Cậu Thương Mợ... [Duonghung]
: đêm tân hôn
đêm tân hôn em vẫn tưởng mình bị ép gả cho người lạnh nhạt , nào ngờ lại được cậu cưng như trứng mỏng...
Lê Quang Hùng
cậu...cậu không thích em mà...
Trần Đăng Dương
ừ cậu đâu có thích...
Trần Đăng Dương
" vì cậu thương mày rồi..."
em ngồi trong phòng tân hôn suốt ba canh giờ mà người chồng danh nghĩa vẫn chưa bước vào.Ngoài kia quan khách đã rút gần hết . chỉ có những tiếng rì rầm từ gia nô...
gia nô
Tân lang lại bỏ đi rồi...
Trăng rọi vào phòng tân hôn , ánh sáng xuyên qua lớp màn đỏ mỏng manh phủ xuống chiếc giường gỗ lim rộng lớn
mợ cả-Quang Hùng ngồi thẳng lưng suốt ba canh giờ .từ lúc rước kiệu về đến phủ,trút khăn voan đỏ xuống,đến khi tiếng hò reo ngoài sân tiệc tắt dần,vẫn chẳng thấy bóng người chồng trên snah nghĩa của mình đâu cả
gia nô lén lút nhìn vào phòng tân hôn xì xào , bàn tán...
gia nô
Nghe nói cậu hai ghét cưới nam nhân , bảo bị ép buộc...
em nghe hết , nhưng chẳng tỏ vẻ gì.chỉ yên lặng đứng dậy,tự tay rót chén trà nguội trên bàn rồi ngồi xuống mép giường . Mảnh áo hỉ đỏ lệch hẳn một bên vai . đối mắt em đẹp...nhưng giấu nhiều uất hận
vì hôn phu của em - Trần Đăng Dương - từ đầu đến cuối không hề nguyện ý cưới...
gió đêm luồn vào làm ngọn đèn dầu chao nghiêng , em giật mình thì bất chợt...
mùi rựu sộc vào kèm theo tiếng bước chân loạng choạng.dương ánh đèn tàng bóng giáng cao lớn của cậu hai-Đăng Dương hiện lên , áo ngoài bị sốc xếch , mắt hơi đỏ
Trần Đăng Dương
...em còn thức sao?
giọng cậu khàn khàn như gió đêm vừa lướt qua rừng thông
em không đáp , chỉ quay mặt đi cổ họng như nghẹn lại. đợi ba canh giờ chỉ để nghe một câu như vậy sao?
cậu bước đến, đứng trước mặt em, cúi người xuống nhìn. Gương mặt em vẫn trắng hồng, nhưng đôi mắt đã hoe đỏ vì giấu đi bao tủi thân
Trần Đăng Dương
ngồi đây bao lâu rồi?
Lê Quang Hùng
từ lúc tiễn khách xong...
em đáp nhỏ, tay siết chặt vạt áo
cậu khựng lại. một thoáng im lặng trôi qua giữa hai người, chỉ có tiếng gió lùa ngoài song cửa
Trần Đăng Dương
em giận sao?
Lê Quang Hùng
...cậu nghĩ sao?
cậu gật đầu ánh mắt tối lại. rồi bất ngờ, cậu khom người, áp trán mình lên trán em. khảng cách gần đến nỗi nghe rõ tiếng tim nhau đập
Trần Đăng Dương
cậu cũng không có quyền ghét em...
em ngỡ ngàng ngẩng mặt nhìn cậu
Trần Đăng Dương
vì nếu ghét em ...thì cả đời này, cậu chẳng còn ai để yêu nữa
cậu thì thầm, giọng vẫn say, nhưng ánh mắt lại rõ như trăng đầu tháng
tim em thắt lại không biết là do rựu trong người cậu hay do thật lòng...nhưng khảng khắc ấy trái tim em như tan ra
Dương nhẹ nhàng kéo em vào lòng, vòng tay ôm chặt lấy lưng. mùi rựu thoang thoảng hòa với mùi hương trầm nhè nhẹ trong phòng. ấm và yên
Trần Đăng Dương
xin lỗi vì để em chờ
em khẽ gật đầu rúc vào lòng cậu...
:đêm tân hôn #2
Lê Quang Hùng
em không trách...
em khẽ lắc đầu, giọng nhỏ hơn cả gió đêm
Lê Quang Hùng
em chỉ không hiểu... là vợ chồng rồi, tại sao em lại phải ngồi chừo một mình như thế này...
Dương không nói gì thêm. chỉ là...ôm em thật chặt vào lòng
vòng tâm ấm nóng siết lấy cơ thể đang lạnh run. gò má em áp lên ngực cậu, nghe rõ từng nhịp đập nặng nề
Lê Quang Hùng
cậu cũng không có quyền để em chịu lanh, chịu buồn như vậy đâu...
