[Tokyo Renvengers] Hồng Hài Nhi Của Tôi Là Bất Lương?!
Thay cho lời mở đầu
Tên của tôi nghĩa là “Tuyết Trắng Trong Mùa Đông”
Rất bực mình khi phải thừa nhận rằng, cuộc đời tôi nó lạnh lẽo y như cái tên của tôi vậy.
Fuyuna Yuki
Mẹ dắt em đi đâu vậy?
Từ ngày tôi còn bé, vì cờ bạc mà mẹ tôi mắc một khoảng nợ lớn.
Bà cùng đứa con của bà và bố dượng tôi rời đi trong một buổi tối mùa tuyết rơi.
Để tôi ở lại cùng bà ngoại và dì.
Cái lạnh như cắt da thịt của mùa đông năm đó, ăn sâu vào trái tim nóng hổi, nóng như lửa đốt bên trong tôi.
Sano Manjirou
Thơm quá đi mất!
Dạo gần đây, nhà hàng xóm mới chuyển đến của tôi, chiều nào cũng thơm lừng mùi bánh cá nướng!
Sano Manjirou
Này! Cho em một cái!
Fuyuna Yuki
Cho gì mà cho, mua thì chị bán!
Sano Manjirou
Em làm gì có tiền…
Tôi là Sano Manjirou, mấy đứa nhóc trong xóm nghe tên là đã sợ chết khiếp!
Vậy mà bà chị mới chuyển đến này lại chẳng biết sợ?
Ngay khi tôi giận hờn định quay lưng bỏ về, thì giọng trầm ấm của một bà lão gọi tôi lại.
Bà hiền hậu lắm, cười cũng rất dễ mến.
Sano Manjirou
Gọi cháu ạ…?
Bà đưa tôi 3 chiếc bánh, cất trong bịt giấy nhưng vẫn có thể thấy khói nóng bốc lên.
Bà Fuyuna
Mang về cho anh em của cháu ăn nữa nhé.
Sano Manjirou
Cháu…cảm ơn ạ!
Fuyuna Yuki
Trời ơi! Bà cứ cho thằng nhóc đó mãi!
Sano Manjirou
Kệ em! Bà cho em mà?!
Nhìn hai đứa chúng tôi cãi cọ, bà chỉ bật cười, rồi xoa đầu cả hai.
Vì bà ấy cũng biết rằng, tôi chỉ sống cùng ông nội, anh trai và em gái của mình. Nên bà rất thương tôi.
Và chị ấy cũng thế, Yuki cũng chỉ sống cùng với bà.
Tôi không rõ hoàn cảnh chị Yuki ra sao, nhưng tôi cảm nhận được có chút gì đó “đồng điệu” giữa hai chúng tôi.
|1| Nhóc hàng xóm
“Yuu!! Chị thậm chí còn chậm chạp hơn cả em!!”
Thằng nhóc hàng xóm cứ gọi tôi là Yuu?!
Nhóc ta vẫn thường đặc “biệt danh” cho mọi người mà.
Fuyuna Yuki
Om sòm quá đi!
Fuyuna Yuki
Ai mượn em đợi chị đi học cùng chi?!
Sano Manjirou
Em sợ chị soán ngôi học sinh đi trễ nhất thành phố tháng này của em thôi.
Chẳng biết từ khi nào, tôi và nhóc này không ngày nào là không dính lấy nhau.
Tôi lớn hơn nhóc ta 2 tuổi. Tuy tôi đang học cấp 3, còn em ấy cấp 2. Thế nhưng ngày nào cũng đi học cùng, mặc dù trường chúng tôi…ngược đường nhau.
Sano Manjirou
Được rồi, chị vào trường đi.
Fuyuna Yuki
Rồi mắc gì…Ngày nào em cũng đi cùng chị, sau đó chạy thục mạng về trường của em vậy?
Tôi vừa dứt lời, vành tai thằng nhóc đỏ ửng lên.
Tôi nghiêng đầu khó hiểu, rồi em ấy xoay ngoắc người bỏ chạy, nhưng không quên hét lên.
Sano Manjirou
Cái bà già lắm chuyện!!
Ngay sau đó mặt tôi cũng đỏ.
Mà là tức đến mặt mũi đỏ lên như bốc cháy!!
“Bạn Fuyuna là chị gái của Mikey vô địch sao?!”
