[ JsolNicky - Jsol X Nicky ] Nhiệm Vụ: Cướp Lấy Hắn Ta!
Hợp Đồng
𝘊𝘢𝘢 ⋆⭒ tacgiaa
hii mọi người
𝘊𝘢𝘢 ⋆⭒ tacgiaa
đây là tác phẩm đầu tiên too viết mong mọi người ủng hộ aa
người ta nói: “Tiền không mua được hạnh phúc”, nhưng với anh – một nhân viên văn phòng vừa thất nghiệp, nợ tiền trọ ba tháng và sắp bị đuổi khỏi dãy trọ – thì tiền có thể mua được… một chút thở phào.
vốn không phải kiểu người mơ mộng yêu đương gì, càng không nghĩ sẽ có ngày mình được… thuê để cướp người yêu của người khác. Nhưng đời vốn không cho ta nhiều lựa chọn, nhất là khi mẹ hắn đưa ra con số đủ lớn để anh tạm quên đi lòng tự trọng
Trần Phong Hào
cháu cần làm gì ạ?
Hà Phương Lan
cháu chỉ cần làm cho con trai bác chia tay bạn gái hiện tại
Trần Phong Hào
cho cháu mạn phép hỏi một chút ạ
Hà Phương Lan
cháu cứ việc
Trần Phong Hào
tại sao bác lại muốn con trai bác và cô gái kia chia tay ạ?
Hà Phương Lan
cô ta mà thanh khiết như người khác gì viếc gì phải ngăn cản, cô ta dùng đủ thủ đoạn để khiến bác và con trai cách xa nhau
Hà Phương Lan
cháu giúp bác nhé?
anh liếc bản hợp đồng – số tiền đủ để anh sống sót cả năm.
Và thế là anh gật đầu, không hề biết mình vừa bước vào trò chơi nguy hiểm nhất đời mình
Hà Phương Lan
hợp đồng đã kí, hôm nay chúng ta bắt đầu luôn nhé?
Hà Phương Lan
Thái Sơn con mau xuống đây cho mẹ
hắn rề rà bước xuống cầu thang, bên cạnh là cô ta
Nguyễn Thái Sơn
có chuyện gì nữa vậy mẹe?
Hà Phương Lan
// kéo Hào ra trước // đây là hôn thê của con
Nguyễn Thái Sơn
anh ta á?
hắn hỏi với một vẻ mặt chán ghét xen lẫn ngạc nhiên
Trần Phong Hào
chào cậu tôi là hôn phu mà ộng nội cậu chọn
Nguyễn Thái Sơn
trò hề này, mẹ định kéo dài tới bao giờ?
Trần Phong Hào
tới bao giờ thì còn phụ thuộc vào khả năng diễn của chúng ta
anh đáp, nửa đùa nửa thật
Nguyễn Thái Sơn
vậy thì đừng diễn sâu quá
Nguyễn Thái Sơn
tôi không muốn anh ảo tưởng
anh siết chặt tay, nuốt lại câu muốn đáp trả hắn
Trần Phong Hào
hiện tại tôi không có nhà liệu cậu có thể cho tôi ở nhờ?
Nguyễn Thái Sơn
gia đình anh đâu?
Trần Phong Hào
bố mẹ tôi mất hết rồi gia tộc thì bị rơi vào tay người khác tôi làm gì còn nhà
Trần Phong Hào
may mà gặp được mẹ cậu, mới có chỗ nương thì cậu lại sắp đuổi tôi đi
hắn nghe vậy tim khẽ giao động
Trần Phong Hào
nếu cậu không muốn tôi ở lại th-
Nguyễn Thái Sơn
được rồi nhà vẫn còn phòng trống, tôi sẽ giúp việc dọn lại cho anh vào ở tạm
Hồ Ngọc Kim Anh
anhh ~ anh cho nó ở lại đây àa
Hồ Ngọc Kim Anh
em không thích có người lạ ở trong nhà đâu~
Nguyễn Thái Sơn
dù gì thì anh ấy cũng hơn tuổi em, đừng nó này nó kia
Hồ Ngọc Kim Anh
// phụng phịu // vâng anh Hào vào nhà ạ
Trần Phong Hào
vậy là em cho anh ở lại thật à
Nguyễn Thái Sơn
cho anh ở nhờ thôi chứ không phải ở hẳn
Trần Phong Hào
// nhào lại ôm hắn // A-aaa cảm ơn em
Nguyễn Thái Sơn
này anh làm gì vậy?
