[Ozin×kira×kuro ] Kira ! Em Ấy Chưa Mất
Chap 1 : Khởi đầu đầy sóng gió
tác giả
chào mọi người tôi là tác giả mọi người cứ gọi tôi là khang . Bộ truyện này mong sẽ đem đến mọi người những điều thú vị
Trong căn biệt thự sang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Đêm muộn, đồng hồ treo tường kêu từng tiếng lạnh lẽo. Kira ngồi lặng lẽ bên bàn ăn, đôi mắt cậu nhìn chăm chú vào những món ăn đã nguội lạnh.
Tiếng cửa chính bất ngờ vang lên. Kuro xuất hiện, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi. Không một lời chào, anh thẳng thừng đi ngang qua Kira, tháo áo khoác vứt lên ghế.
kira
Anh về rồi. Hôm nay em làm món súp mà anh thích. Anh ăn chút đi, nhé?
Kuro dừng bước, liếc nhìn cậu với ánh mắt sắc lạnh.
kuro
Muộn thế này còn bày vẽ làm gì? Đừng có cố tỏ ra quan tâm.
Kira cúi đầu, giọng nói nhỏ dần.
kira
Em chỉ muốn... anh có bữa tối ngon miệng thôi.
Kuro hừ lạnh, không đáp lại mà đi thẳng lên phòng, để Kira ngồi đó, đôi tay vẫn nắm chặt chiếc khăn ăn.
Một lúc sau, cửa chính lại mở. Lần này, Ozin bước vào. Anh cởi cà vạt, đặt cặp xuống bàn mà không thèm liếc nhìn Kira.
kira
Anh về rồi. Em có chuẩn bị bữa tối, anh có muốn—
ozin
/ngắt lời /Không cần. Cậu đừng phí công làm mấy chuyện vô ích nữa.
Kira mím môi, ánh mắt thoáng buồn. Nhưng như mọi khi, cậu không phản bác, chỉ im lặng dọn dẹp.
kira
(thầm nghĩ) Chắc hôm nay họ lại bận rộn. Mình không nên làm phiền thêm.
Ngày hôm sau, Risa – một đối tác kinh doanh của Ozin – bất ngờ đến thăm. Với vẻ ngoài xinh đẹp, kiêu sa, cô ta nhanh chóng thu hút sự chú ý của cả Ozin và Kuro. Nhưng ánh mắt của cô khi nhìn Kira lại đầy thách thức.
risa
(giọng ngọt ngào) Kira này, em đúng là chăm chỉ nhỉ. Nghe nói dạo này em hay gặp gỡ anh quản lý của anh Ozin đúng không? Hai người thân nhau lắm sao?
Kira giật mình, khẽ lắc đầu.
kira
Không phải vậy... em chỉ gửi tài liệu giúp anh Ozin thôi.
Ozin nhướng mày, ánh mắt sắc lạnh nhìn Kira.
ozin
Gặp gỡ? Có chuyện gì mà cậu không nói với tôi à?
Kira luống cuống, chưa kịp giải thích thì Risa đã chen ngang, giọng đầy ẩn ý.
risa
Thật ra em nghĩ chắc Kira không cố ý đâu. Đúng không, Kira?
Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy vẻ hoang mang
kira
Em không làm gì sai...
Kuro cười lạnh, khoanh tay trước ngực.
kuro
Không sai? Nếu không sai thì tại sao lại lúng túng như thế? Có gì giấu giếm phải không?
Kira siết chặt tay, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía hai người đàn ông trước mặt.
kira
Em có nói gì... các anh cũng sẽ không tin.
Căn phòng chìm trong im lặng. Risa mỉm cười đầy mãn nguyện, còn Kira quay mặt đi, che giấu ánh mắt buồn bã.
Đêm xuống, Kira ngồi lặng lẽ bên cửa sổ. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua ô kính, soi lên gương mặt gầy gò của cậu.
kira
(nói thầm) Mình đã làm gì sai? Tại sao họ không tin mình?
