Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Ảnh Hoa Thành Ngã

Chương 1

"Tỉnh rồi?..bệnh nhân tỉnh rồi, mau gọi bác sĩ tới đây!"
Thanh âm của máy Monitor vang lên bên tai khô khốc, tựa như vọng lại từ nơi xa xăm nào đó, nó mơ hồ nhưng lại có vẻ vội vã. Tôi cảm giác thân thể mình như bị ngàn tầng khói mỏng đè lên, đầu đau như búa bổ, lồng ngực tức nghẹn.
Ánh sáng từ đèn huỳnh quang quét qua mi mắt, tôi hé mở đôi mắt đờ đẫn, mọi hình ảnh tôi thấy được đều bị nhòe đi như màn mưa phủ sương mù dày đặc.
*Tôi đang ở đâu... bệnh viện?*
*là... tai nạn? *
Chớp nhoáng kí ức tiếng còi xe gào rú, tiếng thắng gấp trên con đường mưa phủ bay lạnh lẽo, và... một tiếng va chạm long trời lở đất.
Sau đó bóng tối lạnh lẽo và tuyệt đối phủ xuống che lấp ánh đèn nhấp nháy của thành phố nhộn nhịp, đông đúc.
Thế nhưng, điều làm tôi choáng váng nhất không phải là việc tôi còn sống, mà là khi tôi nâng đôi bàn tay của mình lên trước mặt...
Đôi bàn tay thon dài, trắng hồng, ngón tay được cắt tỉa gọn gàng và trang trí họa tiết tinh xảo, đôi bàn tay không lấy một vết trầy xước, cũng chẳng có lấy 1 vết xẹo.
*Mà khoan, mình nhớ là bản thân có một vết xẹo ở bàn tay trái do hồi bé bất cần bị ngã vào chậu nước sôi mà?*
*đây.. không phải tay mình?, quái lạ? *
Bỗng cánh cửa bật mở, nặng nề tôi khẽ liếc mắt về phía cánh cửa. Một người phụ nữ sang trọng quý phái bước vào với đôi mắt rơm rớm những giọt lệ lấp lánh.
Mai Thanh Nhàn
Mai Thanh Nhàn
"Cuối cùng con cũng tỉnh rồi, con làm mẹ sợ chết đi được, mẹ còn tưởng là đã mất con vĩnh viễn.."
Nhã Minh Lam
Nhã Minh Lam
Minh Lam?...
Tôi chết lặng...
Theo sau người phụ nữ đó là một thanh niên trẻ tuổi, ngũ quan sắc xảo, toàn thân toát lên một khí chất tao nhã, thanh cao, hắn nhìn tôi bằng ánh mắt phán xét.
Nhã Uy Phong
Nhã Uy Phong
đừng nói là... nhóc còn không nhớ ra mình là ai đấy nhé?
Tôi hé miệng, nhưng cổ họng lại như bị ai đó chặn nghẽn đến lỗi không thốt lên nổi một từ. Tôi muốn nói " tôi không phải là cô ấy!!? " nhưng không cách nào có thể thốt lên.
Tôi nhớ rất rõ, vốn dĩ mình là Hạ Lan chi, một cái tên mờ nhạt trong học viện Đại Lục, con nuôi nhà họ Hạ và sống dưới cái bóng của người chị gái tài sắc vẹn toàn là Hạ Thanh Tuyết. Một kẻ tồn tại như dư ảnh bên rìa hào quang.
Người phụ nữ và chàng trai kia không phải người thân của tôi, người mà họ đang đau đớn gọi tên là Nhã Minh Lam. Là nữ nhi độc nhất của danh môn Nhã thị. Được xưng tụng là "công chúa của học viện" , là ngọc nữ thiên kim được cả giới thượng lưu nâng niu.
Tôi quay nhẹ đầu, vô tình liếc nhìn vào chiếc gương treo ở góc phòng.
