[AllNgọc] Vì Em...
Ánh nhìn đầu tiên
Sáng đầu tuần, trời vừa hửng nắng sau cơn mưa đêm. Mặt sân loáng nước, lá bàng còn đọng từng giọt trong veo. Em đứng trước bảng sơ đồ lớp học, tay ôm chặt chiếc cặp vải bạc màu, ánh mắt bối rối nhìn hàng chữ “11A1”.
Em vừa từ Cà Mau lên thành phố, sáng đi học, chiều làm thêm, tối học bài. Mọi thứ đều mới, đều xa lạ. Ngay cả hành lang này cũng rộng đến lạ lùng.
Một cô gái cao ráo dừng lại gần đó. Đồng phục xộc xệch, tóc buộc thấp, tay đút túi, ánh mắt sắc nhưng buồn. Em ngập ngừng lên tiếng:
Lan Ngọc
Xin lỗi… cậu có thể chỉ giúp tớ lớp 11A1 đi đường nào không?
Lan Ngọc
//giật mình một chút// À… tớ mới chuyển tới, chưa biết...
Thùy Trang
Rẽ phải, cuối hành lang. Bàn số 3, bên cửa sổ. Tao ngồi đó. Đừng ngồi nhầm chỗ
Cô quay đi, bước chân chậm rãi mà chắc. Em vội vàng bước theo sau, tay nắm chặt quai cặp.
Cuối lớp 11A1, bàn cuối có bảy người con gái mỗi người mỗi kiểu, đang tụm đầu nói chuyện. Mắt các cô bắt đầu hướng về phía học sinh mới.
Lâm Anh
Vô rồi kìa. Tóc thắt bím. Nhìn đúng kiểu học giỏi luôn
Ngọc Huyền
Mặt non, mắt dịu. Kiểu này là học sinh gương mẫu đây
Minh Hằng
Học sinh giỏi tỉnh, từ Cà Mau lên. Có học bổng nữa đó
Thúy Ngân
Nhìn vậy chắc là sống một mình
Quỳnh Nga
Tự nhiên thấy muốn nói chuyện
Tú Quỳnh
Đứa nào chọc em ấy là tao xử
Vỹ Dạ
Ủa rồi tụi mày định làm gì? Mới gặp đã nhốn nháo...
Em ngồi xuống bàn số 3. Cạnh bên là cô gái lúc nãy – Trang. Cô tựa cằm lên tay, nhìn ra cửa sổ. Em mở cặp, lấy vở ra, lặng lẽ viết ngày tháng vào đầu trang. Mọi thứ đều lạ lẫm, nhưng em không để lộ.
Lan Ngọc
Tớ là Ninh Dương Lan Ngọc
Lan Ngọc
Cảm ơn vì chỉ đường nha…
Thùy Trang
Không có gì. Mày hỏi tử tế thì tao chỉ thôi
Em khẽ cười. Cô liếc qua, thấy nụ cười đó có chút gì khiến lòng mình dịu lại một nhịp.
Thầy chủ nhiệm bước vào. Ánh mắt ông dừng lại ở em, rồi gật đầu ra hiệu.
GVCN
Lan Ngọc, em giới thiệu với lớp đi
Lan Ngọc
Dạ… tớ tên Lan Ngọc, mới chuyển từ Cà Mau lên… Mong được học vui vẻ với mọi người
Giọng em nhỏ nhẹ nhưng không lí nhí, mắt nhìn thẳng, không trốn tránh. Cả lớp thoáng yên.
Cuối lớp, các cô vốn quen lạnh lùng giờ lại rục rịch.
Lâm Anh
Ê, giọng dễ thương nha. Nghe muốn nghe tiếp
Quỳnh Nga
Không giả tạo. Nhìn thôi là thấy thật lòng
Tú Quỳnh
Tụi bây dẹp hết đi. Em ấy tao lo
Vỹ Dạ
Mới vô đã giành giật. Mệt tụi này ghê
Tiết đầu tiên bắt đầu. Em cắm cúi nghe giảng, ghi chép cẩn thận. Trang thì ngồi nghiêng mặt, ánh mắt chẳng biết từ khi nào đã không còn hướng ra cửa sổ mà dõi sang người bên cạnh.