Trần Phong Hào
a anh xin lỗi anh vui quá
Nguyễn Thái Sơn
anh vui lắm à?
Trần Phong Hào
đúng rồi em thực sự rất tốt, em chưa thân thiết gì với anh mà lại cho anh ở nhờ vậy mà chú anh.. // rưng rưng //
Nguyễn Thái Sơn
thôi lấy đồ của anh vào phòng đi
Trần Phong Hào
vângg // cười xinh //
Nguyễn Thái Sơn
* tch tim mày bị gì vậy Sơn sao lại đập nhanh như vậy *
𝘊𝘢𝘢 ⋆⭒ tacgiaa
mấy cậu thấy sao?
𝘊𝘢𝘢 ⋆⭒ tacgiaa
nhạt lắm khong
𝘊𝘢𝘢 ⋆⭒ tacgiaa
muốn too sửa gì thì góp ý ạ
Quy tắc á?
// abc // - hành động
" abc " - nói nhỏ
*abc * - suy nghĩ
ABC - hét - nói to
abc ~ - nũng
⋆ ۪🐰ྀི𓏲 ๋࣭ ࣪ ˖🎐°‧🫧⋆.ೃ࿔*:・
buổi anh tối từ phòng của mình ra ngoài bàn phòng khách
trên bàn mọi thứ được sắp xếp gọn gàng đến mức anh cảm thấy khó chịu
hắn đứng ở cửa chỉ vào tờ giấy trên bàn
Nguyễn Thái Sơn
đó là quy tắc ở cái nhà này
Trần Phong Hào
* tên này điên thật rồi, ở nhà mà còn có quy tắc *
Trần Phong Hào
quy tắc? ở tờ giấy đó
Nguyễn Thái Sơn
ừ anh phải làm theo tuyệt đối không được làm trái lại!
Trần Phong Hào
" mẹ tao tưởng tao xuyên không vào mấy cái trò chơi quy tắc khi ở nhà "
Nguyễn Thái Sơn
đọc đi đừng đứng đấy lầu bầu nữa
QUY TẮC KHI Ở NHÀ – BẢN DÀNH RIÊNG CHO VỊ HÔN THÊ GIẢ
1. Không được tự ý vào phòng tôi.
2. Không được nấu ăn khi tôi có mặt trong bếp.
3. Không mang đồ lạ hoặc người lạ vào nhà.
4. Không được gọi tôi là, “chồng yêu”, hay bất kỳ thứ gì khiến tôi buồn nôn.
5. Mọi hành động thân mật chỉ diễn ra khi có mẹ tôi chứng kiến. Diễn cho tròn vai, đừng tự nhập tâm.
6. Tắt đèn phòng khách lúc 10 giờ, phòng khách không phải studio quay phim.
7. Đừng tò mò về tôi. Đừng hỏi về cô ấy. Đừng cố làm thân
Trần Phong Hào
ô? vị hôn thê giả là sao?
Nguyễn Thái Sơn
anh nghĩ tôi tin anh là hôn thê thật của tôi à
Trần Phong Hào
tôi đã nói đến mức đấy mà cậu còn không tin " đúng là não tàn "
Nguyễn Thái Sơn
này tôi nghe hết đấy
Trần Phong Hào
nhưng mà còn thiếu
Trần Phong Hào
cậu không được thở chung bầu không khí với tôi
hắn không cười, chỉ quay lưng đi và đáp vỏn vẹn một câu
Nguyễn Thái Sơn
anh cứ tự bổ xung nếu cần
anh đang ngồi trên sofa tay cầm ly mì, đột nhiên chông cửa reo
hắn thì từ trong phòng bước ra
Nguyễn Thái Sơn
là mẹ và ông nội của tôi
Nguyễn Thái Sơn
không đùa
anh không kịp nuốt nổi sợ mì, không kịp hỏi thêm gì, cửa mở
trong đầu anh một mớ suy nghĩ như tơ bị vò rối
Trần Phong Hào
* ôi ông nội cậu ta á?, thế mình chett, hay bác nói với ông ấy diễn một vở kịch cho cậu ta tin nhỉ? *
mẹ hắn bước vào – quý phái, sắc sảo, nhìn anh từ đầu đến chân với nụ cười hài lòng như thể sản phẩm mình đặt hàng đã được giao đúng hạn.
bà chưa kịp nói câu nào thì tiếng gậy gõ xuống nền nhà vang lên. Một giọng nói trầm, khàn nhưng đầy uy lực vang lên sau lưng
Nguễn Thái Dương
thằng nhóc này không muốn mời ông nội vào nhà sao?
cả anh và hắn giật mình quay đầu lại
một người đàn ông lớn tuổi đang bước vào, gương mặt nghiêm nghị nhưng không giấu nổi ánh mắt tinh tường. Ông chống gậy, mặc áo dài gọn gàng, và ánh nhìn xoáy thẳng vào anh – như thể chỉ mất vài giây là ông có thể nhìn thấu toàn bộ vai diễn rẻ tiền này.
