Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[GL] CẢ ĐỜI HAI KIẾP

1 ︎

Lộ Tư Viễn
Lộ Tư Viễn
Tôi tên là Lộ Tư Viễn. Tôi không biết mình ra đời để làm gì. Mẹ tôi sinh tôi trong một ngôi nhà thuê dột nát, còn cha tôi... à không, ông ta chỉ là một gã đàn ông sống nhờ vào rượu và nợ nần. Mẹ tôi làm lụng từ sáng tới đêm, mỗi đồng bà kiếm được đều vào tay ông ta. Nếu không có tiền. Bà bị đánh. Tôi còn nhỏ, chỉ biết lao ra ôm lấy mẹ mà gào khóc. Mỗi lần như thế, tôi lại lãnh thêm vài cái tát thay bà
Căn phòng chật hẹp, ánh đèn vàng nhạt nhòe. Mùi rượu nồng nặc. Một đêm như bao đêm khác
bà Lộ
bà Lộ
Ông lấy hết tiền tôi đưa rồi còn đi đánh bài NỢ THÊM BA TRIỆU NỮA LÀ SAO HẢ?!
ông ta
ông ta
BÀ IM CÁI MIỆNG LẠI! Bà nghĩ tiền là của bà chắc. Tôi là chồng bà, tôi xài không được chắc💢
Ông ta say khướt mặt đỏ lên trừng mắt mà hét mẹ tôi
bà Lộ
bà Lộ
/Run/Nhưng tôi còn phải mua thuốc, còn tiền học của con nữa. Ông hứa với tôi là tháng này không...💦
ông ta
ông ta
/đập bàn, đứng dậy/ TAO HỨA HỒI NÀO.Mày đừng có lên giọng dạy đời tao! TAO NÓI CHO MÀY BIẾT, TIỀN KIẾM ĐC CŨNG TỪ CÁI THÂN MÀY RA THÔI💢
bà Lộ
bà Lộ
/Rưng rưng/Ông… ông nói vậy mà không thấy nhục à? Tôi đi làm mười mấy tiếng một ngày, tôi đâu có Ở KHÔNG NHƯ ÔNG💦
ông ta
ông ta
Mày còn dám nói tao VẬY HẢ💢
Không kịp để bà né, ông ta lao đến giáng cho bà một bạt tai thật mạnh. Bà ngã sấp xuống nền nhà, đầu đập xuống nền nhà, máu rỉ ra nơi khóe môi.
Lộ Tư Viễn(7 tuổi)
Lộ Tư Viễn(7 tuổi)
/hoảng loạn, chạy ra ôm mẹ/ Mẹ ơi Đừng mà… đừng đánh mẹ… ba ơi, đừng đánh mẹ con💦
ông ta
ông ta
/tát cô/ CÚT Mày mà còn khóc tao đánh chết cả hai đứa. Loại đàn bà đẻ ra con ranh ăn hại như tụi mày chỉ biết tiêu tiền 💢
Mẹ ôm tôi, che chắn, mắt rơm rớm nhưng cắn răng không khóc. Trong lòng bà, nỗi đau thân xác không bằng nỗi nhục khi con gái phải chứng kiến cảnh này.
bà Lộ
bà Lộ
/nhỏ giọng/ Xin ông... đừng đánh con bé. Có gì... cứ đánh tôi...
Tôi ôm chặt lưng mẹ, gương mặt ngây thơ thấm đẫm nước mắt. Trong đôi mắt trẻ con ấy, một góc tuổi thơ đã không còn..
Ngày tháng cứ thế trôi đến khi tôi 18 tuổi, cũng là lúc mà cái khoảng thời gian đau khổ của tôi bắt đầu.
Mẹ tôi bị bệnh. Máu chảy âm thầm suốt cả tháng trời. Bà giấu tôi, sợ tôi lo. Nhưng rồi bà ngất. Tôi bàng hoàng ôm bà vào viện, cầu xin bác sĩ giữ lấy bà cho tôi. Cuối cùng, thứ tôi ôm về chỉ là một hũ tro. Bà đi rồi. Tôi lúc ấy… không còn gì cả
Nhà máy may – cuối giờ chiều. Tiếng máy khâu rền rĩ, ánh đèn vàng hắt xuống bóng dáng gầy gò của một người phụ nữ đang khâu từng đường chỉ chậm chạp.