Lan Ngọc – cô gái từ miền đất Cà Mau yên ả, bước vào lớp học ồn ào giữa thành phố. Em không biết rằng, chỉ với ánh mắt dịu dàng, giọng nói lễ phép và dáng vẻ bình tĩnh đó, em đã khiến tám cô gái – những người vốn chẳng dễ rung động – bắt đầu thấy lòng mình khẽ lệch một nhịp… vì em.
Góc nhỏ
Cho tớ xin nhận xét về chap đầu ạ
Góc nhỏ
Thời gian ra chap: 18h
Lạ mắt
Tiết Văn đầu tuần. Cô giáo đang giảng bài, giọng đều đều vang lên trên bục. Bên dưới, học sinh ngáp ngắn ngáp dài. Có đứa đã gục bàn ngủ từ lúc nào.
Cuối lớp – bàn số 5 – là nơi tụ tập của bảy cô gái cá biệt khét tiếng. Nhưng sáng nay, đám này không phá phách như mọi lần. Không bày trò, không buông lời chọc ghẹo ai.
Ánh mắt cả bảy đứa đều đang nhìn về phía trước lớp.
Cô gái mới chuyển tới đang ngồi đó, bên cạnh Trang – một trong những người lạnh nhất lớp.
Em – Ninh Dương Lan Ngọc – từ Cà Mau lên thành phố, dáng người nhỏ nhắn, tóc thắt bím gọn gàng. Em viết đều đặn vào vở, ngồi ngay ngắn, im lặng. Nắng xiên qua cửa sổ làm sáng cả góc bàn, khiến mọi cử động của em đều trở nên chậm rãi và dịu dàng hơn.
Quỳnh Nga
//thì thầm nhỏ với đám bạn phía sau// Ê nhìn kìa, sao em ấy viết chữ cũng đẹp nữa
Thúy Ngân
Mày ngó hoài không chán hả?
Quỳnh Nga
Nhìn dịu con mắt, không như tụi mình...
Ngọc Huyền
Ừ thì... công nhận. Từ sáng tới giờ, nó chỉ biết ghi bài
Vỹ Dạ
Tụi bây đừng mê quá sớm. Mới ngày đầu à
Tú Quỳnh
Mê chứ sao. Lâu rồi mới thấy người có vibe "ngoan thiệt sự"
Ở bàn số 3, Trang liếc nhìn sang em lần nữa. Cô không chép bài, cũng không quan tâm cô giáo đang giảng gì. Từ nãy đến giờ, mắt cô chỉ toàn dừng lại ở người bên cạnh.
Thùy Trang
Ghi gì mà chăm vậy?
Lan Ngọc
Tớ ghi lại bài cô giảng. Lúc nãy cô giảng hơi nhanh, tớ chưa theo kịp…
Thùy Trang
Ờ. Mày ghi như robot vậy. Ngay hàng, thẳng lối ghê
Lan Ngọc
//cười nhẹ, quay mặt đi// Tớ quen rồi...
Thùy Trang
Trường cũ mày chắc căng lắm ha?
Lan Ngọc
Ừ, cô giảng cực nhanh. Không ghi là không hiểu bài luôn
Thùy Trang
Ờ. Hèn gì nhìn mày giống... học sinh mẫu mực chính hiệu
Lan Ngọc
//ngại, cúi đầu xuống vở//
Thùy Trang
Cứ ghi đi. Tao đang nhìn mày cho đỡ buồn ngủ
Nói xong cô tự chống cằm, ánh mắt vẫn không rời em. Không còn lạnh như mọi ngày, cũng chẳng hiểu sao lại thấy muốn trò chuyện tiếp.
Bàn số 5 phía sau bắt đầu rục rịch.
Lâm Anh
Nhìn đi. Con Trang nó mê rồi đó tụi bay
Ngọc Huyền
Từ hồi vô học tới giờ mới thấy nó nói chuyện với ai quá 3 câu
Vỹ Dạ
Lần đầu thấy nó nhìn ai kiểu đó...
Thúy Ngân
Tao thấy... nó dính rồi
Tú Quỳnh
Tụi mình tính sao? Chơi luôn không?
Minh Hằng
Chơi gì? Tao còn chưa soạn được câu nào để tiếp cận em ấy
Quỳnh Nga
Em ấy dễ thương thiệt, mà nhìn hơi dễ bị giật
Em đứng dậy, định cất sách vở thì thấy phía bàn cuối – cả bảy cô đều đang… nhìn mình.