“Trời ơi ngầu quá đi! Bạn Fuyuna được Mikey vô địch đưa đón đi học luôn kìa!!”
“Này! Bạn Fuyuna là người yêu của Mikey vô địch hả?!”
Yamaho Miku
Làm gì la làng lên vậy bà cố?!
Fuyuna Yuki
Xin…Xin lỗi cậu Miku.
Miku là cô bạn thân thiết nhất của tôi.
Yamaho Miku
Bộ ai chọc cậu hả?
Fuyuna Yuki
Chỉ là gần đây mọi người cứ đồn mình với tên nhóc kia…
Fuyuna Yuki
Cười cái gì?!!
Yamaho Miku
Là Mikey gần nhà cậu đúng không?
Yamaho Miku
Thì cũng phải thôi, cậu nhóc đó cũng khá nổi tiếng.
Yamaho Miku
Việc cậu ngày nào cũng đi cùng cậu ta chẳng phải là chuyện đáng để bàn tán sao?
Miku nhìn tôi, vừa nói vừa cố gắng không bật cười.
Fuyuna Yuki
Nổi tiếng á hả?
Tôi đáp lại bằng chất giọng nghi ngờ, và rất không phục.
Fuyuna Yuki
Nổi tiếng vì đánh nhau giỏi sao?
Yamaho Miku
Cũng đúng, đám con trai cấp 2 cấp 3 gì cũng gọi cậu nhóc đó là “đại ca” còn gì.
Fuyuna Yuki
Chẳng oai chút nào.
Fuyuna Yuki
Tớ không có thích bạo lực.
Yamaho Miku
Nhìn kĩ thì cậu nhóc đó, cũng điển trai chứ bộ!
Miku kề sát mặt tôi, nở nụ cười nghịch ngợm, ranh mãnh vô cùng. Đến mức tôi phải nuốt nước bọt, không dám nhìn thẳng.
Fuyuna Yuki
Ai đâu để ý chi.
Cả lớp học bỗng chốt im thinh thít, từ ngoài cửa lớp phát lên giọng nói vô cùng quen thuộc đối với tôi.
Tôi giật thót, muốn té bật ghế.
Khi trước mắt tôi là thằng nhóc hàng xóm?!
Nhóc ta đang ở ngay trong lớp tôi!!
Sano Manjirou
Tan học rồi.
Tôi thề là, tôi sẽ không bao giờ dám nhớ lại vẻ mặt của tất cả các bạn học trong lớp của tôi hôm nay đâu.
Từ chap sau mình sẽ viết theo ngôi thứ 3 nhé. Hai chap đầu viết ngôi thứ 1 cho cảm xúc ấy mà!
|2| Đợi cùng với chị
Fuyuna Yuki, hàng xóm là Sano Manjirou.
Kể từ giờ phút này, Yuki bị mang tiếng là “Bạn gái của Mikey Vô Địch”
Fuyuna Yuki
Không đời nào!!!
Mikey đang nhai cái Taiyaki vừa nướng xong của bà Yuki cho, thì bị tiếng hét của Yuki làm cho giật mình đến nỗi nuốt trọng 1 miếng to.
Bà Fuyuna
Uống nước vào nào, trời ạ, bị nghẹn mất rồi.
Sano Manjirou
C…Cháu không sao.
Sano Manjirou
“Cái bà này…làm gì hét lên thế nhỉ.”
Yamaho Miku
Nhỏ nhỏ cái mồm thôi.
Fuyuna Yuki
Cậu nói sao?! Cả trường đồn ầm lên như thế sao?!
Miku gật gật, thế nhưng gương mặt phấn khích vô cùng. Khác xa cái vẻ hoảng loạn của em.
Yamaho Miku
Ganh tị thiệt…Yuki à, cậu sướng thật đó nha.
Yamaho Miku
Tớ nói rồi mà.
Yamaho Miku
Chẳng phải cậu nhóc đó cũng đẹp trai phết đó sao.
Fuyuna Yuki
Đối với tớ, Manjirou vẫn chỉ là một thằng nhóc con!
Điện thoại đổ chuông đúng lúc Yuki đang định cầm cái taiyaki trên bàn. Miku thì đang ngồi kế bên, miệng còn nhồm nhoàm một nửa cái bánh, vừa ăn vừa cười.
Yamaho Miku
Ê coi chừng là Mikey gọi đó nha.