Mồ hôi túa ra như tắm. Mỗi lần giơ tay lên, cổ bà lại co giật nhẹ. Nhưng bà vẫn ráng. Bà phải làm cho đủ chỉ tiêu mới được trả tiền hôm nay.
đồng nghiệp
đồng nghiệp
/bên cạnh, lo lắng/ Bà Lộ... mặt bà xanh quá rồi đó... nghỉ đi chút đi..
bà Lộ
bà Lộ
/cười gượng/ Không sao còn ba cái nữa thôi là xong...
Nhưng chỉ vài giây sau, cây kim trên tay bà rơi xuống. Mắt bà tối sầm. Cả người nghiêng sang một bên rồi đổ gục xuống nền đất bẩn. Cái ngã rất nhẹ... nhưng tiếng thét vang lên khắp xưởng.
đồng nghiệp
đồng nghiệp
/Một chị đồng nghiệp trẻ hốt hoảng/ TRỜI ƠI. Bà Lộ ngất rồi! Gọi xe cấp cứu mau
Điện thoại của Tôi rung lên giữa lúc đang dọn bàn ở quán bar. Nhìn thấy số người gọi là “Cô Tám Xưởng May”, tim tôi như nhảy khỏi lồng ngực.
Lộ Tư Viễn
Lộ Tư Viễn
/nghe máy/ Cô Tám...? Gì vậy ạ?
đồng nghiệp
đồng nghiệp
VIỄN ƠI.Mẹ con ngất xỉu rồi. Cô đưa bà vô viện... bác sĩ đang cấp cứu đó..Con tới ngay đi!
Tôi nghe giọng cô có chút gấp gáp, sau đó khi nhắc đến mẹ tôi bà ấy hiện đang ở bệnh viện, bà ấy mà bị j thì làm sau đây...
Lộ Tư Viễn
Lộ Tư Viễn
/hốt hoảng/ CÁI GÌ MẸ CON Ở BỆNH VIỆN? Cô giữ mẹ giùm con. Con tới liền
_Bệnh viện – 6h30 tối_
Tôi chạy đến, thở không ra hơi, mặt đầy mồ hôi. Vừa đến cửa phòng cấp cứu thì tôi thấy qua tấm kính – mẹ tôi nằm im trên giường, mặt cắm máy thở, hai tay truyền dịch, sắc mặt trắng bệch như giấy.
???
???
/Một y tá giữ cô lại, nhỏ giọng/ Y tá: Em bình tĩnh, để bác sĩ làm việc đã
Nhưng trái tim Tôi không bình tĩnh nổi. Tôi đứng đó, tay run, nước mắt lã chã. Tôi tự trách mình. Suốt thời gian qua, tôi chỉ biết đi học... đi làm... và không hề nhận ra mẹ mình đang chết dần.
Bệnh viện - một buổi chiều xám xịt. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Trong phòng bệnh, ánh đèn trắng nhợt rọi xuống thân hình gầy gò của bà ấy.
Mẹ tôi – gầy hơn bao giờ hết, làn da xám ngắt, mắt trũng sâu như thể đã cạn kiệt sức sống. Dưới tấm chăn mỏng, hai bàn tay xanh xao khẽ run lên mỗi lần ho khan.
Lộ Tư Viễn
Lộ Tư Viễn
Mẹ sao mẹ không nói với con sớm. Sao mẹ giấu con..
bà Lộ
bà Lộ
/mỉm cười yếu ớt/ Con còn nhỏ.. mẹ không muốn con lo... Mẹ chỉ nghĩ ráng thêm chút nữa thôi, ráng thêm để con có thể học tiếp
Tôi nghe giọng bà yếu ớt như gió thổi..
Lộ Tư Viễn
Lộ Tư Viễn
/gục đầu xuống, bật khóc/ Con không cần học nữa... con chỉ cần mẹ Hức... Mẹ ơi, con xin mẹ, mẹ đừng bỏ con... mà..
Tôi không biết từ khi nào mà nc mắt chảy ra lăng dài trên má thế này...
Mẹ tôi đưa tay lên, chạm nhẹ vào má tôi, ánh mắt bà hiện lên vẻ dịu dàng xen lẫn tiếc nuối
bà Lộ
bà Lộ
Viễn Viễn... mẹ xin lỗi... mẹ không bảo vệ con được lâu hơn nữa... mẹ chỉ mong... sau này con sống hạnh phúc... có người thương yêu con thật lòng..