Cậu khẽ cười, nụ cười mang theo sự bất lực. Từng giọt nước mắt lăn dài trên má, nhưng Kira nhanh chóng lau đi.
kira
( suy nghĩ ) "Không sao cả. Chỉ cần họ hạnh phúc, mọi đau khổ này... mình có thể chịu được."
tác giả
vậy là hết rồi cảm ơn mn đã đọc
Chap 2 : Vết thương sâu kín
Buổi sáng hôm sau, không khí trong biệt thự vẫn u ám. Kira dậy từ sớm như thường lệ, chuẩn bị bữa sáng cho cả ba. Hơi ấm từ bếp lò không thể xua tan cảm giác lạnh lẽo trong lòng cậu.
Khi Kuro bước xuống, ánh mắt anh lạnh lùng lướt qua Kira. Ozin thì ngồi sẵn ở bàn ăn, lặng lẽ đọc báo, không buồn liếc nhìn cậu một lần.
kira
(nhẹ nhàng) Bữa sáng đã sẵn sàng. Hai anh ăn đi cho nóng
Kuro không đáp, chỉ kéo ghế ngồi xuống, đôi mắt vẫn hiện rõ vẻ khó chịu.
kuro
Tối qua em đã suy nghĩ kỹ chưa?
Kira khựng lại, bàn tay đang đặt đĩa thức ăn hơi run.
kira
Anh đang nói về chuyện gì?
Kuro cười nhạt, đặt mạnh cốc nước xuống bàn.
kuro
Đừng giả vờ ngây thơ. Anh đang nói về chuyện giữa em và quản lý của Ozin.Em nghĩ chúng tôi không biết sao?
kira
Em không làm gì cả...
Lời giải thích của Kira bị ngắt bởi tiếng gấp tờ báo của Ozin. Anh ngước lên, ánh mắt lạnh băng.
ozin
Nếu không có gì, tại sao lại để người khác hiểu lầm? Cậu không biết giữ khoảng cách sao?
Câu nói như nhát dao đâm vào tim Kira. Cậu cúi đầu, giọng nói run rẩy:
kira
Em chỉ làm theo lời anh bảo, không có ý gì khác...
kuro
Vậy mà Risa lại nói khác. Em nghĩ chúng tôi nên tin ai?
Kira muốn nói, muốn giải thích, nhưng dường như cổ họng cậu nghẹn lại. Cậu nhìn hai người đàn ông trước mặt, nhưng ánh mắt họ không còn chút dịu dàng nào dành cho cậu.
Trong lúc bữa sáng diễn ra căng thẳng, Risa bất ngờ xuất hiện. Cô ta bước vào với vẻ mặt rạng rỡ, trên tay là một chiếc túi nhỏ.
risa
Chào buổi sáng! Tôi mang ít bánh đến đây, nghĩ mọi người có thể thích.
Cô ta đặt túi bánh lên bàn, ngồi xuống bên cạnh Ozin một cách tự nhiên. Kira lùi lại, đứng ở một góc, không muốn gây thêm rắc rối.
risa
(nhìn Kira với ánh mắt giả tạo) Kira, em làm việc mệt lắm đúng không? Chăm sóc hai người đàn ông bận rộn thế này chắc chẳng dễ dàng gì.
kira
Không sao. Đó là việc của em.
Risa bật cười, ánh mắt sắc sảo.
risa
Nhưng mà, em không thấy mình hơi... quá thân thiết với những người khác sao? Đôi khi, chỉ một hành động nhỏ cũng khiến người khác hiểu lầm, đúng không Kuro?
Kuro nhìn qua Kira, đôi mắt anh tối lại.
kuro
Đúng vậy. Kira cần phải cẩn thận hơn.
Ozin không nói gì, nhưng sự im lặng của anh còn đáng sợ hơn. Kira cảm thấy như cả thế giới đang chống lại mình.
Buổi chiều, Kira tìm một khoảng thời gian yên tĩnh trong khu vườn phía sau biệt thự. Cậu ngồi trên chiếc ghế gỗ, đôi mắt mơ màng nhìn những bông hoa đang nở rộ.
kira
(nói thầm) Mình đã làm gì sai? Hay là... mình không nên ở đây nữa?