Em liếc Miku một cái cháy mặt. Chu mỏ đáp.
Fuyuna Yuki
Đâu ra! Em ấy ở dưới nhà ăn bánh với bà tớ kia kìa.
Yamaho Miku
Sao biết hay vậy?
Fuyuna Yuki
Thì tớ nghe giọng em ấy mà-
Chưa nói được hết câu thì mắt em dừng lại trên màn hình.
Chữ “mẹ” hiện rõ mồn một.
Căn phòng đột nhiên yên lặng đến lạ. Miku ngậm miệng, ánh mắt chuyển dần sang lo lắng.
Yamaho Miku
Cậu bắt máy không?
Em không đáp, chỉ gật khẽ rồi đưa tay nhấn nút nghe.
Bên kia vang lên giọng phụ nữ, tươi tỉnh đến vô tâm.
“Alo~ Yuki hả con? Ủa lâu lắm rồi mẹ mới gọi được cho con đó nha. Hồi tuần trước mẹ dọn về gần biển, đẹp lắm con ơi, sáng nào cũng nghe tiếng sóng rì rào~”
Yuki khựng lại, siết chặt điện thoại hơn. Con bé im lặng, chỉ nghe mẹ nói tiếp như đang độc thoại.
“À, mẹ mới mở được tiệm nail nhỏ nhỏ nè. Không ngờ ở đây khách đông dữ, chắc do mẹ có tay nghề sẵn rồi. À, Hana học mẫu giáo rồi đó, dễ thương lắm. Hôm trước nó còn vẽ tranh gia đình, mà vẽ thiếu mẹ nha! Hư hết sức!”
Miku nhìn Yuki, trán nhăn lại. Còn Yuki thì chỉ mím môi, ánh mắt trống rỗng như thể mình bị đặt bên lề một câu chuyện không thuộc về mình.
“À mà thôi, mẹ kể nhiều quá ha? Nhưng chắc con vẫn ổn chứ? Ừ, con mạnh mẽ mà. Thôi mẹ cúp máy nha, khách tới rồi!”
để nó nằm im trên lòng bàn tay. Miku thì lặng người.
Fuyuna Yuki
Bà ấy vẫn ổn. Mẹ tớ...đang sống tốt.
Yamaho Miku
Nhưng bà ấy đâu có hỏi cậu sống thế nào đâu…
Yuki cười nhẹ, nhưng trông còn buồn hơn cả khóc
Mikey đang ngồi bó gối trên ghế gỗ, nhai cái taiyaki mà bà Yuki vừa đưa. Cậu vừa ăn vừa nói.
Sano Manjirou
Cái này ngon nè bà ơi! Giòn rụm, ngọt ngào y chang bánh trong mấy truyện tranh!
Bà cười hiền, lau tay vào tạp dề.
Bà Fuyuna
Bà làm riết thành quen, nhưng con khen vậy bà vui lắm. Ở nhà mà có người trẻ khen đồ ăn là quý dữ lắm.
Sano Manjirou
Lúc nào cũng quý, tại bà là hàng xóm quốc dân mà!
Bà Fuyuna
Thằng nhóc này nịnh ghê!
Bà Fuyuna
Được rồi, muốn ăn thêm mấy cái nữa cứ lấy ăn tự nhiên.
Bà Fuyuna
Bà nướng sẵn nhiều lắm!
Sano Manjirou
Nãy cháu còn nghe chị ấy hét lên, mà giờ tự nhiên im re ha?
Bà Fuyuna
Bà cũng không biết, tính con bé đó nó thất thường xưa nay.
Bà Fuyuna
Mà vừa nãy nghe tiếng chuông điện thoại, chắc mẹ nó gọi.
Sano Manjirou
“Mẹ của chị Yuki…?”
Mikey gật đầu. Trong đầu cậu bỗng dưng bật lên một suy nghĩ. Cậu lặng lẽ nhét thêm cái bánh vô túi áo, rồi lững thững đứng dậy.
Yuki vừa tiễn Miku về xong thì thấy Mikey dựng xe trước cổng, chống nạnh nhìn em như thể đang đợi từ lâu.
Sano Manjirou
Chị ra trễ. Em chờ muốn ngủ gật.
Fuyuna Yuki
Em chờ làm gì? Ai kêu?
Sano Manjirou
Không ai kêu hết.
Sano Manjirou
Không có quyền từ chối.