Tôi lắc đầu, nước mắt rơi như mưa, gào lên yếu ớt giữa hành lang yên ắng.
Lộ Tư Viễn
Lộ Tư Viễn
Mẹ đừng nói nữa... mẹ không được ngất Con không cho mẹ chết Hức mẹ...
Một cơn ho sặc sụa khiến mẹ tôi thổ ra máu, tấm áo bệnh dính đỏ ửng. Đèn cảnh báo vang lên. Cô bị y tá kéo ra ngoài khi bác sĩ xông vào. Tôi la hét trong vô vọng, đập tay vào cánh cửa kính.
Lộ Tư Viễn
Lộ Tư Viễn
/gào thét/BÁC SĨ! CỨU MẸ TÔI! CỨU BÀ ẤY!!! LÀM ƠN!!!
Mười lăm phút sau, một bác sĩ bước ra, lắc đầu. Tay ông đặt nhẹ lên vai Tôi.
bác sĩ
bác sĩ
Xin lỗi... chúng tôi đã cố gắng hết sức...
Không còn tiếng la hét. Tôi sững người như bị rút hết linh hồn. Gục xuống sàn lạnh, đầu óc trống rỗng. Mắt nhìn vào vô định, nước mắt chẳng còn rơi nữa.
_Tối hôm đó căn nhà tối om_
Tôi ôm hũ tro của mẹ trở về, lòng tê dại.
ông ta
ông ta
Mẹ mày chết rồi thì khóc lóc cái gì? Giờ mày liệu hồn mà nghĩ học đi kiếm tiền trả nợ! Không có tiền thì ra đường mà bán thân đi còn ko thì đi theo mẹ mày luôn đi! Vô dụng như mày sống làm cái quái gì nữa💢
Ông ta còn chẳng thèm ngược lên mà thét lớn, trong cái gọi là gia đình này bây giờ nó vỡ nát hết rồi, chẳng còn ai hiểu tôi cả, vì người mà tôi coi là người thân duy nhất cũng đã bỏ tôi mà đi với trời rồi...
Tôi đứng đó, im lặng. Tôi không còn đủ sức để tức giận, hay cãi lại. Chỉ có một hũ tro nhỏ trong tay. Chỉ còn thế giới... trống rỗng.

2 ︎

_Quyết định bỏ học_
Ừ, tôi bỏ học. Tôi đi làm phục vụ ở một quán bar rẻ tiền. Khách khứa toàn lũ người bẩn thỉu đội lốt sang trọng. Một lần, tôi bị một thằng biến thái chọc ghẹo. Tôi tát nó. Tôi bị tạt nước. Tôi bị mắng là đĩ. Bà chủ quán ném tiền lương vào mặt tôi, tát tôi rồi đuổi đi, vì “hắn có tiền, còn tôi thì không có gì.”
_Sáng hôm sau trong căn nhà tồi tàn, ánh nắng không đủ xuyên qua nổi cửa gỗ mốc meo_
NovelToon
Đây là con đường trong khu tôi sống(viễn nói)
Ông ta ngồi chễm chệ trên chiếc ghế gãy một chân, tay cầm chai rượu cạn đáy, mặt đỏ lừ như quỷ dữ.
ông ta
ông ta
/gào thét, miệng nồng nặc mùi rượu/ Mẹ mày chết rồi. Mày còn định bám váy ai nữa HẢ? Tao nuôi mày làm CÁI MẸ GÌ? HỌC? HỌC CÁI CON MẸ GÌ Lo kiếm tiền về trả nợ cho tao.Không thì dẹp cái mặt mày ra khỏi nhà này luôn đi💢💢
Lộ Tư Viễn
Lộ Tư Viễn
/đứng cứng người, mắt rưng rưng nhưng cố kìm/ …Dạ… con biết rồi…"Mọe nó có ngày ông già, ông gặp quả báo💢"
Tôi bước về phòng, lặng lẽ xếp lại sách vở. Không phải tôi không yêu việc học. Nhưng... giờ tôi còn ai nữa đâu để bảo vệ ước mơ của mình nữa.
_Trường học phòng giáo viên, lúc 7h30 sáng_
NovelToon
tôi đi dọc theo hành lang rải bước đến phòng giáo viên chủ nhiệm.
