[ DuongHung ] Đường Em Đi, Máu Tôi Trải
Chương 1: Đêm mưa định mệnh
Đêm Sài Gòn. Mưa trút xuống như trút hận.
Những con hẻm nhỏ ngập nước, đèn đường hắt ánh sáng vàng ố, chập chờn như hơi thở của bóng tối.
Trong một góc hẻm, một thân người gục xuống, máu hòa cùng nước mưa loang ra, đỏ lòm
Trần Đăng Dương đứng bất động, ánh mắt lạnh buốt. Bàn tay đeo găng siết chặt con dao còn dính máu.
Tai nghe trong tai hắn vang lên giọng đồng bọn:
Nguyễn Quang Anh
Dương, xong chưa?
Trần Đăng Dương
//đáp, giọng trầm khàn, không một gợn cảm xúc// Xong rồi. Dọn cho sạch.
Nguyễn Quang Anh
Có tuần tra gần đó. Biến lẹ đi.
Trần Đăng Dương
// nhếch môi, cười nhạt// Cảnh sát? Chừng đó làm tao sợ chắc?
Hắn xoay người, bóng lưng hòa vào màn mưa.
Ở một con hẻm gần đó, tiếng bước chân vội vã vang lên.
Lê Quang Hùng ôm chặt túi sách, vừa chạy vừa nép vào tường cho khỏi mưa.
Lê Quang Hùng
Trễ mất rồi… Đúng là số con rệp…
Hùng lẩm bẩm, hơi thở đứt quãng vì chạy.
Cậu rẽ qua góc hẻm, va mạnh vào một thân người cao lớn.
Lê Quang Hùng
Á! Xin lỗi… tôi không nhìn…
Hùng ngã ngồi xuống nền gạch lạnh, túi sách rơi, văng ra tấm thẻ sinh viên.
Một giọng trầm đục vang lên trên đầu cậu:
Trần Đăng Dương
Đi đứng kiểu gì vậy?
Hùng ngẩng lên, thấy một người đàn ông mặc áo đen ướt sũng, tóc rũ xuống che nửa mặt.
Lê Quang Hùng
//luống cuống nhặt túi sách, giọng lí nhí// Tôi… tôi xin lỗi… tôi vội quá…
Dương nhìn thoáng qua tấm thẻ sinh viên lộ ra trong túi sách: Đại học Luật. Ánh mắt hắn sững lại trong tích tắc.
Lê Quang Hùng
// khẽ cúi đầu// Cảm ơn anh… tôi đi trước…
Trần Đăng Dương
// trầm giọng gọi lại// Ê, này!
Lê Quang Hùng
//quay đầu, mắt mở to ngơ ngác// Dạ?
Dương nhìn sâu vào đôi mắt trong veo ấy, như muốn khắc vào lòng
Trần Đăng Dương
Đêm khuya rồi. Đi cẩn thận.
Lê Quang Hùng
//thoáng bất ngờ, rồi cười nhẹ// Dạ… em cảm ơn anh.
Dương quay đi, bóng lưng dần tan vào bóng tối và mưa.
Hùng đứng lặng vài giây, nhìn theo, trong lòng trào dâng cảm giác là lạ.
Lê Quang Hùng
Anh ta… có gì đó buồn lắm…
Cậu lẩm bẩm, rồi kéo cao cổ áo, tiếp tục bước về phía ánh đèn xa xa.
Phía sau, máu vẫn loang đỏ một góc hẻm.
Đêm mưa ấy, hai số phận đã chạm nhau bắt đầu một bi kịch không đường lui.
Chương 2: Ánh nhìn trong mưa
Sáng hôm sau, trời vẫn xám xịt.
Những vũng nước mưa đọng lại trên mặt đường, loang lổ những vệt đỏ nhạt máu đêm qua chưa kịp rửa trôi hết.
Trong một quán cà phê nhỏ ven đường, Nguyễn Quang Anh ngồi đối diện Trần Đăng Dương.
Quang Anh khuấy ly đen đá, ánh mắt lặng lẽ nhìn Dương:
Nguyễn Quang Anh
Mày không nên để thằng nhóc đó thấy mặt.
Dương tựa lưng vào ghế, ánh mắt hờ hững nhìn ra đường:
Trần Đăng Dương
Nó thấy được gì? Một thằng nhóc ướt mưa? Nó có biết tao là ai đâu.
Nguyễn Quang Anh
//nhíu mày// Dương à, mày giỏi che dấu dấu vết, nhưng đừng quên, lần này tao không dọn kịp cái xác. Cảnh sát đang lùng ráo riết. Nếu thằng nhóc đó lỡ khai ra…
Trần Đăng Dương
// ngắt lời, giọng lạnh buốt// Nếu nó dám, tao xử luôn.
Quang Anh im lặng, siết chặt bàn tay. Ánh mắt hắn thoáng tia lo lắng.
Nguyễn Quang Anh
Tao chỉ sợ… lần này mày dính. Mày không phải kiểu giết người ngu ngốc vì xúc động.
Trần Đăng Dương
//nhếch mép cười nhạt// Yên tâm. Tao không dính vào ai hết… Tao chỉ giết khi cần thiết.
Cùng lúc đó, ở giảng đường Đại học Luật, Hoàng Đức Duy đẩy vai Hùng, ghé tai:
Hoàng Đức Duy
Ê, tối qua sao rồi? Về có gặp ma không? Nhìn mày phờ phạc kìa.