*c-cái quái gì vậy!? người trong gương?...*
Mái tóc đen nhánh mềm mượt xõa chải dài xuống bờ vai mảnh mai, đôi mắt lấp lánh ánh sánh như thể ngấn nước, làn da trắng sứ hồng hào không tì vết, ngũ quan tinh xảo như tượng tạc, đôi môi đỏ mọng như quả Cherry với hàng lông mi dài cong vút. Một khuôn mặt khiến ai đi qua cũng phải ngoái nhìn, một khuôn mặt khiến mỗi lần vô tình đi qua và nhìn thấy tôi lại trở lên tự ti hơn.
Và tôi.. hiện tại đang mang khuôn mặt ấy?.
Chẳng nhẽ tôi đã...hoán đổi thân xác với Nhã Minh Lam!?.
______________
Vài giờ sau, khi tôi còn vẫn nằm đấy và chưa hồi thần, tai tôi loáng thoáng nghe được tin tức từ bác sĩ và y ta nói, nó cuối cùng đã kết liễu toàn bộ ý niệm chối bỏ trong tôi.
" ồ cô bé ấy là nữ sinh của học viện Đại Lục ư?..chắc cũng là một nhân tài nhỉ, tiếc quá đi.. "
"mà cô bé ấy tên gì? "
"Hạ Lan Chi ư, nhìn như vậy mà lại tử vong ngay tại hiện trường tai nạn.. "
"mà hình như tôi nghe nói từ viện trưởng bảo là người thân từ chối nhận xác và cũng không nói gì đấy, thật tàn nhẫn.. "
*ha ha, người đó... là tôi mà?... "
_________________
"Ta xa vào ánh mắt ấy đêm nay Ta vùi trong suối tóc ngủ quên ngày Ta tắm mình giữa tình em nồng ấm Ta chết chìm dưới bể ái mê say. "
ᰔᩚ

Chương 2

Cơn mưa buổi sáng sớm, không ào ạt, từng giọt nhỏ buốt lạnh như rơi xuyên qua kẽ lá, những tiếng tí tách ngoài cửa sổ làm khơi dậy một nỗi buồn trong lòng người, một nỗi buồn không thể gọi thành tên.
Tôi ngồi dựa lưng vào chiếc gối mềm mại, ánh mắt trống rỗng thẫn thờ nhìn ra cửa sổ bệnh viện.
Một y tá trẻ vừa đo huyết áp vừa nhẹ nhàng hỏi han :
Yến Nhi / y tá, bác sĩ riêng
Yến Nhi / y tá, bác sĩ riêng
Tiểu thư Minh Lam, cô còn cảm thấy đau đầu nữa không?
Tôi khẽ gật, rồi lại lắc
Cái tên Nhã Minh Lam ấy, giờ đây là một cái xiềng xích to lớn mà tôi không thể tự ý tháo xuống.
Họ không biết tôi là ai, hay nói đứng hơn là... giờ đây tôi không còn là ai cả.
Tên tôi là Dạ Lan Chi, nhưng cái tên ấy đã chết.
Người con gái hoán đổi thân xác với tôi đã bị xe đâm nát ở ngã tư đi đến trường Đại Lục, và người ấy đã được đưa vào nhà xác như một con số thống kê lạnh lẽo.
Không cáo phó. Không tiễn đưa. Không một tiếng nấc.
_____________
Một tuần dài đằng đẵng ở bệnh viện đã trôi qua.
Tôi đã dần quen với cơ thể mới, những thói quen sinh họat, dáng đi đứng, cách nói chuyện, và thật may mắn là không ai nghi ngờ gì cả.
Bác sĩ nói tôi bị trấn thương não tạm thời nên trí nhớ còn mơ hồ, thế cũng tốt bởi tôi càng im lặng họ càng tin, tôi càng ngơ ngác họ càng xót thương.
Nói chung, thế giới này đối với tôi chưa bao giờ dễ dàng đến vậy, cà cũng chưa bao giờ nguy hiểm đến vậy.
__________
Ngày thứ 10 ở bệnh viện vẫn diễn ra như ngày thường.
Nhưng hôm nay hình như có ai đó đến thăm tôi.
Tiếng giày cao gót vang vọng dưới sàn, tôi chán nản chẳng buồn liếc nhìn xem đó là ai.
" mày tỉnh rồi hả Minh Lam? nghe bảo mày mất trí nhớ, thế có còn nhớ tao là ai không"
Tôi thở dài, khẽ nhướng mày vì giọng nói chua chát của người kia, nhưng tại sao.. nghe nó lại có chút quen thuộc vậy?..