NovelToon
Cô giáo chủ nhiệm một người phụ nữ khoảng bốn mươi, đeo kính, giọng dịu dàng nhìn cô học trò xanh xao trước mặt.
Cô giáo
Cô giáo
/nhẹ nhàng/Em... chắc chắn muốn nghỉ học sao, Tư Viễn?
Lộ Tư Viễn
Lộ Tư Viễn
/cúi đầu, nghẹn giọng/ Dạ... em xin lỗi, nhưng hoàn cảnh nhà em... em không thể tiếp tục được nữa
Cô giáo nhìn cô học trò kiên cường, ánh mắt buồn hẳn. Cô mở ví, lấy ra một tờ tiền nhỏ, đặt vào tay tôi
Cô giáo
Cô giáo
Cầm lấy, không nhiều... nhưng nếu sau này có khó khăn, em đến địa chỉ này tìm cô nhé. Cô biết hoàn cảnh nhà em rất tội nghiệp. Nhớ giữ gìn bản thân, em hiểu chưa
Cô khẽ xoa đầu tôi, mỉm cười nhợt nhạt đầy ấm áp.
_Hành lang trường sau khi tôi bước ra khỏi phòng giáo viên_
Một nhóm học sinh tụ tập, xì xào như ong vỡ tổ.
Một nhóm học sinh tụ tập, xì xào như ong vỡ tổ
hs nữ
hs nữ
Nữ sinh A /hạ giọng cố tình để cô nghe/ Kìa, con nhỏ đó kìa, nghe nói mẹ nó mới chết… cũng đáng, cái đám nhà nghèo thì sống làm gì😒
hs nam
hs nam
Nam sinh B /cười khẩy/ Mẹ nó chắc cũng loại điếm nên chết sớm, giờ nó cũng theo gót thôi. Không chừng đẻ hoang chứ chẳng chơi
hs nam
hs nam
Nam sinh C /nói lớn, giọng khinh bỉ/ Còn thằng cha nó á hả. Tao nghe cờ bạc nợ đầm đìa, ăn nhậu suốt ngày. Loại đó chết luôn đi cho sạch xã hội 😒👍🏻
Tiếng cười sặc sụa vang lên như dao cắt vào ngực tôi vậy.
Tôi dừng bước. Vai tôi run lên từng đợt. Mắt đỏ như máu. Không nói một lời, quay lại, bước tới thằng nam sinh vừa mở miệng.
Lộ Tư Viễn
Lộ Tư Viễn
/giọng khàn đặc/ Mày nói lại lần nữa tao nghe coi "Xúc phạm ai, chứ đừng mở cái mồm chó ra mà sủa Mẹ Tao💢"
hs nam
hs nam
Nam sinh C /cười hả hê/ Ủa? Sao? Mẹ mày là điếm, mày cũng-
BỐP
Một cú đấm như trời giáng khiến nó ngã ngửa. Máu mũi túa ra. Viễn nhào tới, túm đầu nó đập xuống nền xi măng
Lộ Tư Viễn
Lộ Tư Viễn
/gào lên, mắt đỏ ngầu/ Mẹ tụi mày chết thử coi biết đau không?! Mày xúc phạm mẹ tao?! Mày hơn cái gì hả?! Nhà giàu nhưng khốn nạn như chó💢💢💢🤬
Mấy đứa bạn nó hoảng loạn kéo nhau la làng. Một đứa chạy đi gọi thầy hiệu trưởng.
_Sân trường 5 phút sau_
Hiệu trưởng một gã đàn ông đầu hói, mập ú, nghênh ngáo bước đến, nhìn Viễn bằng ánh mắt kinh tởm.
Cả đám hs khác nghe thấy ồn ào cũng xúm lại láo nháo xem tôi như xem kịch
Hiệu Trưởng
Hiệu Trưởng
/gầm lên/Mày nghĩ học rồi thì đi luôn đi. Cái trường này không chứa thứ côn đồ như mày. Đĩ như mày ở đây làm ô uế trường học CÚT!