Hà Phương Lan
bố bây giờ mới lên tới sao
Trần Phong Hào
chào ông ạ!
anh đứng bật dậy cúi gập người chào ông
Nguễn Thái Dương
ừm thằng nhóc này vẫn ngoan ngoãn như ngày xưa
Trần Phong Hào
* ngày sưa là sao? *
không khí đang vui vẻ tự nhiên phía cửa lại vang lên tiếng có người bước vào
Hồ Ngọc Kim Anh
anh Sơnn ơiii~ em về rồi nàyy
ông nhìn hắn, ánh mắt sắc lạnh
Nguễn Thái Dương
Thái Sơn! con bé đó là ai?
Nguyễn Thái Sơn
O-ông bớt giận đây là ba-
Ôm Tôi, Nếu Cậu Không Muốn Tôi Đi
// abc // - hành động
" abc " - nói nhỏ
*abc * - suy nghĩ
ABC - hét - nói to
abc ~ - nũng
⋆ ۪🐰ྀི𓏲 ๋࣭ ࣪ ˖🎐°‧🫧⋆.ೃ࿔*:・
Nguễn Thái Dương
còn cô là ai?
Hồ Ngọc Kim Anh
cháu là bạn... à không người yêu của anh Thái Sơn ạ
Nguễn Thái Dương
cô là người yêu của thằng Sơn nhà tôi?
Hồ Ngọc Kim Anh
dạ. cháu với anh Sơn… quen nhau đã lâu. ai trong nhà cũng biết điều đó.
ánh mắt ông đảo một vòng, dừng lại trên gương mặt bình thản của Thái Sơn
Nguễn Thái Dương
Sơn, đúng không!?
Nguyễn Thái Sơn
Kim Anh nói đúng cô ấy là người yêu cháu, và chúng cháu cũng quen nhau được 3 năm rồi
Hồ Ngọc Kim Anh
Phong Hào anh ấy đã nói vậy anh còn mặt dày mà ngồi ở đây nữa à?
Trần Phong Hào
tại sao không?
Trần Phong Hào
tôi là vị hôn phu của Thái Sơn!
Hồ Ngọc Kim Anh
chỉ là hôn phu thôi mà, muốn bỏ là bỏ được ngay
Trần Phong Hào
tôi nói… tôi là vị hôn phu được gia đình đính ước cho Thái Sơn. còn cô… là người đang ở bên cậu ấy, nhưng chưa từng được gọi tên chính thức
mặt cô ta đơ đi vài phần vì câu nói của anh như tát vào mặt cô ta một cái đau điếng
nhưng rất nhanh cô ta đáp lại
Hồ Ngọc Kim Anh
anh điên à?! ai cho anh cái quyền đó? ai công nhận anh là vị hôn phu?!
ông nội chậm rãi đặt cây gậy gỗ xuống sàn, tiếng gõ nhẹ nhưng vang như chuông đồng.
Nguễn Thái Dương
tôi! tôi là người cho Phong Hào cái quyền nói câu ấy!
Hồ Ngọc Kim Anh
ông... ông nội... ông vừa nói... gì cơ ạ?
Nguễn Thái Dương
ta nói nó là cháu dâu. là người nhà Nguyễn này chọn cho thằng Sơn
Hồ Ngọc Kim Anh
không... không thể nào
Nguễn Thái Dương
chuyện tình cảm, nếu phải ép gượng nhau đến ba năm mà còn không bước nổi tới đâu… thì nên buông. còn cái người kia, chỉ mới đến chưa bao lâu, nhưng ta thấy rõ ánh mắt nó dành cho thằng cháu ta… là thật.
anh ngồi yên, vai hơi run mắt không rời khỏi ông
Trần Phong Hào
con cảm ơn ông
Hồ Ngọc Kim Anh
ông nội à, con... con mới là người yêu của anh Sơn. là người mà đi cùng anh ấy suốt 3 năm qua sao ông lại...