Trần Đăng Dương
được rồi cậu xin lỗi...
dứt câu, cậu đặt một nụ hôn lên môi em. không phải nụ hôn vội vã, mà là nụ hôn thấm đẫm những gì đã kìm nén- vừa trầm, vừa nóng, vừa như muốn nói:" xin lỗi vì đã để em tủi thân "
tan lần theo lưng em, luồn vào lớp vải áo mỏng đỏ sẫm. hơi rựu phả ra xen lẫn tiếng thở gấp. môi cậu dính lấy em không rời, hôn đến tận hơi thở cuối cùng
Lê Quang Hùng
cậu...ah~ nhẹ một chút~
em khẽ rên lên cơ thể run theo từng hồi...
Trần Đăng Dương
ngoan, để cậu bù cho em đêm nay~
Lớp áo hỉ dần trượt khỏi vai em. Ánh nến hắt bóng hai người lên tường, đung đưa mờ ảo như vẽ ra một bức tranh đầy dục vọng và yêu thương.
Từng nụ hôn rơi xuống cổ, rồi ngực, rồi bụng… như đang đánh dấu.
Bàn tay cậu không còn chần chừ, từ vuốt ve đến siết chặt lấy eo em, cả người dán sát, đè em xuống giường.
Trần Đăng Dương
hùng...gọi tên cậu~
Trần Đăng Dương
ĐĂNG LÀ THẰNG NÀO!?
Lê Quang Hùng
ớ~~ cậu...ứm~~~
Lê Quang Hùng
D...ư~ Dương~~~
Trần Đăng Dương
ngoan~ cậu thưởng
Tiếng chăn đệm xào xạc, tiếng nến nổ lách tách… rồi mọi âm thanh tan vào tiếng thở hổn hển, tiếng rên rỉ đầy kiềm nén.
Trần Đăng Dương
từ nay em là người của cậu~
tg heheh
bome cho học văn để thi chuyên...con lên mạng viết ba xàm ba láp><
tg heheh
riếc ngại qué tg xóa chuyện ae đừng cản tg^^😇
: Mợ cả của cậu
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng dịu dàng lọt qua khe cửa gỗ, in bóng hoa văn rối ren lên tấm rèm đỏ. Trong phòng, hương trầm vẫn còn thoang thoảng, mùi rượu nhạt đi để lại mùi da thịt và chút gừng nồng sau một đêm dài.
Hùng cựa mình tỉnh giấc, cả người ê ẩm như vừa bị xe cán qua. Mắt chưa mở hẳn, nhưng đã cảm nhận được một bàn tay đang dịu dàng vuốt nhẹ lưng mình.
Lê Quang Hùng
đau...hức...
Trần Đăng Dương
tỉnh rồi à?
giọng dương vang lên, khàng khàn, nhưng trầm ổn như thể cả đêm qua không có chuyện gì sảy ra
Em xoay người, chăn vẫn che ngang eo, nhưng phần vai và ngực vẫn lộ ra vết bầm hồng nhàn nhạt – vết dấu cậu để lại.
Cậu ngồi bên giường, tay cầm một con dao gọt táo, bên cạnh là chiếc đĩa nhỏ có vài lát táo được tỉa mỏng, tinh tế như hoa nở.
Trần Đăng Dương
Dậy ăn chút đi. rồi cậu bôi thuốc cho, nếu không mai em không xuống nổi đâu
Lê Quang Hùng
cậu còn nói...
Hùng ngại ngùng úp mặt xuống gối tai đỏ ran lên như trái cà chua luộc
Lê Quang Hùng
cậu hung dữ...hic hôm qua em nói mấy câu thôi mà cậu như muốn ăn tươi nuốt sống em ...hic
Dương bật cười kéo em ngồi dậy, đưa miếng táo đến miệng em
Trần Đăng Dương
mặt mũi thì cậu còn...chứ em mà còn chọc cậu khó chịu nữa, cậu gặm luôn cái cổ em
Em cắn nhẹ miếng táo, mắt lườm mà không giấu nổi vẻ tủi thân.
Lê Quang Hùng
hôm qua cậu bỏ em...gia nô xì xào bảo tân lang bỏ đi...hic...
Lê Quang Hùng
em ghét cậu...
Dương không đáp, chỉ cúi người hôn lên trán em, nhẹ nhàng mà đầy dỗ dành.
Trần Đăng Dương
từ hôm nay, mợ cả họ Trần là của cậu. ai giám nói gì ? cậu xử
Lê Quang Hùng
cậu...nói như thiệt...
Dương ghé sát tai, giọng cười trầm ám
Trần Đăng Dương
đêm qua bạn nhà nào run rẩy lắp bắp gọi tên cậu vậy đa?
Lê Quang Hùng
cậu đáng ghét!
Em chùm chăn trốn, nhưng cậu đã nhanh tay kéo xuống, áp môi vào má em, khẽ dụi mũi
Trần Đăng Dương
đang ghét nhưng em vẫn nằm trong lòng cậu đến sáng đấy thôi
Download MangaToon APP on App Store and Google Play