Fuyuna Yuki
Thằng nhóc này-
Sano Manjirou
Lên xe đi chị.
Cậu không nói nhiều, chỉ cúi đầu kiểm tra phanh xe, rồi kiên nhẫn chờ.
Yuki thở ra thật khẽ, rồi vòng qua ngồi lên yên sau.
Mikey lên ga, xe lăn bánh.
Cả hai dừng lại ở một bờ sông, có bãi cỏ dài đang được hoàng hôn ôm trọn.
Mikey ngồi xổm trên một tảng đá, tay gác lên đầu gối. Em đứng phía sau, lặng nhìn dòng nước trôi
Sano Manjirou
Hồi nãy em ăn bánh của bà, ngon cực kỳ.
Sano Manjirou
Mà hình như có hơi…mặn.
Fuyuna Yuki
Mặn? Bánh đậu đỏ mà.
Sano Manjirou
Ừ, chắc tại người em rủ ra đây ăn chung hôm nay...đang buồn. Làm vị giác em cũng buồn theo luôn.
Yuki khựng lại. Ánh mắt em dán vào cậu nhóc tóc vàng đang ngồi xổm, miệng vẫn đang nhai chiếc bánh Taiyaki còn bốc hơi nóng vừa lấy ra từ trong túi áo.
Fuyuna Yuki
Sao em biết chị buồn?
Fuyuna Yuki
Nhóc đoán cũng đỉnh đó.
Mikey cười, không quay lại.
Sano Manjirou
Vậy mà chưa trúng số lần nào đây.
Fuyuna Yuki
Haha, em còn non!
Một khoảng im lặng. Rồi Mikey đứng dậy, phủi tay, đi tới cạnh em.
Sano Manjirou
Chị biết không, lúc bé em từng đợi ba em mấy tiếng dưới mưa để đưa bánh Taiyaki mà bố hứa mua cho em. Cuối cùng ông không đến.
Sano Manjirou
Bố bị tai nạn nên không đến được nữa.
Sano Manjirou
Từ đó em ghét đợi. Mệt lắm.
Fuyuna Yuki
Nhưng chị vẫn đợi mẹ…
Sano Manjirou
Ừ. Chị Yuu ngốc mà.
Yuki bật cười, lần này là cười thật.
Fuyuna Yuki
Đừng tưởng em nhỏ hơn chị mà muốn nói chị ngốc là được nha!
Sano Manjirou
Em véo má chị còn được.
Sano Manjirou
Mà thật ra cũng không sao đâu. Nếu chị cứ phải đợi hoài, thì...lần sau, gọi em đến ngồi đợi chung.
Sano Manjirou
Ai biết. Đợi bánh ra lò. Đợi nắng tắt. Đợi chị hết buồn.
Yuki im lặng, mắt cay cay. Mikey thì rút từ túi ra cái taiyaki còn nguyên.
Sano Manjirou
Cái này em để dành. Nhưng nếu chị muốn, em đổi cho!
Sano Manjirou
Đổi một nụ cười.
Em nhìn thằng nhóc trước mặt.
Giờ đây cậu ấy đã cao hơn em nửa cái đầu. Tuy vẫn còn thấp hơn nhiều bạn nam đồng trang lứa, nhưng cũng đã cao hơn em.
Nhưng thể cậu đang cố dang tay che bầu trời u ám phía sau Yuki vậy.
Fuyuna Yuki
Hôm nay chị không có cười nổi đâu.
Sano Manjirou
Vậy giữ bánh trước đi. Cười khi nào cũng được.
Một lúc sau, mặt trời lặn hẳn.
Sano Manjirou
Không có gì. Chị là hàng xóm mà, em có trách nhiệm chăm sóc.
Fuyuna Yuki
Trách nhiệm đó đâu ra vậy?
Sano Manjirou
Hồi nãy bà chị mới thuê em bằng ba cái bánh nè.
Fuyuna Yuki
Em có tâm quá ha!
Sano Manjirou
Dĩ nhiên. Em mà làm bác sĩ chắc bệnh nhân không dám bệnh luôn!
Fuyuna Yuki
Vậy ha! Ngốc như em sao làm bác sĩ.
Sano Manjirou
Cái bà già vô ơn này!
Tiếng cười vang lên, nhẹ như nắng cuối ngày, và dòng sông lặng lẽ trôi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play