Nguễn Thái Dương
vì ta không chọn bằng thời gian, ta chọn bằng lòng người!
Nguễn Thái Dương
ông chỉ nói vậy thôi, Thái Sơn con quyết sao cho đúng!
nói rồi ông và mẹ hắn rời đi
Kim Anh lúc mắt đã ựng nước, tỏ vẻ uất ức
Hồ Ngọc Kim Anh
hức... hức A- anh Sơn
Nguyễn Thái Sơn
nào ngoan không sao //xoa đầu cô ta//
anh chẳng muốn ngồi trong đó nhìn hai người họ tình tứ nên cầm theo điện thoại của mình bỏ ra vườn
Hồ Ngọc Kim Anh
em về nha // hôn lên má hắn //
Nguyễn Thái Sơn
có cần anh đưa về không?
Hồ Ngọc Kim Anh
dạ thôiii cho bác Trương lai em về là được rồi ạ
tếng cánh cổng lớn đóng lại sau lưng Kim Anh . căn biệt thự bỗng trống trải kỳ lạ, như vừa có ai đó gom hết khí trời mang đi.
anh thì ngồi ở xích đu trong vườn mép áo hơi nhăn vì lúc nãy lỡ siết tay hơi quá
Thái Sơn chưa nói lời nào. từ đầu đến cuối, anh vẫn ngồi đó — im lặng — nhìn hết từng người lên tiếng, từng người bỏ đi, từng câu nói của Hào như con dao ném lên bàn tiệc
gió ngoài vườn khẽ thổi, nhưng nó đủ khiến anh rùng mình
Nguyễn Thái Sơn
vì cái gì?
Trần Phong Hào
vì quá lời, vì đã nhận thứ khoing thuộc về mình
Nguyễn Thái Sơn
anh nghĩ mình không có tư cách?
anh bật cười, tiếng cười khô như xác là rụng bị cuốn theo gió
Trần Phong Hào
lúc nãy… tôi sợ đến mức tay lạnh toát. nhưng tôi vẫn đứng lên, nói ra điều đó, không phải để thắng Kim Anh…
anh ngẩn đầu mắt đã đỏ ửng
Trần Phong Hào
là để bảo vệ bản thân mình. tôi mệt mỏi vì phải lùi bước. tôi không muốn làm bóng ma trong một mối quan hệ nữa…
lồng ngực thắt lại, anh thở hắt ra không còn giữ nổi
Trần Phong Hào
nhưng cuối cùng người lên tiếng bảo vệ tôi không phải là cậu...
nói tới đó, giọng anh vỡ đi. nhẹ, nhưng nghe như tiếng thủy tinh rơi vào lòng.
Trần Phong Hào
là ông nội. là người đáng lẽ không cần để tâm đến tôi
anh quay người định bước lên lầu, nhưng mới đi được vài bước thì phía sau vang lên giọng trầm nhẹ
Nguyễn Thái Sơn
đừng đi..
một nhịp chân chậm, rồi cánh tay rắn rỏi kéo anh quay lại, chẳng nói thêm lời nào. trong tích tắc, Phong Hào bị kéo sát vào lòng
gò má chạm vào ngực Thái Sơn, hơi ấm ấy khiến toàn thân anh như tan rã
Trần Phong Hào
T- tôi ghét cậu!
Trần Phong Hào
tôi thấy mình như một con hề. đứng đó nhận mình là hôn phu, trong khi người cần xác nhận thì không nói gì cả.
Nguyễn Thái Sơn
vì tôi không muốn người khác nghĩ tôi xác nhận vì bị ép
Trần Phong Hào
thế giờ là gì?
hắn siết chạy tay hơn một chút
Nguyễn Thái Sơn
là tôi muốn ôm anh, không vì ai, không vì mẹ càng không vì ông nội
Trần Phong Hào
chỉ.. vì tôi?
Nguyễn Thái Sơn
đúng chỉ vì anh.
khoảnh khắc ấy, như có một vết rạn nứt trong vỏ bọc tự vệ của Phong Hào. anh khẽ rúc mặt vào ngực áo sơ mi của Thái Sơn, mùi nước giặt quen thuộc, sạch sẽ và dịu dàng
Trần Phong Hào
nếu cậu không đẩy tôi sẽ không đi
Nguyễn Thái Sơn
tôi không đẩy, và cũng chưa từng có ý định đẩy
Download MangaToon APP on App Store and Google Play