Tôi lười biếng đưa mắt sang nhìn cô ta, vừa nhìn thấy mặt cô ta thôi tôi đã thấy lạnh sóng lưng rồi.
Hạ Thanh Tuyết
Hạ Thanh Tuyết
vẻ mặt này là không nhớ tao là ai à? tao Hạ Thanh Tuyết nè!
Nhã Minh Lam
Nhã Minh Lam
t-tao.. xin lỗi nhưng hình như có vẻ tao không nhớ rõ lắm...
Tôi nuốt nước bọt, cảm giác một luồng khó chịu dâng lên trong lồng ngực.
Cô ta khẽ cười, giọng cười lạnh lẽo khiến tôi có chút bối rối, cô ta cất giọng, vẻ mặt có chút thương sót giả tạo.
Hạ Thanh Tuyết
Hạ Thanh Tuyết
không sao, dù sao tao với mày cũng không thân cho lắm..
Tôi im lặng, liếc nhìn vẻ mặt như đang rình rập con mồi của cô ta.
Vừa mấp máy môi định đáp trả thì tiếng chuông điện thoại reo lên, là điện thoại của cô ta.
Hạ Thanh Tuyết
Hạ Thanh Tuyết
thôi.. tao có việc đột xuất rồi, có gì lần sau tao đến thăm mày tiếp
Vừa nói cô ta vừa cười khẽ rồi quay người rời đi. tôi chỉ nhìn theo bóng dáng đã khuất ấy mà thở phào.
Tiếng gõ cửa bất chợt lại vang lên.
*đừng nói là chị ta lại quay lại đấy nhé? *
Cánh cửa hé mở ra dần, cô nàng y tá riêng của tôi bước đến.
Yến Nhi / y tá, bác sĩ riêng
Yến Nhi / y tá, bác sĩ riêng
Tiểu thư, bác sĩ nói ngày mai cô được xuất viện rồi.
Nhã Minh Lam
Nhã Minh Lam
Ừm... tôi cũng cảm thấy khỏe hơn rồi.
Yến Nhi / y tá, bác sĩ riêng
Yến Nhi / y tá, bác sĩ riêng
Vậy thì tốt quá, tiểu thư khỏe lại là tôi vui rồi.
Yến Nhi / y tá, bác sĩ riêng
Yến Nhi / y tá, bác sĩ riêng
Thôi tiểu thư nghỉ ngơi đi, cần gì tiểu thư cứ gọi tôi.
Tôi khẽ gật đầu, liếc nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô y ta dần khuất sau cánh cửa cửa phòng bệnh.
_____________
Hôm sau, tôi được cô y tá đỡ xuống sảnh lớn của bệnh viện, ngồi trên chiếc ghế băng chờ, tôi chán nản đung đưa chân, còn cô y ta thì cứ nói liên hồi bên tai nhưng cũng chẳng lời nào lọt tai tôi, đó không phải việc của tôi quan tâm cũng chảng giúp ích gì.
Yến Nhi / y tá, bác sĩ riêng
Yến Nhi / y tá, bác sĩ riêng
À đây rồi, tiểu thư để tôi cô ra xe.
Tôi nghẩng đầu, Ánh mắt rơi vào chiếc Rolls-Royce màu sâm panh, tài thế cúi đầu, lễ phép mở cửa xe chờ tôi.
Ý ta nhanh nhẹn đỡ tôi vào xe. Khi ngồi xuống ghế da êm ái, tôi khẽ liếc nhẹ mắt nhìn chàng trai đang ngồi ở ghế phụ, là người hôm trước đi thăm cùng mẹ hiện tại của tôi, hình như... là Nhã Uy Phong anh của tôi hiện tại thì phải.
Khi chiếc xe bắt đầu khởi động. một giọng nói nghiêm túc nhưng lại có chút chế giễu cất lên.
Nhã Uy Phong
Nhã Uy Phong
nhóc vẫn không nhớ ra thằng anh mày là ai à?