Cậu không biết từ khi nào mọi thứ trở nên tồi tệ như vậy. Tình yêu cậu dành cho Ozin và Kuro dường như không còn ý nghĩa. Họ không tin tưởng cậu, không còn đối xử dịu dàng như trước.
Những kỷ niệm ngọt ngào ngày đầu sống cùng họ dần nhạt nhòa, thay thế bằng những lời nói lạnh lùng, ánh mắt xa cách.
Kira cúi đầu, bàn tay siết chặt lấy vạt áo. Từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, thấm ướt bàn tay cậu. Nhưng Kira nhanh chóng lau đi, cố gắng gượng cười.
kira
(nói nhỏ) Không sao... mình sẽ chịu đựng thêm chút nữa. Chỉ cần họ hạnh phúc, mình không cần gì cả.
Chap 3 : Lặng thầm chịu đựng
Không khí trong căn biệt thự vẫn ngột ngạt. Kira thức dậy từ sớm, như thường lệ chuẩn bị bữa sáng cho cả ba người. Cậu hy vọng hôm nay, mọi thứ sẽ êm dịu hơn, nhưng trái tim cậu vẫn nặng trĩu.
Ozin bước xuống, ánh mắt anh lướt qua Kira mà không hề dừng lại.
kira
(khẽ nói) Bữa sáng đã sẵn sàng rồi, anh Ozin.
Không một lời cảm ơn, không một ánh mắt trìu mến như trước. Kira nuốt nỗi buồn xuống lòng, bước lui về phía góc bếp. Một lát sau, Kuro xuất hiện, với vẻ mặt cau có. Anh ngồi xuống đối diện với Ozin, ánh mắt đầy vẻ khó chịu.
kuro
Hôm qua Risa có nói với anh về chuyện của Kira.
kuro
Cậu ta lại gặp quản lý của Risa mà không nói với chúng ta. Em bắt đầu thấy mấy chuyện này thật đáng ngờ.
Kira đứng lặng người ở góc bếp, trái tim đập thình thịch. Cậu muốn lên tiếng giải thích, nhưng dường như cổ họng nghẹn lại.
ozin
(thở dài) Kira, em có gì muốn nói không?
Kira cắn môi, tay siết chặt. Cuối cùng, cậu quyết định lên tiếng:
kira
Em không làm gì sai cả. Chỉ là hôm đó... quản lý của chị Risa nhờ em giúp đỡ. Em không muốn làm phiền hai anh nên không nói
kuro
(nhếch môi) Không muốn làm phiền? Hay em muốn giấu?
Ánh mắt sắc lạnh của Kuro như dao cứa vào lòng Kira. Cậu muốn khóc, nhưng cậu không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt họ.
kira
( giọng nhỏ ) Em thật sự không làm gì sai cả...
ozin
(nhìn Kira, giọng trầm) Nếu em không làm gì sai, tại sao lại để người khác hiểu lầm? Chuyện này em cần phải suy nghĩ lại.
Kira ngồi trong phòng mình, nhìn chằm chằm vào ánh trăng qua khung cửa sổ. Trong lòng cậu là một mớ hỗn độn cảm xúc: tổn thương, bất lực và yêu thương vẫn còn đầy ắp.
kira
(thầm nghĩ) Tại sao mọi thứ lại trở nên như thế này? Mình đã làm gì sai sao?
Cậu ôm chặt gối, nhớ lại những ngày đầu khi cả ba sống hạnh phúc bên nhau. Khi ấy, Ozin và Kuro luôn quan tâm, dịu dàng, và che chở cho cậu. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã thay đổi.
Kira tiếp tục công việc thường nhật. Tuy nhiên, từ sâu trong lòng, cậu biết rõ rằng sự kiên nhẫn của mình đang dần cạn kiệt.
tác giả
chúc mọi người đọc truyện vui vẻ
Download MangaToon APP on App Store and Google Play