Ông ta xô tôi ngã ra đất rồi giật mạnh tờ tiền trong túi, số tiền cô giáo vừa đưa, dúi vào tay thằng nam sinh đang chảy máu
Hiệu Trưởng
Hiệu Trưởng
Đây. Trả tiền chữa bệnh. Đừng để người ta nói cái trường này chứa rác rưởi /để tiền vào tay thằng đó/
Cả đám học sinh cười rộ lên. Một đứa còn nhổ nc miếng xuống nền trước mặt tôi.
hs nam
hs nam
Nam sinh C /lau máu, cười khinh/ Mày về mở quán điếm đi, kiếm tiền cho cha mày trả nợ. Đừng làm nhục cái đồng phục nữa, hiểu chưa
_Chiều hôm đó quán bar cũ kỹ cuối con phố_
Tôi đứng trước cửa, nhìn vào bảng hiệu nhấp nháy mờ nhạt. Bàn tay nắm chặt. Không còn ai. Không còn gì. Giờ chắc còn vực thẳm..
NovelToon
Lộ Tư Viễn
Lộ Tư Viễn
/cúi đầu/ Ha... lẻ loi thật
_HẾT_

3 ︎

Ừ, tôi bỏ học. Tôi đi làm phục vụ ở một quán bar rẻ tiền. Khách khứa toàn lũ người bẩn thỉu đội lốt sang trọng. Một lần, tôi bị một thằng biến thái chọc ghẹo. Tôi tát nó. Tôi bị tạt nước. Tôi bị mắng là đĩ. Bà chủ quán ném tiền lương vào mặt tôi, tát tôi rồi đuổi đi, vì “hắn có tiền, còn tôi thì không có gì.” (nhắc lại đoạn này)
🌃 Quán bar nơi Tư Viễn làm là một nơi ẩm thấp, đèn mờ mịt và ánh sáng đỏ lập lòe phản chiếu lên sàn gạch dính đầy dấu giày và mùi bia cũ. Tường treo vài tranh trừu tượng rẻ tiền, quầy rượu bám bụi, còn mấy tên khách mặc vest nhưng ánh mắt bẩn thỉu hơn cả rác rưởi. Âm nhạc ồn ào nhưng u ám, cứ như nuốt trọn cả linh hồn những kẻ sa ngã bước vào
Cô mặc chiếc váy đồng phục cũ kỹ, vừa vặn thân thể gầy gò. Mái tóc dài cột vội, che khuất nửa gương mặt lạnh lùng. Cô được phân làm phục vụ bàn
Bà Quản Lý
Bà Quản Lý
/liếc qua/Mày biết khom lưng, biết cười là được. Đừng có nhiều lời
Lộ Tư Viễn
Lộ Tư Viễn
/giọng trầm/ Biết rồi❄️
Bàn số 8 gọi rượu. Một nhóm đàn ông ăn mặc bóng bẩy, ngồi ngả người trên ghế da, mắt dán vào từng đường cong của cô như bóc vỏ một món đồ chơi
???
???
Tên khách 1 /liếc nhìn, giọng lè nhè/ Ê bé, rót cho anh ly đi. Mắt đẹp thế, chắc... ngoan lắm.
???
???
Tên khách 2 /ghé tai bạn, cười bẩn/Nhìn kiểu này chắc mới vô. Mặt còn non lắm
Cô đặt chai rượu lên bàn, động tác cứng nhắc. Nhưng tên khách không buông.
???
???
Tên khách 1 Tối nay cưng phục vụ luôn được không
Tôi nghe sững người. Hơi thở chầm chậm
Lộ Tư Viễn
Lộ Tư Viễn
❄️Tôi làm phục vụ, không phải đ.ĩ "mọe nó, nhìn mặt khó ưa như c.ứ.t ấy💢"
???
???
Tên khách /mắt trợn/ MÀY NÓI CÁI GÌ💢
Lộ Tư Viễn
Lộ Tư Viễn
MUỐN GÁI THÌ KIẾM CHỖ KHÁC💢❄️
Chai rượu bị hất ngược, đổ ào lên người tôi. Rượu lạnh dính đầy tóc và áo
???
???
Tên khách 1: Dạy mày cách nói chuyện với người có tiền
Tôi rút tay ra khỏi khay, ánh mắt tối sầm, rồi bất ngờ giáng một cú tát thẳng vào mặt hắn
Bốp
Không khí chết lặng
Lộ Tư Viễn
Lộ Tư Viễn
Tao nghèo, nhưng tao có máu. ĐỪNG TƯỞNG MÁY CÓ TIỀN THÌ ĐƯỢC PHÉP SỈ NHỤC ❄️💢
_Phía quầy chị chủ quán tóc xoăn, môi đỏ, bước ra, giày cao gót nện thẳng vào sàn_
Chủ Quán
Chủ Quán
/gay gắt/ Có chuyện gì
???
