bị đâm xuyên ngực, kẻ thì cổ bị cắt ngọt lịm, máu vẫn chưa kịp khô. Căn nhà từng yên ấm giờ đây đã biến thành địa ngục. Anh chết lặng, tim đập như muốn nổ tung, chưa thể tin được cơn ác mộng này là thật
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
// khựng lại // "Chuyện… chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy...? Mấy người... mấy người hầu... sao lại..." // lùi một bước //
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Không... không thể nào... đây không phải thật... không thể là nhà của mình được! // mắt mở to vì sốc , giọng nhẹn ngào //
Anh bước vào nhà, giẫm lên từng vết máu loang lổ. Mắt anh đảo quanh căn phòng hỗn độn, rồi dừng lại khi nhìn thấy một thi thể gục ngay bên thanh cửa.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
...Cha?
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Không… không… cha ơi… sao cha lại… // Anh nắm lấy tay cha, bật khóc như đứa trẻ //
Anh nấc lên, nước mắt trào ra không kiểm soát. Tiếng im lặng bao trùm căn nhà, chỉ còn tiếng thở đứt quãng trong tuyệt vọng
CỘC
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Gì vậy?... // quay đầu lại tìm kiếm âm thanh //
Anh đứng bật dậy, ánh mắt quét qua từng ngóc ngách. Tiếng động lại vang lên lần này từ chiếc thùng gỗ gần góc tường
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
" Có gì trong đấy sao ... " // tim đập mạnh //
Anh chạy tới, lật tung nắp thùng. Ánh sáng tràn vào, và rồi đôi mắt mờ đục của một đứa trẻ hiện ra. Đức Duy, mặt tái mét, người run rẩy, hơi thở yếu ớt.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Đức Duy?! Là em… em còn sống! // Anh vội kéo Duy ra khỏi thùng, ôm chặt lấy em //
Hoàng Đức Duy ( lúc 14t )
Hoàng Đức Duy ( lúc 14t )
C..cuối cùng anh cũng về rồi... // thều thào //
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
C..chuyện này là sao?! , ở nhà có chuyện gì thế Duy? // lay người em //
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Khoan bây giờ lo cho sức khỏe em trước // bế Duy lên //
Trời chiều âm u, mây xám kéo kín bầu trời như cũng đang than khóc cho những gì đã xảy ra. Anh Tú bế Đức Duy trên tay, bước chậm rãi qua cánh cổng đã đổ nghiêng. Mỗi bước đi như dẫm lên nỗi đau vừa vỡ nát trong lòng. Sau lưng họ, căn nhà giờ chỉ còn là một đống đổ nát đẫm máu và kỷ niệm tan tành.Đức Duy vẫn còn thiêm thiếp, đầu tựa vào vai anh, đôi môi khô khốc chỉ mấp máy những âm thanh không rõ. Anh Đức Duy xiết vòng tay, như sợ nếu buông ra, em trai mình cũng sẽ tan biến như tất cả những người thân khác.Dưới cơn mưa lất phất bắt đầu rơi, anh cõng em băng qua đồng ruộng, men theo con đường đất dẫn ra khỏi làng. Đến một xã nhỏ cách đó không xa, anh ghé vào một quán trọ cũ kỹ nằm ven đường.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Cô ơi… cho con thuê một phòng, nhỏ cũng được… chỉ cần có chỗ nghỉ qua đêm // gõ cửa, giọng mệt mỏi //
Bà chủ trọ nhìn hai anh em với ánh mắt ái ngại quần áo họ lấm lem, mặt tái xanh, và trong mắt là nỗi kinh hoàng chưa kịp tan. Không hỏi gì thêm, bà lặng lẽ mở cửa, chỉ vào căn phòng trống cuối hành lang
Căn phòng chật hẹp, chỉ có một tấm nệm mỏng và chiếc đèn dầu lập lòe. Anh Tú đặt Duy xuống, đắp tạm chiếc chăn mỏng lên người cậu. Anh ngồi đó, lặng lẽ nhìn em ngủ, lòng trĩu nặng. Ngoài kia, tiếng mưa rơi lộp độp trên mái tôn, như gõ nhịp buồn cho khúc mở đầu của một hành trình đầy đau thương và mất mát của hai anh em
Cắt

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play