Hùng chống cằm, mắt còn vương mệt mỏi:
Lê Quang Hùng
Không có ma, nhưng tao gặp một ông lạ.
Lê Quang Hùng
Mưa tạt ướt hết mặt, nhưng… ánh mắt ổng lạ lắm, buồn lắm. Tao thấy lạnh sống lưng luôn á.
Hoàng Đức Duy
//bật cười// Xời! Lại tưởng tượng. Ông nào đi đêm chẳng khổ? Mày lo học đi, tối mày điên điên thế bị chém giờ.
Hùng gật đầu, nhưng lòng vẫn lơ đãng. Hình bóng người đàn ông đêm qua cứ ám ảnh cậu.
Đôi mắt ấy… sâu hun hút như giấu cả đêm dài không lối thoát.
Trần Đăng Dương đứng trên sân thượng một tòa nhà cũ, mắt dõi theo bóng Hùng bước ra khỏi cổng trường.
Nguyễn Quang Anh đến bên, giọng thấp:
Nguyễn Quang Anh
Mày tính làm gì?
Dương không quay đầu, giọng lặng như mưa sắp đổ:
Trần Đăng Dương
Tao chỉ muốn chắc… nó an toàn.
Quang Anh nhìn Dương, ánh mắt chợt sâu thẳm, chẳng biết là chê trách hay xót xa.
Nguyễn Quang Anh
Đừng để thằng nhóc đó kéo mày xuống vực, Dương à.
Dương khẽ cười, nụ cười vừa lạnh vừa buồn:
Trần Đăng Dương
Tao sống trong vực rồi. Nó sáng quá, tao chỉ sợ nó bị bóng tối tao nhuộm bẩn.
Gió thổi qua mái tôn cũ kêu kẽo kẹt. Bóng Dương và Quang Anh đổ dài giữa hoàng hôn xám xịt.
Đêm nay, máu có thể lại đổ… chỉ để giữ sạch con đường cậu sinh viên trẻ ấy đi.
Chương 3: Máu trong đêm
Đêm lại rơi. Thành phố chìm trong ánh đèn lờ mờ, tiếng còi xe hú xa xa như tiếng khóc ai oán vọng về từ cõi tối.
Hùng bước ra từ thư viện, ôm chặt tập sách trong tay, mắt nhìn trời đen kịt.
Lê Quang Hùng
Lại mưa nữa rồi…
Cậu lẩm bẩm, bước vội ra cổng.
Phía sau, trong một góc tối, đôi mắt Đăng Dương lặng lẽ dõi theo.
Quang Anh đứng bên, thấp giọng:
Nguyễn Quang Anh
Mày theo nó từ trường về tận đây? Dương, đừng ngu.
Trần Đăng Dương
//không rời mắt khỏi Hùng, giọng khẽ// Tao chỉ chắc nó không bị gì.
Nguyễn Quang Anh
// nghiến răng// Nó là chỉ thằng nhóc mày vô tình đụng hôm trước thôi! Mày không nợ nó gì cả!
Trần Đăng Dương
// cười nhạt, mắt tối lại// Tao nợ nó... ánh nhìn đó. Đôi mắt sạch hơn bất cứ gì tao từng thấy.
Bỗng, phía trước, hai gã thanh niên từ con hẻm lao ra, chặn đường Hùng. Một tên cầm dao, cười khẩy:
???
Đi đâu mà vội thế anh em? Cho xin tí tiền cà phê coi!
Lê Quang Hùng
// lùi lại, giọng run// Tôi... tôi không có tiền…
Tên còn lại xô Hùng ngã dúi dụi, túi sách rơi xuống.
???
Không có? Vậy thì để tao lục!
Lê Quang Hùng
//cố vùng dậy, tim đập thình thịch// Đừng… đừng lấy!
Từ bóng tối, Trần Đăng Dương lướt ra nhanh như cơn gió.
Tiếng bước chân hắn dội vang giữa đêm mưa.
Trần Đăng Dương
//lạnh giọng// Buông nó ra.
Hai tên kia giật mình. Một tên gằn giọng:
???
Mày là ai? Xía vô chuyện người khác—
Chưa kịp dứt lời, Dương lao tới. Cú đấm thẳng vào mặt khiến hắn ngã ngửa, miệng tóe máu.
Tên còn lại vung dao, nhưng Dương né nhanh, giật cổ tay, bẻ xoắn. Tiếng xương gãy vang lên rợn người.
Lê Quang Hùng
// ngồi bệt dưới đất, sững sờ nhìn// Anh…
Trần Đăng Dương
//không đáp, chỉ liếc cậu, ánh mắt sắc lạnh// Về đi. Đừng ra đường đêm nữa.
Hùng gật đầu, run run đứng dậy, ôm túi sách:
Lê Quang Hùng
Cảm… cảm ơn anh…
Dương quay đi, bóng lưng biến mất vào bóng tối, để lại hai tên cướp rên rỉ dưới đất.
Trên sân thượng tòa nhà cũ, Quang Anh nghiến răng, nhìn theo:
Nguyễn Quang Anh
Mày bắt đầu dây vào nó rồi, Dương à…
Gió thổi qua, mang theo mùi mưa, mùi máu. Một đêm nữa trôi qua. Máu lại đổ, chỉ để giữ sạch đường đi của một người chẳng hề hay biết.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play