???
Tên khách /vuốt mặt/ Con nhỏ này hỗn. Dám đánh khách
Chủ Quán
Chủ Quán
/quay qua/ MÀY ĐIÊN À💢 Mày nghĩ mày là ai
Lộ Tư Viễn
Lộ Tư Viễn
Hắn xúc phạm tôi❄️
Chủ Quán
Chủ Quán
Ở đây, khách là tiền. MÀY THÌ LÀ CÁI THÁ GÌ💢
Bà ta vung tay. Một cái tát nặng giáng vào má tôi
Chủ Quán
Chủ Quán
BIẾN KHỎI ĐÂY💢
Bà ta lôi trong túi ra xấp tiền, ném vào người tôi
Chủ Quán
Chủ Quán
Đây là lương Cút💢
Tiếng cười của đám đàn ông lan ra như bệnh dịch
???
???
Tên khách 2 /vỗ tay/ Nghèo còn chảnh
Tôi đứng im. Rượu chảy xuống cằm. Tiền rơi dưới chân. Không ai cúi xuống nhặt. Tôi cũng không.
Quay lưng bước đi. Đằng sau là tiếng cười. Đằng trước là màn đêm đặc quánh. Trái tim lạnh như rượu đá
Lộ Tư Viễn
Lộ Tư Viễn
/cúi đầu thở dài/ Haizzz..
Đêm hôm đó, tôi đi bộ về. Trời mưa, lạnh. Bọn khốn ấy bám theo tôi như chó đói mùi máu. Chúng xô tôi vào góc tối, đánh, đè tôi xuống. Tôi vùng vẫy, tôi gào, tôi khóc. Không ai nghe. Chúng cưỡng hiếp tôi. Lấy sạch số tiền lương cuối cùng tôi có. Bỏ tôi lại giữa đường như một thứ rác rưởi
_Đêm Con đường nhỏ phía sau khu ổ chuột. Gió lạnh rít xuyên qua những khe nhà tồi tàn. Ánh đèn đường nhấp nháy_
NovelToon
Lộ Tư Viễn lê bước, áo vẫn còn mùi rượu hôi tanh. Tay tôi run, đầu óc nặng trĩu. Mỗi bước chân như đè lên một vết nhơ trong lòng, thứ nhơ nhuốc người khác ném vào tôi, từng lời cười nhạo, từng ánh mắt khinh bỉ như vết dao cứa dần vào tim.
“Cút đi, đồ nghèo, đồ dơ bẩn.”
Tiếng bước chân phía sau
Một... hai... rồi ba người
Tôi quay lại, chỉ thấy bóng đen tiến lại gần, giọng cười quen thuộc vang lên từ tên khách lúc nãy
???
???
Tên đó /giọng thấp/ Định đi về yên ổn vậy sao, cưng~
Lộ Tư Viễn
Lộ Tư Viễn
/lùi lại/Tránh ra. Tôi báo công an đó💦
???
???
Tên thứ hai: Báo đi. Ở đây, ai thèm nghe mày
Chúng xông vào. Tôi giãy giụa, tay đánh loạn trong vô thức. Một cú đấm giáng thẳng vào bụng, hơi thở nghẹn lại. Một kẻ kéo tay, một kẻ xé áo, một kẻ ghì chặt chân. Tôi vùng vẫy, yếu ớt. Tiếng hét của tôi vỡ ra trong màn đêm không người nghe
Lộ Tư Viễn
Lộ Tư Viễn
/gào thét/Buông ra... ĐỒ KHỐN..cứu tôi
Không ai đến
Váy bị kéo mạnh, đầu tôi đập vào tường, máu chảy. Đau. Rát. Lạnh
Nhục nhã
Nước mắt chảy lặng lẽ. Trong ánh mắt tôi, mọi thứ nhòe đi. Chỉ còn trời đêm câm lặng như cười nhạo
Họ lần lượt làm nhục tôi, cướp đi sự trong trắng rồi bỏ đi. Một tên còn cúi xuống, nhét vào tay tôi mấy tờ tiền nhàu nát
???
???
Tên đó /thì thầm/haha
Lộ Tư Viễn
Lộ Tư Viễn
.../nằm thất thần/
NovelToon
_HẾT_

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play