Tôi siết chặt tay bị áp lực bởi không khí căng thẳng mà chằng trai kia tạo ra, cố giữ nét ngơ ngác và bối rối :
Nhã Minh Lam
Nhã Minh Lam
anh... anh là?
Nhã Uy Phong
Nhã Uy Phong
Nhã Uy Phong
Không giải thích ngắn gọi, anh ta nói một cách gọn gàng dễ hiểu, nhưng nó lại duờng như giống một mệnh lệnh.
Tôi từng nghe nói Minh Lam có một người anh trai đáng sợ nhưng lại rất bảo vệ cô ấy, hình như tên là Uy Phong thì phải, vậy đây là anh trai của tôi hiện tại?.
Tuy anh ấy không nói gì nữa, nhưng tôi có hể thấy trong gương chiếu hậu, ánh mắt của anh ấy dường như có một tia nghi ngờ, hoặc ít nhất là linh cảm được có gì bất thuờng.
Và tôi biết kể từ giây phút này tôi không còn đường lui, tôi phải sống trong thân xác Nhã Minh Lam, một công chúa được người nguời cưng chiều ưu ái.
Công chúa hiện tại đang mang một trái tim đã từng bị ném vào bùn đất một cách không thương tiếc.
Nhưng công chúa hiện tại, không phải sống vì muốn giả vờ làm thiên nga, mà là để cho họ biết "bùn cũng có thể trổ hoa".
________________
"Người không nói, sợ mất Kẻ ngập ngừng, ngại đau Mà điều ngốc nghếch nhất Là mình thương thầm nhau."
ᰔᩚ

Chương 3

Ngày đầu tiên trở lại học viện.
Trời trong xanh lặng gió, lá cây chào nghiêng như để tránh né từng bước chân tôi bước vào cổng lớn, trên cổng có biển ghi chữ Học Viện Đại Lục, trông có vẻ đơn giản nhưng không phải ai cũng có thể vào đây học.
Học Viện Đại Lục, nơi từng là chiếc lồng vàng trôn giấu cuộc đời hai nữ sinh, giờ đây nó đã trở thành một sân khấu lớn nơi tôi phải sống, diễn và tồn tại.
Khi tôi bước xuống khỏi chiếc xe sang trọng, tôi có thể thấy ngay những ánh mắt đang chực chờ, lo lắng cho tôi.
Bạn học?
Giáo viên?
Người quen?
Tất cả mọi người ùa ra như ong vỡ tổ.
"trời ạ, Minh Lam cậu làm mình lo quá, thật may là cậu vẫn ổn! "
"cậu con nhờ bọn mình không? lớp tài chính thương mại, nhớ chứ? "
Tôi mỉm cười nhẹ, tận hưởng cuộc sống mới của mình.
Nhã Minh Lam
Nhã Minh Lam
xin lỗi, có vẻ như tôi chưa thể nhớ hết? nhưng tôi sẽ cố gắng.
Giọng tôi điềm đạm nhưng lại có vẻ thật thà khiến người ta tin tưởng.
Dễ dàng quá,chủ cần mỉm cười nhẹ cũng có thể tận hưởng cuộc sống được mọi người yêu mến.
Tôi bắt đầu thích làm Nhã Minh Lam hơn là quay trở lại làm Hạ Lan Chi rồi.
Tôi bước với sự tự tin, đi tới giảng đường trang trọng, tôi cảm nhận được một lường không khí khó tả, không ồn ào, cũng chẳng lạnh lẽo, mà chỉ là sự tĩnh lặng quá mức, gợn lên một sự dè chừng.
Rồi, tôi nghe được một bức chân dứt khoát, uy quyền.
Hắn đứng đó, Dực Minh Thiên, tay đút túi quần, tựa nửa người vào lan can gỗ nơi khúc cua cầu thang.
Ánh sáng lọc qua cửa kính làm sáng lên nửa khuôn mặt sắc lạnh, còn nửa kia chìm vào trong bóng tối. Ánh mắt của hắn.. khóa chặt vào tôi.
Dực Minh Thiên
Dực Minh Thiên
Thích diễn đến thế?..
Hắn hỏi. Giọng trầm ấm, từng chữ sắc như lưỡi dao mỏng.