Em hơi lúng túng, tay nắm quai cặp, rồi cúi đầu:
Tú Quỳnh
Chào em học sinh gương mẫu
Lâm Anh
Cười nhẹ nữa kìa, chết tụi bây rồi
Quỳnh Nga
Tụi mình ra căn-tin không? Dắt em ấy theo đi
Lan Ngọc
À… tớ có đem cơm theo rồi…
Ngọc Huyền
Vậy ra ngồi chung với tụi tao đi, ăn một mình buồn lắm
Thúy Ngân
Có ai ăn cơm hộp xong bị tụi tao giành ngồi kế chưa ta?
Lan Ngọc
//ngập ngừng rồi cười khẽ// Nếu mấy bạn không ngại...
Vỹ Dạ
Không ngại. Tụi này chỉ hơi dữ ngoài mặt thôi
Minh Hằng
//đứng dậy trước, quay đầu lại nhìn em// Đi không? Tao dắt
Em gật nhẹ đầu, ôm cặp đi theo, lòng vẫn còn bối rối. Chỉ là... không hiểu vì sao trong lòng lại thấy nhẹ nhõm lạ thường. Bảy người trước đó em chưa từng dám nhìn thẳng, giờ lại thấy không quá đáng sợ như lời đồn.
Lần đầu tiên trong đời, em ngơ ngác đứng giữa ánh mắt quan tâm của bảy người từng được gọi là đầu gấu lớp. Một lời chào của em khiến cả lớp học như đổi không khí. Và từ đó, mọi ánh nhìn – dù vô tình hay cố ý – đều dừng lại ở em.
Ngồi cạnh em
Bàn căng-tin quen thuộc – góc trong cùng – hôm nay đông người hơn bình thường. Trang ngồi bên trái em, bên phải là Quỳnh. Các cô gái còn lại lấp đầy cả bàn dài. Người chống cằm, người nghịch ống hút, người húp nước mì xì xụp.
Em đặt hộp cơm xuống, mở nắp. Cơm trắng, trứng chiên, rau luộc, xếp gọn gàng.
Lan Ngọc
Dạ, tối qua tớ làm trước rồi sáng hấp lại...
Quỳnh Nga
Tự sống, tự nấu luôn? Đỉnh ghê.
Thúy Ngân
Hèn chi mặt mày không giống tụi học sinh trên đây. Nhìn có ý thức hẳn ra
Lan Ngọc
//cười nhỏ// Tớ ở trọ, đi làm thêm buổi chiều… nên cũng phải tự lo hết
Vỹ Dạ
Tao mà ở vậy chắc ăn mì gói từ Tết tới hè
Lâm Anh
Ăn cơm đi. Tụi tao nói chứ không lấy phần
Trang ngồi kế, từ nãy vẫn im. Tự dưng cô nghiêng đầu qua, gắp một miếng trứng trong hộp cơm em bằng đũa của mình, đút thẳng vô miệng.
Thùy Trang
Mày hay ngại quá ha? Đồ ăn ngon như vậy thì phải chia
Lan Ngọc
Lần sau… tớ nấu thêm
Tú Quỳnh
Đủ rồi đó. Hai đứa ở kế nhau mà như phim ngôn tình
Quỳnh Nga
Ê tao nói rồi mà. Con Trang mà dính ai là dính chết
Thúy Ngân
Dính một em mà dính luôn cả hội. Lần đầu có chuyện ngồi ăn mà không cãi lộn
Minh Hằng
Đừng làm em sợ. Tụi mình vẫn bình thường mà
Trong khi cả đám tiếp tục tám chuyện thì em ăn chậm rãi từng muỗng. Không gian tưởng lạ mà lại ấm. Ai cũng nói câu nào nghe có vẻ dữ dằn, nhưng ánh mắt họ thì lại không như vậy.
Cơm hộp hôm nay… hình như ngon hơn mọi hôm.
Đây là lần đầu tiên em ăn trưa không phải một mình. Lần đầu tiên em thấy những người tưởng như xa cách, lạnh lùng lại có thể ồn ào mà dễ thương đến vậy. Lần đầu tiên… em thấy vui trong một ngôi trường hoàn toàn xa lạ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play