Tôi không đáp ngay, tôi im lặng đặt túi đồ lên bàn, rồi quay lại đối diện với hắn.
Nhã Minh Lam
Nhã Minh Lam
Ý cậu là gì..?
Tôi không hề run, giọng tôi bình tĩnh hơn chính tôi tưởng.
Hắn tiến đến một bước.
Dực Minh Thiên
Dực Minh Thiên
Ha?... Một người gần chết, tỉnh dậy liền quên bạn thân, quên cả sở thích, thậm chí cả tính cách cũng trở lên khác hoàn toàn?.
Tôi siết chặt tay, móng tay bấm vào thịt nhưng ngoài mặt vẫn dữ lấy nét mơ hồ.
Nhã Minh Lam
Nhã Minh Lam
Tôi bị trấn thương não...và có lẽ nó bị ảnh hưởng sâu hơn tôi nghĩ.
Hắn nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng đôi mắt lạnh lẽo kia chưa từng rời khỏi tôi.
Dực Minh Thiên
Dực Minh Thiên
ồ, nhớ cho kỹ một điều nhé.
Hắn cúi sát lại, môi gần sát tai tôi,giọng hắn lạnh lùng sắc bén.
Dực Minh Thiên
Dực Minh Thiên
Người như cậu... không bao giờ che giấu được lâu đâu.
Tôi im lặng, bầu không khí căng thẳng tăng lên, hàm tôi nghiến chặt, hơi thở tôi nghẹn lại trong cổ họng.
Vừa đúng lúc căng thẳng nhất, một giáo viên bước vào, các học sinh thấy vậy cũng ổn định chỗ ngồi, tôi như nắm được ngọn rơm cứu sống, nhanh chóng quay người bước về bàn mình.
Hắn vẫn đứng đó liếc nhìn tôi một lúc rồi quay trở về chỗ ngồi.
Chỗ của hắn ngồi không cách xa tôi cho lắm, hắn ngồi sau tôi một bàn.
___________
Buổi chiều, tôi vào thư viện một mình.
Tôi đi lướt qua những kệ sách rồi dừng lại ở khu vực mà.. "tôi" từng hay ngồi.
Nơi đó, năm xưa Hạ Lan Chi vẫn len lén đến đọc sách mỗi buổi chiều, đọc những cuốn sách kinh tế cũ kỹ bị bỏ xó, để mơ một ngày thoát khỏi thân phận bị khinh miệt.
Giờ đây, tôi trong hình hài cô công chúa được nâng như trứng hứng như hoa, bước lại nơi quen thuộc đó.
Không ai dám cản.
Không ai dám xua đuổi.
Không ai dám nhìn tôi bằng ánh mắt khinh miệt như trước đây.
Nhưng tại sao, tôi lại thấy lòng mình nặng trĩu...
*Khi ta không còn là chính mình, thì mọi ánh hoàng quang liệu có còn đáng giá..?"
Tôi vươn tay, rút lấy cuốn sổ quen thuộc, giữa những trang giấy ngả màu, một tấm ảnh nhỏ rơi ra.
Là ảnh chụp.
Người trong ảnh là tôi Hạ Lan Chi. Ngồi giữa sân trường, gục đầu trên bàn đá cũ, một nụ cười hiếm hoi, vừa vụn vỡ vừa trong sáng.
Phía sau ảnh... có dòng chữ nghệch ngoạch:
"nếu một ngày em biến mất... ai sẽ nhớ. "
Tay tôi run lên, bước ảnh rơi bay xuống sàn.
________
Tối hôm đó. Tôi đứng nơi ban công phòng, tay cầm tấm ảnh cũ, lòng ngổn ngang.
Gió thổi mạnh. Tiếng còi xe vang lên từ xa, âm thanh từng kết liễu một đời, giờ vẫn ám ảnh trong tim.
"tôi Hạ Lan Chi đã chết. Nhưng tôi... trong thân xác này, vẫn còn sống. Và tôi.. không bao giờ để kẻ khác quyết định số phận mình thêm lần nào nữa"
___________
"Thực ra em rất thương Nhưng vẫn cố bình thường Vì lòng người khác hướng Với con đường em đi. "
ᰔᩚ

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play